Sương Mù Rực Rỡ - Trần Nhược Chu

Chương 52

Mấy hôm nay, ngoài tin nhắn quấy rối lần trước, Nghê Vụ không gặp chuyện gì khác, nên cũng dần quên luôn.


Cuộc sống của cô vẫn diễn ra như bình thường, thỉnh thoảng đón Nghê An tan học, cô lại tình cờ gặp Cố Tử Mặc.


Người đến đón Cố Tử Mặc, đôi khi là chị An, là tài xế, cũng có hai lần gặp Bùi Tịnh Thư.


Nhưng không có Bùi Hoài Duật.


Thấy từ xa, Cố Tử Mặc sẽ vẫy tay với Nghê Vụ, gọi và chạy về phía cô.


Nghê Vụ phát hiện nửa tháng nay cậu bé gầy đi chút.


Cô sờ vào má cậu, khẽ cười.


“Nghê Nghê, chúng ta đi ăn hoành thánh đi, dì đã hứa với cháu rồi mà.”


Hôm nay người đến đón Cố Tử Mặc là Bùi Tịnh Thư. Cô vừa xuống xe, lúc ngẩng đầu thì chạm ánh mắt với Nghê Vụ, hai người cùng khẽ cười, rồi Bùi Tịnh Thư đi mấy bước đến, xoa đầu con trai.


“Mấy ngày nay ở nhà nó giảm cân đấy, không ăn gì cả, không biết có phải ở trường có bạn gái rồi không.” Vừa nói, Bùi Tịnh Thư vừa liếc nhìn cô bé đứng cạnh Nghê Vụ.


Cô bé này trông xinh xắn, hơn nữa cũng có duyên với nhà họ Bùi, khuôn mặt và sống mũi này, nếu cô ấy bế ra ngoài, nói là con gái mình cũng có người tin.


Bùi Tịnh Thư nghĩ con trai mình thích cô bé này.


Buổi tối còn nằm trên giường viết thư tình với nét chữ ngoằn ngoèo như con sâu róm.


Nếu không phải là mẹ ruột.


Thật sự không thể nhận ra chữ của thằng con trai này.


Viết giống như chữ giáp cốt vậy.


Nào là “Nghê, mình yêu bạn từ cái nhìn đầu tiên.”


Hơn nữa gần đây còn không ăn đùi gà, không ăn mì gà tây, bắt đầu giảm cân rồi.


Đàn ông bắt đầu giảm cân, đây là sắp có chuyện rồi.


Bùi Tịnh Thư vỗ vào gáy cậu.


“Vậy thì cùng đi ăn hoành thánh đi, lên xe, cô Nghê, tôi đưa mọi người đi cùng.”


Nghê Vụ cười gật đầu.


Tuế Tuế lên xe, ngọt ngào nói một tiếng cảm ơn.


Bùi Tịnh Thư vừa lái xe, vừa nhìn hàng ghế sau.


Khi mang thai, cô rất muốn có một đứa con gái, sau đó lại sinh ra Cố Tử Mặc, lúc này nhìn Nghê An, lại cảm thấy vô cùng yêu mến, không duyên cớ lại cảm thấy rất có duyên.


Bùi Tịnh Thư lại nghe mẹ nói cô bé có bệnh tim, một đứa trẻ nhỏ như vậy, còn phải chịu đựng bệnh tật hành hạ, bà cụ cũng có vấn đề về tim mạch, đã làm phẫu thuật, Bùi Tịnh Thư rất hiểu cảm giác đó, lập tức thêm Wechat của Nghê Vụ, rồi giới thiệu Wechat của Bùi Hoài Duật cho cô.


“Đây là em trai tôi, bác sĩ khoa ngoại tim mạch bệnh viện thành phố, thầy giáo của nó là giáo sư Đổng, bác sĩ ngoại tim mạch hàng đầu, sinh nhật Tử Mặc lần trước, cô đưa Nghê An đến tham dự, chắc đã gặp nó rồi.”


Bùi Tịnh Thư từng thấy, trong tiệc sinh nhật Leo, em trai mình thoáng chạm vào lưng Nghê Vụ. Khi ấy cô sững sờ một lúc.


Nhưng nó, chỉ là lách qua Nghê Vụ, để đưa cho cô bé con một miếng bánh gato.


Bùi Tịnh Thư lại cảm thấy cạn lời, cạn lời với chính mình.


