Sushi Cho Người Mới Bắt Đầu

Chương 36

Lisa nhún nhảy bước vào văn phòng sau đêm ân ái của mình với một tâm trạng phơi phới.

“Xin chào Jack,” cô hồ hỏi nói.

“Xin chào Lisa.”

Cô chăm chú nhìn vào mặt anh. Đôi mắt vẫn mơ hồ, vẻ mặt không khác gì so với mọi khi. Không một dấu hiệu rõ ràng nào rằng anh thấy đau lòng khi cô bỏ đi với Wayne Baker, nhưng cô đã nhìn thấy vẻ mặt anh lúc đó. Anh đã tỏ ra cay cú. Cô biết.

Vậy thì, hãy làm việc thôi! Phấn chấn, Lisa bắt đầu hạch sách và quyết định là cô muốn tất cả những chi tiết cần thiết của tờ tạp chí được lên khuôn ngay bây giờ. Nói tới một cái gì đó được gọi là “bản thảo hình nộm”. Có vẻ sẽ là một tuần gian khổ.

“Tất cả các chuyên mục thường xuyên - phim ảnh, video, tử vi, sức khỏe - đều phải được nhập vào. Sau đó chúng ta sẽ xem còn cần thêm những gì nữa.”

Những bản sách in thử có kế hoạch xuất bản trong tháng Chín đang chảy tràn về lấy ý kiến phê bình, rồi cả video và đĩa CD cũng vậy. về lý thuyết thì những thứ miễn phí nghe có vẻ hấp dẫn, nhưng cũng chẳng có ích lợi gì nếu đó không phải là loại đồ mà bình thường bạn vẫn thích. Đã xảy ra một vụ tranh giành chớp nhoáng nhưng dữ dội giữa ba phe quanh một chiếc đĩa CD của AfroCelt, nhưng không một ai quan tâm đến bất kỳ chiếc nào còn lại.

“Gary Barlow, tôi không nghĩ vậy,” Trix vừa khịt mũi, vừa ném cạch nó xuống đống đĩa. “Enya, kiếp này thì không bao giờ nhé.” Một tiếng cạch nữa. “David Bowie, không.” Cạch. “Mà ‘Woebegone’ là bọn quái nào? Mọi người biết đấy, trông họ cũng ổn, anh chàng này rất dễ coi. TÔI SẼ LẤY CÁI NÀY,” cô la ầm lên với cả văn phòng.

“Có ai phiền không nếu tôi lấy cái này?” Ashling giơ lên một cuốn sách bom tấn nhạt thếch.[Nguyên văn là "clogs-and-shawl" nghĩa đen là "guốc và khăn san", một cách nói mang hàm ý mỉa mai, chi kiểu tiểu thuyết mang mô típ cũ rích về những nhân vật nữ có số phận nghiệt ngã nhưng luôn vươn lên, với kết thúc có hậu]

“Không ai đâu,” Lisa hinh hích cười khinh miệt.

Nhưng đó không phải là dành cho Ashling, mà là cho Boo, người buồn chán đến nỗi anh ta sẵn sàng đọc bất cứ thứ gì.

Những cuộc đại chiến về kiểu chữ nổ ra suốt cả tuần. Lisa và Gerry măc kẹt trong tình trạng đối đầu căng thẳng về cách trình bày trang điểm sách.

“Quanh đi quẩn lại toàn hoa lá cành mà không có nội dung gì cả,” Gerry nóng nảy nói.

“Chẳng ma nào đọc những cuốn sách chết tiệt đó hết,” Lisa gào vào mặt Gerry. “Đó là lý do tại sao ta phải làm cho trang này trông thật sexy vào!”

Hết chuyện này đến chuyện khác trở nên bung bét. Lisa ghét phần minh họa cho mục cô gái bình thường của Trix. Đâu như là vì nó không đủ “sexy”. Gerry bị hỏng một file và thế là mất toi công sức cả buổi sáng. Và bài của Mercedes viết về một chuyên gia thẩm mỹ đột ngột bị ném vào thùng rác sau khi họ tỉa quá tay lông mày của Lisa vào giờ ăn trưa hôm thứ Tư.

