Sương Mù Rực Rỡ - Trần Nhược Chu

Chương 38

Bùi Hoài Duật nhìn vào chú thỏ có cánh đó, chỉ cảm thấy vô cùng quen thuộc.


Giọng nói khẽ khàn, hờ hững: “Cháu mới quen cô ấy được mấy ngày đã muốn tặng quà, cẩn thận bị phụ nữ lừa đấy.”


“Theo đuổi con gái đều phải như thế ạ.” Cố Tử Mặc ra vẻ hiểu biết, nhưng vì tiền tiêu vặt đã bị Bùi Tịnh Thư lấy đi hết nên cậu chỉ có thể nắm cánh tay Bùi Hoài Duật lắc lắc: “Cậu ơi, cháu xin cậu đó, cậu tốt nhất, dì Nghê sẽ không lừa cháu đâu.”


Cố Tử Mặc bổ sung: “Cậu mới là người bị phụ nữ lừa đấy.”


Bùi Hoài Duật cau mày nhìn chú thỏ đang nhảy múa, đưa tay ấn lên đầu Cố Tử Mặc.


Anh khẽ cười lạnh: “Ai thiết kế thế, thỏ mà lại có cánh ong.”


Cô nhân viên bán hàng mỉm cười: “Đây là mẫu thiết kế hot nhất năm nay, rất dễ thương, là sản phẩm bán chạy nhất của cửa hàng chúng tôi, rất được lòng các khách hàng trẻ tuổi.”


Anh nhếch môi.


Giọng điệu mang theo một chút lạnh lùng.


“Xấu.”


Rõ ràng là mẫu có từ bảy năm trước, vậy mà giờ lại nói là mẫu thiết kế hot nhất năm nay.


Cố Tử Mặc cũng cảm nhận được tâm trạng của cậu không tốt, biết rằng hôm nay vay tiền không có hy vọng. Cậu chống cằm, thầm nghĩ về nhà sẽ xin tiền bà ngoại, bà ngoại chắc chắn sẽ cho.


Chỉ tại Bùi Tịnh Thư, cắt tiền tiêu vặt thì không nói làm gì.


Lại còn lục hết cả “quỹ đen” của cậu.


Hại cậu đến cơ hội mua quà tặng cho bạn gái mình thích cũng không có.


Đàn ông không có tiền thật khó khăn!


Khóe môi cô nhân viên giật giật.


Không ngờ người này đẹp trai như vậy, nhưng lời nói lại… quá thẳng thắn.


Hơn nữa, gu thẩm mỹ của anh bị gì vậy, rõ ràng là rất dễ thương mà.


Trong cửa hàng có rất đông khách, cô nhân viên nhanh chóng quay sang phục vụ những khách hàng khác. Cố Tử Mặc nằm sấp trên tủ trưng bày, nhìn những sản phẩm gỗ khác, rồi lại nhìn số dư tài khoản của mình, chuyển ánh mắt sang một bông hồng ghép bằng gỗ.


Giá vừa phải.


Bất chợt, Cố Tử Mặc ngẩng đầu lên, thấy một bóng dáng quen thuộc.


“Dì Nghê!”


Nghê Vụ biết, nơi nào có Cố Tử Mặc thì nơi đó sẽ có Bùi Hoài Duật.


Cô vẫn nắm tay con gái và bước vào cửa hàng đồ gỗ thủ công này.


Cửa hàng khá đông khách.


Cũng có khu vực để nghỉ ngơi.


Bùi Hoài Duật ngồi vắt chéo chân ở đó, toàn thân tỏa ra vẻ xa cách, không muốn ai đến gần.


Xung quanh, những cô gái trẻ cũng lén nhìn anh, rồi đỏ mặt thì thầm bàn tán, lấy điện thoại ra lén chụp một bức ảnh.


Nghe thấy Cố Tử Mặc gọi.


Bùi Hoài Duật cũng ngẩng đầu lên.


Ánh mắt hai người giao nhau trong một giây, rồi anh dời đi, cúi đầu nhìn điện thoại.


“Dì Nghê.” Cố Tử Mặc nắm tay Nghê Vụ, kéo cô đến trước chiếc hộp nhạc hình chú thỏ: “Dì Nghê, dì có thích cái này không?”


