Bùi Hoài Duật nhanh chóng lướt qua vài trang, lông mày nhíu chặt, chỉ nhìn cũng khiến anh nghẹt thở. Năm đó, anh đã cho người xử lý những lời bàn tán trên diễn đàn, nhưng không thể bịt được miệng của tất cả mọi người.
Anh gọi một cú điện thoại cho bộ phận Quan hệ công chúng của tập đoàn Bùi Thị.
Quản lý Trần của bộ phận trả lời: "Vâng, chúng tôi sẽ xử lý xong mọi lời bàn tán liên quan trong vòng ba ngày."
Bùi Hoài Duật thở hắt ra một hơi. Giọng anh khản đặc.
"Tôi nói là, ngay bây giờ, lập tức, ngay tức khắc."
"Vâng." Bộ phận Quan hệ công chúng của Bùi Thị lập tức bắt tay vào xử lý, nghe giọng Bùi Hoài Duật nghiêm túc, cũng không dám chậm trễ. Chỉ bằng thời gian hút hai điếu thuốc, khi Bùi Hoài Duật mở lại bài đăng và làm mới trang, nó đã không thể mở được nữa.
Một màn che mắt tạm thời.
Nhưng đó lại là một trong số ít những điều Bùi Hoài Duật có thể làm bây giờ.
Trình Thanh Miểu cứ như một vật cản nằm ngang giữa anh và Nghê Vụ, phá vỡ trạng thái cân bằng vốn có giữa họ. Bùi Hoài Duật không thể, hết lần này đến lần khác cúi đầu xin lỗi một người phụ nữ, là anh say rượu vô tình gọi tên Trình Thanh Miểu, nhưng anh sẽ không vì chuyện này mà hạ bản thân mình xuống tận bụi trần.
Trong xương cốt anh cũng có sự kiêu ngạo.
Cãi vã, giận hờn chia tay trong lúc nóng giận.
Anh mở trang cá nhân của Nghê Vụ, chỉ có vài bài đăng ít ỏi.
Cãi nhau đến mức này, bảo anh cúi đầu, anh cũng không cúi được.
Cô nên cho anh một bậc thang để xuống mới phải.
Bùi Hoài Duật cảm thấy có chút uất ức trong lòng. Buổi trưa, anh dẫn Nemo về nhà cũ.
Khuôn mặt Nemo tỏ vẻ nịnh nọt, Vu Tú Huệ rất hài lòng, vội vàng bảo dì An đi chuẩn bị thức ăn cho chó bằng thịt tươi.
Bùi Hoài Duật thấy bà đang cầm một xấp tài liệu dày cộm, theo bản năng lên tiếng: “Cái gì đây?”
Bùi Thành Quân đang ngồi trên ghế sofa đọc báo cáo tài chính, cười lạnh một tiếng: “Về đúng lúc lắm, khuyên mẹ con đi, bà ấy sắp điên rồi.”
Vu Tú Huệ lười cãi với ông, đặt kịch bản phim ngắn trong tay xuống.
Bảo nhà bếp chuẩn bị bữa trưa. Bà đã nhiều ngày không gặp con trai, cũng không dám nhắc đến chuyện xem mắt, sợ anh nghe xong lạnh mặt bỏ đi. Bà chỉ kể mấy chuyện nhà, rồi nhắc tới Bùi Sơ Yên.
"Anh cả con và Sơ Yên sẽ bay vào chiều ngày kia."
Bùi Hoài Duật bước lên lầu, nghe vậy gật đầu.
"Buổi lưu diễn cũng được ấn định vào tuần này, thứ bảy, mẹ đã chuẩn bị vé cho con rồi, dù con bận đến mấy cũng phải đi, đây là buổi lưu diễn cuối cùng trong năm nay của Sơ Yên, chúng ta đều là người một nhà, con không được vắng mặt."
"Biết rồi."
Bùi Hoài Duật đi lên lầu.
Vu Tú Huệ ở dưới lầu nói với dì An: "Tử Mặc thân với Nghê An, đưa cho con bé và mẹ nó hai vé nữa, tôi rất thích con bé đó."
Bùi Hoài Duật nói: "Con bé không đi được, mới phẫu thuật tim xuất viện chưa lâu, bây giờ đang tĩnh dưỡng ở nhà."
