Sương Mù Rực Rỡ - Trần Nhược Chu

Chương 77

Lưng Nghê Vụ chạm vào tấm gương phía sau.


Lòng bàn tay anh áp vào bả vai của cô, một bên lạnh một bên nóng, tâm trí cô bị phân tán, và kỹ thuật của anh lại vô cùng điêu luyện, Nghê Vụ không khỏi nhớ lại chuyện trước đây.


Có một thời gian, nhu cầu của anh rất thường xuyên, những vết hằn ngón tay vừa để lại trên da thịt Nghê Vụ chưa kịp tan đã bị chồng lên vết mới.


Khi làm chuyện này, anh thích ở phía sau hơn.


Bùi Hoài Duật không thích nhìn mặt cô.


Nghê Vụ cảm thấy tự ti và buồn bã.


Anh cũng thích tắt đèn, như thể nhìn thấy mặt cô sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng.


Nói không buồn là giả.


Nhưng giữa họ, cũng có rất nhiều kỷ niệm đẹp.


Ở một góc vắng người trong trường học, cô đi theo sau anh, khi xung quanh yên tĩnh, cô rón rén chạm vào ngón tay anh.


Rồi nắm lấy.


Vẻ mặt anh lạnh lùng, nhưng không hất ra.


Có lẽ, những ký ức tưởng chừng tốt đẹp đó, chỉ là tốt đẹp đối với Nghê Vụ.


Còn với thiên chi kiêu tử kiêu ngạo kia.


Đó là một sự tồn tại đáng xấu hổ.


Cách biệt bảy năm, khoảnh khắc này trước mắt Nghê Vụ mờ nhòe ánh nước, sống mũi cay xè khó nhịn, hơi thở nghẹn lại, cô nhìn người quen thuộc trước mặt, không nhịn được đưa tay, chậm rãi chạm lên gương mặt anh ta.


Bùi Hoài Duật nắm lấy cổ tay cô, ôm cô rời khỏi bồn rửa tay, xoay người cô lại.


Nghê Vụ chống hai tay lên bồn rửa tay, ngước mắt lên, cảm nhận nụ hôn dày đặc của anh phủ lên lưng cô,  từng chút từng chút phủ dọc theo xương sống, xuống đến tận eo.


Ngón tay cô bấu chặt lấy thành bồn.


Đầu ngón tay bị ép đến trắng bệch.


Anh rất kiên nhẫn, đợi cô thích nghi xong mới tiếp tục.


Nghê Vụ nhìn vào trong gương, nhìn đôi mắt ửng đỏ mờ ướt của chính mình, lúc này đôi môi sưng mọng, khóe mắt ứa lệ, mái tóc đen dài bị anh nắm trong tay, vuốt sang một bên.


Rơi xuống trước ngực, khẽ đung đưa.


Nghê Vụ nhìn thấy khuôn mặt anh trong gương.


Trước đây cô cũng thường như vậy, từ góc độ này, từ trong gương, nhìn người phía sau.


Dáng vẻ đ*ng t*nh của anh, kỳ thực rất rõ ràng, không chỉ là phản ứng sinh lý đơn thuần.


Dù là ở trường cấp ba hay đại học S, anh đều là nhân vật nổi bật.


Lúc đầu, Bùi Hoài Duật không hề đụng chạm đến cô.


Chỉ làm bạn trai bí mật theo thỏa thuận.


Giống như một cỗ máy AI lạnh lùng.


Cả đời này, chuyện hoang đường nhất mà cô từng làm, chính là uy h**p anh làm bạn trai mình.


Nghê Vụ cũng rất ngốc.


Cô cảm thấy chỉ cần có Wechat của Bùi Hoài Duật, có thể nhận tin nhắn của anh mỗi ngày là tốt rồi.


Cô đổi ghi chú của anh thành “bạn trai”, như vậy chẳng phải chính là bạn trai sao?


Vì thế, cô đã vui mừng suốt nhiều ngày.


Anh ta chỉ nhạt nhẽo trả lời một câu: “Chiều nay tôi học giải tích cao cấp, tòa số 9.”


Nghê Vụ bắt đầu đi làm thêm từ năm nhất đại học, cô không muốn xin tiền bà ngoại nữa, khi rảnh rỗi, cô làm ở thư viện trường, khu giải trí, quán cà phê trà sữa, cửa hàng đồ ăn vặt thủ công.


Khi trời rất nóng, cô nấu chè khoai dẻo đậu đỏ đá mang đến cho anh.


Hôm đó cô đặt chè khoai dẻo đá ở chỗ ngồi của anh.


Bùi Hoài Duật không ăn.


Có một cô gái ngồi ở vị trí bên cạnh anh.


Nghê Vụ nhìn cô gái đó ôm sách, mạnh dạn ngồi vào vị trí bên cạnh anh.


Nghê Vụ nhớ cô gái đó.


Hoa khôi khoa điều dưỡng.


Cô ấy rất đẹp, đẹp đến nỗi từng sợi tóc cũng như tỏa ra hương thơm, Nghê Vụ tự ti không dám nhìn họ.


Cô thậm chí không dám làm phiền.


Không dám gửi tin nhắn Wechat cho anh.


Ngay cả dũng khí để hỏi anh cũng không có.


Cho đến một ngày sau đó, cô gái đó đến cửa hàng đồ ăn vặt thủ công ở tầng một thư viện.


