Cô kéo con gái đi. Con gái không quên quay đầu lại, vẫy tay chào Bùi Hoài Duật.
Một đồng nghiệp bên cạnh đi tới, cười hì hì: “Em họ bên nhà à? Con bé đó trông giống cậu thật đấy, nhà cậu toàn người có nhan sắc cao thế này sao.”
“Giống à?” Bùi Hoài Duật nhướng mày.
Khi anh ngẩng đầu lên thì Nghê Vụ và cô bé đã đi xa rồi.
Nếu anh thật sự có một đứa con gái lớn như vậy, mẹ anh chắc sẽ vui đến phát điên lên mất.
Nghĩ thôi đã thấy không thể nào rồi.
Nhưng mà cô bé đó, trông thật sự rất đáng yêu.
Bùi Hoài Duật nghĩ đến Nghê An, trong lòng dâng lên một cảm giác khác lạ.
Trên đường về.
“Mẹ ơi, Khoai Tây vẫn còn trên xe của chú bác sĩ đó.”
“Khoai Tây?” Nghê Vụ sực nhớ ra, đó là chú chó con màu vàng kem mà con gái đã cứu trong dòng xe cộ. Nhớ lại tình huống nguy hiểm đó, cô lập tức đanh mặt lại: “Tuế Tuế, sau này không được làm những chuyện nguy hiểm như vậy nữa.”
“Con biết, nhưng chú đó lái xe không nhanh, con không phải bị chú ấy đụng trúng, con chỉ bị giật mình rồi tự ngã thôi.”
“Thế cũng không được.” Nghê Vụ xoa đầu con gái.
Con gái tên thân mật là Tuế Tuế, nghĩa là năm nào cũng bình an.
Tuế Tuế, chính là tất cả của cô.
“Nhưng mẹ ơi, Khoai Tây vẫn còn trên xe của chú bác sĩ trông rất giống ba đó.”
“Tuế Tuế, không thể để người khác biết, chú đó trông rất giống ba, bởi vì như vậy… chú đó cũng sẽ không vui đâu, vì… phải tôn trọng người ta.” Nghê Vụ trong lòng rối như tơ vò, nói năng lộn xộn, chính cô cũng không giải thích nổi, may mắn là Tuế Tuế ngoan ngoãn gật đầu.
Nghê Vụ đành ôm lấy con gái.
Lời nói dối, giống như một cuộn len rối, càng gỡ càng rối.
Nghê Vụ tuyệt đối không thể đi tìm Bùi Hoài Dật để lấy con chó, cộng thêm việc cô đang ở trong căn nhà của bà Trần, khu cư xá cũ, chó sủa ồn ào sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ hàng xóm láng giềng.
Bùi Hoài Dật chắc cũng không ghét chó đến vậy, dù Nghê Vụ cũng không nghĩ anh là người giàu lòng yêu thương.
Cô từng ôm một chú chó hoang đáng thương cầu xin anh giúp nuôi tạm qua mùa đông.
Anh lạnh lùng từ chối.
Con người Bùi Hoài Duật, ngoại trừ trên giường thì có chút khác biệt, còn lại lúc nào cũng xa cách, thậm chí có lúc còn nói chuyện khá cay nghiệt.
“Tuế Tuế, đợi đến khi con làm xong phẫu thuật, cơ thể khỏe mạnh rồi, mẹ cố gắng làm việc, mua một căn nhà của riêng chúng ta, chúng ta sẽ nuôi một con chó nhé?”
“Nhưng đó sẽ không phải là Khoai Tây.”
Giọng con gái rất nhỏ, nhưng lại ghim chặt vào tim Nghê Vụ.
Buổi tối chín giờ.
Nghê Vụ cùng con vẽ báo tường một lúc, Tuế Tuế vẽ một chú chó con xinh đẹp, mũm mĩm rất đáng yêu.
Cuối cùng, Nghê Vụ vẫn không nhịn được, lấy danh thiếp ra, bấm số của Bùi Hoài Duật.
Cô muốn tìm Bùi Hoài Duật để đòi lại chó.
Đây hẳn là số điện thoại công việc của anh.
Đây là lần thứ hai trong bảy năm qua cô gọi cho anh, lần đầu tiên là...
Đó là sáu năm trước, cô nằm trong phòng bệnh, suy yếu sau khi bị băng huyết.
Nửa đêm gọi điện, nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh: ‘Alo, ai đấy?’
Chỉ nghe câu đó, Nghê Vụ đã cúp máy.
Lúc này, cô đứng ở ban công, nhìn con gái sáu tuổi ngồi trên sofa xem TV trong phòng khách, cô đóng cửa ban công lại, tấm lưng mảnh khảnh dựa vào khung cửa.
Nhìn chằm chằm vào các con số trên màn hình, lưỡng lự mãi, rồi cũng bấm gọi.
Điện thoại đổ chuông ba tiếng, rồi được kết nối.
Người nói là một người phụ nữ.
Giọng nói rất dễ nghe: “Alo, tìm Bùi Hoài Duật sao?”
Toàn thân Nghê Vụ cứng đờ, máu như ngừng chảy. Cô nắm chặt điện thoại, cổ họng nghẹn ứ, không thốt ra nổi lời nào.
Người phụ nữ đầu dây bên kia lại ‘alo’ vài tiếng.