“Nhưng tôi đã làm việc rất vất vả với bài viết,” Mercedes kêu ca. “Cô không thể bỏ nó đi được.”

“Tôi có đang bỏ nó đi đâu,” Lisa gắt gỏng. “Tôi đang giết nó đấy. Nếu cô muốn làm việc ở một tờ tạp chí, ít nhất cô cũng phải học được những thuật ngữ chứ!”

Bầu không khí thật hối hả và hết công việc này đến công việc khác. Không một ai có dưới ba đầu việc đang chờ đợi được để mắt đến vào bất kỳ lúc nào.

***

Ashling đang gõ nội dung những lá số tử vi Kỷ nguyên Mới thì Lisa vứt phịch một ôm những thứ chăm sóc tóc lên bàn cô và nói, “Một nghìn từ. Viết sao cho - ”

“Tôi biết, sexy vào.”

Tìm kiếm ý tứ chủ đề cho bài viết của mình, Ashling chăm chằm nhìn mớ sản phẩm chất đống trên bàn. Có một lọ gôm tạo dáng tóc, một loại keo xịt tóc hứa hẹn sẽ “làm dựng” cả chân tóc lên, và một loại dầu gội đầu “tạo hình” - tất cả đều là mấy món linh tinh dành cho những phụ nữ muốn có một mái tóc dày dặn. Nhưng rồi lại còn cả kem vuốt chống quăn, kem tổng hợp làm mượt tóc, và cả dầu xả khô. Tất cả là đều dành cho những phụ nữ thích có mái tóc ép chặt vào đầu. Làm sao cô có thể dung hòa được cả hai? Làm sao bài viết của cô có thể có được sự nhất quán? Cô vật vã tới lui. Liệu có thể có tóc bồng bềnh và tóc duỗi thẳng được không nhỉ? Hoặc là cô có thể cố giả vờ là tóc của bạn cần phải duỗi thẳng trước khi có thể trở nên bồng bềnh, bằng cách đó tạo ra cả một lô những mối lo lắng mới cho những phụ nữ tóc dày? Nhưng không, nếu thế thì tàn nhẫn quá: sở hữu quyền lực loại này cũng mang đến trách nhiệm. Cô thở dài và bẻ thêm một mẩu bánh nướng xốp chocolate trắng. Và rồi - có lẽ là do lượng đường tăng vọt - cô chợt có một cơn động não, thứ mà, sau lúc bế tắc, có thể sánh ngang tầm quan trọng của việc phát hiện ra định luật vạn vật hấp dẫn. Bài viết của cô sẽ bắt đầu bằng, “Bất kể bạn muốn điều gì từ mái tóc của mình...”

“Eureka!” Cô thốt lên, ngưòi lâng lâng vì nhẹ nhõm.

“Lần này thì là cái gì vậy?” Jack gọi với ra từ chỗ máy photocopy. “Tôi đã lo lắng làm sao!” Ashling phẩy tay trên đống chai lọ. “Cả đống những thứ này, chẳng theo gì cả. Nhưng tất cả đã đâu vào đấy ngay khi tôi nhận ra là những người phụ nữ khác nhau muốn những điều khác nhau cho mái tóc của họ.”

“Những người phụ nữ khác nhau muốn những điều khác nhau cho mái tóc của họ,” Jack trêu chọc nhại lại. “Thâm thúy thật. Cái đó chắc phải sánh ngang với thuyết tương đối của Einstein... Thời gian không phải là tuyệt đối,” anh nhạo báng, “mà phụ thuộc vào độ bóng mượt của mái tóc người quan sát trong không gian. Và không gian không tuyệt đối, mà phụ thuộc vào độ bóng mượt của mái tóc người quan sát trong thời gian. Công việc mà chúng ta làm ở đây thật là cao cả biết bao!”

