Giữa trưa hôm ấy, sự việc kinh hoàng này đã truyền đến tai hai vị trưởng bối nhà Bùi.
Vu Tú Huệ nắm tay Nghê Vụ, nhìn trái nhìn phải, rồi ôm chầm lấy cô: “Làm mẹ sợ đến mức tim ngừng đập luôn rồi.”
Bà buông Nghê Vụ ra, rồi nắm tay con trai: “Chuyện lớn thế này, nếu không phải lên tin tức, các con còn định giấu à?”
Bùi Hoài Duật lại trở về cái giọng điệu thản nhiên đó: “Là tại sợ mẹ bị dọa đó.”
Bùi Thành Quân đặt mạnh chén trà xuống: “Thật sự không ngờ, Tần Uyển Khanh và Bùi Sơ Yên có thể làm ra chuyện như vậy. Điên thật rồi.”
Quản gia đi tới: “Bệnh viện vừa gọi tới, hỏi về tình hình của cô Sơ Yên…”
Vu Tú Huệ trực tiếp ngắt lời:, “Trong nhà chúng ta, không có người này.”
“Nó hiện đang ở phòng chăm sóc đặc biệt, bỏng toàn thân, e rằng sẽ sớm bị nhiễm trùng toàn thân.”
Bùi Thành Quân nhíu mày: “Tất cả, đều là do nó tự làm tự chịu.”
Nhà họ Bùi sẽ không chi trả hi phí điều trị, đồng thời phong tỏa tài khoản của cô ta, thu hồi sáu mươi triệu đô la Mỹ mà cô ta đã chuyển từ công ty Zero Muse.
Bây giờ, bên ngoài phòng bệnh của cô ta là hai nữ cảnh sát đang canh gác, dù gì cô ta cũng là chủ mưu trong vụ án bắt cóc này,.
Tần Uyển Khanh đã ký vào bản cung khai, không hề chối bỏ về chuyện mình đã làm. Bà đang ở trong trại giam, chờ ngày ra tòa.
Bà từ chối luật sư biện hộ.
Khi gặp Bùi Vân Hiền trong phòng thăm nuôi, Tần Uyển Khanh cười khổ: “Bào chữa gì nữa chứ? Mẹ muốn giết con gái, em còn gì để bào chữa nữa...”
Bùi Vân Hiền nhìn bà ta, đưa cho bà một bản báo cáo giám định DNA của ông và Nghê Vụ.
Tần Uyển Khanh mở ra xem, vừa khóc vừa cười.
Bà ta đêm nhớ ngày mong, mỗi ngày đều khao khát, mong muốn có được một đứa con với người đàn ông mình yêu.
Mà chính tay bà suýt chút nữa đã tự tay g**t ch*t đối phương.
Một tờ giấy mỏng manh, trong tay bà lại nặng tựa ngàn cân.
“Tuần sau, anh phải phẫu thuật rồi.”
Bùi Vân Hiền nói: “Hoài Duật giúp anh tìm người ghép thận. Ngay ngày em và Sơ Yên bắt cóc Nghê Vụ, thằng bé đã đến thành phố Đông, liên hệ với gia đình người hiến tạng.”
“Bác sĩ nói, điều dưỡng một tuần, đạt chỉ số thì tuần sau phẫu thuật.”
Tần Uyển Khanh biết mình đã sai, nhưng đã quá muộn.
Bà ta muốn gặp Nghê Vụ. Nhưng câu trả lời nhận lại chỉ là: “Tôi không muốn gặp bà ta, càng không bao giờ muốn nhận bà ta.”
Bùi Vân Hiền nhắm mắt thở dài: “Đối với anh con bé cũng xa cách hơn rất nhiều, nó không muốn gặp em, em phải hiểu cho nó.”
“Em hiểu, em hiểu... Em...” Bà ta khóc.
“Em sai rồi.”
“Còn một chuyện nữa, anh nghĩ... cũng cần phải thông báo cho em.”
Tần Uyển Khanh nghĩ rằng đối phương muốn ly hôn với mình, bà ta gật đầu. Bà không xứng làm mẹ của Nghê Vụ, cũng không xứng làm con dâu nhà họ Bùi, cũng không xứng, làm vợ của Bùi Vân Hiền.
“Anh muốn rời khỏi nhà họ Bùi, anh sẽ nói với ba mẹ, để anh ra khỏi gia phả nhà họ Bùi. Sau này chúng ta không còn là người nhà họ Bùi, chúng ta cũng không còn là anh cả chị dâu của chúng nữa, mấy lời đồn đại đó, cũng sẽ không làm tổn thương con chúng ta.”
