Thành phố Tùng đã bước sang tháng 12, mưa nhỏ liên tục cả tuần.
Lất phất rơi.
Khi Nghê Vụ tan tầm, cô định bắt taxi.
Nhưng do ám ảnh vụ lần trước, nên Nghê Vụ chọn đi tàu điện ngầm.
Từ tòa nhà đến ga tàu điện ngầm, bình thường đi bộ mất năm phút.
Nhưng bây giờ trời mưa, mất khoảng bảy, tám phút.
Nghê Vụ che ô, mặc chiếc áo khoác dài màu xám nhạt, nhưng vẫn không chống lại được cái lạnh của mưa.
Trong tầm mắt, một màn sương mờ mịt.
Vạt áo cũng bị nước mưa làm ướt.
Mưa tạt xéo, Nghê Vụ bước nhanh về phía trước. Bỗng nhiên, cô nghe thấy tiếng gọi từ phía sau, khiến cô có chút ảo giác, hình như có ai đó đang gọi mình.
Cuối thu ở thành phố phía Bắc gió kèm theo mưa, tạt vào mặt mang theo cái lạnh ẩm ướt.
Gió rất lớn, thổi mạnh khiến mặt ô rung lắc.
Điện thoại trong túi rung lên, Nghê Vụ cúi đầu lục tìm, thời tiết ẩm ướt dường như làm gì cũng mang theo một chút bực bội. Vừa lấy điện thoại ra.
Là Cố Tử Mặc gọi video qua WeChat.
Nghê Vụ còn chưa kịp nhận.
Phía sau, một luồng ánh sáng chói lóa chiếu tới, rọi thẳng vào bóng cô.
Nghê Vụ quay người, trong tầm mắt, một luồng ánh sáng trắng chói lòa.
Cô không mở nổi mắt, chỉ cảm thấy một luồng hơi nóng ập đến khi chiếc xe tiến lại gần.
Nghê Vụ nhìn biển số xe quen thuộc trước mắt.
Rồi lại nhìn người đàn ông đang lái xe.
Dưới cần gạt nước mưa, khuôn mặt lạnh lùng của anh hiện rõ.
Cố Tử Mặc thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, giọng nói non nớt hét lớn: “Nghê Nghê, cháu nhìn thấy dì từ xa rồi, lên xe nhanh đi, mưa to quá.”
Nghê Vụ lên xe.
Trong xe rất ấm, nhưng lại tràn ngập mùi hương nước hoa.
Nghê Vụ ngẩng đầu, nhìn thấy sườn mặt của Bùi Hoài Duật. Khoảnh khắc cô vừa lên xe, người đó đã khởi động xe và tiếp tục chạy về phía trước.
Cô vô thức hé môi.
“Tôi đi ga tàu điện ngầm phía trước.”
Anh làm như không nghe thấy, bật nhạc trong xe.
Chiếc Maybach màu đen nhanh chóng lướt qua ga tàu điện ngầm.
Nghê Vụ nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Những vệt nước uốn lượn.
Cố Tử Mặc nắm lấy tay cô: “Nghê Nghê, tay dì lạnh quá, cháu sưởi ấm cho dì này.”
Nghê Vụ vô thức muốn xoa đầu nhỏ của Cố Tử Mặc, và cô đã làm như vậy.
“Cảm ơn Leo.”
Phía trước, anh khẽ “hừ” một tiếng.
Có chút nghẹt mũi.
Cố Tử Mặc thì thầm vào tai Nghê Vụ: “Cậu cháu là thế đấy, nhưng Nghê Nghê đừng lo, cháu khác cậu ấy mà.”
Người trong nhà đều nói cháu trai sẽ giống cậu.
Cố Tử Mặc chỉ muốn thừa hưởng vẻ ngoài đẹp trai của cậu mình thôi, cậu muốn trở thành một người đàn ông ấm áp như ba.
Mặc dù ba cũng rất đẹp trai.
Nhưng cậu thì vẫn đẹp trai hơn một chút.
Nghê Vụ mỉm cười.
