Một sắc trắng tinh khiết như tuyết.
Vài lọn tóc đen dài như sương rũ xuống.
Đen trắng đan xen.
Bùi Hoài Duật cảm thấy hơi thở của mình trở nên nặng nề.
Anh cắn chặt răng.
Hình ảnh trước mắt, luẩn quẩn trong tâm trí không sao dứt ra được.
Rồi Bùi Hoài Duật xoay người.
Nắm chặt tay nắm cửa.
Hít sâu một hơi, chỉ thấy cổ họng ngứa ngáy, từ lồng ngực dâng lên đợt nóng ran khó nhịn. Giọng khàn khàn bật ra một câu: “Xin lỗi.” Rồi định mở cửa đi ra ngoài.
Bên ngoài có tiếng bước chân, một người đàn ông và một cậu bé.
"Ba, con không nhịn được nữa, con phải đi vệ sinh."
Giọng nói rất gần, dường như ngay lập tức sẽ đi tới, đẩy cửa bước vào.
Bùi Hoài Duật nhanh hơn một bước đóng cửa lại.
Khóa chốt cửa.
Cậu bé và ba đã đi tới cửa nhà vệ sinh, vặn tay nắm cửa không mở, Bùi Hoài Duật nhàn nhạt lên tiếng: "Có người."
Nghê Vụ mím môi.
Bình tĩnh lại sự hoảng loạn trong lòng.
Cô ôm lấy ngực, không ngờ lại đột nhiên xảy ra chuyện như vậy.
Nhìn bóng dáng anh.
Chỉ cách đó chưa tới hai mét.
Bờ vai rộng, chiếc áo mặc ở nhà màu đen, tóc ngắn hơi rối.
Ánh mắt hai người từ từ chạm nhau.
Nghê Vụ dùng áo che trước ngực, tay còn lại chống trên bồn rửa mặt, có chút căng thẳng đến vô lực, giọng nói run rẩy:
“Anh... anh còn nhìn...”
Ánh mắt của Bùi Hoài Duật quá tr*n tr** và táo bạo.
Không hề di chuyển.
Ánh mắt anh lướt từ khuôn mặt cô, đến trước ngực, nhìn cô đang run rẩy với hơi thở phập phồng.
Cổ họng anh như bốc hỏa.
Anh siết chặt nắm tay, rồi từ từ xoay người.
Nghê Vụ nhanh chóng chỉnh lại quần áo, cũng không bận tâm áo lót bị ướt, khoác lên mình chiếc áo của Bùi Tịnh Thư.
Nhưng chiếc áo này không vừa người.
Phần eo thì vừa vặn.
Nhưng phần ngực không phù hợp, hơi chật.
Nghê Vụ nhìn mình trong gương, có chút lúng túng ôm lấy ngực, rồi chỉnh lại quần áo. Chiếc áo này của Bùi Tịnh Thư là áo len dệt kim cơ bản màu be, có độ co giãn, nếu mặc đúng kích cỡ sẽ vừa vặn, tôn dáng, đơn giản, thanh lịch, nhưng khi mặc trên người Nghê Vụ, phần ngực lại quá đầy đặn, chất liệu dệt kim màu be bị kéo căng đến mức gần như trong suốt, để lộ chiếc áo lót màu nhạt bên trong.
Má Nghê Vụ đỏ ửng.
Ánh mắt liếc qua người đứng cách đó không xa.
Cũng không thể cứ ở mãi trong này.
Cô muốn ra ngoài.
Bên ngoài hành lang, vang lên tiếng trẻ con chạy nhảy.
Hôm nay có rất nhiều trẻ em và phụ huynh đến.
Nghê Vụ lại cảm thấy lúng túng khi mặc bộ quần áo không vừa vặn.
Cô sợ bị người khác nhìn với ánh mắt kỳ lạ.
Bùi Hoài Duật liếc qua ngực cô: “Em định ra ngoài như thế này à?”
Nghê Vụ không nói gì.
Chỉ ôm ngực từ từ cúi đầu.
Bùi Hoài Duật mở cửa, bước hai bước về phía trước, quay người nói với cô: “Đi theo.”