Cô Nghê đã kết hôn rồi, sao mình lại nghĩ linh tinh thế nhỉ.


Hơn nữa cô không hiểu người khác, chẳng lẽ còn không hiểu em trai mình sao?


Bà cụ sắp xếp cho Bùi Hoài Duật xem mắt, nó né còn không kịp.


Miễn cưỡng đối phó cho xong chuyện.


Mặc dù cô Nghê này trông không tệ, nhưng con gái người ta đã sáu tuổi rồi.


Nghê Vụ nhìn tài khoản Wechat này, á khẩu mấy giây, sau đó khẽ ngượng ngùng nói, “Cảm ơn.”


Chưa kể, cô đã từng thêm Wechat của Bùi Hoài Duật.


Vô thức nhấp vào hộp thoại.


Cô và Bùi Hoài Duật, không có bất kỳ lịch sử trò chuyện nào.


“Em trai tôi khoảng thời gian này đi học nâng cao, chắc ngày mai sẽ về, lúc đó cô có thể đến bệnh viện đăng ký khám bệnh với nó.” Bùi Tịnh Thư nhìn khuôn mặt xinh đẹp trắng trẻo của người phụ nữ qua gương chiếu hậu, hiền dịu và tốt bụng, cô nói thêm một câu, “Em trai tôi nhìn có vẻ lạnh lùng, xa cách, cảm giác không dễ nói chuyện, nhưng nó tuyệt đối không nhắm vào ai đâu, cô đừng để ý.”


Nghê Vụ mím môi cười, khẽ đáp lời.


Đúng lúc này, ngón tay cô vô tình chạm vào bàn phím, trên màn hình điện thoại, vẫn đang giữ giao diện Wechat của Bùi Hoài Duật.


Một dấu chấm hỏi đã được gửi đi.


Một biểu tượng hoa hồng...


Nghê Vụ sững người, đứng hình, sau đó ngay lập tức thu hồi.


Tiếp theo tắt màn hình điện thoại.


Trong lòng thấp thỏm.


Cô đã thu hồi nhanh như vậy, chắc anh ta không nhìn thấy đâu.


Cô không cố ý gửi tin nhắn.


Chỉ vài giây sau đó, điện thoại rung lên trong lòng bàn tay cô.


Bùi Hoài Duật: “?”


Sau đó.


Bùi Hoài Duật: “Có chuyện gì?”


Nghê Vụ nhìn tin nhắn này, xoa xoa thái dương, rồi lại tắt màn hình.


Bùi Tịnh Thư đợi đèn đỏ, gửi một tin nhắn cho em trai mình.


“Chị vừa quen một người bạn, con gái cô ấy có bệnh tim, chị đã giới thiệu Wechat của em cho cô ấy, em đồng ý đi nhé.”


Bùi Tịnh Thư sợ tính cách của Bùi Hoài Duật, sẽ không đồng ý kết bạn.


Thế là lại gửi, “Em nể mặt chị, y đức của em đâu rồi?”


Bùi Hoài Duật không trả lời.


Nếu không phải trong xe còn có người, cô ấy đã gọi điện dồn dập rồi, lúc này Bùi Tịnh Thư kiên nhẫn gõ chữ, “Cô ấy và con gái đang ở trên xe của chị, bọn chị sắp đi ăn hoành thánh ở một quán ăn gần khu chung cư của cô ấy, cô bé đó cực kỳ dễ thương, vừa nhìn đã thấy có duyên với nhà họ Bùi, còn là bạn cùng bàn của Leo nữa, Leo gần đây bắt đầu giảm cân, đi học còn xịt nước hoa, vừa nhìn là biết đã yêu rồi...”


Bùi Hoài Duật vẫn không trả lời.


Ngược lại, Nghê Vụ ngồi ở hàng ghế sau.


Điện thoại lại rung lên.


“Nếu còn không nói gì, tôi sẽ gọi điện đấy.”


Nghê Vụ lập tức gõ chữ, “Xin lỗi anh Bùi, vừa rồi tôi vô tình chạm nhầm bàn phím.”


Sau đó cô lại gửi thêm một câu.


“Làm phiền anh rồi.”


“Số này là số cá nhân của tôi, nếu có vấn đề gì về bệnh tình cần tư vấn, có thể đăng ký khám ở phòng khám của tôi vào thứ Ba, thứ Năm.”