Cô rất thích Cố Tử Mặc, khi ở cùng cậu bé, giọng nói của cô cũng trở nên dịu dàng, nhẹ nhàng hỏi cậu hôm nay ở trường học được gì, có kết bạn mới không?
Ở trường có chuyện gì vui không.
Cô cũng hỏi Tuế Tuế như vậy.
“Bị mời phụ huynh rồi, bị bắt quả tang gửi thư tình cho bạn học nữ ở trường...”
Giọng nói của anh, nhàn nhạt truyền đến.
Cố Tử Mặc “úi” một tiếng, vội vàng cắt ngang: “Cậu!”
Nghê Vụ mím môi, xoa xoa cậu bé như chú sư tử con đang đỏ mặt: “Leo là một cậu bé đẹp trai như vậy, chắc chắn cũng sẽ có nhiều bạn gái thích, nhưng Leo ơi, không được viết thư tình cho con gái nhé, bây giờ cháu còn nhỏ.”
Chính vì còn nhỏ, nên bản chất của trẻ con không có vấn đề gì, có thể là do tò mò, thấy vui.
Nhưng chuyện này, cần phải được uốn nắn.
Tuy nhiên, đây là việc của người lớn trong nhà Cố Tử Mặc.
Nghê Vụ đoán, chắc là vì chuyện này mà Cố Tử Mặc bị mời phụ huynh.
Cho nên mới để Bùi Hoài Duật đến đón cậu bé.
“Ồ, Nghê Nghê, vậy dì đã từng nhận được thư tình chưa?”
Nghê Vụ lắc đầu.
Chưa.
“Nghê Nghê nói dối, dì chắc chắn đã nhận được rất nhiều rồi. Cậu cháu cũng nhận được rất rất nhiều thư tình, bà ngoại nói...”
Cố Tử Mặc ngước mắt lên, dường như cảm nhận được ánh mắt uy h**p của anh trong gương chiếu hậu.
Im bặt.
Chui vào lòng Nghê Vụ.
Nghê Vụ khẽ vỗ lưng cậu bé.
Cô tất nhiên biết Bùi Hoài Duật đã nhận được rất nhiều thư tình.
Bởi vì cô cũng đã từng gửi.
“Nghê Nghê, dì đã từng gửi thư tình cho con trai chưa?”
“Rồi.” Nghê Vụ suy nghĩ một chút, rồi gật đầu.
Bùi Hoài Duật ngước mắt nhìn vào gương chiếu hậu.
Trong gương, hàng mi cô khẽ rũ xuống.
Mịn như cánh bướm.
Toàn bộ khoang xe, dường như vì sự xuất hiện của một người phụ nữ xa lạ mà có sự thay đổi khác biệt. Trong không khí, một làn hương thơm nhẹ nhàng, mềm mại như một sợi dây mảnh có thể siết chặt lòng người.
Bùi Hoài Duật dời tầm mắt về phía trước.
Anh nhìn những vệt nước uốn lượn lướt qua trên kính xe.
Đến cổng khu chung cư.
Nghê Vụ xuống xe.
Rồi vẫy tay chào Cố Tử Mặc.
Cô cũng cười nói: “Cảm ơn Bùi bác sĩ.”
Cô nói một cách tự nhiên, giọng điệu ôn hòa.
Ánh mắt cũng mang theo một chút ý cười.
Bùi Hoài Duật nhìn cô qua cửa sổ xe chưa đóng, nước mưa tạt vào, anh đóng cửa sổ lại.
Lái xe rời đi.
Khuôn mặt nhỏ của Cố Tử Mặc rất nghiêm túc.
“Cậu, đừng tưởng cháu không biết, cậu muốn chia rẽ cháu và Nghê Nghê.”
Bùi Hoài Duật không nói gì, lòng bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vô lăng, bật đèn xi nhan rẽ phải.
“Nhưng cháu sẽ không bỏ cuộc đâu, cậu ơi, cậu không thể chia rẽ được đôi uyên ương này đâu.”
Bùi Hoài Duật không biết Cố Tử Mặc lại cùng mẹ xem bộ phim truyền hình nào.
