Cô đi vào phòng khách, Tuế Tuế đã buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt. Cô bế con gái vào phòng, vỗ vỗ lưng bé, đặt con thú bông thỏ hồng vào lòng con.
Giúp con gái sắp xếp cặp sách, mắt nhìn chú chó nhỏ màu vàng nhạt trên tờ báo tường.
Nghê Vụ thở dài một tiếng.
Quyết định ngày mai sẽ đến chợ thú cưng xem sao.
Bùi Hoài Duật ném điện thoại lên tủ đầu giường, chiếc khăn màu xám vắt trên cổ, anh lau tóc một cách qua loa.
Bùi Tĩnh Thư đứng bên cạnh, liên tục hỏi: “Là một nữ bệnh nhân sao? Chị nghe giọng rất trẻ, nghe giọng thôi đã thấy rất xinh đẹp rồi, độc thân không? Em nói chuyện dịu dàng chút đi, con chó béo nhỏ này là chó của cô ấy à?”
“Bùi Tĩnh Thư, từ khi nào chị nhiều chuyện vậy hả?” Giọng anh trầm xuống, hơi nheo mắt gọi cả tên chị ra.
“Ôi chao, chị không phải là đang lo lắng cho em sao?”
Anh hơi nhếch miệng, ném chiếc khăn lên sofa, mái tóc đen hơi rối, xõa xuống trán. “Mắt chị có tia X à? Cách cái điện thoại mà nghe một giọng nói đã biết được khuôn mặt đối phương? Chị ở tập đoàn Bùi Thị hơi bị phí tài rồi, chi bằng đến cơ quan đặc biệt đi, có siêu năng lực thế này cơ mà.”
“Chắc chắn là rất xinh đẹp đúng không.” Bùi Tĩnh Thư lập tức hứng thú.
“Xấu xí.” Anh tùy tiện thốt ra hai chữ, ngồi xuống sofa, mở laptop duyệt bệnh án, mí mắt cũng không nâng lên lần nào, trực tiếp nói.
“Đóng cửa.”
“Vậy thì chắc chắn là rất xinh đẹp rồi.” Bùi Tĩnh Thư quá hiểu tính tình của đứa em trai này, những lúc thế này phải nói ngược lại, cô đi vài bước đến bên cạnh Bùi Hoài Duật ngồi xuống, hỏi cặn kẽ: “Nghê Vụ à, cái tên nghe cũng hay đấy, có ảnh không? Cho chị xem với.”
“Bùi Tĩnh Thư, từ bao giờ chị lại lải nhải giống mẹ vậy?”
Bùi Hoài Dật giơ tay, ngón tay thon dài chỉ vào không trung, “Con gái cô ấy lớn thế này rồi, bị bệnh tim bẩm sinh, từng khám ở chỗ em.”
“Kết hôn rồi sao?”
Bùi Tĩnh Thư ngẩn người: “Là bệnh nhân thật à, chị còn tưởng...”
Nhìn dáng vẻ lạnh lùng hờ hững của đứa em trai mình, Bùi Tĩnh Thư theo lời dặn dò của Bùi Tranh Viễn và Vu Tú Huệ, chỉ có thể cứng rắn hỏi: “Tiểu thư nhà họ Lận, em cũng nên đi gặp mặt, dù sao cũng là con gái của Tham mưu trưởng Lận.”
“Gặp rồi.” Bùi Hoài Duật đưa điện thoại cho cô. “Cũng kết bạn WeChat rồi, nói chuyện rồi, nhắn lại với mẹ là nhiệm vụ hoàn thành.”
Bùi Tĩnh Thư nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của đứa em trai này liền biết mọi chuyện không đơn giản, mở điện thoại của Bùi Hoài Duật ra, nhìn một chút lịch sử trò chuyện giữa anh và Lận Thi Tuyên, quả nhiên là một mảng đen tối.
