Sương Mù Rực Rỡ - Trần Nhược Chu

Chương 9

Cô nhớ ra đã một tuần trôi qua, Bùi Hoài Duật nói rất bận, chuyện con chó để tuần sau nói.


Mấy ngày trước Nghê Vụ cũng đã bàn bạc với bà Trần, chuẩn bị nuôi một chú chó nhỏ. Bà Trần đồng ý ngay lập tức, ngoài gác xép có một sân thượng, bình thường chó có thể có không gian hoạt động nhất định. Nghê Vụ đã quyết định nuôi thì sẽ giáo dục thật tốt, chỉ cần bình thường tiếng sủa không quá lớn, không ảnh hưởng đến hàng xóm láng giềng, chỉ cần chó không sủa to, không làm phiền hàng xóm, nó còn có thể bầu bạn với Tuế Tuế khi cô bận.


Cô cũng đã suy nghĩ rất nhiều trong tuần này.


Chưa nói đến việc Bùi Hoài Duật đã có bạn gái.


Ngay cả khi không có, cô và Bùi Hoài Duật cũng không thể nào ở bên nhau được nữa.


Sau này, khi đi tái khám ở bệnh viện thì tránh lịch làm việc của anh là được.


Tùng Thành rất lớn, sẽ không gặp nhau nhiều lần đâu.


Mạnh Lâm nhìn cô nhíu mày, “Sao thế, có chuyện gì à?”


“Ngày mai cậu có rảnh không? Tớ muốn đi chợ thú cưng mua cho Tuế Tuế một chú chó con.”


“Được thôi, sáng mai gặp.”


Sáng hôm sau.


Mạnh Lâm lái xe, đưa Nghê Vụ đến chợ thú cưng.


Một chú chó đất màu vàng kem tròn xoe, mũm mĩm l**m ngón tay cô.


Đôi mắt nhỏ bé rất lanh lợi.


Nghê Vụ mua chú chó này.


Mang về nhà, Tuế Tuế rất ngạc nhiên, cẩn thận ôm vào lòng, nhưng Nghê Vụ cũng phát hiện ra, ngoài sự ngạc nhiên trong mắt con gái, thật ra còn một chút thất vọng.


Vì con chó này không phải là chú chó nhỏ mà con bé từng cứu.


Có những thứ, không thể thay thế hoàn toàn.


“Tuế Tuế, chúng ta đặt tên cho nó đi.” Nghê Vụ dịu dàng v**t v* sợi tóc trước trán con gái.


“Ừm...” Cô bé suy nghĩ một chút.


Nghĩ rất nhiều cái tên, cuối cùng hai người chốt cái tên ‘Chà Bông’.


Chà Bông rất ngoan, vừa về nhà đã thích nghi với môi trường mới.


Nghê Vụ lại mua thêm một số đồ dùng cho thú cưng.


Chà Bông rất đáng yêu, buổi tối luôn thích nằm trong dép lê của Nghê Vụ, mỗi lần cô bước xuống giường đều phải thăm dò cẩn thận, sợ giẫm trúng.


Tuần này, ngoài cuộc gọi mà Nghê Vụ bận nên không nghe máy, Nghê Vụ không hề nhận được cuộc gọi nào khác từ Bùi Hoài Duật.


Cuộc sống bận rộn, Nghê Vụ cũng dần dần quên đi chuyện này.


Mãi đến thứ Tư tuần này.


Mạnh Lâm ôm bụng tìm cô cầu cứu.


“Nghê Vụ trưa nay rảnh không? Tớ đau bụng kinh khủng, cậu giúp tớ việc này, đây là bữa trưa giám đốc Lận nhờ mua.”


“Bảo tớ mang đến phòng khám số 02, khoa ngoại tim mạch ở tòa Kim Cổ, giám đốc Lận mua cho bạn trai.”


Nghê Vụ thấy Mạnh Lâm đau đến mặt tái nhợt, liền nhận lời.


Mạnh Lâm là trợ lý của Lận Thi Tuyên, bình thường chạy không ít việc vặt.


Nghê Vụ đến phòng khám số 2 tòa Kim Cổ, lúc này là 11:50 trưa, cửa phòng 02 đang mở, trong phòng còn vài bệnh nhân, cô đến cửa chuẩn bị để đồ ăn xuống rồi rời đi.


Nhưng cô không ngờ.


Bạn trai của Lận Thi Tuyên, lại chính là Bùi Hoài Duật.


Ánh nắng vàng nhạt chiếu qua cửa sổ, rọi lên áo blouse trắng của anh, khiến anh mang theo nét lạnh lùng thanh nhã. Anh tập trung viết đơn thuốc, vừa gõ bàn phím vừa dặn dò bệnh nhân bên cạnh vài điều.


Nghê Vụ siết chặt chiếc hộp giữ nhiệt trong tay, cắn chặt môi.


Hành động của cô như bị phóng đại lên, vừa nhấc chân định quay đi thì Bùi Hoài Duật đã ngẩng đầu nhìn về phía cô.


Bước chân Nghê Vụ khựng lại.


Anh khẽ nhíu mày, gõ ngón tay xuống mặt bàn.


“Vào đi.”


Bệnh nhân trong phòng khám rời đi, trong không gian chỉ còn lại Nghê Vụ và Bùi Hoài Duật.