"Ôi chao, chuyện lớn như vậy sao mẹ lại không biết." Vu Tú Huệ còn muốn nói gì đó, nhưng Bùi Hoài Duật đã lên lầu, bà lập tức bảo dì An chuẩn bị ít đồ bồi bổ của trẻ em rồi chuẩn bị buổi chiều đi thăm.
Bùi Thành Quân nhéo thái dương, chợt liếc nhìn con chó béo đang nằm bên cạnh sofa, liền nói với Vu Tú Huệ: "Bà xem con chó thằng tư nuôi kìa, nó giống thằng ấy biết bao nhiêu, chắc là con ruột đó, bà nhổ cọng lông chó đi làm xét nghiệm DNA đi."
Vu Tú Huệ trừng mắt nhìn ông ta, bà biết cái lão già này lại đang chế nhạo bà, chẳng phải bà đã lén nhổ một sợi tóc của Nghê An sao?
Vậy mà ông lải nhải đến tận bây giờ.
Bà lập tức nói với dì An: "Bà đi tìm Tiểu Vạn, bảo anh ta nhận cho tôi một bộ phim, bộ phim tiếp theo tôi muốn đóng một bà lão ly hôn lúc về già, có bàn tay vàng và không gian, đi đến đỉnh cao cuộc đời, tốt nhất là tập đầu tiên chồng tôi phải ra ngoài ăn xin quỳ gối khóc lóc các kiểu."
Dì An biết hai người này lại cãi nhau rồi, đỡ Vu Tú Huệ: "Được được được, tôi sẽ liên hệ với tổng giám đốc Vạn ngay."
Bùi Thành Quân lười để ý đến bà.
Bùi Hoài Duật lên lầu.
Đến phòng sách, anh hiếm khi vào đây, trong góc phòng sách, đặt một thùng giấy.
Là bưu kiện bảy năm trước, Trình Thanh Miểu gửi tới.
Bây giờ vẫn còn ở đây.
Anh mở ra, nhìn những thứ bên trong, tim anh thắt lại.
Bảo người giúp việc vứt hết những thứ này đi.
Người giúp việc có chút kinh ngạc: "Vứt hết sao ạ?"
"Ừ." Người đàn ông khó chịu gật đầu.
Người giúp việc do dự một chút, không dám hành động, Bùi Hoài Duật nhíu mày hạ giọng: "Tôi nói, vứt vào thùng rác!"
Những thứ này, lẽ ra phải vứt đi từ bảy năm trước rồi.
Đã kết thúc rồi, cần gì phải giữ lại.
Càng nhìn càng phiền phức.
"Vâng." Người giúp việc đáp lời, vội vàng bước vào, mang thùng giấy đi.
Nhìn bóng lưng người giúp việc, Bùi Hoài Duật hé môi, hai nắm tay siết chặt, lý trí nói với anh rằng, lẽ ra phải kết thúc từ lâu rồi.
Người giúp việc đi xuống, vừa lúc gặp dì An.
Dì An nhìn thấy cô ấy đang ôm thùng giấy: "Tiểu Tề, đây không phải là đồ trong phòng sách của thiếu gia sao?"
"Cậu chủ nói phải vứt đi."
Dì An: "Đừng vứt vội, để ở phòng chứa đồ đi."
"Hình như cậu chủ đang tức giận, bảo tôi vứt đi... Dì An, dì nói xem thùng này là ai gửi cho cậu chủ đã đặt trong phòng sách nhiều năm rồi... đột nhiên lại muốn vứt đi."
"Đừng tò mò chuyện của chủ nhà, cứ để trong phòng chứa đồ, cậu chủ có hỏi thì nói là đã vứt rồi."
Khoảng hai giờ chiều.
Vu Tú Huệ và dì An đến bên ngoài khu nhà. Bà đã đến đây vài lần nên cũng quen thuộc, chỉ là khu nhà cũ này không có thang máy, đi rất mỏi chân.
Bà leo lên tầng sáu, hai chân run rẩy.
Nghê Vụ mở cửa nhìn thấy bà Bùi, liền ngẩn người.
"Chào bà Bùi, dì An."
Vu Tú Huệ leo lên, ban đầu còn th* d*c, lúc này đã bình tĩnh lại, gật đầu, bước vào, ngồi xuống sofa.