Ashling lúng túng, băn khoăn không biết có nên lấy làm tự ái không, nhưng Jack đã không để cô có cơ hội.

“Xin lỗi,” anh nói, đột ngột tỏ ra nhũn nhặn. “Chỉ là đùa cho vui thôi mà.”

“Đó mới chính là điều đáng ngại,” Trix ném một câu vào tai Ashling.

“Cô đã gõ xong cái bài của Jasper Ffrenche vào chưa đấy?” Lisa quát lên với Trix.

“Rồi.”

Lisa bước lại và nhìn qua vai Trix. “Từ ‘Aphrodisiac’[Nghĩa là có tác dụng kích thích yêu đương.]không có chữ ‘f’, chỉ có một chữ y trong từ ‘oyster’, và đó là asparagus, chứ không phải asparagmi. Hãy làm quen với chương trình soát lỗi chính tả trên máy đi.”

“Trước kia tôi không bao giờ phải soát lỗi chính tả bất kỳ thứ gì.”

“Ngày trước khác, bây giờ khác. Colleen phải là mẫu mực.”

“Tôi tưởng chúng ta phải sexy chứ,” Trix ương bướng phản đối.

“Hoàn toàn có thể là cả hai. Ôi! Mercedes! Cô viết cái bài ‘những- đôi-guốc-quai-hậu-xin-hãy-xơi-em’ đến đâu rồi?”

Không hẳn là một công việc thách thức, nhưng cần thiết. Và kiệtsức.

Ashling mệt đừ người. Ngoài những ngày dài, căng thẳng ra, cô còn phải mang một nỗi lo lắng dằn vặt về chuyện mọi chuyện đã kết thúc đột ngột làm sao với Marcus đêm thứ Hai. Tại sao cô lại không lên giường với anh ta nhỉ? Cũng không hẳn là vì cô đang để dành cho đêm tân hôn, cô rầu rĩ thú nhận. Nhưng xưa nay cô vẫn luôn cưỡng lại sự thay đổi, và đã lâu lắm rồi kể từ khi cô ngủ với một ai đó không phải là Phelim.

Với một tiếng thở dài ngán ngẩm, cô đành chấp nhận rằng cuộc sống thật khó khăn cho người phụ nữ hiện đại. Thời xưa, nguyên tắc là bạn phải trì hoãn việc ngủ với một người đàn ông càng lâu càng tốt. Nhưng bây giờ có vẻ như nguyên tắc lại là nếu như muốn giữ chặt lấy anh ta tốt hơn hết là bạn phải giao hàng luôn càng sớm càng tốt.

Marcus không gọi điện vào tối thư Ba hay rối thứ Tư gì cả, và mặc dù Joy đã lải nhải nói mãi về cái gì đó được gọi là quy rắc ba ngày, Ashling vẫn phải nói, “Nhưng nhỡ may anh ta không bao giờ gọi nữa thì sao?”

“Hãy đối diện với điều đó, có thể anh ra sẽ không gọi nữa - đàn ông hành động theo những cách rất khó hiểu. Nhưng chắc chắn là cậu sẽ không nghe ngóng được gì từ anh ta tối hôm nay đâu. Làm thứ gì đó đi, hãy sử dụng thời gian một cách hữu ích - có phải giặt giũ gì không? Lớp sơn cậu cần trông cho khô chẳng hạn? Bởi vì đêm nay chính là đêm thích hợp.”

Ashling tự hứa với mình rằng nếu như Marcus gọi điện lại nhất định là cô sẽ ngủ với anh ta.