“Được.” Tần Uyển Khanh gật đầu.
“Anh không ly hôn với em sao? Em đã làm sai nhiều chuyện như vậy.”
“Vợ chồng, vốn nên cùng nhau gánh vác, em là vợ của anh. Lỗi của em, cũng là lỗi của anh.”
Cho dù Nghê Vụ có bằng lòng nhận ông hay không, ông đều chấp nhận.
Chỉ cần được nhìn cô từ xa, nhìn Tuế Tuế, đối với Bùi Vân Hiền mà nói, đã là mãn nguyện rồi.
Ông không phải là một người cha xứng chức.
Bùi Vân Hiền về nhà họ Bùi ngay trong ngày. Trước tiên ông đến từ đường, quỳ trên bồ đoàn rất lâu. Sau đó đứng dậy, đi đến thư phòng của Bùi Thành Quân, Vu Tú Huệ cũng ở đó. Hai người đang đợi ông.
Bùi Vân Hiền quỳ xuống: “Sau này, trong lòng con, con vẫn là con trai của ba mẹ, sẽ thường xuyên đến thăm ba mẹ.”
Vu Tú Huệ mắt đỏ hoe, đứng dậy đỡ ông lên: “Con là con trai của mẹ. Trong lòng mẹ, con mãi mãi là con.”
Bùi Thành Quân đi tới, vỗ vai Bùi Vân Hiền.
Nhưng đây dường như, là cách tốt nhất.
Không ai ngờ, Nghê Vụ lại là con gái ruột của Vân Hiền và Tần Uyển Khanh.
Bùi Vân Hiền đổi tên, trở về họ cũ. Ông vốn họ Tống, tên thật là Tống Vân Hiền.
Một ngày trước khi phẫu thuật, Tống Vân Hiền đi gặp Nghê Vụ.
Hai người ngồi chơi cờ trong phòng.
Dường như vẫn như trước.
Tống Vân Hiền nói: “Nghe nói con định quay lại thành phố Tân?”
“Vâng, công việc của tôi vẫn ở đó. Tôi đã bàn với Hoài Duật rồi, đợi Tuế Tuế học xong học kỳ sau, nghỉ hè thì về thành phố Tùng đi học.”
“Như vậy cũng tốt.” Tống Vân Hiền gật đầu, “Thành phố Tân là một nơi tốt. Nếu lần phẫu thuật này của ba thành công, ba cũng muốn đến thành phố Tân xem sao, gần biển, không khí tốt.”
“Đối với Bùi Hoài Duật thì không tốt lắm, anh ấy luôn kêu đau chân. Cho nên tôi cũng đang bàn với đối tác, mở chi nhánh công ty ở thành phố Tùng.” Hơn nữa, bà ngoại cô, nhà cô, đều ở thành phố Tùng, nơi cô lớn lên từ nhỏ.
Cô nhìn Tống Vân Hiền: “Thành phố Băng thú vị chứ?”
Cùng âm đọc, nhưng là hai thành phố hoàn toàn khác nhau về sự phát triển, cảnh quan và văn hóa.
“Hiện tại mùa này, rất thú vị, có triển lãm băng đăng. Còn có rất nhiều món ăn ngon mà người trẻ tuổi thích, có cảnh đẹp để chụp ảnh check-in.”
Nghê Vụ nhìn môi ông mấp máy, dường như muốn nói chuyện khác, cuối cùng vẫn không nói.
Nghê Vụ biết, có lẽ ông muốn nhắc đến chuyện của Tần Uyển Khanh, cô sẽ không bao giờ tha thứ, cũng không cần đối phương xin lỗi, cô sẽ không bao giờ tha thứ cho đối phương.
Đến lúc chia tay, trong mắt Tống Vân Hiền mang theo một tia hy vọng hỏi: “Ngày mai ba phẫu thuật, con có thể...” đến bệnh viện thăm ba không.
Nghê Vụ nói: “Ngài là một người rất tốt, ca phẫu thuật nhất định sẽ thành công, tôi và Hoài Duật sẽ qua.”
Lời nói của cô vừa kính trọng lại vừa mang một chút xa cách.
Tống Vân Hiền cười, lúc này Tuế Tuế đi tới: “Bác cả, ca phẫu thuật ngày mai của bác nhất định sẽ thành công!”