Nghê Vụ tìm lại được giọng mình.
“Xin lỗi, gọi nhầm số rồi.”
“Không nhầm đâu, cô tìm Bùi Hoài Duật phải không, cậu ấy đang tắm, lát nữa sẽ gọi lại cho cô.”
Người cúp máy trước, là Nghê Vụ.
Tựa lưng vào cửa, cô trượt xuống rồi ngồi bệt dưới đất.
Bây giờ là chín giờ tối.
Người trong điện thoại là bạn gái anh sao?
Với ngoại hình và gia thế như vậy, làm sao anh có thể thiếu bạn gái được.
Nghê Vụ hít sâu một hơi. Gương mặt trắng ngần phảng phất vẻ mỏi mệt. Cô ngồi ngay trước cửa, ngước nhìn ánh trăng mờ ngoài cửa sổ.
Cô biết rõ, mình không nên quá quan tâm đến thế giới của Bùi Hoài Duật.
Bảy năm đã trôi qua.
Cuộc sống của họ đã thuộc về hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Biết đâu, anh đã sớm quên người tên là Trình Thanh Miểu.
Hoặc, việc từng yêu một người mập mạp, đối với một công tử nhà giàu như anh mà nói, là một vết nhơ, một sự sỉ nhục.
Nếu không phải cô dùng chuyện của Bùi Sơ Yên để uy h**p anh, thì sao anh lại chịu hẹn hò với cô chứ.
Nghê Vụ hơi bị hạ đường huyết.
Khi đứng dậy, cô siết chặt tay nắm cửa, nhắm mắt lại, điều chỉnh hơi thở. Đầu óc choáng váng, chân tay bủn rủn.
Sinh con xong, cô đã gầy đi rất nhiều.
Gầy đi, rồi mắc chứng hạ đường huyết.
Mỗi khi mệt mỏi, căng thẳng hay lo lắng, tình trạng ấy lại xuất hiện.
Điện thoại, đột nhiên rung lên như muốn nổ tung trong lòng bàn tay cô.
Cô cúi đầu nhìn.
Trên màn hình điện thoại hiện lên dãy số vừa rồi.
Bùi Hoài Duật đã gọi lại cho cô.
Điện thoại rung, khiến lòng bàn tay cô tê dại, Nghê Vụ ngẩn ngơ nhìn dãy số nhảy nhót trên màn hình.
Hít sâu một hơi, cô bắt máy.
Nhà họ Bùi.
Tầng ba.
Một người đàn ông vừa tắm xong, mặc áo ngủ lụa đen, tóc còn nhỏ nước, gương mặt lạnh lùng. Anh vừa gọi điện vừa liếc qua chú chó nhỏ đang r*n r* uống sữa, thấy nó sắp chui cả vào bát, liền xách nó lên.
Điện thoại kết nối.
Bùi Hoài Duật: “A lô, ai đấy, có chuyện gì không?”
Bùi Tĩnh Thư không nhịn được nói: “Em nhẹ tay thôi, thô bạo quá đấy.”
Cô đi tới, giật chú chó con từ tay Bùi Hoài Duật ôm vào lòng.
Nghê Vụ nghe thấy giọng nữ ở đầu dây bên kia, lời định nói cũng nghẹn lại trong cổ họng, anh đang tán tỉnh với bạn gái, lên giường với bạn gái, mà vẫn còn muốn phân tâm nghe điện thoại.
Sắc mặt Nghê Vụ xanh trắng đan xen.
Cô cắn chặt môi.
“A lô? Có chuyện gì thì nói đi.” Giọng anh vẫn đều đều, nghĩ rằng là bệnh nhân gọi đến. Số này của anh luôn mở máy 24/24.
“Là tôi, anh Bùi, chó của con gái tôi có phải đang ở trên xe của anh không.”
Nghe thấy giọng nữ nhẹ nhàng ở đầu dây bên kia, Bùi Hoài Duật khựng lại một chút. Không biết có phải do gần đây anh cứ nghĩ đến Trình Thanh Miểu nên tinh thần có vấn đề không, giọng nói này... sao nghe quen đến vậy?
“Ừ, đang ở chỗ tôi.”
“Anh Bùi, ngày mai anh có tiện không? Chúng ta có thể hẹn một chỗ, con bé rất thích con chó ấy...”
“Tuần sau đi, mai tôi phải sang An Thành, đến lúc đó liên hệ lại.”
“Vâng.” Nghê Vụ khẽ mím môi, “Làm phiền anh rồi.”
Cô chuẩn bị cúp điện thoại.
Lúc tay vừa buông xuống, bên trong lại truyền đến giọng nói trầm thấp của anh: “Cô tên gì? Để tôi lưu lại.”
“Nghê Vụ.”
“Lễ vật?” Tên gì mà kỳ lạ vậy.
Một bên, Bùi Tĩnh Thư không nhịn được liếc xéo đứa em trai mình: “Vụ, Vụ trong sương mù, sương khói đó, cậu bị điếc à.”
Nghê Vụ ở đầu dây bên này nghe thấy bên trong truyền đến tiếng phụ nữ nũng nịu trách mắng, cô có thể tưởng tượng ra đó hẳn là một thiên kim danh giá, cô vội cúp máy.
Trốn tránh, không có gì đáng xấu hổ.
Ít nhất lúc này, nó rất hữu dụng.