Lúc nghỉ giải lao ăn chocolate ở chỗ làm, trong khi cô đang lơ đãng lật lật qua đống báo, tên của anh ta đột nhiên nhảy vọr ra. Được nhắc đến trong bối cảnh các nghệ sĩ hài Ireland đang thành công như thế nào tại Anh. Những con chữ nhảy nhót đến hoa cả mắt trước mặr cô - MaRcUs. Anh ta là bạn trai của mình. Ashling chăm chằm nhìn vào những con chữ màu đen bé tí, hân hoan với cảm giác hãnh diện trào lên mạnh mẽ và nóng hổi. Để rồi lại biến mất sau một giây. Mà có phải không nhỉ?

***

Việc Lisa bất thình lình lên cơn hạch sách có nghĩa là đến thứ Năm mọi người đều ở trong tâm trạng gắt gỏng như mắm thối. Lisa đang cãi vã với bà Morley thì Jack, trông như người quẫn trí, phăm phăm lao ra từ phòng làm việc của mình.

“Bà Morley, phiền bà đặt chỗ ăn trưa ở đâu đó cho tôi được không? Hai người.”

“Như mọi khi?” Bất kỳ dịp nào có mấy tay gặm số[Ý nói các nhân viên kế toán, kiểm toán.] từ London sang là Jack lại phải miễn cưỡng tháp tùng họ đi thưởng thức món bít tết tái và rượu vang đỏ như máu tại một câu lạc bộ tường ốp gỗ sổi, ghế bọc da.

“Lạy Chúa, không! Chỗ nào đó xinh xắn, chỗ nào đó mà một người phụ nữ sẽ thích.” Trông anh có vẻ bất lực đến quyến rũ. Anh ngượng ngùng thú nhận, “Hình như hôm nay là kỷ niệm sáu tháng của tôi với Mai.”

Lisa không thể giấu nổi nỗi tuyệt vọng. Tại sao anh ta lại tử tế đến thế với Mai? Tại sao họ lại không cãi nhau khi Mai ghé vào văn phòng anh ta hồi đầu tuần? Trong nỗi kinh hoàng ớn lạnh cô nhận ra là có thể một khuôn mẫu đang hình thành, và niềm tự tin phơi phới mà cô nhởn nhơ dựa vào từ khi ngủ với Wayne đã bốc hơi không sủi tăm.

“ơn Chúa là tôi nhớ ra ngày kỷ niệm!” Jack cười toe toét.

“Làm thế nào mà anh lại nhớ được?” Bà Morley hỏi.

“Thật ra thì gần như là cô ấy nói cho tôi biết,” Jack mập mờ nói. “Này, cái chỗ mà cô đưa tôi tới là gì ấy nhỉ, Lisa? Có khi cô ấy thích ở đó cũng nên.”

“Halo,” Lisa nói, nhưng giọng cô tắc nghẹn đến nỗi Jack nói, “Xin lỗi? Cố nhắc lại đi.”

“Halo,” cô nhắc lại, nhưng cũng chỉ to hơn được tí ti.

“Đúng rồi!” Jack hớn hở. “Đầy những bọn dở hơi! Đồ ăn thì lằng nhằng với mức giá quá thể đáng, cô ấy sẽ thích nó cho mà xem. Nếu cô cho tôi số điện thoại tôi sẽ gọi đặt chỗ.”

“Anh sẽ không gọi gì hết.” Bà Morley trở nên giống như một con Bulldog hơn bao giờ hết. “Đó là công việc của tôi.”

Run lên bần bật vì giận dữ, Lisa bỏ đi, cầu mong là bây giờ gọi thì quá gấp nên không thể đặt được bàn.

Nửa tiếng sau Mai tới nơi, trông như một cô búp bê Barbie Châu Á. Khi Lisa nhìn thấy Mai, cơn giận dữ của cô đổ sụp thành nỗi tuyệt vọng vô phương cứu chữa.

“Bộ váy đẹp quá,” Trix xun xoe lại gần Mai.

“Cám ơn cô.”

“Dunnes à?”

“Ừ, vâng.”

