Cố Tử Mặc nắm chặt quần anh, lại bị Nghê An nghe thấy, sao cậu có thể không có tiền được, đàn ông không thể không có tiền, lại còn bị dì xinh đẹp nghe thấy mình không có tiền, thật là mất mặt quá.
Nhưng Bùi Tĩnh Thư sợ cậu bé tan học mua đồ ăn vặt, nên đã lấy hết tiền mừng tuổi của cậu đi rồi.
Nghê Vụ chủ động đề nghị mời Cố Tử Mặc ăn, bây giờ cũng không còn sớm, tuy con gái cũng ăn một chút đồ ăn vặt, nhưng vẫn cần ăn bữa chính, hơn nữa Bùi Hoài Duật đã đưa mẹ con cô về, coi như trả tiền xe vậy.
Cố Tử Mặc đỏ mặt bảo vệ thể diện của mình: “Dì Nghê, cháu có tiền mà, chỉ là cậu cháu giữ hộ thôi.”
Bùi Hoài Duật cũng không chọc cậu bé nữa, hất cằm một cái, Cố Tử Mặc lập tức nắm tay Nghê An, chạy vào quán hoành thánh.
Bùi Hoài Duật liếc nhìn Nghê Vụ, nhìn đôi môi nhạt màu của cô, cau mày: “Hạ đường huyết, phải ăn ba bữa đúng giờ, chú ý dinh dưỡng, bữa sáng không được ăn quá muộn, không được bỏ bữa chính.”
“Ừm.”
Anh sải bước đi vào quán.
Nghê Vụ nhìn bóng lưng người đàn ông, cũng đi theo sau.
Cô nói với chủ quán hoành thánh là cô sẽ trả tiền, như vậy, hình như sẽ không có gì phải mắc nợ. Cô luôn muốn tìm một điểm cân bằng trong lần tái ngộ này với Bùi Hoài Duật.
Anh đưa cô về nhà.
Vậy thì, tiền bữa ăn này, coi như là tiền xe vậy.
Cố Tử Mặc thực sự rất biết cách nịnh, khi ăn hoành thánh nói đây là món ngon nhất mà cậu từng ăn, hơn nữa cậu bé trắng trẻo mập mạp lại đáng yêu, ngoại hình lại đẹp, khiến bà chủ quán cực kỳ yêu thích, bà ấy còn tặng thêm một phần rau xào và hai quả trứng chiên.
Ăn xong Cố Tử Mặc lén lút trên bàn chìa tay về phía Bùi Hoài Duật: “Cậu ơi, làm ơn, cậu chuyển cho cháu 100 tệ, cháu sẽ trả lại cậu 200.”
Cậu không thể để thể diện của mình mất tại đây.
Bùi Hoài Duật nhếch miệng, chuyển cho cậu bé 100 tệ qua Wechat.
Cố Tử Mặc nhảy xuống ghế, tìm bà chủ quán trả tiền, bà chủ quán nói Nghê Vụ đã trả rồi, cậu nhíu mày: “Dì Nghê, cháu muốn mời dì ăn cơm, dì không thể trả tiền.”
“Dì mời cháu ăn cơm không được à?” Nghê Vụ không nhìn Bùi Hoài Duật đang đứng sau Cố Tử Mặc, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn... cậu cháu đã đưa mẹ con dì về nhà.”
“Vậy... vậy lần sau dì lại mời bọn cháu ăn cơm đi... tóm lại lần này thì không được.”
Ba nói rồi, mời con gái ăn cơm, phải là con trai trả tiền.
“Dì Nghê, mình kết bạn Wechat đi, cháu chuyển tiền cho dì, lần sau dì lại mời cháu ăn cơm có được không.”
“Được.” Nghê Vụ chỉ cảm thấy Cố Tử Mặc rất đáng yêu.
Lấy điện thoại ra quét mã trên đồng hồ của cậu bé.
Nhìn tên Wechat của đối phương, một chuỗi biểu tượng cảm xúc, trông có vẻ hơi “trẻ trâu”.
︶ㄣHoàng tử của emしovё
Cô chỉ nghĩ, trẻ con bây giờ đã trưởng thành sớm đến vậy sao.
Có chút “trung nhị”*.