Đứa nhỏ này là cháu ngoại của ông, thảo nào lần đầu gặp đã thấy thân thiết. Tống Vân Hiền xoa đầu Tuế Tuế. Ông đột nhiên có một chút kính sợ đối với sinh mệnh, và trong khoảnh khắc đó, khát vọng sống mạnh mẽ cháy lên trong lòng ông.
Ông muốn sống.
Ông muốn trong quãng thời gian dài sau này, được nghe người trước mặt gọi anh là ba, gọi anh là ông ngoại.
Sáng hôm sau, Tống Vân Hiền được đẩy vào phòng phẫu thuật.
Cả nhà họ Bùi đều ở ngoài phòng phẫu thuật. Vu Tú Huệ ngồi trên ghế nghỉ, vuốt tràng hạt, cầu Phật phù hộ.
Bùi Thành Quân kể từ khi cửa phòng phẫu thuật đóng lại, sắc mặt đã nghiêm nghị.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua.
Nghê Vụ dựa vào tường, khi Bùi Hoài Duật nắm chặt tay cô, lòng bàn tay cô đầy mồ hôi.
Hai giờ chiều, Tống Vân Hiền được đẩy ra. Chủ nhiệm Cao nói ca phẫu thuật rất thành công. Tống Vân Hiền ở phòng quan sát ba ngày, rồi được chuyển đến phòng bệnh thường. Bệnh nhân sau khi thay thận có thể đi vệ sinh, giây phút có thể uống nước, Tống Vân Hiền đã vô cùng xúc động.
Tần Uyển Khanh ở trong tù biết được tin này, cũng thở phào nhẹ nhõm. Bản án của bà ta cũng đã được tuyên, ba năm sáu tháng.
Còn Bùi Sơ Yên, vào tuần thứ hai ở phòng chăm sóc đặc biệt, bị nhiễm trùng toàn thân và ngừng thở, trước khi chết vô cùng đau đớn.
Về nguyên nhân phòng khám Lư Ân bốc cháy, mọi thứ đã bị thiêu rụi thành cái vỏ rỗng, vô phương tìm kiếm.
Mười lăm tháng Giêng, Tết Nguyên Tiêu.
Hôm nay bếp nhà họ Bùi rất náo nhiệt, một bầu không khí vui vẻ.
Nghê Vụ cùng Dư Tú Huệ và dì An gói bánh, nấu chè trôi nước, làm sủi cảo.
Cô mang một ít đến cho bà ngoại, gọi điện thoại cho Trần Như Lan, chúc Tết Nguyên Tiêu vui vẻ.
Khi quay về, Bùi Hoài Duật đưa cô đến tầng thượng của Bùi Thị.
Pháo hoa nở rộ.
Bầu trời đêm rực rỡ, sáng như ban ngày.
Bùi Hoài Duật cởi áo khoác, khoác lên vai Nghê Vụ: “Lần trước chúng ta xem pháo hoa ở đây, em đòi chia tay anh.”
“Cái gì mà đòi chia tay.” Nghê Vụ phản bác: “Lúc đó chúng ta chưa hẹn hò, là anh đơn phương hẹn hò thôi.”
“Em lừa anh, anh tưởng Trần Thiệu An quay lại, em muốn chia tay anh.”
“Làm gì có người nào như anh, làm kẻ thứ ba một cách quang minh chính đại.”
“Em lừa anh thảm thiết, em đòi chia tay, anh ở đây khóc đến nửa đêm.”
Nghê Vụ không tin: “Anh khóc thật à?”
“Ừ.”
Nghê Vụ cười: “Đáng đời!”
Hai người họ đứng trên tầng thượng Bùi Thị, xem pháo hoa rất lâu. Bùi Hoài Duật ôm vai cô: “Ba mẹ đang bàn bạc ngày cưới của chúng ta.”
“Nghê Vụ, em chuẩn bị xong chưa?”
Nghê Vụ nhìn anh cười, ánh mắt lấp lánh.
Vừa qua nửa đêm.
Cô nói với anh: “Bùi Hoài Duật, sinh nhật bình an.”
Bùi Hoài Duật trước đây, rất ghét ngày này, anh không thích đón sinh nhật.
Tối nay, anh đưa Nghê Vụ đến nghĩa trang, hỏi cô có sợ không.
“Đi cùng anh, không có gì phải sợ.”
“Đây là anh trai anh, trừ ba năm ở Sodam Yat, trước đây mỗi năm sinh nhật, anh đều đến đây ở bên anh trai.”
