Nghê Vụ đi vào bếp, vẻ mặt bình tĩnh dọn dẹp bát đĩa, dùng vòi nước rửa sạch bọt xà phòng.
Cô cảm thấy mình đủ bình tĩnh.
Nhưng khi một giọt nước mắt lăn dài trên má, rơi vào bồn rửa bát.
Nghê Vụ ngẩn ra, ngơ ngác ngẩng đầu.
Rồi thêm một giọt nữa lăn xuống. Cô vội dụi mắt, bọt xà phòng chui vào, cay xè, khó chịu. Òa khóc bỗng trở thành việc tất nhiên.
Cô chỉ muốn biết, anh có từng thích mình không.
Một chút thôi, một chút thôi cũng được.
Có lẽ không cần thích, dù là một chút thiện cảm cũng được.
Vẻ mặt anh lảng tránh, không muốn nhắc đến, khiến Nghê Vụ biết, Trình Thanh Miểu ngày xưa chỉ là một trò cười.
Cô mở vòi nước.
Tiếng nước rất lớn.
Nghê Vụ không muốn kìm nén tiếng khóc của mình, cô cũng cần trút ra, cô cũng là con người.
Cô không phải mình đồng da sắt.
Trái tim cô mềm mại và nóng bỏng.
Không biết đã qua bao lâu, dường như đã khóc đủ, Nghê Vụ rửa sạch tay, vốc một nắm nước lạnh tạt lên mặt. Cảm giác lạnh buốt và tê dại. Cô lau mặt qua loa, lúc quay người lại, nhìn thấy con gái đang đứng ở cửa bếp.
“Mẹ.” Tuế Tuế khẽ gọi, trong mắt tràn đầy lo lắng. Cô bé không hiểu vì sao mẹ khóc, chỉ theo bản năng cũng thấy buồn.
Nghê Vụ không ngờ bị con gái phát hiện, cô hơi sững sờ, cũng có chút tự trách, bước nhanh tới ôm lấy Tuế Tuế.
“Mẹ, con ghét chú Bùi, chúng ta đừng chuẩn bị quà sinh nhật cho chú ấy nữa.” Bất kỳ ai khiến mẹ khóc, cô bé đều không thích.
Nghê Vụ ôm con, cô không nghĩ cuộc cãi vã của hai người lại bị Tuế Tuế nhìn thấy.
Cô không muốn để lại bóng tối không tốt trong tâm lý con gái.
Thế giới của trẻ thơ, nên là thuần khiết và sạch sẽ.
“Không liên quan đến chú Bùi, là mẹ... Tuế Tuế, mẹ không sao.” Nghê Vụ ôm con nói.
Hai con chó cũng nghe thấy tiếng động, chạy vào, quấn quýt bên cạnh cô. Khoai Tây l**m ngón tay Nghê Vụ. Cô bật cười trong nước mắt, xoa đầu nó.
Dù là động vật, gương mặt chúng dường như cũng mang theo lo lắng cho tâm trạng của chủ.
Nghê Vụ nhìn thấy biểu cảm này trên mặt hai con chó, vừa thấy buồn cười lại vừa cảm thấy ấm áp.
Một chút hơi ấm len lỏi trong lồng ngực.
Cô bế Tuế Tuế lên. Định đặt con vào xe lăn, nhưng cô bé lắc đầu, không muốn ngồi, vì đó là đồ của Bùi Hoài Duật mua.
Nghê Vụ đưa tay, véo nhẹ sống mũi con gái.
Hơi bất lực.
Cô đổ thức ăn cho hai con chó. Nuôi đến bây giờ, đã gần nửa năm, không còn nhỏ như lúc mới bế về.
Nghê Vụ xoa đầu Khoai Tây. Con chó này đặc biệt quen thuộc với Bùi Hoài Duật, chắc vì đã được nuôi ở nhà anh vài ngày, coi anh như chủ nhân. Mỗi lần Bùi Hoài Duật đến, đuôi nó vẫy như cánh quạt chào đón.
Con chó tên là Chà Bông, hoàn toàn ở trạng thái khác biệt so với Khoai Tây. Mỗi lần Bùi Hoài Duật đến, Chà Bông cứ như người bảo vệ canh giữ nhà cửa, nhìn chằm chằm Bùi Hoài Duật, cứ như anh là người ngoài vậy.
Thậm chí, khi Bùi Hoài Duật đè cô lên giường, chỉ cần cô phát ra một chút âm thanh phản kháng, Chà Bông sẽ bảo vệ bằng cách cào vào cửa phòng, sủa lớn. Có vài lần, nó suýt nữa cắn Bùi Hoài Duật.
Nghê Vụ bẻ đôi một quả trứng luộc, mỗi con một nửa. Cô đang nghĩ, nếu đưa hai con này về, thuê một căn nhà tầng một có sân vườn, chắc chúng cũng sẽ rất vui.
Bùi Hoài Duật về đến nhà.
