Sương Mù Rực Rỡ - Trần Nhược Chu

Chương 3

Mười giờ tối, Nghê Vụ nằm trên giường, mở lại tài khoản QQ phủ đầy bụi bặm.


Lớp trưởng Lư Triển Bằng đã nhắn cho cô mấy tin: “Trình Thanh Miểu, tuần sau chúng ta tổ chức họp lớp ở “Gió đêm”, kế hoạch cụ thể đăng trong nhóm lớp trên QQ rồi, chỉ còn thiếu cậu nữa, cậu có đi không?”


"Gửi tin nhắn cho cậu mà cậu cũng không trả lời, Trình Thanh Miểu, nếu cậu có khó khăn gì trong cuộc sống, có thể nói với những người bạn học cũ như chúng tôi, có thể giúp được thì sẽ cố gắng giúp."


Nhóm lớp, Nghê Vụ nhìn tin nhắn trong nhóm không ngừng.


Thực ra, Nghê Vụ vốn định rời nhóm.


Nhưng nhóm này có 48 người, cả lớp đều đủ, cô tự dưng rời nhóm sẽ rất rõ ràng.


Tuy nhiên, cô cũng không hay dùng phần mềm này.


Lướt lên trên một chút.


Đúng như dự đoán, không ai nhắc đến cô, trước đây khi ở trong lớp, cô cũng là chỉ như không khí.


Nhưng lại là một không khí không thể bỏ qua.


Bởi vì cô rất mập, mặc dù Nghê Vụ lúc đó đã cố gắng hết sức để trở thành không khí, nhưng luôn có những tiếng bàn tán xung quanh cô.


“Con nhỏ béo”, “heo mập”, “thùng nước”.


Ngay cả khi cô không làm gì cả, chỉ đi ngang qua, cũng sẽ có người nói thầm.


Thời cấp hai cô thực ra không mập, chỉ là vì bị bệnh, chỉ vì bệnh nên phải dùng thuốc chứa nhiều hormone, khiến cơ thể phình lên.


Và tên của Bùi Hoài Duật lại là cái tên được nhắc đến nhiều nhất trong nhóm, bất kể anh ở đâu, anh đều là tâm điểm của đám đông.


Những từ ngữ xoay quanh anh, vĩnh viễn là thiên chi kiêu tử, hot boy trường, tiền, quyền.


Hoàn toàn đối lập với cô.


Nhấp vào ảnh đại diện của anh, anh chắc cũng ít khi đăng nhập phần mềm này, ảnh đại diện rất cũ.


Thoáng cái đã đến thứ Bảy tuần sau.


Bận rộn cả tuần, cuối cùng người phụ trách bên Y Đường vẫn muốn bản thiết kế gốc đầu tiên, đã ký hợp đồng, và thanh toán cũng rất sảng khoái. Bản thứ hai theo ý Lận Thi Tuyên tất nhiên bị trả lại. Dù cô ta không vui, nhưng tổng giám đốc Phong, Phong Hành Nam, vẫn mời mọi người ăn mừng, địa điểm là quán “Gió đêm”.


Một địa điểm tụ tập ăn uống, giải trí kiểu Trung Quốc mới nổi gần đây.


Nghe cái tên, Nghi Vụ thấy có chút quen.


Nhưng kiểu tiệc mừng công tập thể này, Nghê Vụ cũng không thể từ chối, hơn nữa tổng Phong cũng đến.


Khoảng bảy giờ tối, trong phòng riêng mọi người cùng nâng ly chúc mừng, Nghê Vụ cũng uống hai ly.


Cùng lúc đó, phòng riêng bên cạnh.


Bùi Hoài Duật đến muộn, trong phòng riêng đều là bạn học lớp 11 ban ba.


Họ hò hét bắt anh uống rượu.


Nhưng cũng chỉ đến thế, anh lắc đầu, mọi người cũng không dám hò hét nữa.


Vẻ mặt anh lạnh nhạt xa cách, môi mỏng mỉm cười nói, không thể uống, sợ buổi tối đột nhiên có điện thoại, phải sẵn sàng đến bệnh viện bất cứ lúc nào.


Mấy nữ sinh đỏ mặt, lén lút lấy điện thoại ra chụp ảnh.


Dù ở trường cấp ba số 9 thành phố Tùng, hay ở Đại học S, Bùi Hoài Duật đều là nhân vật nổi tiếng.


Nhan sắc, học tập, gia thế hiển hách.