Nghê Vụ nhìn tấm bia trước mặt, trên ảnh là một cậu bé non nớt. Quả nhiên là sinh đôi, giống hệt Bùi Hoài Duật hồi nhỏ mà Nghê Vụ thấy trong album ảnh nhà họ Bùi.
“Anh, đây là vợ em, Nghê Vụ, lần đầu tiên đến gặp anh.” Bùi Hoài Duật đưa tay, chạm vào bức ảnh trên bia mộ.
Trên đường về, Bùi Hoài Duật hỏi cô quà sinh nhật.
Nghê Vụ nói chưa mua.
Bùi Hoài Duật bảo cô rút lại lời nói đó.
Nghê Vụbĩu môi nói: “Mua rồi, ở cốp sau.”
Về đến nhà, đỗ xe xong, Bùi Hoài Duật xuống xe, mở cốp sau, nhìn thấy một hộp quà. Và thấy là một cái túi đựng quần áo nữ. Anh mở ra, bên trong là một chiếc váy liền thân màu vàng...
Bùi Hoài Duật nhướng mày nhìn cô.
“Mẹ nói, hồi nhỏ anh thích mặc váy màu vàng lắm, mặc vào còn đứng trước gương xoay vòng vòng vui vẻ nữa.”
Nghê Vụ vừa nói vừa đi về phía thang máy, lập tức chui vào, nhấn nút đi lên.
Tốc độ của Bùi Hoài Duật nhanh hơn cô, anh đưa tay chặn cửa thang máy đang đóng lại, bước vào.
Tay xách chiếc váy này, nhớ lại chuyện xấu hổ hồi nhỏ của mình. Bà cụ lại đi kể hết cho Nghê Vụ nghe, thật là.
Lúc đó anh mới ba bốn tuổi, mặc váy của Bùi Tĩnh Thư.
Nghê Vụ vội vàng bào chữa: “Em còn mua quà cho anh nữa, cho anh một bộ vest do em thiết kế.”
Bùi Hoài Duật véo má cô.
Mặt Nghê Vụ phồng lên như chuột hamster, giơ tay nắm tay áo anh: “Anh mặc thử cho em xem đi, em chưa từng thấy anh mặc váy.”
Cô rất muốn xem, thậm chí giọng còn hơi nhõng nhẽo.
Bùi Hoài Duật nhìn chiếc váy hoa vàng trong tay, gân xanh trên trán giật một cái: “Thật sự muốn xem à?”
“Vâng, vâng, vâng!”
Anh đấu tranh tư tưởng một lúc, bóp eo Nghê Vụ một cái: “Lên lầu, về nhà anh mặc cho em xem.”
Đám cưới của hai người họ được định vào ngày 20 tháng 3.
Váy cưới do Nghê Vụ chính tay thiết kế, định bản trước một tháng, váy voan màu xanh nhạt, từng lớp hoa lưu ly xanh tựa như bầu trời nở rộ pháo hoa.
Trước lễ cưới, Mẫn Kiều và Vạn Hội Ngưng từ thành phố Tân chạy đến. Mẫn Kiều mang đến một bộ Tú Hòa* do chính tay cô thiết kế, bảo Nghê Vụ thử: “Bằng sự hiểu biết của tôi về số đo ba vòng về cô chị em này, vừa ra tay là chỉ có chuẩn.”
Bùi Hoài Duật những ngày này tụ tập với vài người bạn, buổi tối về muộn. Nghê Vụ cũng tụ tập với Mẫn Kiều và Vạn Hội Ngưng.
Cô hỏi Mẫn Kiều: “Cô không về thành phố Tùng sao?”
“Không về, mẹ Phong Nam làm căng với tôi, tôi và anh ấy ở thành phố Tân rất tốt.” Mẫn Kiều khoác vai Nghê Vụ, nâng ly: “Còn cô đó, tổng giám đốc Nghê, mặc dù chúng ta sắp mở chi nhánh ÉTOILE ở thành phố Tùng, nhưng tài nguyên ở thành phố Tân bị hạn chế nhiều, không bằng thành phố Tùng phồn hoa. Chị gái đây còn phải nhờ cậy em gái đó.”
“Vậy chị gái chờ đi, sau khi em gái làm đám cưới xong, còn phải về thành phố Tân một thời gian nữa.”
“Hai người chị chị em em, chơi cung đấu à.”
Mẫn Kiều tay kia khoác vai Vạn Hội Ngưng, ôm cả hai bên, “Em gái Vạn~”
Một ngày trước đám cưới, Nghê Vụ ở nhà bà ngoại. Tối nay cô chắc chắn không ngủ được, bà ngoại càng không. Hai bà cháu dựa vào giường, bà ngoại nắm tay cô, nói rất nhiều.
