Sương Mù Rực Rỡ - Trần Nhược Chu

Chương 234

Bây giờ đã là bảy giờ sáng, mặc dù xung quanh ít cư dân, nhưng lúc này cũng đã tập trung lại.


“Sao cháy lớn thế này?”


“Cháy dữ dội quá, bên trong hình như có người.”


Xe cứu hỏa đang dập lửa bên ngoài, một tòa nhà hai tầng trong phút chốc đã hóa thành biển lửa, trở thành ác quỷ nuốt chửng sinh mạng con người.


Dây cảnh giới được kéo dài năm mươi mét.


Đứng ngoài năm mươi mét, vẫn có thể cảm nhận được sóng nhiệt kinh hoàng.


Lư Ân và mấy trợ lý chật vật bò trên mặt đất, vì sặc khói mà nôn ọe, đầu óc choáng váng, gần như ngạt thở. Lư Ân biết, ông tiêu rồi.


Ngoài ông ra, lính cứu hỏa còn cứu được một phụ nữ trung niên trong đám cháy, tóc tai bù xù, hình như đã hóa điên. Không biết là do tay bị bỏng đau đớn, hay là sụp đổ, mà khóc nức nở, mặt đầy nước mắt.


Tống Sâm lái xe hết tốc lực từ phía nam thành phố đến. Bùi Hoài Duật và Bùi Vân Hiền bước xuống.


Lúc này, trước mắt là một biển lửa ngút trời, khói đặc như đám mây hình nấm, che kín cả bầu trời.


Toàn thân hai người run lên, đến trễ mất rồi.


Xuyên qua dây cảnh giới, chỉ cần lại gần, hơi nóng đã như muốn thiêu chảy cả da thịt. Vẻ mặt Bùi Hoài Duật chết lặng. Anh nhìn Tần Uyển Khanh đang ngã ngồi trên mặt đất, đưa tay bóp cổ đối phương: “Nghê Vụ đâu?”


“Con gái tôi...” Tần Uyển Khanh run rẩy, không trả lời lời Bùi Hoài Duật, dù bị bóp cổ đến nghẹt thở vẫn chỉ thều thào đứt quãng: “Con gái tôi mất rồi...”


“Mất hết rồi...”


Bùi Hoài Duật chấn động mạnh, không thể tin được nhìn mọi thứ trước mắt. Khoảnh khắc này, như thể có một bàn tay xé toạc lồng ngực anh.


“Không thể nào, Nghê Vụ sẽ không sao đâu, không, nhất định sẽ không sao đâu.” 


Bùi Hoài Duật nhìn tòa nhà trắng nhỏ bị ngọn lửa nuốt chửng, đứng dậy xông tới.


Lập tức bị lính cứu hỏa và cảnh sát chặn lại.


“Thưa ông, tôi biết ông đang rất kích động, xin ông hãy bình tĩnh.”


“Không thể vào được, lửa lớn lắm.”


“Ông vào là tự tìm cái chết.”


Ngay cả lính cứu hỏa, sau khi trang bị đầy đủ, khi ngọn lửa lan rộng, cũng không thể vào cứu người, chỉ có thể ở bên ngoài dập lửa từ xa.


“Vậy tôi cũng muốn ở bên cô ấy.” 


Ánh mắt Bùi Hoài Duật kiên quyết, đôi mắt phản chiếu ngọn lửa đỏ rực như mặt trời trước mặt. Anh cố gắng hết sức muốn thoát khỏi những người đang giữ mình, gân xanh nổi lên, cuối cùng kiệt sức quỳ xuống đất. Tiếng cháy nổ vang vọng, tiếng người xì xào bàn tán, nhấn chìm tiếng khóc bi thương của anh.


Giọng anh khàn đặc, đau đớn tột cùng gọi tên “Nghê Vụ”


Những cư dân xung quanh tụ tập lại.


“Lửa lớn thế này, người bên trong chắc cháy thành tro rồi.”


“Đáng thương quá, có phải là vợ của người đàn ông này không?”


“Sao lại cháy dữ vậy, thiêu rụi cả phòng khám.”


Đột nhiên, một bóng người từ trong lửa lao ra, toàn thân bị lửa nuốt chửng, cả người đã biến thành một ngọn đuốc. Chạy ra ngoài lăn lộn trên mặt đất, đau đớn gào khóc.


Vòi rồng của lính cứu hỏa phun vào người đối phương, sau khi dập tắt lửa, Bùi Sơ Yên nằm thoi thóp trên mặt đất, toàn thân bị bỏng không còn da, chỉ còn hơi thở thoi thóp. Cô ta yếu ớt nhìn về phía Bùi Vân Hiền và Tần Uyển Khanh.


Nhưng hai người này, đang chìm trong nỗi đau khổ tột cùng, sắc mặt mơ hồ. Bùi Sơ Yên sống hay chết, trong lòng họ đã không còn gợn sóng.


Bởi vì con gái họ, đã vĩnh viễn ở lại bên trong.


Tần Uyển Khanh đột nhiên co giật, bà ta cúi đầu nhìn đôi tay mình. Một cánh tay bị bỏng, da bong tróc, nhưng lúc này, bà ta chỉ cảm thấy đầy máu tươi. 


“Em, em là đao phủ... Em đã giết con gái chúng ta.”


Bùi Vân Hiền cả người run rẩy, cố gắng đứng vững. Ông không biết phải nói gì với Tần Uyển Khanh lúc này, chỉ còn lại sự bi thương tột độ.


Ông trời đã trêu đùa với ông, một trò đùa rất lớn. Ngày biết tin con gái ruột, lại là ngày con chết. Còn là do chính ông gián tiếp gây ra.


