Sương Mù Rực Rỡ - Trần Nhược Chu

Chương 33

“Nếu tình cảm rất tốt, tại sao lại gọi cho tôi? Cô có biết tên tài xế đó đã chuẩn bị xuống xe theo dõi cô vào khu dân cư không? Cô, mẹ chồng và con gái cô, đều là những người phụ nữ yếu đuối, khu xưởng đường Thanh Hà hẻo lánh như vậy, cô đi đến một nơi xa xôi như thế vào ban đêm, cô có từng nghĩ đến sự an toàn của bản thân chưa?” 

 

Anh nhìn cô với vẻ mặt nghiêm túc, sắc mặt mang theo một chút lạnh lùng: “Nếu tối nay tôi không đến thì sao?”

 

Nghê Vụ nghe vậy thì im lặng.

 

Cô chậm rãi lên tiếng.

 

“Tối nay, chỉ là ngoài ý muốn, sau này tôi sẽ cẩn thận hơn.”

 

“Chồng cô ở thung lũng Silicon của Mỹ, là một kỹ sư công nghệ với mức lương hàng triệu đô la, vậy mà lại cần người vợ phải làm thêm giờ kiếm tiền vào đêm khuya, ngay cả khi mẹ và con gái bị bệnh, cũng không thể trở về.” 

 

Bùi Hoài Duật nhìn cô, người phụ nữ trước mặt có làn da trắng trẻo, nhưng anh lại nhớ một giờ trước khi cô xuống xe và ngã vào lòng anh, trong mắt cô mang theo một chút hoảng loạn và bất lực.

 

Khi Trần Như Lam nhập viện, và cả khi Nghê An đi tái khám, mỗi lần đều chỉ có một mình Nghê Vụ. Khi anh trực, nghe các y tá trong khu nội trú nói, bà Trần ở giường 17, con trai bà rất giỏi, lương hàng triệu đô la, là kỹ sư công nghệ ở thung lũng Silicon.

 

Anh bước tới một bước, cúi đầu: “Nghê Vụ, cô là vợ của anh ta hay là bảo mẫu miễn phí vậy.”

 

Trong điện thoại, Quý Cao Vũ nói với anh, tên tài xế đó là kẻ tái phạm.

 

Và trước đây đã từng ngồi tù vì tội cưỡng h**p.

 

Gió đêm cuối thu thổi qua khuôn mặt Nghê Vụ.

 

Cô nhìn anh gần trong gang tấc.

 

Bóng dáng anh, gần như đủ để bao trùm lấy cô.

 

Nghê Vụ nắm chặt lòng bàn tay.

 

Chậm rãi dùng sức: “Anh Bùi, đây là cuộc sống riêng tư của tôi, tôi có công việc của mình, tôi nghiêm túc với nó. Tối nay tăng ca về nhà bằng taxi là ngoài ý muốn, là tôi quá sợ hãi và quá bốc đồng, tối nay là tôi đã làm phiền anh rồi.”

 

“Dù sao vẫn rất cảm ơn anh đã giúp tôi.”

 

Cô cứ một tiếng "anh", hai tiếng "anh", vừa xa lạ vừa xa cách.

 

Bùi Hoài Duật buông thõng tay, điếu thuốc cháy dở giữa ngón tay anh, anh trực tiếp dùng ngón tay dụi tắt.

 

“Nghê Vụ, cô đã làm phiền đến tôi rồi.”

 

Nghê Vụ ngẩng đầu nhìn anh, mắt anh đen sẫm, tối tăm khó lường.

 

Cô đè nén tiếng tim đập dồn dập trong lòng.

 

Lùi lại một bước.

 

Hít một hơi thật sâu.

 

“Sau này sẽ không như vậy nữa.”

 

Nghê Vụ về nhà, mở cửa.

 

Giờ này, con gái đã ngủ trong phòng, cô vào phòng tắm, nhìn trên bồn rửa mặt, bàn chải đánh răng, cốc đánh răng của con gái được đặt gọn gàng sau khi sử dụng, hơn nữa con gái còn giúp cô nặn sẵn kem đánh răng, cốc súc miệng có sẵn nước đặt ở đó.

 

Vẻ mặt Nghê Vụ dịu dàng.

 

Ngồi bên giường con gái, nhẹ nhàng v**t v* gương mặt con.

 

Tối nay, anh nói, cô đã làm phiền đến anh.

 

Nghê Vụ cũng nhận ra, chuyện ngoài ý muốn tối nay của cô, dường như đã thực sự làm phiền đến anh.

 

Cô là Nghê Vụ, với anh chỉ là mối quan hệ bác sĩ và bệnh nhân xa lạ.

 

Điều này cũng đi chệch khỏi ý định ban đầu của cô, chỉ là từ xa, thỉnh thoảng, nhìn anh một cái.

 

Coi như là người qua đường không có gì xảy ra.

 

Vào đêm khuya yên tĩnh này.

 

Trong lòng Nghê Vụ bỗng có ý định rời khỏi thành phố Tùng, đưa con gái tới một thành phố mới để sống.

 

Chờ đến khi nhận được tiền thưởng cuối năm, tiền phẫu thuật cho con gái cũng đủ, thêm vào đó cô cũng có một chút tiền tiết kiệm, sau khi phẫu thuật xong, cô sẽ đưa Tuế Tuế rời khỏi đây, đổi một thành phố khác để sống.

 

Ở thành phố này, mỗi lần cô gặp Bùi Hoài Duật.

 

Vết thương đã đóng vảy trong lòng lại bắt đầu ngứa ngáy.

 

Giống như bị dầm mưa suốt một đêm.

 

Lở loét, sưng tấy.

