Sương Mù Rực Rỡ - Trần Nhược Chu

Chương 233

“Không!”


“Anh đang lừa em, nhất định là anh đang lừa em.”


“Nó không thể là con gái của chúng ta!”


“Nhất định là Bùi Hoài Duật bịa ra để cứu nó thôi.”


“Uyển Khanh, em không cảm thấy, nó rất giống anh sao?”


Chỉ một câu nói của Bùi Vân Hiền đã khiến Tần Uyển Khanh sụp đổ ngay lập tức.


Bà ta hét lên, toàn thân run rẩy, muốn nổ máy xe, nhưng trong trạng thái hoảng loạn cực độ, hô hấp của bà ta đột ngột rối loạn, mặt tê cứng, thiếu dưỡng khí, rồi ngất đi trong cơn sốc, há to miệng, nước dãi chảy ra, như một con thú đang cố th* d*c cố lấy từng hơi.


Đầu óc Tần Uyển Khanh trống rỗng. Chân bà ta đạp ga tông vào tảng đá ở quảng trường đối diện phòng khám Lư Ân. Bà ta chật vật bước xuống xe, thẫn thờ đi về phía trước, nhìn phòng khám Lư Ân trước mắt, đột nhiên lửa bốc cháy ngút trời.


Bước chân Tần Uyển Khanh khựng lại, rồi bà ta đột ngột xông vào bên trong.



Lưỡi dao phẫu thuật sắc bén áp vào làn da trắng nõn của cô gái, tay Lư Ân hơi run rẩy. Ông chưa bao giờ thực hiện ca phẫu thuật cắt thận cho người hiến trong tình trạng không gây mê như thế này, trán ông thậm chí còn lấm tấm mồ hôi.


Trợ lý bên cạnh nhắc nhở: “Thầy!”


Lư Ân hít sâu một hơi, vừa chuẩn bị rạch da thì đột nhiên, bên ngoài phòng phẫu thuật vang lên tiếng ồn, kèm theo tiếng kêu hoảng hốt bằng tiếng Anh.


“Không hay rồi! Cháy rồi!”


Cửa phòng phẫu thuật mở ra, một làn khói dày đặc xộc thẳng vào.


Một trợ lý vội vàng đỡ Lư Ân: “Thầy đi mau!”


Giữa ranh giới sống chết, ca phẫu thuật chẳng còn quan trọng. Lư Ân được người đỡ đi, cả nhóm dùng gạc ướt bịt mũi miệng, chạy xuyên qua làn khói dày đặc. Lửa bắt đầu từ tầng một, khói đen cuồn cuộn, tầm nhìn mờ mịt, ngọn lửa mỗi lúc một dữ dội.


Phòng phẫu thuật trống không. Nghê Vụ nằm trên bàn mổ, ánh mắt ngước lên nhìn ánh sáng trắng chói của đèn mổ. Cô nhắm mắt lại, ngửi thấy mùi khói lan tỏa trong không khí, sặc đến mức ho khan, cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi sợi dây trói trên người.


Trong không khí, từng đợt hơi nóng phả tới.


Cô bị sặc mà ho dữ dội, phải nghiêng người sang một bên. Ánh mắt bắt gặp một bóng người mơ hồ.


Một người đàn ông, bước vào phòng phẫu thuật. Chiếc ủng da võ sĩ màu đen có treo dây xích bạc kim loại, toát lên vẻ ngông nghênh bất cần đời.


Theo bước chân anh ta, từng tiếng cộp cộp, nặng nề lại kèm theo tiếng kim loại va chạm nhẹ. Từ góc nhìn của Nghê Vụ, người đó giống như Tu La mang lưỡi hái tử thần bước đến cắt hồn kẻ hấp hối.


Càng đến gần, khói càng dày đặc phía sau lưng anh ta.


Người đàn ông đó đi đến bên bàn phẫu thuật, nhìn Nghê Vụ từ trên cao, giơ tay, xé toạc băng keo trên miệng cô. Suốt cả đêm bị dán băng keo, khi nó bị xé ra, môi cô rớm máu.


Nghê Vụ há hốc vì kinh ngạc: “Diêu Liệt?”


Diêu Liệt nhìn cô bị trói trên bàn mổ, tặc lưỡi một tiếng, lại nói, “Ngạc nhiên lắm sao?”


Cô động đậy một chút, ngửi thấy mùi khói rồi ho khan. 