Cảm giác chạm vào không tệ, Vu Tú Huệ nói: "Nhà cô thay sofa rồi."
Nghê Vụ khẽ "vâng" một tiếng.
Dì An xách hai thùng đồ bổ cùng một hộp bánh ngọt làm thủ công, "Phu nhân nghe nói Nghê An mới phẫu thuật xong, rất quan tâm, bà cảm thấy có duyên với đứa trẻ này, nên muốn đến thăm một chút."
"Tuế Tuế đang ngủ trưa, tôi đi..." Nghê Vụ không ngờ bà Bùi đến là để thăm Tuế Tuế, còn mang theo quà.
"Cứ ngủ đi, để con bé ngủ thêm chút nữa." Vu Tú Huệ vội vàng kéo cánh tay Nghê Vụ: "Đừng làm phiền con bé, nó đang cần nghỉ ngơi, tôi chỉ đến ngồi chơi thôi."
Nghê Vụ rót hai ly nước, rồi lấy cam trong tủ lạnh ra cắt thành miếng nhỏ đặt vào đĩa trái cây.
Nghe bà Bùi nói chuyện với dì An trong phòng khách: "Bộ sofa này thật tuyệt, ngồi thoải mái phết."
Mí mắt Nghê Vụ giật nhẹ một cái.
Cô bưng đĩa trái cây đi qua.
Vu Tú Huệ hỏi cô: "Chồng cô vẫn chưa về sao? Hai vợ chồng làm việc khác quốc gia như thế này, lâu dài cũng không phải là cách, vợ chồng vẫn nên ở cùng nhau thì tốt hơn."
"Anh ấy... ngày kia sẽ về."
Vu Tú Huệ gật đầu, lại hỏi thêm vài câu về bệnh tình của Tuế Tuế, Nghê Vụ nói: "Con bé bị bẩm sinh, phát hiện lúc một tuổi, do chủ nhiệm Đổng làm phẫu thuật, ca phẫu thuật rất thành công."
"Vậy là tốt rồi."
Vu Tú Huệ khẽ thở dài: "Cô yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu, tôi cũng bị bệnh tim bẩm sinh, đã mổ lồng ngực hai lần rồi, cô xem bây giờ vẫn sống tốt đây này, sau này công nghệ y tế sẽ ngày càng tốt hơn, con trai tôi là bác sĩ khoa tim mạch, nếu không phải sáng nay nó về nhà nói, tôi cũng không biết Nghê An đã phẫu thuật xong rồi."
Nghê Vụ khẽ mím môi.
Tuế Tuế một tuổi, kiểm tra ra bệnh tim di truyền.
Bà lão trước mặt cười tươi, hơi mập, tóc chải rất gọn gàng, cách ăn mặc sành điệu hơn cả người trẻ tuổi, mặc một chiếc áo khoác choàng, nói chuyện ôn hòa.
Huyết thống, là mối liên hệ kỳ diệu và vĩ đại nhất trên thế giới.
"Bùi... bác sĩ Bùi, hôm nay anh ấy không đi làm sao?"
"Nó à, mấy hôm trước bận, hai ngày nay rảnh rỗi chút." Nhắc đến Bùi Hoài Duật, nụ cười trên mặt Vu Tú Huệ càng hiền hậu hơn, dù sao đó cũng là người con trai bà hài lòng và xuất sắc nhất.
Hai con chó ở bên cạnh sofa, sủa một tiếng. Khoai Tây thì ổn, nhưng Chà Bông luôn cảnh giác với người lạ.
Nghê Vụ khẽ quát một tiếng.
Vu Tú Huệ vẫy tay với Chà Bông: “Con trai tôi ở nhà cũng nuôi một con chó, là chó lai giữa Golden và Samoyed, tên là Nemo, nó cưng con chó đó lắm. Hai năm trước Nemo bị bệnh, nó vội vàng từ Mỹ bay về. Phải nói là, thú cưng ấy mà, nuôi riết rồi cũng có tình cảm, gần như là người nhà vậy.”
“Bác sĩ Bùi nhìn không giống người thích nuôi thú cưng.”
“Thằng bé ấy hả, quả thật không thích chó. Chúng tôi đều rất bất ngờ khi nó nuôi Nemo.”
Vu Tú Huệ nhớ lại chuyện cũ, khẽ thở dài một tiếng.