Lận Thi Tuyên: Anh Hoài Duật, hôm nay anh bận không? Em có hai vé dự festival âm nhạc...
Bùi: Bận.
Lận Thi Tuyên: Anh Hoài Duật, em có một người bạn có vấn đề về tim mạch, có thể hỏi anh một chút không?
Bùi: Đăng ký khám.
Lận Thi Tuyên: Anh Hoài Duật, em nghe nói thứ Bảy này anh được nghỉ, chúng ta đi xem phim đi.
Bùi: Trực.
Bùi Tĩnh Thư nhìn đoạn lịch sử trò chuyện ít ỏi, nhìn đứa em trai mình kiệm lời và xa cách, chỉ thấy đau đầu.
“Em thích kiểu người như thế nào, không thích thiên kim nhà họ Lận? Vậy còn những nhà khác thì sao, con gái của lão viện trưởng Diêu, tiểu thư của danh gia vọng tộc nhà họ Đổng thì sao?”
Bùi Tĩnh Thư cũng bị thái độ qua loa của em trai làm cho đau đầu, nhưng cô cũng không ngờ, Bùi Hoài Duật lại thật sự đưa ra một tiêu chuẩn.
“Ngực lớn, eo thon, chân dài, da trắng. À đúng rồi, em không thích quá gầy, cũng không thích trông quá diễm lệ, cũng không thể quá lùn, tốt nhất khoảng 1m68.”
Bùi Tĩnh Thư ngẩn người, trong đầu đột nhiên hiện lên một hình bóng.
Cô nhìn về phía Bùi Hoài Duật.
Sau khi do dự, cô thốt ra ba chữ: “Trình Thanh Miểu?”
Ngay giây sau, ánh mắt sâu thẳm của Bùi Hoài Duật quét tới, anh không đáp, chỉ đóng máy tính, lạnh nhạt phun ra hai chữ: “Đóng cửa.”
Ra lệnh đuổi khách.
Dù Bùi Tĩnh Thư lớn hơn đứa em trai này sáu tuổi, đã đảm nhiệm vị trí Tổng giám đốc điều hành ở Bùi Thị nhiều năm, nhưng đối với đứa em trai này, cô đôi khi cũng không thể chống đỡ nổi. Tính khí của Bùi Hoài Duật giống ba nhất, nếu không phải chọn học y, không muốn làm tổn thương tình cảm anh em với anh cả, thì vị trí đứng đầu của Bùi Thị chính là của anh.
Khí chất đủ mạnh mẽ, thủ đoạn đủ lợi hại.
Là kẻ bề trên bẩm sinh.
Ra khỏi phòng, bà Bùi đã đứng chờ sẵn ở cửa, kéo tay con gái hỏi han. Nghe con kể xong, bà thở dài: “Tìm bạn gái hay tìm người mẫu đấy, chiều cao còn đòi chính xác...”
Bà Bùi dặn dò con gái: “Cái tiêu chuẩn chọn vợ này đừng nói với ba con, không thì với tư tưởng cổ hủ của ông ấy lại bảo thẩm mỹ của lão Tứ tầm thường.”
“Mẹ ơi, mẹ còn nhớ không... hồi đại học Hoài Duật từng có bạn gái...”
“Nhớ chứ, hồi đó còn vì cô ta mà lão Tứ đã gửi con bé Sơ Yên ra nước ngoài...” Vu Tú Huệ làm sao có thể không nhớ chuyện đó, hồi đó chuyện đó ồn ào lắm, nhưng đúng là lỗi của con bé Sơ Yên.
Vu Tú Huệ đã gần như quên mất rồi, giờ tìm lại cô gái đó cũng được, nếu đối phương cũng chưa kết hôn, biết đâu còn có thể nối lại tình xưa.
Bùi Tĩnh Thư làm sao không biết ý của mẹ.
Cô vừa nhắc đến, sắc mặt Hoài Duật lập tức trầm xuống.