Vậy tại sao không để ông ra đi sớm hơn một chút, mà lại để ông ở lại thế gian này.


Bùi Hoài Duật quỳ trên mặt đất, cúi đầu, nước mắt lăn dài. Cảnh sát giữ chặt tay anh, ngăn anh xông vào tìm chết, cũng chẳng ai dám mở miệng an ủi.


Bùi Hoài Duật không ngờ, lần tạm biệt đó lại là mãi mãi.


Anh từng nghĩ đến sinh ly tử biệt với cô. Đó là khi hai người già đi, tóc bạc, vẫn nắm chặt tay. Dù có bệnh tật, thiên tai, hay tai nạn, họ vẫn sẽ cùng nhau. Nhưng anh chưa từng nghĩ, chia ly lại đến ngay lúc này.


Rõ ràng tối hôm trước, họ còn ôm nhau.


Họ còn nắm chặt tay, đám cưới của anh và cô còn chưa tổ chức.


Cô nói thích váy cưới màu xanh lam.


Chiếc váy ấy, vẫn đang được thiết kế dở dang.


Anh dùng hai tay bấu chặt xuống đất, suy sụp đến mức không thể thở được. Móng tay bật ngược, rớm máu mà chẳng hay.


Cả thế giới của anh, vỡ nát tan tành.


Đột nhiên, trước mắt xuất hiện một đôi ủng nữ màu be, ống quần ôm lấy đôi chân thẳng tắp. Bùi Hoài Duật từ từ ngước lên. Khói lửa bốc lên, hơi nóng làm tầm nhìn nhòe đi.


Nhìn thấy dáng người quen thuộc ấy, Bùi Hoài Duật nhất thời ngừng thở.


Cứ ngỡ là ảo giác.


Nghê Vụ đưa tay ra, đầu ngón tay hơi lạnh. Cô chỉ mặc một chiếc áo len màu be, nhẹ nhàng chạm vào mặt Bùi Hoài Duật.


Cô nói: “Đừng khóc nữa.”


Cả người Bùi Hoài Duật run bắn. Anh nắm chặt lấy tay cô, môi run rẩy. Trong phút chốc nỗi đau buồn tột độ và niềm vui sướng cực độ hòa quyện với nhau. Anh cười, rồi lại khóc, nụ cười méo mó mà vẫn rạng rỡ.


Bùi Hoài Duật đột ngột đứng dậy, ôm chặt lấy cô. Lần này, anh quyết không bao giờ buông tay cô nữa.


Hai trái tim, cách lớp áo, đập mạnh mẽ, như thể đang đáp lại nhau.


Bùi Hoài Duật dùng hai tay nâng mặt Nghê Vụ lên, hôn cô say đắm. Khi buông cô ra, trán anh áp vào trán cô, có cảm giác thoát chết sau cơn khủng hoảng.


Bùi Hoài Duật lúc này, không thể nói cho người trước mặt biết, khoảnh khắc đó lòng anh đã chết lặng như thế nào.


Nghê Vụ vòng tay ôm lấy anh, cô có thể cảm nhận được, cơ thể anh bây giờ vẫn còn run rẩy.


Cô áp mặt vào ngực anh, lắng nghe tiếng tim đập bên trong lồng ngực.


“Nghê Vụ...” 


Bùi Vân Hiền nhìn bóng người ở đằng xa, kinh ngạc đến không thể tin được.


Tần Uyển Khanh vẫn nhìn chằm chằm vào đôi tay mình, khóc nức nở.


Tám giờ sáng, mặt trời vừa lên.


Đám cháy cũng được dập tắt, chỉ còn lại tòa nhà cháy đen.


Cảnh sát đưa Lư Ân và các trợ lý đi.


Xe cấp cứu đến, đưa Tần Uyển Khanh và Bùi Sơ Yên đi.


Bùi Sơ Yên bị thương nặng, bác sĩ lắc đầu thở dài, hỏi: “Bỏng 90%, ai là người nhà của cô ấy? Các vị phải chuẩn bị tâm lý đi.”


Không ai trả lời.


Tần Uyển Khanh bị bỏng cánh tay, sau khi được điều trị tại chỗ, được cảnh sát đưa đi.


Khi bước về phía xe cảnh sát, bà ta lảo đảo quay người lại, nhìn về phía Nghê Vụ.


Nghê Vụ đứng bên cạnh Bùi Hoài Duật, phía sau hai người, là mặt trời đang lên, dịu dàng bao bọc lấy hai người họ.


Tần Uyển Khanh nheo mắt lại, lẩm bẩm: “Trời thực sự đã sáng rồi.”


Trên đường về.


Thoát chết sau tai nạn, cô hít thở không khí trong lành, nhìn qua cửa sổ, thấy ánh nắng dịu dàng.


Cô hoàn hồn lại, đưa tay ôm lấy tay của Bùi Hoài Duật, nhẹ nhàng chạm vào vảy máu của đầu ngón tay do bị bật móng. Còn Bùi Hoài Duật đưa tay chạm vào vết thương trên môi cô.


Hai người gần như đồng thanh nói: “Có đau không?”


Nghê Vụ lắc đầu, tựa vào vai anh: “Dự báo thời tiết nói, hôm nay là một ngày đẹp trời, quả nhiên, là một ngày nắng sáng.”


“Ừ.”


“Sau này mỗi ngày đều là ngày nắng đẹp.”


“Ừ.”


Tống Sâm đang lái xe, trải qua sự kinh hoàng của buổi sáng, lúc này, anh ta cũng cảm thấy tinh thần khoan khoái. Anh ta nhìn thẳng về phía trước, đúng vậy, hôm nay, trời thật sự rất đẹp.

 

Bình Luận (0)
Comment