(* Giải thích: Chūnibyō (中二病 (bệnhTrung nhị)) là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì ở khoảng năm 2 của trung học Nhật Bản (tương đương lớp 8 ở Việt Nam). Cách nói "bệnh" trong "trung nhị bệnh" thực ra không chính xác, các yêu cầu nghĩa y học của bệnh hay rối loạn tâm thần là hoàn toàn độc lập với định nghĩa này. Tại Việt Nam, chūnibyō đôi khi còn được gọi là "hội chứng tuổi dậy thì", "hội chứng tuổi teen" hay "hoang tưởng tuổi dậy thì". Có nhiều loại biểu hiện, một trong số đó thường được dùng trong tiểu thuyết là “ra vẻ ngầu”, trong khi người chung quanh thì không cảm thấy vậy.)
Bùi Hoài Duật lái xe chở Cố Tử Mặc về, thằng nhóc đang gửi tin nhắn thoại Wechat cho Nghê Vụ.
“Dì Nghê, dì xinh đẹp thật, là người phụ nữ xinh đẹp nhất mà cháu từng gặp, ngoài mẹ và bà ngoại cháu ra.”
Bùi Hoài Duật nghe những lời sến súa này, khóe môi khẽ giật giật.
Anh nhất định phải trêu chọc Cố Chuẩn một trận, ở nhà có phải cũng nói chuyện như vậy với Bùi Tĩnh Thư sao?
Nếu không sao cục mỡ lại bị ảnh hưởng như vậy được.
“Cậu, cậu có biết hôm nay cậu suýt nữa thì hủy hoại cháu không.” Cố Tử Mặc đặt điện thoại xuống, nhìn Bùi Hoài Duật một cách rất nghiêm túc.
Bùi Hoài Duật đang lái xe, không đáp lời.
“Cậu ơi, trong Wechat của cháu không có tiền, “bà Bùi” đã lấy hết tiền mừng tuổi của cháu... nhưng theo đuổi con gái, cháu không thể không có tiền. Cậu có thể chuyển cho cháu hai ngàn trước không, trưa nay, khi dì Nghê đưa cho cháu miếng pizza có nhiều thịt nhất, cháu đã yêu dì ấy từ cái nhìn đầu tiên rồi—”
“Kít—”
Tiếng phanh xe gấp.
Bùi Hoài Duật nhăn nhó day trán: “Cố Tử Mặc!”
“Cậu ơi, cháu biết cậu chắc chắn không phải là người cổ hủ, cậu có thể hiểu cho cháu đúng không?”
Bùi Hoài Duật tiếp tục lái xe.
Trên suốt quãng đường, anh phớt lờ lời nói của nhóc béo.
Mãi đến khi đưa nhóc béo đến cổng nhà họ Bùi, Cố Tử Mặc hừ lạnh một tiếng: “Mấy người lớn các người sao mà hiểu được chứ, nhưng cháu đã có Wechat của dì ấy rồi, cháu tin là cháu sẽ có cơ hội.”
Bùi Hoài Duật muốn hút thuốc, nhưng lại hết nói nổi, ngón tay kẹp điếu thuốc, nhìn cậu nhóc đang ngồi ở ghế phụ, rồi lại nhịn lại, giọng hơi khàn: “Người ta kết hôn rồi, cháu bằng tuổi con gái người ta.”
“Tuổi nhỏ không phải lỗi của cháu, hơn nữa bây giờ ai mà không thích em trai chứ. Cậu không hiểu đâu, dì Nghê xinh đẹp lắm, dì ấy đưa pizza cho cháu, còn sờ tóc cháu nữa, cả người dì ấy thơm thơm, da dì ấy trắng lắm, cười lên lại dịu dàng, cháu nghĩ dì ấy chắc chắn có cảm tình với cháu...”
“Ừm, lần đầu tiên thấy tên béo có thể ăn nhiều như vậy.”
“Cậu cứ nói xấu cháu đi, dì Nghê nói cháu rất đáng yêu.”
Cố Tử Mặc không muốn để ý đến Bùi Hoài Duật nữa.