Anh cau mày.
Miệng Cố Tử Mặc không ngừng lải nhải, ca ngợi tình yêu đẹp đẽ của mình.
Bùi Hoài Duật chỉ nói một câu: “Lần sau trường mời phụ huynh, đừng tìm cậu.”
Ngay lập tức đánh trúng điểm yếu của Cố Tử Mặc.
Cậu bé im lặng.
Rồi rụt cổ lại.
Đưa cậu nhóc về đến nhà, Bùi Hoài Duật định rời đi thì mẹ giữ anh lại.
“Trời mưa to thế, tối nay ở lại đây đi.”
“Nemo ở nhà, con về trước đây.”
Bà nắm lấy tay anh: “Mẹ nghe nói Minh Thịnh sẽ kết hôn vào cuối tuần này. Con cũng nên lo cho chuyện của mình một chút. Gần đây con và Thi Tuyên hẹn hò thế nào rồi? Mẹ đã mua hai vé xem buổi hòa nhạc của một ca sĩ nổi tiếng, tuần sau hai đứa đi nghe, vun đắp tình cảm.”
Bùi Hoài Duật gật đầu một cách qua loa.
Nhưng lại nói một câu: “Tuần sau có lẽ con không có thời gian.”
Nói xong thì rời đi.
Khiến Bùi Thành Quân thở dài: “Bà cứ lo chuyện bao đồng, nó đối với con bé nhà họ Lận rõ ràng là không có tình cảm, cũng chẳng để tâm. Dưa xanh hái không ngọt đâu, bà đừng nhúng tay vào nữa, nói với phu nhân nhà họ Lận một tiếng, thôi đi.”
“Hồi đó tôi ở bên ông, cũng đâu có tình cảm.” Bà Bùi nói xong, chống nạnh đi lên lầu.
Dì An đứng bên cạnh không nhịn được cười.
Hai ông bà đã lớn tuổi thế này rồi, mà vẫn như oan gia ngõ hẹp.
Bùi Hoài Duật vừa về đến nhà.
Quản gia ở quầy lễ tân đã nói với anh rằng buổi chiều có một kiện hàng đã được gửi đến trước cửa nhà.
Bùi Hoài Duật đi đến cửa, nhìn thấy thùng giấy đựng hàng.
Sau khi tắm xong.
Nemo nằm bên cạnh thùng giấy, dùng răng cắn nó.
Bùi Hoài Duật đi tới, ấn đầu chú chó: “Không phải đồ ăn vặt mua cho mày.”
Anh cúi xuống, dùng kéo mở thùng giấy.
Bên trong được bọc bằng một lớp xốp bong bóng dày.
Cửa hàng còn chu đáo đặt kèm một tấm thẻ hậu mãi: “Đồ thủ công bằng gỗ cần được bảo vệ cẩn thận, khi ngã cũng sẽ đau đấy nhé!”
Bùi Hoài Duật dùng kéo cắt lớp xốp bong bóng bọc bên ngoài.
Một chiếc hộp giấy màu đen.
Bên trong nhồi đầy cỏ khô.
Một chú thỏ bay, sau lưng mọc hai đôi cánh ong.
Gỗ được chạm khắc sống động như thật, cánh ong mỏng như cánh ve.
Đây là sản phẩm bán thành phẩm.
Cần phải dùng keo dán vào hộp nhạc.
Xoay chú thỏ, tiếng nhạc vang lên.
Thời gian làm theo yêu cầu, cần nửa tháng.
Nhưng từ lúc làm đến khi gửi đi, chỉ mất mười ngày.
Bùi Hoài Duật cũng không biết tại sao.
Mười ngày trước nhìn thấy món đồ này ở vườn văn hóa, rõ ràng anh đã đi rồi, nhưng vẫn thông qua tài khoản của một nền tảng video nọ, gọi điện cho ban quản lý vườn văn hóa, liên hệ với chủ cửa hàng, đặt làm một cái.
Anh nhìn nó.
Khẽ nhíu mày.
Có lẽ, là ma xui quỷ khiến.