Nghê Vụ đi theo sau lưng anh.
Đợi đến khi cô phản ứng lại, thì đã bị anh đưa đến lãnh địa của mình.
Đó là phòng làm việc của Bùi Hoài Duật.
Đập vào mắt là một bức tranh sơn dầu trừu tượng, mang lại một chút màu sắc cho căn phòng tông xám. Phòng rất lớn, phong cách trang trí cũng rất phù hợp với tính cách của anh. Một bức tường là giá sách, có cả dụng cụ tập gym, khu vực thư giãn, trên tường treo một chiếc đồng hồ kiểu châu Âu, kim đồng hồ chỉ 10 giờ.
Bùi Hoài Duật bỏ lại một câu: “Đợi tôi 20 phút, sẽ không có ai vào đây đâu.”
Rồi anh rời đi.
Trong không gian chỉ có một mình, Nghê Vụ cũng thả lỏng.
Cô nhìn cánh cửa đã đóng lại.
Khẽ thở phào nhẹ nhõm, không khí tràn ngập mùi hương quen thuộc.
Trên giá sách, đều là sách về y học.
Nghê Vụ đi tới, nhón chân, mở một quyển. Cô chợt nhớ ra ở bảng giới thiệu khoa ngoại tim mạch của Bệnh viện số Một, có ghi Bùi Hoài Duật học y đa khoa.
Những cuốn sách y học khô khan, tẻ nhạt.
Nghê Vụ đọc vài trang, cô đọc rất chậm, thấy nét chữ của anh thỉnh thoảng đánh dấu, gạch chân. Mấy năm không gặp, chữ viết của anh cũng khác so với thời còn trẻ.
Khi Bùi Hoài Duật đẩy cửa bước vào, Nghê Vụ không hề hay biết.
Cho đến khi anh đi đến sau lưng cô.
Nghê Vụ mới cảm nhận được.
Ngay lập tức, ngón tay cô siết chặt những trang sách mỏng manh.
Cô quay người lại.
Bùi Hoài Duật đưa chiếc túi trên tay cho cô, khẽ hếch cằm.
Nghê Vụ nhận lấy.
Mở ra xem.
Quần áo và áo lót bên trong còn mới.
Bùi Hoài Duật không nói gì, trên mặt vẫn còn chút mệt mỏi. Anh đã trực đêm qua, sáng sớm nay mới về nhà, ngủ chưa được ba tiếng, trong nhà đã có một đám trẻ con chạy nhảy ồn ào, anh cũng không ngủ được.
Nghê Vụ đợi Bùi Hoài Duật rời đi.
Lập tức thay quần áo.
Kích cỡ áo lót rất vừa vặn.
Vừa vặn đến mức khiến Nghê Vụ đỏ mặt hoàn toàn.
Chính cô đi mua đồ lót ở cửa hàng, cũng không thể tìm được một kích cỡ vừa vặn như vậy.
Kích cỡ của mỗi cửa hàng đều hơi khác nhau.
Cần phải thử vài lần mới được.
Anh chỉ là, liếc mắt một cái thôi mà.
Áo len màu hồng, có cổ kiểu sơ mi.
Cô liếc nhìn giá trên mác, ở trung tâm thương mại gần đây nhất, lái xe đi về mất 25 phút, đã là tốc độ tối đa rồi.
Chỉ là giá tiền, khiến Nghê Vụ có chút xót ruột.
Cô chuyển khoản cho WeChat của Bùi Hoài Duật một khoản tiền.
Bốn nghìn tệ.
Giá của hai món quần áo.
Một chiếc áo được người ta tiện tay lấy trong trung tâm thương mại, lại bằng tiền lương nửa tháng của cô.
Cô gấp gọn bộ quần áo đã thay.
Bước ra khỏi thư phòng, nhưng lại giật mình bởi bóng người đang đứng dựa vào tường bên ngoài.
Bùi Hoài Duật vẫn chưa đi.
Anh dựa vào tường.
Đôi mắt đen liếc nhìn cô: "Kích cỡ có vừa không?"
Nghê Vụ gật đầu.
Ngón tay siết chặt chiếc túi.