Nghê Vụ nhìn câu này của anh bỗng dưng im lặng.


Cô có chút bực mình, sao lúc nãy lại vô tình chạm nhầm bàn phím chứ.


Hơn nữa sao lại lỡ gửi một biểu tượng hoa hồng ngượng ngùng như vậy.


Giọng điệu của đối phương rất khách sáo và lạnh nhạt, cô tắt màn hình.


Vài phút sau, điện thoại lại rung lên, “Sáng thứ Ba tôi hết chỗ rồi, nếu cô gấp, có thể khám bổ sung.”


Nghê Vụ cắn môi.


“Không làm phiền anh đâu.”


Rồi lại thêm một chữ, ấn gửi.


“Không làm phiền ngài đâu.”


Rất kính trọng và khách sáo.


Nghê Vụ không ngờ, Bùi Tịnh Thư là một người rất nhiệt tình và thẳng thắn.


Hoàn toàn không có bất kỳ vẻ kiêu ngạo nào.


Bảo sao tính cách của Cố Tử Mặc cũng đáng yêu đến thế.


Cố Tử Mặc lần đầu ăn hoành thánh ở quán này, giọng điệu khoa trương đáng yêu và chân thật, Bùi Tịnh Thư cũng vậy.


“Oa, ngon thật đấy, ngon hơn cả đồ ăn của đầu bếp năm sao trong bếp nhà tôi nữa.”


“Leo, con lén ăn đồ ngon như vậy, bây giờ mới nói cho mẹ!”


Món ăn đơn giản, cách trang trí quán cũng đơn giản và cũ kỹ, hoàn toàn không giống nơi mà những thiên kim thế gia này đến ăn uống.


“Là cậu con đưa con đến ăn đấy.” Cố Tử Mặc ợ một cái, khóe môi bóng nhẫy, Bùi Tịnh Thư không phản ứng kịp, đây là phía bắc thành phố, cách trung tâm phía nam khá xa, Bùi Hoài Duật đến đây làm gì.


Cố Tử Mặc đột nhiên nhìn về phía cửa quán.


“Cậu!”


Anh đẩy cửa đi vào, nhiệt độ trong quán rất vừa phải, vừa bước vào, gọng kính không viền trên sống mũi anh lập tức phủ mờ sương trắng.


Nghê Vụ nghe thấy tiếng, ngẩng đầu nhìn lên.


Áo khoác màu đen hơi mở, lộ ra bộ vest bên trong, kiểu trang phục này thực ra rất phổ biến, Nghê Vụ đã thấy rất nhiều trong thang máy ở công ty, nhưng khi mặc trên người anh, nó lại rất thẳng thớm và lịch lãm, toát lên vẻ anh tuấn khó tả.


Bùi Hoài Duật liếc mắt một cái, rồi đi nhanh tới.


Kéo thêm một cái ghế, khi ngồi xuống, trên tròng kính vẫn còn một lớp hơi nước mờ mờ, che đi khóe mắt dài và đẹp.


Anh nhìn Nghê Vụ bên tay trái của mình.


Cái áo khoác màu trắng đã cởi ra đặt trên đùi, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi lụa màu xanh nhạt, mái tóc đen mượt được buộc gọn gàng khi ăn, lúc này cô đang ngẩn ngơ, khẽ hé môi, nhìn anh.


Có chút ngốc nghếch, nhưng lại đáng yêu.


Không chỉ có Nghê Vụ kinh ngạc.


Bùi Tịnh Thư nói, “Sao em lại về?”


Bùi Hoài Duật bắt chéo chân: “Chẳng lẽ chị còn nhờ an ninh sân bay ở thành phố Tùng giữ em lại chắc? Em không được về nhà sao?”


Bùi Tịnh Thư lườm anh.


Cô mỉm cười nhìn Nghê Vụ, “Đây là em trai tôi, cô đã gặp rồi đấy.”


Điện thoại của Nghê Vụ, lúc này lại reo lên.


Cũng vừa hay giúp cô bớt đi chút ngượng ngùng, vội vàng cầm điện thoại đứng dậy.


Giọng Tề Lộ vọng ra từ trong điện thoại, “Hai hôm trước em nhờ anh rể họ tra số điện thoại quấy rối chị...”

Bình Luận (0)
Comment