Nghê Vụ cười: “Rất đáng yêu.”


Nghê Vụ nhìn chú thỏ có cánh, khẽ ngẩn người.


Một cảm giác quen thuộc đến lạ lùng.


“Cháu biết ngay là dì sẽ thích mà.” Cố Tử Mặc: “Hừ, cậu cháu nói con thỏ này xấu, cháu đã biết gu thẩm mỹ của chúng cháu không giống nhau rồi.”


Nghê Vụ siết chặt ngón tay.


Cô đang nắm tay Tuế Tuế.


Vì vậy, khi siết chặt lòng bàn tay, cô cũng siết chặt tay Tuế Tuế. Cô bé nhìn cô và gọi: “Mẹ.”


Nghê Vụ mới buông lỏng tay ra.


Trên mặt cô không có bất kỳ biểu cảm nào thay đổi.


Nhưng trong lòng lại mang theo một chút chua xót nhàn nhạt.


Anh vẫn giống như năm đó.


Hoặc, chỉ là vì không thích cô, nên mới như vậy.


Lúc này, một cô gái trẻ bước tới và mua chiếc hộp nhạc đó.


Trong cửa hàng đồ gỗ thủ công, mỗi món đồ đều là độc bản, không có sản xuất hàng loạt.


Nếu muốn đặt trước cũng phải mất hai tuần.


Thấy món đồ đã bị bán đi, Cố Tử Mặc có chút thất vọng.


Ban đầu, lịch trình ngày hôm nay là mọi người sẽ tập trung và trở về bằng xe buýt lớn vào lúc bốn giờ chiều.


Nhưng Cố Tử Mặc đột nhiên bị đau bụng.


Sau khi hỏi mới biết là do ăn quá nhiều kem.


Bùi Hoài Duật phải đưa cậu bé về sớm bằng taxi.


Buổi chiều, Nghê Vụ đưa con gái về nhà bằng xe buýt của trường, Tuế Tuế bị say xe nên về đến nhà là nằm ngủ thiếp đi trên ghế sofa.


Hai chú chó nằm trên thảm ở một bên.


Nghê Vụ ngồi trên thảm, đặt máy tính xách tay lên bàn trà, vừa làm việc vừa ngẩng đầu nhìn cô con gái đang ngủ say.


Ngoài cửa sổ, từ ánh hoàng hôn cho đến đêm khuya.


Nghê Vụ xoa bóp cổ.


Trang WeChat trên máy tính nhấp nháy.


︶ㄣHoàng tử của emしovё: Dì Nghê, dì đang bận à?


Bình An Tuế Tuế: Tử Mặc bây giờ thế nào rồi, bụng còn khó chịu không?


︶ㄣHoàng tử của emしovё: Cháu đỡ nhiều rồi ạ, chiều nay cháu phải truyền dịch, truyền ba chai lận.


Bình An Tuế Tuế: Tử Mặc giỏi quá!


Nghê Vụ còn gửi một biểu tượng cảm xúc rất dễ thương.


︶ㄣHoàng tử của emしovё: Dì Nghê, dì có biệt danh gì không ạ?


Cố Tử Mặc cảm thấy, muốn rút ngắn khoảng cách thì phải bắt đầu từ cách xưng hô.


︶ㄣHoàng tử của emしovё: Dì Nghê, dì có thể gọi cháu là Leo, cậu cháu và mọi người đều gọi cháu như thế.


Nghê Vụ không có biệt danh.


Chỉ có ông bà ngoại mới gọi cô là “Miểu Miểu”.


Thấy cô im lặng, Cố Tử Mặc lại nói.


︶ㄣHoàng tử của emしovё: Dì Nghê, vậy cháu có thể gọi dì là Nghê Nghê không ạ?


Bình An Tuế Tuế: Tất nhiên là được!


︶ㄣHoàng tử của emしovё: Vậy trước đây có ai gọi dì như thế chưa ạ?


Bình An Tuế Tuế: Chưa đâu, chỉ có bạn nhỏ Leo gọi dì như thế thôi.