Cô khẽ bổ sung: "Áo len rất vừa."
Anh cười một cái, không nói gì.
"Cậu ơi, cậu ở đây à!" Giọng nói của Cố Tử Mặc vang lên.
Cùng vài bạn nhỏ khác, cùng chạy tới.
Cố Tử Mặc nắm lấy cánh tay Bùi Hoài Duật: "Cậu, quà của cháu đâu?"
"Không có, cậu buồn ngủ rồi." Vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt anh không thể che giấu, anh đưa tay vò đầu Cố Tử Mặc: "Lát nữa cậu đưa cho."
Cố Tử Mặc hét lên: "Cậu ơi, kiểu tóc của cháu bị cậu vò rối rồi."
Sáng nay cậu đã tạo kiểu tóc này.
Còn nhờ ba xịt một chút keo xịt tóc.
Bùi Hoài Duật nhếch môi, đi về phía phòng ngủ.
Cố Tử Mặc quay một vòng: "Nghê Nghê, chiếc áo hoodie dì tặng cháu đẹp quá, cháu sẽ mặc nó mỗi ngày."
Cậu bé đã thay chiếc áo hoodie đó rồi.
Nghê Vụ ngồi xổm xuống: "Đẹp lắm."
"Nhưng mà, năm sau cháu sẽ không mặc vừa nữa."
"Vậy thì năm sau dì lại mua cho cháu cái mới."
Cố Tử Mặc rất hài lòng, có thể mặc chiếc áo do người phụ nữ mình thích tặng. Cậu mong mỗi ngày đều là sinh nhật, như vậy Nghê Vụ sẽ tặng quà cho cậu mỗi ngày.
Bàn tay nhỏ mũm mĩm lén nắm lấy ngón tay Nghê Vụ: "Nghê Nghê, hôm nay dì ở lại nhà cháu lâu hơn nhé, buổi chiều có tiệc nướng, buổi tối cháu còn muốn bắn pháo hoa nữa."
"Được."
Đến trưa khi cắt bánh kem, Bùi Hoài Duật mới xuống lầu.
Nhà họ Bùi trước đây không náo nhiệt như vậy.
Bùi Thành Quân và Vu Tú Huệ kể từ vụ bắt cóc 20 năm trước, vẫn luôn sống rất kín tiếng. Các buổi tiệc sinh nhật bình thường, cũng chỉ có bạn bè thân thiết. Hôm nay là sinh nhật của cháu ngoại, hiếm hoi có sự náo nhiệt này. Nhà họ Bùi nằm ở khu phố cổ, một vị trí đắc địa yên tĩnh giữa lòng phố thị, một ngôi biệt thự ba tầng cổ kính, tường màu trắng sữa, trước cửa trồng hai cây tùng la hán trăm tuổi.
Người giúp việc của nhà họ Bùi, đã bắt đầu chuẩn bị bữa tiệc sinh nhật từ một tuần trước.
Sắp xếp một sảnh tròn có sức chứa 30 người.
Chỗ ngồi cũng rất có quy tắc.
Ngoài vài chỗ ngồi chính, các chỗ khác được người giúp việc chỉ dẫn.
“Nghê Nghê.” Cố Tử Mặc vẫy tay về phía Nghê Vụ, bảo cô tới.
Nghê Vụ có chút ngại, vẫn ngồi xuống. Nhưng Cố Tử Mặc lại vui vẻ như một chiếc loa phát thanh, đến cả Bùi Tịnh Thư cũng nhận ra, con trai mình rất thích người ta. Tuy nhiên Bùi Tịnh Thư lại nghĩ rằng, con trai mình thích con gái nhà người ta.
Bùi Hoài Duật xuống lầu.
Ngồi vào vị trí bên cạnh Nghê Vụ.
Khi Nghê Vụ nhận ra, trong tầm mắt đã thấy đôi chân dài của anh.
Cô cảm thấy có lẽ là do mình quá nhạy cảm.
Nhưng khi cô cúi đầu cắn một miếng bánh bao nhân cua, cánh tay dài của anh bao trùm lấy cô, lướt qua sống lưng cô từ phía sau. Cả người cô lập tức căng thẳng.