 

Sáng hôm sau, Từ Giản Chi mới gọi điện cho cô, hỏi về chuyện tối qua.

 

“Xin lỗi nhé Nghê Vụ, tối qua tôi ở trong xưởng, tiếng ồn lớn quá, không nghe thấy tiếng điện thoại, gần đây bận giao hàng cho một bên đối tác, bận đến nửa đêm.”

 

Nghê Vụ không nói gì, thế giới của người trưởng thành là như vậy.

 

Đừng mong một người khác giới không quá thân thiết sẽ đồng cảm với nỗi đau mà bạn đã trải qua tối qua.

 

Cô cười nói về chuyện vải vóc, rồi cúp điện thoại.

 

“Mẹ ơi, cô giáo nói tuần sau chúng con sẽ tổ chức một buổi hoạt động ngoại khóa, mẹ có đến tham gia không ạ?”

 

Ăn xong bữa sáng, Nghê Vụ chuẩn bị đưa con gái đến trường.

 

Con gái lấy từ trong cặp ra một tờ giấy thỏa thuận tham gia tự nguyện đưa cho cô, thứ bảy hôm đó thời tiết hiếm khi tốt, nhà trường tổ chức hoạt động ngoài trời, tham quan vườn văn hóa, còn có vườn tiêu bản thực vật, nhà trường mua vé tập thể, suy nghĩ ban đầu trong lòng Nghê Vụ là không muốn để con tham gia.

 

Cô sợ con gái quá mệt mỏi.

 

Nhưng cũng hy vọng con gái có thể hòa nhập với lớp học. Cô không trực tiếp quyết định thay Tuế Tuế, mà cúi người sờ tóc con gái: “Tuế Tuế có muốn đi không?”

 

“Vâng. Con đã hẹn với Cố Tử Mặc rồi, ba mẹ cậu ấy cũng sẽ đi cùng.”

 

Tuế Tuế nắm tay cô, rất mong chờ: “Mẹ cũng sẽ đi cùng chứ? Cô giáo nói có thể đưa ba mẹ đi cùng.”

 

Nghê Vụ nhìn nụ cười trên khuôn mặt con gái, gật đầu: “Ừm.”

 

Đưa con gái đến trường, Nghê Vụ quay lại L&M, vừa ngồi xuống uống một ngụm nước.

 

Điện thoại reo lên.

 

“Dì Nghê, thứ Bảy dì sẽ đi cùng Nghê An chứ?”

 

“Ừ.” Nghê Vụ lại gửi thêm một sticker: “Tử Mặc thứ bảy cũng sẽ đi cùng ba mẹ sao?”

 

︶ㄣHoàng tử của emしovё: “Vâng, ba cháu đi cùng cháu, mẹ cháu bận công việc lắm.”

 

Tuế Tuế Bình An: 「vuốt đầu」

 

︶ㄣHoàng tử của emしovё 「hoa hồng hoa hồng hoa hồng」

 

Tối thứ sáu.

 

Nhà họ Bùi.

 

Cố Tử Mặc ngồi trên bồn cầu, tiếng khóc còn to hơn cả trời.

 

Bùi Hoài Duật vừa về đến nhà, đã nghe thấy.

 

“Sao vậy.”

 

Mẹ anh gõ cửa nhà vệ sinh: “Mặc Mặc, đừng khóc, bà ngoại gọi điện cho mẹ cháu ngay đây.”

 

Bùi Thành Quân ngồi trên ghế sofa xoa xoa thái dương: “Chị con và Cố Chuẩn bận đến vậy sao? Chẳng phải chỉ là dành một ngày thứ bảy để đi tham gia hoạt động ở trường với Tử Mặc, mà cũng không sắp xếp được.”

 

Bà gọi điện thoại, Bùi Thành Quân hừ lạnh một tiếng, giọng điệu nghiêm khắc, Bùi Tĩnh Thư ở đầu dây bên kia rụt cổ như con chim cút suốt mấy phút, mới nói: “Ba ơi, hôm kia Cố Chuẩn bay sang Ý vẫn chưa về, con ngày mai phải gặp một đối tác Nhật Bản... Hay là ngày mai con bảo Đồ Lâm đi cùng Tử Mặc tham gia hoạt động của lớp.”

 

Đồ Lâm là trợ lý cấp cao của Bùi Tĩnh Thư.

 

Vẻ mặt của ông Bùi không hề dịu lại: “Ai mà bận bằng con được, cả tập đoàn nhà họ Bùi rời khỏi con thì không hoạt động được à.”

 

Vu Tú Huệ lườm ông một cái.

 

Rồi vỗ cửa: “Tử Mặc ơi, bà ngoại bảo nhà bếp chuẩn bị đùi gà rán, cả mì gà nữa này.”

 

Ông Bùi: “Không phải chỉ là cái vườn thực vật thôi sao? Có phải chưa từng đi đâu, ngày mai có thời gian, ông ngoại dẫn cháu đi khu vui chơi.”

 

“Không được!! Cháu đã hẹn với dì Nghê rồi, buổi hẹn hò đầu tiên của cháu với dì Nghê không thể thất hứa được huhuhu—”

 

Kèm theo tiếng nức nở.

 

Cố Tử Mặc khóc đến khản cả giọng, nói chuyện nghe không rõ.

 

Vu Tú Huệ cũng nghe không rõ: “Cái gì dì Nghê dì Y gì đó, bảo bối đừng khóc nữa, đi đi đi, bà ngoại đi cùng cháu có được không.”

 

Bùi Hoài Duật nhấc chân đi lên lầu.

 

Bước chân anh khựng lại.

 

Anh cởi áo khoác vắt lên khuỷu tay.

 

Nhìn về hướng nhà vệ sinh ở tầng một.

Bình Luận (0)
Comment