Sương Mù Rực Rỡ - Trần Nhược Chu

Chương 59

Nghê Vụ muốn vươn tay nắm lấy bàn tay đang cởi cúc áo của anh.


Nhưng hai tay cô đều đang cầm đồ, một nắm sô cô la lớn, rớt ra từ kẽ ngón tay, Nghê Vụ không kịp nhặt, hai chú chó lại cúi đầu l**m, Nghê Vụ lại quát hai chú chó.


“Không được ăn sô cô la!”


Cô chân tay luống cuống mở cửa, cuống quít đỡ anh đang say khướt bước vào phòng.


Lúc này, đã mười rưỡi rồi.


Tuế Tuế đã ngủ.


Hai chú chó tối nay đặc biệt tràn đầy năng lượng, Nghê Vụ ccũng đành chờ đến lúc đêm khuya yên tĩnh mới đưa chúng ra ngoài dạo một vòng.


Không ngờ, lại gặp Bùi Hoài Duật đứng ở cửa nhà.


Cô đỡ thân hình cao lớn của anh, đặt lên ghế sofa, cũng mệt đến thở hổn hển, sau khi hai chú chó được cởi dây dắt, chúng ngửi ngửi người đàn ông đang nằm trên ghế sofa, rồi lại nhìn Nghê Vụ, Khoai Tây khẽ gừ một tiếng.


Như thể đang nói: “Mẹ ơi người này con quen.”


Nghê Vụ ‘suỵt’ một tiếng, bảo chúng đừng sủa, buổi tối sẽ làm phiền hàng xóm. Rồi đi ra ngoài, nhặt những viên sô cô la vương vãi trên đất.


Nghê Vụ nhìn những viên sô cô la trong tay, không hiểu Bùi Hoài Duật đột nhiên đến đây làm gì. Có lẽ, không có gì phức tạp, chỉ là anh ta say rồi, đi nhầm đường.


Nghê Vụ nghe thấy có tiếng động trong phòng ngủ của con gái, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.


Con bé đã ngủ say rồi, đá chăn.


Nghê Vụ giúp con đắp chăn lại, đột nhiên ở cửa vang lên tiếng cộc cộc cộc.


Âm thanh này, Nghê Vụ rất quen thuộc. Đó là tiếng bước chạy của bốn cái chân.


Đệm thịt giẫm trên sàn nhà, cộc cộc cộc. Quả nhiên, Chà Bông nằm ở cửa phòng, khẽ gừ gừ.


Dường như đang ra hiệu điều gì đó.


Nghê Vụ nhớ đến Bùi Hoài Duật ở phòng khách, rồi lập tức đi ra ngoài.


Cô thấy Bùi Hoài Duật đang ngồi trên ghế sofa, dường như đã tỉnh.


Nghê Vụ đi tới, do dự hỏi, “Nếu anh tỉnh rồi, thì về đi, có cần tôi gọi xe giúp không?”


Anh uống nhiều như vậy, chắc chắn không phải tự lái xe đến. Kể cả có lái xe đến, thì cũng không thể lái về.


Bùi Hoài Duật ngồi trên ghế sofa. Anh đứng dậy, ánh mắt lần theo hướng người phụ nữ đang nói. Rồi từng bước một, thân hình không vững vàng đi về phía cô.


Nghê Vụ theo bản năng lùi lại, rất nhanh sau đó không còn đường lùi nữa. Lưng cô, dựa vào tường. Cô cau mày: “Bùi Hoài Duật, bây giờ đã rất muộn rồi.”


Chà Bông dường như cảm nhận được cảm xúc của nữ chủ nhân.


Cắn gấu quần anh, nhưng một chú chó mới bốn, năm tháng tuổi, hình như không thể ngăn cản được gì.


Hơn nữa, Chà Bông không có ý định tấn công. Còn con vật nhỏ Khoai Tây được Bùi Hoài Duật nuôi mấy ngày, hoàn toàn coi anh là người quen, chỉ biết vẫy đuôi.


Anh nhìn bóng người mờ ảo cách đó không xa.


Loáng thoáng nhìn thấy một khuôn mặt trắng trẻo.


Có lẽ là do hơi men dâng lên, thúc đẩy anh làm một số việc mà bình thường không thể làm.


Trong không gian nhỏ hẹp, xa lạ này, trong phòng khách nhỏ bé, ấm cúng.


Ý nghĩ đó nảy sinh càng lúc càng mạnh mẽ.


Nghê Vụ quay người, muốn mở cửa phòng.


Đột nhiên thấy trước mặt Bùi Hoài Duật có một cái ghế, và anh hình như thực sự đã say, tỉnh lại, nhưng lại không tỉnh táo, cô theo bản năng lên tiếng nhắc ‘cẩn thận’.


Bùi Hoài Duật vẫn bị cái ghế vấp một cái. Thân hình vốn không vững vàng nghiêng về phía trước. 


Khi Nghê Vụ đỡ anh, cũng bị anh ôm lấy. Hơi thở nóng hổi của đối phương phả vào mặt. Bàn tay to lớn đang ôm eo cô, từ từ siết chặt. Đợi đến khi Nghê Vụ phản ứng lại muốn giãy giụa, đôi môi anh đã đặt lên môi cô.


Anh ôm chặt cô, đôi môi mỏng dán chặt không còn kẽ hở.


Nghê Vụ mở to mắt, giữa môi và răng đều là hơi thở của đàn ông, cô bị hôn đến mềm nhũn cả người, nhịp thở của cả hai đều rối loạn.