Mai tỏ ra giữ một khoảng cách, điều mà cô đã không thể hiện trong cái hôm uống champagne. Bằng cách nào đó sự tận tâm của Jack thời gian gần đây đã thay đối mọi chuyện. Cô vẫn hòa nhã, vui vẻ, nhưng rất rạch ròi là bạn gái của sếp họ.

Bà Morley trao cho Mai cái gật đầu và cô lắc lư cặp hông nhỏ như không tồn tại của mình vào trong phòng làm việc của Jack. Cánh cửa đóng chặt lại sau lưng cô và toàn bộ văn phòng ngừng hoạt động, tai họ căng ra khỏi hai bên đầu khi họ hy vọng, trông ngóng, khát khao một trận cãi lộn. Nhưng vài giây sau Jack và Mai bước ra, hớn hở tay trong tay. Trước sự theo dõi của đám đông hau háu, họ bước đi với vẻ hòa thuận như nhà Brady-Bunch[Tên một bộ phim truyền hình của Mỹ, về một gia đình hỗn hợp nhưng chung sống với nhau rất vui vẻ và hòa thuận.]ra cửa, và rồi mất hút. Thậm chí sau khi đã rõ ràng là sẽ không có chuyện gì xảy ra, sự im lặng vẫn bao trùm.

“Tôi vẫn thích như kiểu kia hơn,” Trix buồn bã nhận xét, diễn đạt thay ý nghĩ của mọi người.

Lisa, đang chuẩn bị lên đường tới bữa trưa trút bom tình yêu với Marcus Valentine, cố nuốt trôi nỗi gen tuông, tổn thương - và hoang mang. Cô không hề tưởng tượng ra sự quan tâm của Jack đối với cô, cô chắc chắn về điều đó. Vậy thì anh ta đang giở trò gì đây? Cô thật không thể nào hiểu nổi. Đang phút này là những trận đấu quát tháo liên hồi kỳ trận với Mai, ngoắt một cái đã là thiên đường yêu đương kỳ ảo. Tại sao? Tại sao?Những ý nghĩ vô vọng và không sao trả lời nổi cứ quanh quẩn trong đầu cô trên suốt đường tới quán Mao.

Chỉ chậm có đúng mười phút, Marcus xuất hiện. Cao ráo, thân hình đẹp, nhưng... eo ôi, không! Làm sao mà Ashling lại có thể? Lisa đắp lên mặt một nụ cười chào đón, nhưng lại thấy khó khăn đến lạ thường trong việc phô ra vẻ quyến rũ thừa thãi mọi khi của mình.

“Ăn trưa, đúng không?” Marcus nói gần như hầm hè khi anh ta thả người xuống chiếc ghế đối diện với cô. “Ý tôi là, hãy thưởng thức đồ ăn của chúng ta mà không có chuyện cô dai dẳng làm phiền tôi về việc viết chuyên mục.”

“Vâng.” Lisa vẫn thực hiện được một cái nhướn môi chớp nhoáng, nhưng tinh thần của cô đang đột ngột kéo lê dưới đáy đại dương. Công việc này nhiều khi nhục nhã kinh khủng. Bạn phải tỏ ra trâng tráo đến phát tởm và phải có da mặt dày như da của một con tê giác.

Đột nhiên cô không còn thấy quan tâm liệu anh ta có làm chuyên mục đó hay không nữa. Chuyện đó thì quan trọng gì chứ? Chỉ là cho một tạp chí ngu xuẩn của phụ nữ thôi mà. Ngoài một vài câu vu vơ chiếu lệ về việc thích đồ ăn nhiều gia vị, cô để mặc cuộc trò chuyện rơi vào trạng thái bỏ hoang ảm đạm.

Trớ trêu thay, cô càng thờ ơ bao nhiêu thì Marcus càng trở nên hăm hở bấy nhiêu, và đến khoảng chừng giữa món chính của mình thì cuối cùng cô cũng chợt nhận ra. Sau đó cô bắt đầu khai thác tối đa sự trầm lặng của mình.