Nghê Vụ đang ăn cơm, Tuế Tuế đã ngủ nên Nghê Vụ ăn uống qua loa, nấu một gói mì ăn liền.


Nhưng ăn một miếng thấy rất cay.


Cố Tử Mặc nói cậu cũng muốn ăn mì ăn liền, còn muốn ăn mì cay Buldak. Nghê Vụ cũng không hiểu sao bây giờ trẻ con lại thích ăn món này.


Vì Nghê An cũng thích.


Nghê Vụ chỉ thỉnh thoảng tự nấu một gói, cho con bé ăn một chút.


Cô rất thích Cố Tử Mặc, cậu bé mũm mĩm, đẹp trai và đáng yêu. Nếu con trai của cô còn sống, giờ cũng phải lớn bằng cậu bé rồi.


Trò chuyện với Cố Tử Mặc một lúc, bát mì của Nghê Vụ cũng đã ăn gần hết.


︶ㄣHoàng tử của emしovё: Nghê Nghê, vậy cháu có thể gọi video cho dì không?


Bình An Tuế Tuế: Được chứ.


Bên kia.


Cố Tử Mặc nằm sấp trên giường, phấn khích lật người.


Cậu chạy xuống giường vào phòng vệ sinh, đứng trên ghế nhìn vào gương, chải lại tóc.


Sau đó mở tủ quần áo, thay chiếc áo khoác trẻ em sành điệu nhất mà mình thích.


Trong video, Nghê Vụ vừa nhìn đã thấy đối phương đã trang điểm lại một chút.


Tóc cũng được chải gọn gàng.


Cô mím môi cười.


“Nghê Nghê, bụng cháu đói quá, cậu không cho cháu ăn gì cả.”


“Cậu cháu là bác sĩ, cháu phải nghe lời cậu.”


Bị tiêu chảy quả thật không nên ăn gì, nên uống chút nước ấm cho đỡ.


“Nghê Nghê, mì gói của dì trông ngon quá.” Cố Tử Mặc không nhịn được l**m môi.


Nghê Vụ mỉm cười: “Đợi cháu khỏe lại, dì mời cháu đi ăn hoành thánh được không?”


“Được ạ, vậy nhé.”


Bất chợt, Cố Tử Mặc ôm bụng, cảm giác quen thuộc lại ập đến! “Nghê Nghê, đừng cúp máy vội, cháu mất hai phút thôi sẽ đi ra.” Cậu cau mày, kẹp mông chạy vào nhà vệ sinh.


Sau khi giải quyết xong chuyện lớn, Cố Tử Mặc bước ra khỏi nhà vệ sinh thì thấy Bùi Hoài Duật đang ở trong phòng ngủ của mình, cầm điện thoại của cậu.


Cậu vội nói: “Cậu ơi, cậu không được tự ý xem đồ riêng tư của cháu đâu.”


Bùi Hoài Duật đưa cậu về vào buổi trưa và ở lại nhà họ Bùi suốt buổi chiều.


Bụng dạ không khỏe thì tốt nhất là không nên ăn gì, nên nghỉ ngơi một ngày. Vì thế Bùi Hoài Duật lên xem thằng nhóc này thế nào rồi.


Không ngờ, thằng bé đang gọi video với Nghê Vụ.


Trong video, mạng bên Nghê Vụ hơi bị lag, khuôn mặt cô dừng lại trên màn hình điện thoại. Cô mím môi, khuôn mặt mộc trắng trẻo tự nhiên, mái tóc đen dài được buộc lỏng, trên môi còn vết dầu đỏ dính của mì ăn liền. Bên cạnh là một bát mì đã ăn gần hết.


Đó chính là bữa tối của cô.


Bùi Hoài Duật cau mày.


Cố Tử Mặc giậm chân đòi lại điện thoại, nhưng Bùi Hoài Duật giơ tay lên cao.


“Cậu!” Cố Tử Mặc nhảy lên giường cũng không thể với tới điện thoại trong tay anh.


Đầu dây bên kia, giọng nói của phụ nữ vang lên.


Mạng bên Nghê Vụ đã ổn định lại.


Cô cũng nghe thấy giọng nói của cậu bé.


“Leo, cháu ra rồi à?”

 

Bình Luận (0)
Comment