Cậu bé mở đồng hồ điện thoại, phát hiện sắp hết pin, vội vàng cắm sạc trên xe của Bùi Hoài Duật, đồng thời mở Wechat, nhìn thấy Nghê Vụ cũng gửi một tin nhắn thoại.
“Cảm ơn, cháu cũng rất đáng yêu.”
Cậu bé chỉnh âm lượng lớn nhất, mở cho Bùi Hoài Duật nghe.
“Lời nói khách sáo của phụ nữ cháu cũng tin, phụ nữ xinh đẹp đều biết lừa người.”
“Vậy tại sao dì ấy chỉ nói cháu đáng yêu, mà không nói cậu đáng yêu, dì ấy chỉ nguyện ý nói với cháu, chứng tỏ dì ấy rất có thiện cảm với cháu.”
Bùi Hoài Duật véo má cậu nhóc, mỉm cười: “Nửa tháng trước, cháu tè dầm ở trường, có phải cậu đến đón cháu không?”
Cố Tử Mặc đỏ mặt.
Nắm chặt nắm đấm, bảo vệ thể diện của mình.
“Cháu còn nhỏ... hơn nữa... lần đó cháu uống quá nhiều nước.”
Cậu bé nói xong thì xuống xe, không thèm nói tạm biệt với Bùi Hoài Duật, cứ thế cúi đầu đi thẳng.
Bùi Hoài Duật tựa vào cửa xe hút thuốc.
Dì giúp việc nhà họ Bùi là dì An xách cặp sách nhỏ cho Cố Tử Mặc, nhìn Bùi Hoài Duật: “Thiếu gia, tối nay cậu ở nhà ăn cơm không?”
“Nói với bà cụ là không, tôi đi đón Nemo, nó còn đang ở tiệm thú cưng.”
Trên đường về, Bùi Hoài Duật đi đón chó, vừa tắm xong, con chó vàng nằm ở hàng ghế sau. Bùi Hoài Duật nhìn Nemo, không khỏi nhớ đến Trình Thanh Miểu.
Cô nắm lấy cánh tay anh, cầu xin anh tạm thời nhận nuôi con chó vàng lai này.
Anh xoa trán, liếc nhìn vị trí ghế phụ, đồng hồ điện thoại của Cố Tử Mặc để lại đây sạc pin, anh cầm lên, mở Wechat, trên màn hình nhỏ, ảnh đại diện của người phụ nữ là một bầu trời xanh.
Anh nhếch môi, thật quê.
Ảnh đại diện này, còn không sành điệu bằng mẹ anh.
Tên Wechat, gọi là Tuế Tuế Bình An.
Anh nhấn vào tin nhắn thoại đó.
“Cảm ơn, cháu cũng rất đáng yêu.”
Giọng nhạt nhẹ mềm mại kỳ thực không có gì đặc biệt, không nũng nịu, không ra vẻ, gần như giống hệt bản thân Nghê Vụ.
Giống như một làn gió nhẹ.
Rõ ràng nhẹ nhàng như vậy, lại thổi khiến anh lòng rối bời.
Anh lại nhấn nghe một lần nữa.
“Cảm ơn, cháu cũng rất đáng yêu.”
Giọng nói, từ một số âm vực, mang theo một chút âm mũi mềm mại.
Cũng rất giống Trình Thanh Miểu.
Nhưng ngay khoảnh khắc này, Bùi Hoài Duật bỗng nhiên phát hiện ra, hình như anh đã quên giọng nói của Trình Thanh Miểu rồi.
Bảy năm rồi.
Rất nhiều mảnh ký ức tồn tại đang từ từ bị làm mờ theo thời gian.
Bùi Hoài Duật bỗng không biết, có phải vì anh cảm thấy Nghê Vụ mang lại cho anh cảm giác rất giống Trình Thanh Miểu, nên mới thấy giọng nói của họ giống nhau.
Hay là vốn dĩ, Trình Thanh Miểu nói chuyện như vậy, họ thực sự giống nhau.
Điện thoại của anh đã đổi không biết bao nhiêu lần.
Những đoạn ghi âm, ảnh chụp được lưu lại trong đó, hình như, cũng không còn nữa.
Nhận ra điều này, anh cảm thấy bất lực, đè làn khói nơi cổ họng, rồi nhả ra.