Anh cởi bỏ bộ đồ nồng nặc mùi rượu, ném vào máy giặt. b** ng*c như nghẹn lại, ngay cả Nemo cũng nhận ra, ngoan ngoãn nằm dưới chân anh.
Mấy ngày nay, ngày nào anh cũng ghé nhà Nghê Vụ.
Cô không thích mùi thuốc lá, đã nhắc nhiều lần. Thế nên trước khi tới, anh đều phải đứng ngoài gió cho sạch mùi. Nhưng giờ, anh không buồn kiêng nữa. Anh mở ngăn bàn, lấy thuốc ra, ngậm một điếu, nhắm mắt rít một hơi thật sâu.
Nhà cô có nhiều quy tắc.
Căn phòng bé như tổ chim cút. Lúc đến phải lén lút, phải cẩn thận không gặp hàng xóm trên hành lang. Xe của anh không thể đậu trước cửa khu nhà, sẽ gây chú ý. Tối ngủ còn không cho trở mình, cảm thấy anh trở mình là ván giường kêu cót két, nên anh không dám cử động mạnh.
Thuốc lá cũng không được hút, ngủ cũng phải kiêng khem.
Anh cũng thật tiện, vậy mà cứ nhất định muốn ở nhà người ta.
Hút xong hai điếu thuốc, Bùi Hoài Duật day day trán, hơi bình ổn lại cảm xúc. Chuyện này cũng do anh, ai bảo anh uống say, cứ nhất định phải nhắc đến tên Trình Thanh Miểu.
Anh có thể hiểu được sự tủi thân của Nghê Vụ.
Nếu trong lúc l*m t*nh mà cô dám gọi tên Trần Thiệu An, anh chắc phát điên b*p ch*t cô mất.
Nhưng lúc cãi nhau, luôn dễ bị nóng nảy.
Anh cũng là con người, không thể giống như mã lập trình của máy móc.
Hơn nữa, Bùi Hoài Duật quả thực rất né tránh cái tên Trình Thanh Miểu.
Như thể là bí mật thầm kín trong lòng tuổi trẻ.
Anh quá mức vội vàng muốn lật qua trang này.
Họ yêu nhau trong bóng tối ba năm, họ đã ngủ với nhau vô số lần. Cô ấy chiều theo mọi yêu cầu của anh, cô ấy mang thai, là con của anh, nhưng đứa bé đó đã mất. Nghe nói cô ấy bị bệnh, cũng nghe nói cô ấy đã kết hôn.
Anh đã sống gần ba mươi năm huy hoàng tự do.
Bây giờ, mẹ kiếp, anh giống như một tra nam.
Lao đao dao động.
Anh dành cho cô một chút day dứt, cùng với thứ tình cảm khó nói, và nó càng ngày càng sâu đậm hơn.
“Ôi!” Nemo dùng chân trước cào anh.
Bùi Hoài Duật nhìn con chó trước mặt. Đây là do Trình Thanh Miểu nhặt về, lúc mới nhặt về chỉ bằng lòng bàn tay, run rẩy vì lạnh trong mưa. Trình Thanh Miểu ôm chó con vào lòng, cẩn thận hỏi anh có thể nuôi không.
Anh đương nhiên không muốn nuôi, anh nhìn thấy chó là đau đầu.
Ngoảnh đi ngoảnh lại, con chó này, bây giờ đã lớn phổng phao khỏe mạnh.
Bùi Hoài Duật nhấc chân, đá nhẹ vào bụng con chó, không dùng sức. Nemo còn tưởng chủ nhân đang chơi với nó, rất hợp tác bốn chân chổng lên trời, lăn lộn trên thảm.
Nhưng vì thân hình to lớn của nó, làm động tác này, một chút cũng không đáng yêu.
Ngược lại...
Bùi Hoài Duật không nhịn được cười.
“Con chó ngốc.”
Anh lấy điện thoại ra, truy cập vào diễn đàn đại học S trên trang web chính thức. Qua bao nhiêu bước rắc rối, anh đã nhiều năm không đăng nhập, chỉ có thể dùng chế độ khách.
Nhưng chế độ khách không thể xem hết tất cả bài viết. Bùi Hoài Duật đành phải đăng ký lại một tài khoản. Trang diễn đàn khiến anh hoa mắt, có vài bài viết nổi bật, bài viết tinh hoa, đủ các loại giải đáp học thuật, chê bai trường học, chuyện thú vị cuộc sống.
Anh lướt xuống dưới, không biết đã lật bao nhiêu trang. Anh nhấp vào mục sắp xếp theo số lượng phản hồi. Bài viết đầu tiên, là của bảy năm trước.
#Sốc! Hé lộ bạn gái bí mật của hotboy trường! Hoá ra là con mập vừa quê vừa nghèo của khoa Ngoại Ngữ khoá X – Chủ thớt đã đính kèm ảnh#
Bùi Hoài Duật nhíu mày.
Anh nhấp vào.
Trang đầu tiên có ảnh, là lưng của Trình Thanh Miểu, hơn nữa góc chụp ảnh vô cùng ác ý.
Những bình luận bên dưới càng không thể nào xem nổi.