Định dội gáo nước lạnh, nhưng thấy mẹ hào hứng, cô đành nhịn.
Cô vẫn nhớ, bảy năm trước, em trai vừa ra nước ngoài, đối phương liền chia tay, gửi đến một gói bưu phẩm rất lớn.
Đến Tết, khi Hoài Duật về nhà, mở gói hàng ra.
Cô gái ấy đã gửi trả lại toàn bộ kỷ vật ba năm yêu nhau, không sót gì, sạch sẽ, dứt khoát.
Đến cả tiền mua nước khoáng, cũng tính toán rõ ràng.
Đó là lần đầu tiên cô thấy sắc mặt em trai đen đến vậy.
Một tuần trôi qua rất nhanh.
Nghê Vụ tham gia triển lãm vải may mặc ở thành phố Tùng, tích lũy được một số tư liệu.
Vài đồng nghiệp lén lút thì thầm.
Vài đồng nghiệp thì thầm to nhỏ.
Mạnh Lâm kéo tay cô, “Nghe nói chưa? Giám đốc Lận đang yêu, liên hôn gia tộc, nhà trai gia thế khủng lắm, đứng đầu thành phố Tùng luôn.”
Gia đình hàng top ở thành phố Tùng, dù Nghê Vụ bình thường ít tìm hiểu những chuyện bát quái của các thế gia này, nhưng nghe đến gia đình hào môn hiển hách, cô liền nghĩ đến nhà họ Bùi, vững vàng chiếm giữ vài vị trí đầu trong giới thượng lưu thành phố Tùng.
Lận Thi Tuyên trong công việc có vài hành vi mà Nghê Vụ không thích.
Nhưng cô cũng không muốn đánh giá chuyện tình cảm riêng tư của cô ta.
“Tổng tài bá đạo nhà giàu có thể để mắt đến bạn tôi không, để tôi còn có thể ăn bám.” Vừa nói Mạnh Lâm vừa lắc lắc tay Nghê Vụ: “Bảo bối, cố lên, dùng nhan sắc đi câu một người đi.”
Nghê Vụ cười cười: “Con gái tớ sáu tuổi rồi.”
Hơn nữa, Nghê Vụ không hề thấy mình xinh đẹp.
Mặc dù sau khi gầy đi, đồng nghiệp khen ngợi, trong cuộc sống có một số người qua đường nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ, Nghê Vụ cũng không hề thấy mình đẹp.
Có lẽ vì trước đây khi còn béo đã phải chịu quá nhiều sự kỳ thị.
Cảm giác tự ti, không tự tin, dường như đã khắc sâu vào máu thịt.
“Có con thì sao chứ, xã hội ngày nay, nhan sắc mới là tài nguyên khan hiếm.” Mạnh Lâm nhấc cằm cô lên: “Nếu tớ là đàn ông, tớ sẽ thích kiểu người dịu dàng, quyến rũ, nét mặt thanh tú như cậu.” Thuận tiện còn sờ vào eo Nghê Vụ một cái: “Eo nhỏ thật đấy, bình thường cậu tập luyện kiểu gì vậy?”
Nghê Vụ vỗ tay cô ấy một cái, chỉ coi đó là lời trêu đùa.
“Thôi nào, chụp ảnh lưu lại đi. Mai còn họp nghiên cứu mấy loại vải này nữa.”
Điện thoại rung lên một cái.
Nghê Vụ đang cầm máy ảnh chụp, hôm nay triển lãm thời trang đúng là người đông như nêm cối, đợi đến khi cô bận xong, cùng Mạnh Lâm tìm một quán mì ăn tối.
Vừa ngồi xuống mới thấy cuộc gọi nhỡ từ buổi chiều.
Nhìn số điện thoại ấy.
Nghê Vụ không còn tâm trạng ăn nữa.
Đó là số của Bùi Hoài Duật.