"Bạn học cũ có bạn gái chưa?"


"Làm bác sĩ bận rộn thế này, lại còn phải sẵn sàng đến bệnh viện bất cứ lúc nào, đâu có thời gian yêu đương chứ."


"Nghe nói anh ở khoa tim mạch, bình thường có mệt không ạ." Cô gái nói chuyện đỏ mặt, là hoa khôi của lớp ngày xưa Tề Nguyệt, cười e thẹn nhìn anh.


Ai tinh ý cũng nhận ra Tề Nguyệt có ý với anh, vài tiếng hò hét vang lên, sắc mặt Tề Nguyệt càng đỏ hơn, mặt như hoa đào.


Và bên cạnh cô, vừa vặn còn một chỗ trống.


Bùi Hoài Duật gật đầu, nhìn Tề Nguyệt, nhưng không có ấn tượng gì về cô.


Phòng riêng rất lớn, có bàn cờ, khu hát karaoke.


Anh đi thẳng đến ghế sofa đơn, buổi chiều anh có một buổi phỏng vấn truyền thông, mặc khá trang trọng lịch sự, lúc này anh cởi bộ vest đen ra, tùy tiện vắt lên lưng ghế, chiếc áo sơ mi màu trắng ngà toát lên vẻ lạnh lùng, vóc dáng cao ráo cân đối.


Anh mệt mỏi day day trán, mu bàn tay trắng trẻo, theo bản năng nhìn đồng hồ trên cổ tay.


Anh không mấy hứng thú với các bạn học xung quanh, đến tham gia họp lớp cũng chỉ vì Lư Triển Bằng đã nhiều lần mời, và Bùi Hoài Duật cũng vừa vặn có thời gian.


Tề Nguyệt có chút thất vọng.


Lư Triển Bằng đưa một chiếc ly thủy tinh: "Trong này là nước."


"Cảm ơn."


Anh khách sáo.


"Chúng ta đều là bạn học cũ rồi, khách sáo gì chứ." Lư Triển Bằng vỗ vai Bùi Hoài Duật, hơi khách sáo, hai người hàn huyên vài câu, gia đình Lư Triển Bằng kinh doanh đồ nội thất, những năm đầu cũng có hợp tác với tập đoàn Bùi Thị, anh ta cũng rất muốn giữ mối quan hệ tốt với Bùi Hoài Duật, mặc dù người đứng đầu Bùi Thị hiện tại là con trai cả của nhà họ Bùi, Bùi Vân Hiền.


Bùi Hoài Duật hiện tại không nhúng tay vào việc kinh doanh của gia đình, nhưng dù sao cũng là con trai út của Bùi Thị.


Hơn nữa, ai cũng biết, Bùi Vân Hiền là con nuôi của nhà họ Bùi. 


Chỉ có Bùi Hoài Duật mới là con ruột.


Bùi Hoài Duật đến không phải là muộn nhất.


Vẫn còn vài người chưa đến.


Mỗi lần cửa mở, có người bước vào, anh luôn ngẩng đầu theo bản năng nhìn sang.


Anh cũng không biết, rốt cuộc mình đang mong đợi điều gì.


Mong đợi lần sau khi cửa mở, người đó sẽ là ai.


Trong phòng riêng, tiếng ồn ào rất lớn, khi người bạn học cuối cùng đến, đó là một nữ sinh, Lư Triển Bằng dẫn đầu hò hét bắt cô ấy uống rượu, nữ sinh đó cũng rất sảng khoái, uống hai ly rượu trái cây.


Có người trêu chọc: "Lục Lỵ Lỵ, sao cậu mập thế này rồi."


"Đúng vậy, vừa nãy còn không nhận ra cậu, cậu mập mấy chục cân rồi phải không."


Nghe thấy từ "mập", Bùi Hoài Duật ngẩng đầu, nhìn Lục Lỵ Lỵ, đôi mắt ánh lên chút thất vọng.


Ngực anh như bị đè nén, khó chịu, liền rót một ly rượu.


Anh ngồi trên ghế đơn, hai chân bắt chéo, quần tây thẳng nếp. Rượu cứ thế cạn từng ly.


Cổ tay đeo đồng hồ bạch kim, ánh lên sắc lạnh mờ mờ.


Mỗi khi cúi đầu trầm tư, góc nghiêng gương mặt anh hiện rõ từng đường nét sắc cạnh, ngũ quan thanh tú, mang một vẻ tao nhã nhưng xa cách, khiến các bạn nữ chung quanh vừa thầm rung động, lại chẳng dám bước tới.