“Bên ngoài cháy rồi!” 


Nghê Vụ nhìn bộ dáng bình tĩnh của anh ta, không hỏi anh ta tại sao lại ở đây, chỉ hy vọng anh ta có thể giúp cô cởi trói. Dù sao cháy rồi, quan trọng nhất là chạy ra ngoài trước.


“Cô muốn tôi giúp cô, vậy cô có thể cho tôi cái gì?” 


Diêu Liệt dường như không hề vội vàng, không hề sợ hãi ngọn lửa sắp lan tới, ngược lại, anh ta mang thái độ của một nhà đàm phán, khẽ thốt ra tên cô: “Trình Thanh Miểu.”


Động tác giãy giụa của Nghê Vụ dừng lại.


“Anh biết tôi.”


“Tôi nhận ra cô ngay từ cái nhìn đầu tiên ở nhà họ Bùi. Cô thật sự rất xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt và cái miệng, giống hệt hồi nhỏ, chỉ lớn lên theo đúng tỷ lệ.” 


Diêu Liệt dường như đang nhớ lại chuyện hồi nhỏ, cười một tiếng. Nhưng đối với Nghê Vụ, lại có một cảm giác sởn gai ốc.


“Chúng ta từng gặp nhau sao?” 


Hai tay cô bị trói l*n đ*nh đầu bằng hai sợi dây nhựa, cô cố gắng hết sức muốn thoát ra, đồng thời cảnh giác nhìn Diêu Liệt.


“Cô học tiểu học, ở huyện Thanh Vân, trường Thực nghiệm số Một, lớp 6.” 


Diêu Liệt chống một tay lên bàn mổ, cúi người xuống: “Lúc đó tôi cũng học lớp 6. Không ai muốn làm bạn cùng bàn với tôi, chỉ có cô đồng ý.”


Anh ta là con riêng của Diêu Bắc Trình. Mẹ anh ta bị bệnh, nằm liệt giường, và vào một buổi chiều sau khi tan học năm lớp hai, bà đã lạnh ngắt.


Lúc ấy anh ta còn nhỏ, không biết phải làm gì. Trong nhà không có họ hàng nào, là hàng xóm giúp lo liệu tang lễ.


Từ năm lớp hai, anh ta đã học cách tự nấu ăn, đun một ấm nước nóng ngâm cơm nguội cho nóng, lớn lên nhờ sự giúp đỡ của hàng xóm xung quanh.


Anh ta không có quần áo mới, quanh năm mặc một bộ đồng phục. Cả người dơ dáy, mùa đông thì bệnh viêm mũi tái phát, liên tục ch** n**c mũi. Trong lớp không ai muốn làm bạn cùng bàn với anh ta, nói anh ta là “thằng nhặt rác”.


Chỉ có cô gái xinh đẹp nhất lớp đồng ý.


Cô ấy buộc tóc đuôi ngựa, cũng mặc đồng phục, bên ngoài khoác một chiếc áo phao màu hồng. Trắng trẻo mềm mại, khi nói chuyện mắt sẽ cong thành hình trăng khuyết.


Giống như thiên thần trong truyện cổ tích.


Cô ấy nói: “Chúng ta làm bạn cùng bàn nhé.”


Anh ta vẫn luôn nhớ câu nói này.


“Trình Thanh Miểu, tôi có thể đưa cô rời khỏi đây. Tôi có tiền, tôi có thể cho cô một cuộc sống như ở nhà họ Bùi, giàu có vô lo. Chúng ta có thể ra nước ngoài, đến nơi không ai biết, bắt đầu lại từ đầu. Bùi Sơ Yên nói cho tôi biết, cô là con gái của Tần Uyển Khanh. Vụ bắt cóc này, là do họ sắp đặt. Nếu không có tôi, giờ cô đã chết rồi.”


Ngọn lửa này, là do anh ta phóng. Điểm cháy ở tầng một.


Nhưng lúc này, lửa cũng đã cháy lên tầng hai, thời gian còn lại cho họ không còn nhiều.


“Chết, hay đi theo tôi, cô chọn một.”


“Tôi thích cô sớm hơn Bùi Hoài Duật.”


Nghê Vụ không ngờ, Diêu Liệt lại là con sên hồi tiểu học.


“Tôi nhớ Trần Liệt, nhưng tôi không thích anh, Diêu Liệt.” 