Khi quay đầu, ánh mắt Nghê Vụ liếc nhìn cổ anh đang nổi lên.


Cả hai cùng ngã xuống ghế sofa, ngón tay của anh luồn vào mái tóc đen dài của cô, giữ chặt sau gáy cô, bàn tay kia siết chặt eo cô ấn vào lòng anh.


Nghê Vụ cảm thấy, mình giống như con cá trên thớt.


Không đúng, cá còn có thể giãy giụa hai cái.


Cô đẩy ngực anh. Chỉ cảm thấy lồng ngực đối phương cứng như sắt, không biết bình thường anh luyện tập thế nào.


Thế là Nghê Vụ cắn mạnh một cái.


Cô cắn vào môi anh.


Bùi Hoài Duật quả thực đã dừng lại, hai người ở gần nhau, bốn mắt nhìn nhau.


Đôi mắt anh giống như một cái giếng cổ sâu thẳm.


Khiến tim Nghê Vụ thắt lại, cũng chỉ hai giây.


Nụ hôn của người đàn ông càng trở nên mãnh liệt hơn.


Dường như anh không hề sợ đau.


Ngược lại, cảm giác đau nhói lan tỏa giữa môi và răng càng làm anh càng hưng phấn hơn.


Nghê Vụ cắn một cái cũng hối hận, cô hiểu Bùi Hoài Duật, anh thích cô giãy giụa, trước đây cũng vậy, càng giãy giụa càng khóc anh lại càng nắm quyền chủ động.


Hai chú chó sủa bên cạnh ghế sofa.


Đầu óc Nghê Vụ trống rỗng, thiếu oxy, mờ mịt.


Bàn tay của Bùi Hoài Duật từ eo cô di chuyển lên, dán vào da thịt cô.


Tối nay Nghê Vụ dắt chó đi dạo, bên trong mặc đồ ngủ cotton, bên ngoài là một chiếc áo khoác dài màu đen.


Lúc này, trong tầm mắt, cô nhìn thấy chiếc áo khoác đang nằm trên đất.


Dường như cô cũng có chút say rồi.


Có lẽ nếu không có tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.


Họ sẽ tiếp tục.


Điện thoại trong áo khoác rung lên.


Âm thanh trong phòng khách chỉ có tiếng th* d*c của nhau, trở nên đặc biệt rõ ràng.


Nghê Vụ tỉnh hẳn, quay mặt đi.


Cô hít thở mạnh.


Má đỏ bừng, mái tóc dài màu đen xõa lộn xộn sau lưng.


Bùi Hoài Duật cũng sững sờ một chút.


Trên môi có một vết thương rõ ràng đang rỉ máu.


Hai người bốn mắt nhìn nhau, Nghê Vụ nhìn vết thương trên đôi môi anh, sững sờ hai giây, rồi mạnh mẽ đẩy anh ra.


Nhặt chiếc áo khoác vương trên sàn.


Lấy điện thoại, cuộc gọi đến là một số điện thoại từ Mỹ.


Gọi hai lần.


Cô đều không nhận.


Nghê Vụ lập tức gọi lại.


Trong điện thoại vang lên giọng nói của người đàn ông.


“Tôi là Trần Thiệu An..”


Nghê Vụ: “Tôi biết.”


Hơi thở của cô vẫn chưa ổn định.


Thực ra Nghê Vụ không hề có cảm giác chột dạ nào, bởi vì cô và Trần Thiệu An, mỗi người có nhu cầu riêng, vừa kết thúc thời gian bình tĩnh là ly hôn.


Nhưng kỳ lạ ở chỗ, cô không thân với Trần Thiệu An, giọng nói của cô lại không ổn định, khiến Nghê Vụ cảm thấy có chút ngại.


Vì vậy cúi đầu, cố gắng hạ giọng xuống.


Trong mắt Bùi Hoài Duật, biểu cảm trên khuôn mặt Nghê Vụ né tránh, có chút đáng suy ngẫm.


Anh l**m vết thương ở khóe môi.


Không đau lắm, vẫn rỉ máu, chỉ là hơi rát.


Đợi đến khi Nghê Vụ cúp điện thoại, khoác áo phao đi ra ngoài, anh đứng dậy, ánh mắt u ám: “Điện thoại của ai.”


Anh mơ hồ nghe thấy đó là giọng của một người đàn ông.


Nghê Vụ không có thời gian để ý đến anh.


Vừa rồi trong điện thoại giọng Trần Thiệu An có chút gấp gáp, anh ta nói bà Trần đột nhiên gọi cho anh, khi anh gọi lại thì đối phương không nhận. Anh sợ bà cụ tuổi cao, thân thể có chuyện gì, nên muốn Nghê Vụ đi xem giúp.


Nghê Vụ vội vàng đi ra ngoài, Bùi Hoài Duật vài bước đuổi theo, nhìn chằm chằm vào đôi môi sưng đỏ của cô.


Nghê Vụ ngẩng đầu: “Điện thoại của Trần Thiệu An.”


Đây là lần đầu tiên Bùi Hoài Duật nghe thấy một cái tên đàn ông từ miệng Nghê Vụ, ba chữ, giọng cô rất rõ ràng.


Anh phản ứng lại đó là tên chồng cô ấy.


Ngay lập tức, sắc mặt anh thay đổi.

Bình Luận (0)
Comment