“Tôi xem video rồi, khủng khiếp quá, một chiếc xe sedan màu trắng đột nhiên lao tới, hình như cố ý tăng tốc. Vào giờ cao điểm tan học, bánh xe toàn máu...”
“Kiểu người này ỷ vào bệnh tâm thần để trả thù xã hội mà.”
Đầu óc Nghê Vụ ‘ong’ một cái.
Bình nước đang cầm trên tay, mất lực rơi xuống mặt bàn, nước từ bình nhựa chảy ra ngoài, Mạnh Lâm vội vàng rút khăn giấy lau mặt bàn, tưởng Nghê Vụ cầm không vững, nhìn sang Nghê Vụ, lại thấy sắc mặt cô tái nhợt như giấy.
Mạnh Lâm: “Nghê Vụ cậu không sao chứ...”
Thân người Nghê Vụ chao đảo, cô không mặc áo khoác, vội vàng và lảo đảo rời đi.
Trong điện thoại.
“Xin hỏi có phải là mẹ của Nghê An không? Đây là khoa cấp cứu bệnh viện số một thành phố, con gái của cô, Nghê An hiện đang ở bệnh viện chúng tôi...”
Bệnh viện, lần đầu tiên Nghê Vụ nhìn thấy nhiều người như vậy trong bệnh viện.
Nghe thấy nhiều tiếng khóc than như vậy.
Xe đẩy, xe cáng đi qua, máu nhỏ giọt xuống sàn nhà gạch trắng sứ...
Lần đầu tiên cô biết, khoa cấp cứu của bệnh viện thành phố, lại rộng lớn đến vậy.
Trên mặt mỗi người, đều là sự bi thương, đau khổ, tuyệt vọng.
Có một người phụ nữ lớn tuổi hơn cô một chút, toàn thân dính đầy máu, cô ấy nắm lấy cánh tay một bác sĩ, quỳ trên mặt đất.
“Cứu con tôi, làm ơn, làm ơn mọi người, tôi xin dập đầu.”
Sắc mặt Nghê Vụ tái nhợt, nhìn xung quanh một cách bàng hoàng.
Trên mặt cô không có bi hay hỉ, cô giống như đã đến một vương quốc lạ lùng đầy tuyệt vọng.
Trong chốc lát, khi há miệng, thậm chí cả chức năng ngôn ngữ cũng mất đi.
Nắm lấy một người mặc đồ trắng, Nghê Vụ mấy lần mở miệng, không phát ra tiếng.
Đối phương đẩy cô ra, bảo cô đến quầy y tá, rồi vừa gọi điện thoại vừa liên lạc với bác sĩ các khoa.
Nghê Vụ cảm thấy, đây chính là địa ngục.
Bởi vì chỉ có trong địa ngục, mới có nhiều tiếng khóc như vậy.
Mới lạnh lẽo như vậy.
Trên mặt đất mới có nhiều vết máu đến vậy mà các cô lao công cũng không thể lau sạch, làm mờ những viên gạch trắng sứ.
Cô len lỏi giữa đau khổ và tuyệt vọng, nghe vô số tiếng khóc của các bậc cha mẹ, nhìn đến hoa mắt, cuối cùng trên một chiếc giường bệnh, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc.
Cô lảo đảo chạy tới.
Cô bé nằm trên giường, má, bị trầy xước, trán băng gạc.
Sờ sờ má con, nóng hổi.
Dưới mũi, hơi thở ấm áp.
Đang hôn mê.
Y tá đi tới: “Cô là mẹ của Nghê An phải không? Con bé bị chấn động não nhẹ, tay và lưng bị trầy xước phần mềm, xương bàn chân trái bị gãy, sáng mai sẽ sắp xếp phẫu thuật, hiện tại không nguy hiểm đến tính mạng, cô đi đóng tiền viện phí trước đi.”
“Cảm ơn, cảm ơn bác sĩ.” Nghê Vụ há miệng, hai mắt bị nước mắt làm mờ, cô lau một cái, cuối cùng cũng lấy lại được giọng nói.
Trên đường đến đây cô đã nghĩ.
Nếu Tuế Tuế có chuyện gì, thì cô phải làm sao.
Tuế Tuế còn nhỏ như vậy, mới sáu tuổi, ông trời muốn cướp đi tất cả của cô.
Cô sẽ không để con gái ra đi một mình.
Cô sẽ đi cùng con gái.
Cô không có gì vướng bận.
Bà ngoại sẽ hiểu cho cô.
Nước mắt Nghê Vụ không kìm được rơi xuống, lại không nhịn được sờ sờ má Tuế Tuế, mềm mềm, ấm ấm, toàn thân run rẩy của cô cuối cùng cũng tạm thời được xoa dịu.
Trái tim căng như dây đàn, đã căng đến cực điểm, đột nhiên được thả lỏng.
Nghê Vụ chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, thân hình không vững, lảo đảo lùi lại hai bước.
Một bàn tay, từ phía sau đỡ lấy eo cô.
Theo đà, cánh tay từ phía sau, ôm lấy cô.
Bùi Hoài Duật ôm lấy eo cô, tay kia vỗ nhẹ lên lưng cô.
Nghê Vụ ngửi thấy mùi lạnh lẽo của bệnh viện, và cả một hơi thở quen thuộc.
Anh nhìn cô, nhìn đôi mắt đỏ hoe vì khóc của cô.
Nhìn nỗi đau vẫn chưa tan biến trên khuôn mặt cô sau sự hoảng loạn và tuyệt vọng.
Giọng nói của anh không hề ổn định.
Trong đôi mắt có một tia hoảng loạn và sự bình tĩnh sau cơn hoảng loạn.