Nghê Vụ thấy tức ngực, tinh thần kiệt quệ, nhưng cô không cầu xin hắn cứu, cũng không thể nói ra lời trái lòng mình, không thích thì chính là không thích.


Cô thậm chí nói: “Diêu Liệt, tôi ghét anh.”


Từ cấp ba, cho đến bây giờ, cô chưa từng nghĩ tới Trần Liệt, cậu bé gầy yếu bị cả lớp bắt nạt hồi tiểu học, lại là nhân vật nổi đình nổi đám hồi cấp ba.


“Chỉ vì tôi học dở à? Hay vì tôi từng bắt nạt cô? Tôi chỉ muốn nói chuyện, nhưng mỗi lần cô thấy tôi lại tránh. Tôi chỉ có thể bảo đàn em chặn cô lại. Cô chưa từng xem tôi thi đấu bóng rổ, nữ sinh cả trường đều hò reo vì tôi, chỉ có cô không đến. Nếu cô giận vì tôi quay video cô, tôi chỉ muốn nhìn cô nhảy cổ vũ cho tôi thôi.”


Nghê Vụ sững lại, ánh đèn phẫu thuật chói lòa, cô chỉ có thể nhắm mắt, tóc thì rối bết dính vào má.


“Trong tình cảm, không có chuyện đến trước hay sau. Tôi, khi học trung học, cũng từng bị cả lớp bắt nạt. Và cũng có một người, giống như tôi khi giúp anh, đã chìa tay cứu rỗi tôi.”


“Tôi có người tôi yêu, tôi biết bây giờ anh ấy nhất định cũng đang liều mạng chạy đến đây.”


“Lửa sắp cháy đến rồi, nếu anh không giúp tôi cởi trói, thì anh đi đi. Chậm nữa, lửa lớn rồi, anh cũng không đi được đâu.” 


Giọng Nghê Vụ khàn đặc, nhưng cũng bình tĩnh. Cô không muốn cam chịu số phận, nhưng cũng không còn giãy giụa nữa, mà bình tĩnh cảm nhận nhiệt độ cao không ngừng bốc lên trong không khí.


Lửa từ tầng một đã lan lên, khói đặc cuộn trào.


Không gian lặng im vài giây.


Đột nhiên, sự trói buộc trên tay chân biến mất.


Cô bị trói cả đêm, tay chân cứng đờ tê dại. Nghê Vụ cử động một chút, nhưng thấy Diêu Liệt không rời đi. Giây tiếp theo, cô bị anh ta bế ngang lên.


Diêu Liệt vác cô lên vai như vác bao tải. Đầu Nghê Vụ chúc xuống, thậm chí có chút cảm giác choáng váng, tóc rũ xuống như thác nước.


“Diêu Liệt...”


Diêu Liệt vác cô đi xuống lầu. Lửa ở tầng một bùng cháy dữ dội, khói làm người ta nghẹt thở, da thịt bị hơi nóng thiêu đốt.


Mơ hồ nghe thấy tiếng kêu cứu, tiếng giãy giụa của một người phụ nữ bị ngọn lửa nuốt chửng.


“Cứu tôi!! Cứu tôi với!! Cứu tôi với!”


Tiếng kêu thê lương thảm thiết.


Là giọng của Bùi Sơ Yên.


Cô ta muốn hại người, ngược lại bị ngọn lửa nuốt chửng.


Diêu Liệt đưa cô trở lại phòng phẫu thuật, khói dày đặc không thể nhận rõ người. Anh ta mở cửa sổ tầng hai, ôm Nghê Vụ nhảy xuống.


Nghê Vụ nằm trong lòng Diêu Liệt, hai người nằm trong bụi cỏ dưới lầu. Khoảnh khắc vừa rồi kinh hoàng tột độ, trong chớp mắt, nguy hiểm tạm thời được giải trừ.


Trong không khí, vẫn còn khói nồng nặc, gần điểm cháy thì càng nóng rực.


Nghê Vụ không ngờ Diêu Liệt lại cứu mình.


Cô chuẩn bị đứng dậy thì Diêu Liệt nắm lấy lọn tóc đang rủ xuống trước ngực anh ta. 


“Trình Thanh Miểu, làm gãy hai cái xương sườn của tôi rồi, sau này đừng ghét tôi nữa, làm bạn nhé.”


Nghê Vụ nhìn anh ta, môi khô khốc nói một câu: “Cảm ơn.”

Bình Luận (0)
Comment