Đám cưới của Bùi Hoài Duật và Nghê Vụ được tổ chức tại trang viên Tây Phủ Đường.
Mọi khâu chuẩn bị trước đám cưới, đều do Vu Tú Huệ một tay sắp xếp. Bà mời đội ngũ tổ chức chuyên nghiệp, theo sở thích của người trẻ tuổi. Thiệp mời chia làm thiệp viết tay và email. Ban đầu Nghê Vụ muốn tổ chức đơn giản, nhưng cuối cùng vẫn không thể đơn giản được. Khách khứa tề tựu, người thân bạn bè đông đủ.
Mười hai giờ trưa, cửa sảnh tiệc mở ra, cánh hoa bay lả tả trước mắt.
Nghê Vụ khoác tay vào cánh tay Tống Vân Hiền, tà váy cưới quét đất. Qua lớp khăn voan trước mặt, cô nhìn về phía trước, nơi cuối con đường trải đầy hoa này.
Có một người, mặc vest trắng, ánh mắt chứa đựng ý cười đang đợi cô.
Nắm tay nhau, không rời không bỏ.
Tháng tám, Bùi Hoài Duật và Nghê Vụ mới bắt đầu kỳ nghỉ trăng mật của hai người.
Bùi Hoài Duật lái xe. Trong kỳ nghỉ hè, Tuế Tuế và ba con chó ở ghế sau, Nghê Vụ ngồi ở ghế phụ. Cả gia đình tự lái xe đi Tân Cương, dừng lại ở hồ Sayram, dựng lều trước xe. Ngày nắng đêm lạnh, đa phần là trời trong, chỉ đôi khi có mưa nhẹ.
Ngày hôm sau khởi hành đi vịnh Trăng, ngắm hoàng hôn tuyệt đẹp.
Họ chuẩn bị tổng cộng mười ngày, từ Ürümqi lái xe đến Altay, đi qua đường cao tốc sa mạc. Họ ở lại Kanas hai ngày. Điện thoại của Nghê Vụ lưu trữ rất nhiều ảnh: suối, bò cừu, rừng bạch dương, thiên đường xanh mướt nhìn một cái là thấy.
Nemo, con chó già điềm tĩnh, nằm dài trong bụi cỏ. Chà Bông và Khoai Tây thì chạy nhảy khắp nơi. Chỉ khi nghe khẩu lệnh của Bùi Hoài Duật mới quay lại.
Khi dừng lại ở trang trại, Bùi Hoài Duật dắt ngựa, Nghê Vụ ngồi trên lưng ngựa, nhàn nhã tản bộ. Cô có vẻ hơi cẩn thận, Bùi Hoài Duật tưởng cô sợ, cười nói: “Ở trường đua ngựa thành phố Tân, em cưỡi rất giỏi mà.”
Trên đường về, gió nhẹ thổi qua, tự do và tươi mát.
Cô nhìn con đường phía trước, khẽ nói: “Em có thai rồi.”
Khoảng thời gian này Nghê Vụ đã cảm thấy, hình như mình mang thai rồi. hôm qua bác sĩ thú y bắt mạch giúp, xác nhận đúng như cô nghĩ.
Có lẽ là quá bất ngờ, Bùi Hoài Duật nhất thời không phản ứng kịp.
Tuế Tuế vui vẻ hỏi: “Vậy con sắp có em trai sao?”
“Có lẽ là em gái.” Nghê Vụ nói.
“Vậy chúng ta sau này có thể dẫn em gái cùng đi du lịch không?”
Bùi Hoài Duật nhếch môi, nụ cười càng lúc càng sâu: “Tất nhiên rồi.”
Nghê Vụ nhìn con đường sa mạc kéo dài vô tận trước mặt.
“Đặt cho con một cái tên ở nhà đi.”
Tay cô đặt tự nhiên trên đùi, bị Bùi Hoài Duật nắm lấy. Anh đeo kính râm, mắt vẫn nhìn thẳng phía trước, nhưng bàn tay nắm chặt tay cô.
Bùi Hoài Duật nói: “Bất kể là bé trai hay bé gái, đều gọi là Niên Niên.”
Đường có tận cùng, nhưng tương lai, vẫn còn ở phía trước.
Thời gian dịu dàng, nguyện năm tháng dài lâu, mãi mãi bên nhau
Hết toàn văn.