“Thì ra là cửa hàng này, tôi tìm lâu lắm rồi.”


Bạn cô ấy hỏi cô ấy làm sao, cửa hàng này ngon lắm sao?


Hoa khôi đỏ mặt nói: “Trước đây tôi có ăn một lần rất ngon, Bùi Hoài Duật tặng cho tôi, không ngờ cửa hàng này ở đây.”


“Nam thần tặng cho cậu, có phải anh ấy thích cậu không.”


“Đâu có, cậu đừng nói linh tinh…”


Từng cảnh tượng, giống như những tấm phim đèn chiếu, vỡ vụn lặp đi lặp lại trong bộ não trống rỗng của Nghê Vụ.


Cô cúi đầu, một giọt nước mắt lăn dài từ khóe mắt.


Rơi xuống bồn rửa tay, rồi lại một giọt nữa.


Mái tóc đen dài theo động tác cúi đầu của cô, dính mồ hôi, phủ lên mặt.


Phòng tắm trong phòng nghỉ rất nhỏ.


Chứa hai người, hầu như toàn bộ căn phòng đều tràn ngập hơi thở ái muội của hai người.


Bao quanh bốn phía.


Không có cửa sổ.


Nghê Vụ nhớ lại lần đầu tiên của cô và Bùi Hoài Duật, lần đó, không hề dễ chịu.


Năm đó, cô vẫn chưa hết vẻ ngây ngô.


Đi lại cũng không thoải mái.


Anh đã uống rượu, Nghê Vụ thậm chí còn nghĩ, nếu không phải hôm đó anh uống rượu, và vô tình xảy ra quan hệ với cô, thì trong suốt thời đại học, anh có lẽ sẽ không đụng đến cô.


Nghê Vụ nhớ lại.


Sáng sớm hôm đó, quần áo hai người lộn xộn, trên người cô đầy vết đỏ, Bùi Hoài Duật tỉnh rượu, thần sắc lạnh lùng như sương, dưới người cô vẫn còn đè quần áo của anh, anh lạnh lùng rút ra, rồi thong thả mặc quần áo vào.


Anh mở lời, giọng nói khàn khàn.


Câu đầu tiên anh nói với cô là.


“Trình Thanh Miểu, nhớ mua thuốc tránh thai.”


Nghê Vụ cũng ngây người, cô chỉ rụt rè gật đầu.


Cô xuống giường thì chân mềm nhũn.


Cô lần đầu trải qua chuyện như vậy, hơn nữa tối qua Bùi Hoài Duật đã uống rượu, sức lực lớn hơn bình thường rất nhiều, không kiểm soát được, không có khúc dạo đầu dịu dàng nào, cô đau đến mức bật khóc.


Trên ga giường màu trắng có vết máu khô.


Cô không biết có phải dáng vẻ đó của mình quá đáng thương hay không, Bùi Hoài Duật đã ôm lấy cô.


Nhìn cô với vẻ mặt phức tạp.


Nghê Vụ lúc này, cũng rất muốn khóc.


Bảy năm sau.


Cô muộn màng nhận ra rằng, người đàn ông này chưa từng thích cô một chút nào.


Cô không kìm được.


Từng giọt nước mắt lăn dài từ khóe mắt, cô nức nở nghẹn ngào không tiếng động, trong không gian chật hẹp, được phóng đại lên gấp bội trong tai Bùi Hoài Duật.


Cô nén lại, từng chút một, khi khóc hơi thở cũng run rẩy.


Xương sống lưng lồi lên, eo hóp sâu.


Nghê Vụ đưa một tay ra, che mắt, nước mắt tràn ra từ kẽ ngón tay cô.


Bùi Hoài Duật sững sờ.


Lật người cô lại, gạt những sợi tóc trên má cô, cũng kéo tay cô xuống, nhìn đôi mắt cô khóc đỏ hoe, má đầy vết nước mắt, lông mi ướt đẫm từng chùm.


“Nghê Vụ.” Bùi Hoài Duật gọi tên cô.


Dáng vẻ khóc của cô khiến anh không thể chống đỡ, Bùi Hoài Duật bỗng nhiên không biết nên đối diện với cô thế nào.


Chỉ có thể cúi đầu hôn nhẹ lên mặt cô, môi lau đi vết nước mắt trên má cô, động tác của anh đủ dịu dàng, nhưng Nghê Vụ lại khóc càng lúc càng dữ dội.


Cô vùi mặt vào hõm vai anh.


Nức nở nghẹn ngào.


“Đau, rất đau.”


Cô nói thay cho chính mình bảy năm trước.


Bùi Hoài Duật không nghĩ rằng cô khóc vì lý do này, tối nay anh đã đủ dịu dàng và tự chủ.


Nghê Vụ và chồng cô, kết hôn nhiều năm như vậy, con gái cũng đã có, mặc dù anh có thể cảm nhận được cô vẫn còn ngây thơ.


Lúc này anh ngây người.


Ngẩn ngơ nhìn người phụ nữ trong lòng.


Trên vai anh, vẫn còn những giọt nước mắt nóng hổi của cô.


Anh lại khiến một người phụ nữ, bị bắt nạt đến mức gục trong lòng anh khóc không ngừng và kêu đau, nước mắt của đối phương, nóng đến mức khiến anh đột nhiên bối rối.


28 năm qua, lần đầu tiên Bùi Hoài Duật trải qua chuyện như vậy.

 

Bình Luận (0)
Comment