Cô trấn tĩnh, bước từng bước đến.


Đặt hộp giữ nhiệt lên bàn.


“Đây là do bạn gái anh, Lận Thi Tuyên, nhờ tôi mang đến, do bảo mẫu nhà họ Lận chuẩn bị, anh uống lúc còn nóng nhé.”


Nghê Vụ như một con búp bê được lập trình nhiệm vụ, nói xong liền định đi.


Giọng nói trầm thấp mang theo vẻ lạnh nhạt của anh vang lên: “Bạn gái tôi? Sao chính tôi lại không biết.”


“Giám đốc Lận là cấp trên của tôi, gần đây chuyện cô ấy có bạn trai cả công ty chúng tôi đều biết.” Nghê Vụ chợt nhớ lại tối mấy hôm trước, cô đã nghe thấy giọng phụ nữ ở đầu dây bên kia điện thoại của Bùi Hoài Duật, lẽ nào là của Lận Thi Tuyên sao...


“Đây là chuyện riêng tư của anh, bữa trưa tôi đã đưa tới rồi, nếu không có việc gì, tôi xin phép đi trước.”


Nghê Vụ không định tranh cãi nhiều với anh ở đây.


Nhưng khi quay người định rời đi, cổ tay cô bất chợt bị anh nắm chặt. Nghê Vụ còn chưa kịp phản ứng, thân hình chao đảo vài bước về phía trước, thẳng tắp bổ nhào vào lòng anh.


Cũng chính vào khoảnh khắc này.


Một tay anh giữ chặt lấy eo cô.


Tay kia đồng thời bóp lấy cằm cô, ngón cái ấn lên đôi môi mềm mại của cô.


Môi mỏng khẽ nói: “Giúp một việc, cô Nghê.”


Đầu ngón tay anh mang theo cảm giác hơi thô ráp.


Nhẹ nhàng ma sát, hàng mi Nghê Vụ khẽ run.


Ánh mắt Bùi Hoài Duật liếc về phía bóng dáng đang bước vào cửa, mắt khẽ nheo lại, ôm chặt eo người phụ nữ trong lòng, ngạc nhiên vì vòng eo này quá nhỏ. Anh dùng sức kéo về phía trước, Nghê Vụ trực tiếp ngã ngồi vào lòng anh.


Bùi Hoài Duật cúi đầu, hôn lên.


Nhưng lại hôn lên ngón cái của anh, không hề chạm trực tiếp vào môi cô, nhưng khoảng cách giữa hai người lúc này quá gần.


Gần như không còn khe hở.


Nghê Vụ toàn thân cứng đờ, trợn to mắt nhìn khuôn mặt gần ngay trước mắt, chân mày sắc nét, sống mũi cao chạm vào chóp mũi cô.


Hơi thở đan xen.


Cô hoàn toàn bị khí thế mạnh mẽ của anh bao trùm.


Khiến toàn thân cô tê dại.


Đầu óc Nghê Vụ đột nhiên ong lên.


Vô thức đẩy anh, nhưng bàn tay ở eo lại siết chặt hơn.


Nghê Vụ hoàn toàn choáng váng.


“Á, các người đang làm gì vậy!”


Cửa phòng khám vang lên tiếng hét chói tai của một phụ nữ.


Tiếng hét khiến Nghê Vụ tỉnh táo, cánh tay đang ôm eo cô nhấc lên, đè sau đầu cô, ép cô vào lòng, Bùi Hoài Dật nhìn ra cửa, “Đại tiểu thư Diêu, giờ là giờ nghỉ, tôi làm gì, cô không có quyền can thiệp.”


“Bùi Hoài Duật, anh từ chối tôi là vì người phụ nữ này sao? Cô ta có gì tốt, hai nhà chúng ta quen biết bao nhiêu năm, tôi phù hợp hơn cô ta.”


Ngón tay thon dài trắng trẻo của Bùi Hoài Duật khẽ di chuyển trên tấm lưng mảnh mai của người phụ nữ, đôi mắt đen thẳm nhìn chằm chằm ra cửa, giọng nói lạnh nhạt nói với Diêu Thư: “Đóng cửa, không tiễn.”


Diêu Thư chăm chú nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Nghê Vụ.


Cắn chặt răng.


Dường như muốn khoét một cái lỗ trên lưng Nghê Vụ.


Nghê Vụ chậm rãi đối diện với ánh mắt u ám của Bùi Hoài Duật, đôi mắt hẹp dài ấy ánh lên chút giễu cợt, lúc này cô mới nhận ra, anh vừa rồi hẳn là đang diễn trò cho Diêu Thư xem.


Chỉ để đuổi khéo một người theo đuổi phiền phức.


Từ góc nhìn của Diêu Thư, hai người họ đang hôn nhau.


Thực ra, môi anh chưa hề chạm vào cô.


Nhưng hai người, thật sự là quá gần nhau...


Cơ thể, gần như dính chặt vào nhau.


“Cô Nghê, còn định ngồi trên đùi tôi bao lâu nữa?” Giọng anh khàn khàn trầm ấm, anh nhìn đôi mắt trong veo hơi ngơ ngẩn của người phụ nữ trong lòng, khóe môi nở một nụ cười đầy ẩn ý.

 

Bình Luận (0)
Comment