Tề Nguyệt cắn môi, cầm ly rượu đi tới.


"Bùi Hoài Duật, tôi có một người thân, tim không được tốt lắm, khi nào anh có ở phòng khám, tôi sẽ đưa người thân tôi đến..."


Ánh sáng trước mặt bị che khuất, Bùi Hoài Duật nhíu mày.


Anh ngẩng đầu, lướt nhìn đối phương một cách nhạt nhẽo, khóe môi nhếch lên: "Số khám tuần sau đã đầy rồi, bệnh nặng có thể thêm số."


“Ngạch.... Như vậy a...” 


"À... vậy sao..."


Tề Nguyệt còn muốn hỏi thêm gì đó, nhưng thấy vẻ mặt đối phương lạnh nhạt, không dám mở lời, có chút thất vọng trở về chỗ ngồi.


Lư Triển Bằng chủ trì buổi họp lớp tối nay, mấy lời nói xã giao nói rất rành rọt, sau đó anh ta còn chuẩn bị một món quà nhỏ cho các bạn học, là thẻ thành viên giảm giá 20% của thương hiệu nội thất gia đình anh ta và một bộ ấm trà.


"Này, có ai liên lạc được với Trình Thanh Miểu không, gửi cho cô ấy một gói hàng."


Bùi Hoài Duật hôm nay đã mệt cả ngày.


Uống một chút rượu, cồn làm đầu óc anh choáng váng, một tay chống cằm nhắm mắt giả vờ ngủ, nghe thấy cái tên này, lông mày không khỏi nhíu lại.


Đầu óc lại như bị kéo còi báo động, lập tức tỉnh táo.


"Trình Thanh Miểu, cái cô béo đó hả? Tôi còn nhớ, hồi cấp ba cô ta chạy 800 mét, chạy xong trông thảm hại lắm ha ha ha ừm…" Người nói là một nam sinh, tên Bành Hạo Vũ, đột nhiên ngừng lại.


Bành Hạo Vũ đối diện với một đôi mắt lạnh lùng âm u, sắc bén như lưỡi dao.


Giống như đột nhiên bị bóp nghẹt cổ họng.


Bành Hạo Vũ chỉ nghĩ rằng mình nói quá to, làm phiền Bùi Hoài Duật nghỉ ngơi, nên ngậm miệng lại một cách miễn cưỡng.


Nhưng tiếng bàn tán của các bạn học xung quanh vẫn không ngừng.


Nghê Vụ không đến tham gia họp lớp, cô cũng không biết, dù mình đã 'biến mất' bảy năm, nhưng khi nhắc đến cô, các bạn học trong lớp vẫn bàn tán không ngừng.


Đột nhiên có một nữ sinh do dự mở lời: "Trình Thanh Miểu à, tôi nghe nói cô ấy hình như đã chết rồi..."


Ngay lập tức, trong phòng im lặng một cách kỳ lạ vài giây, như thể thời gian ngừng lại.


"Ôi, chết rồi, sao lại thế được?"


"Thảo nào cô ấy không đến tham gia họp lớp, tôi nhắn tin riêng cho cô ấy cũng không trả lời, hóa ra đã..."


Có người thở dài vài tiếng.


"Là thật đó, đó là sáu năm trước rồi, bà ngoại tôi không khỏe tôi đi bệnh viện, thì thấy cô ấy bụng to, người gầy gò, bụng to thế này, to thế này, bên trong chắc là một khối u..." Nói đến đây, nữ sinh thở dài một tiếng, "Thật đáng thương."


Xung quanh dường như vì cuộc bàn tán này, không khí trầm lắng vài giây.


Sau đó có người hỏi Bùi Hoài Duật một câu, có lẽ vì Bùi Hoài Duật là bác sĩ, những chủ đề như vậy luôn theo bản năng mà hỏi.


"Lớp chúng ta không phải có bác sĩ sẵn sao? Bùi Hoài Duật, anh nói Trình Thanh Miểu trong bụng có khối u, có phải là bệnh nan y không. Tôi nhớ gia đình của Trình Thanh Miểu cũng không có tiền, không ngờ bao nhiêu năm không liên lạc được với cô ấy, bởi vì cô ấy đã không còn nữa rồi."


Mọi người nhìn về phía Bùi Hoài Duật.


Anh ngây ngẩn cả người.

 

Bình Luận (0)
Comment