“Vậy cô đã nghĩ giao cho tôi làm loại bài như thế nào đây?” Marcushỏi.

Cô lắc đầu và khua khua chiếc dĩa của mình. “Thưởng thức đồ ăn của anh đi.”

“OK!” Nhưng chỉ một lát sau anh ta lại quay lại với chủ đề đó. “Theo cô nghĩ thì khoảng bao nhiêu từ?”

“Khoảng một nghìn, nhưng thôi quên đi.”

“Và cô đã tìm hiểu về khả năng đăng tải chúng chưa?”

“Một trong những ấn phẩm của chúng tôi tại Australia rất sẵn lòng cho đăng mục này, cùng với Bloke, tạp chí dành cho nam giới của chúng tôi tại Anh.” Rồi cô chuẩn bị tung ra đòn quyết định. “Nhưng Marcus, nếu anh không muốn làm một chuyên mục, thì có nghĩa là anh không phải ép mình làm nó đâu.” Cô mỉm cười với anh ta, ra vẻ tiếc rẻ. “Chúng tôi sẽ kiếm người khác vậy. Họ sẽ không được tốt bằng đâu, nhưng...” “Hãy nói với tôi là tôi tuyệt vời đến mức nào đi,” anh ta nhăn nhở. “Và tôi sẽ nhận lời.”

Không bỏ lỡ một giây, Lisa nói, “Anh là người hài hước nhất mà tôi từng xem trong vòng ba năm vừa qua. Hài kịch của anh là một sự hòa quện độc nhất vô nhị giữa sự ngây thơ và nhận thức. Sự liên kết giữa anh với thính giả chắc chắn như đá tảng và khả năng xác định thời điểm của anh thật không thể chê vào đâu được. Hãy ký vào đây.” cô lôi một bản hợp đồng từ trong túi của mình ra và đẩy nó qua bàn đến trước mặt anh ta.

“Một chút nữa,” anh ta nháy mất.

“Cho dù màn biểu diễn của anh mang hơi hướng Tony Hancock và...” Chết tiệt! Cô không thể nào nghĩ ra được người nào nữa.

“Woody Allen?” Anh ta gợi ý. “Peter Cook?”

“Woody Allen, Peter Cook và Groucho Marx,” cô mỉm cười đầy mưu mô với anh ta. Cô cá là anh ta thuộc lòng từng bài nhận xét chê bai mình một - “không thể phủ nhận được là phong cách của anh rất sắc sảo và hiện đại.”

Cô hy vọng như thế là đủ rồi. Bởi vì nếu anh ta mà yêu cầu thêm một lời giải thích nữa cho sự hài hước của mình, tất cả những gì cô có thể nghĩ ra được sẽ là: “Mặt anh trông ngu ngu.”

***

Về đến nơi cô lao thẳng tới bàn của Ashling và nổi với vẻ khoái chí đầy ác ý, “Đoán được chuyện gl không? Marcus Valentine vừa nói đồng ý với một chuyên mục hàng tháng.”

“Thật sao?” Ashling lắp bắp. Mới tối hôm thứ Hai anh ta còn tỏ ra phản đối chuyện đó đến thế cơ mà. Chẳng nhẽ anh ta...?

“ừ,” Lisa hả hê. “Anh ta đã đồng ý.”

Bốn mươi phút sau một cô nàng Ashling đang sôi sục cuối cùng cũng nhận ra là lẽ ra cô đã phải đáp lại Lisa như thế nào. Lẽ ra cô đã phải lạnh lùng nói, “Marcus nhận lời làm chuyện mục rồi à? Đó chắc chắn là do màn thổi kèn tuyệt đỉnh tôi tặng anh ta đêm qua rồi.”

Tại sao cô không bao giờ có thể nghĩ ra được những điều này ngay lúc đó? Tại sao bao giờ cũng phải là sau đó hàng thế kỷ?
Bình Luận (0)
Comment