“Không sao đâu, Nghê An không sao.”
Bùi Hoài Duật nhìn cô, lại lặp lại một lần nữa.
Một giọt nước mắt từ trên mặt Nghê Vụ trượt xuống.
Anh thuận thế ôm lấy cô.
Ôm chặt.
Bàn tay to lớn nhẹ nhàng v**t v* lưng cô.
Cảm nhận được sự run rẩy của cô, Bùi Hoài Duật cúi đầu, má nhẹ nhàng áp vào mặt cô, cọ một cái.
Mặt cô vừa lạnh vừa nóng, nỗi sợ hãi đã đến cực điểm.
Giọng Bùi Hoài Duật ôn hòa, sợ nói lớn sẽ làm cô sợ hãi. “Nghê Vụ, đừng sợ.”
Nghê Vụ nắm lấy quần áo trên lưng anh, siết chặt.
Nước mắt nóng hổi vô thanh vô thức chảy xuống.
Bùi Hoài Duật cảm thấy giọt nước mắt trên má mình, rất nóng, là của cô.
Cô khóc.
Tim anh thắt lại, không biết là cảm giác gì, hình như chính mình cũng không thở nổi.
Anh chỉ có thể lặp đi lặp lại rằng, không sao rồi.
Đừng sợ.
Cuối cùng lại nói thêm một câu.
Có anh ở đây.
Nghe được câu này.
Nghê Vụ ngã vào lòng anh.
Cô quá muốn bản thân bình tĩnh lại, con gái cô còn cần cô.
Nhưng dường như khoảnh khắc này cô không thể kiểm soát được cơ thể mình.
Vẫn cứ run.
Nước mắt vẫn cứ chảy.
Hơi thở của anh, giống như một liều thuốc an thần tiêm vào tim.
Anh là người cô từng rất thích.
Là ba của Tuế Tuế.
Nghê Vụ há miệng, bỗng nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, chỉ có thể nắm chặt quần áo của snh, đứng vững.
Có lẽ cô thậm chí không cần làm như vậy.
Bởi vì cánh tay của anh đang siết chặt eo cô.
Nghê Vụ ở trong lòng anh.
Bùi Hoài Duật phát hiện cô gầy và nhẹ đến vậy.
Tim cô đập rất mạnh, Bùi Hoài Duật có thể cảm nhận được, cũng có thể cảm nhận được, tim mình, cũng đập nhanh một cách bất thường.
“Nghê Vụ, nhìn anh này.” Ngón tay anh luồn qua mái tóc cô, ôm lấy gáy cô, bắt cô ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt anh.
“Đừng sợ, có anh ở đây.” Giọng anh trầm thấp, rõ ràng, ngón cái luồn qua mái tóc, véo má cô, ngón tay cái v**t v* trên mặt cô.
Nghê Vụ nhìn mặt anh.
Mặc dù trước mắt bị nước mắt làm mờ.
Nhưng anh không thay đổi chút nào.
Vẫn giống như năm đó.
Khi học năm thứ hai đại học, đi cắm trại ngoài trời thì gặp rắn.
Nghê Vụ sợ đến mức cả đêm không dám ngủ.
Bùi Hoài Duật bị đánh thức, cau mày.
Giọng nói mang theo chút tính cách công tử,
Sợ gì, có anh ở đây.
Tiền viện phí, là Bùi Hoài Duật đi đóng.
Nghê Vụ ngồi bên giường bệnh.
Bùi Hoài Duật trở lại, còn mang theo bữa tối, bên trong có một phần cháo bí đỏ hạt kê: “Lát nữa em uống đi, tối Tuế Tuế sẽ tỉnh lại, phẫu thuật xương bàn chân sẽ tiến hành vào 9 giờ 30 sáng mai.”
Đến sáng ngày hôm sau.
Thời gian phẫu thuật không dài.
Bác sĩ dặn dò phải chống nhiễm trùng sau phẫu thuật, và kê thuốc.
Tuế Tuế được Bùi Hoài Duật bế.
Chân kia được băng bó cẩn thận.
Mắt đỏ hoe vì khóc.
Gãy xương không phải là vấn đề lớn, cần tĩnh dưỡng, nhưng vẫn còn hơi choáng váng.
Vết trầy xước trên người sẽ đau.
Nhưng mấy cái này đã là may mắn lớn rồi.
Trở về phòng bệnh, Nghê Vụ đưa điện thoại cho con, để cô bé chơi một lúc, nhìn thấy Bùi Hoài Duật ở trong phòng bệnh, cô hỏi anh hôm nay không bận sao?
Nếu không bận, nhờ anh trông con bé một chút.
Cô muốn đi thăm bà Trần.
Hôm qua bà bị va chạm một chút, hiện đang ở phòng bệnh khoa ngoại.
Tối qua Nghê Vụ đã đến thăm bà hai lần.
Bùi Hoài Duật nhìn chằm chằm vào mặt Nghê Vụ.
Người phụ nữ này thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn cả ai hết.
Tối qua còn dựa vào lòng anh khóc.
Khóc đến nỗi anh cũng khó chịu.
Hôm nay lại như người xa lạ.
Bùi Hoài Duật lạnh nhạt.
Nói ra hai chữ.
“Không thân, bận.”
Nghê Vụ nói: “Anh giúp một chút, chỉ mười phút thôi, tôi sẽ quay lại ngay.”
Trước mặt Nghê An.
Bùi Hoài Duật nhịn.
Nắm tay Nghê Vụ đi ra khỏi phòng bệnh, đến ngoài phòng bệnh cũng không buông, ngược lại còn siết chặt hơn.
“Điện thoại của Trần Thiệu An đâu?”