Sushi Cho Người Mới Bắt Đầu

Chương 63

Vào ngày Valentine, một chiếc phong bì to đùng và ấn tượng liệng từ thùng thư vào trong hành lang của Lisa. Một tấm thiếp ư? Của ai nhỉ? Máu trong người cô chảy mạnh vì phấn khích khi cô xé phong bì ra, rồi loạng choạng. Ôi.

Đó là tờ thông báo về phán quyết tạm thời của cô.

Cô muốn cười phá lên, nhưng không thể nào làm nổi. Tốc độ mà bản phán quyết được gửi đi từ tòa án đến cho luật sư của cô đã khiến cô hoàn toàn bất ngờ. Tất cả chỉ mất có hơn hai tháng vậy mà trong tiềm thức của mình cô đã đinh ninh sẽ mất ít nhất là ba tháng.

Với sự tỉnh táo đáng sợ cô nhận ra rằng cô và Oliver đang trên hành trình đến ga chót. Con đưòng hoàn toàn thông suốt, thẳng tuột một mạch, cô nhìn thấy kết thúc cuộc hôn nhân của mình đang sầm sập lao đến.

Chỉ còn sáu tuần ngắn ngủi nữa trước khi phán quyết cuối cùng được đưa ra.

Khỉ đó cô sẽ cảm thấy khá hơn. Xong xuôi đâu vào đấy.

Tối hôm đó cô ra ngoài với Dylan. Anh đã mời cô đi chơi suốt mấy tháng vừa rồi - mỗi lần anh vào văn phòng tìm Ashling - và cô nghĩ có thể chuyện này sẽ khiến mình phấn chấn lên. Nhất là khi cô không hề nhận được một lời nào từ Oliver.

Dylan đến đón cô sau giờ làm và lái xe đưa cô đến một quán rượu trong dãy núi Dublin, nơi những ánh đèn của thành phố giăng thành hàng bên dưới họ, lấp lánh như những món đồ trang sức. Cô thưởng cho anh điểm cao nhất về chọn địa điểm. Anh cũng giành được điểm bảy trên mười cho mái tóc đẹp và tám trên mười cho về ngoài hấp dẫn. Và thành thật mà nói, anh rất quyến rũ và đầy ắp những lời khen tặng đầy tinh ý, vì vậy anh được bảy hoặc tám điểm về khoản đó. Nhưng cô không thể nào thấy hứng thú đối với anh, cô thấy anh vừa dịu dàng vừa cay nghiệt và bên dưới kiểu nói chuyện ga lãng của anh cô phát hiện ra một về yếm thế hằn học mà ngay cả của cô cũng chưa thấm vào đâu.

Hoặc có lẽ vấn đề bắt nguồn từ chính cô. Cô không thể nào dứt khỏi tàn dư của nỗi mất mát đã bao bọc lấy cô suốt cả ngày.

Cô uống rất nhiều, nhưng không thể nào say nổi, và màn gặp gỡ này, thay vì làm cô phấn chấn lên, chỉ càng khiến cô u uất. Và khi Dylan nói toạc ra rằng anh muốn ngủ với cô đến mức nào, cô lại càng thấy chán chường hơn.

Cô lầm bầm gì đó về việc minh không phải là “loại con gái đó.”

“Ô, thật sao?” Dylan dẩu miệng theo kiểu vừa thể hiện sự tiếc nuối vừa tỏ vẻ khinh miệt, và bất thình lình, cô chỉ muốn quay về nhà.

Trong im lặng, Dylan lái xe đưa cô trở về thành phố, nghiến bánh xe quá gấp gáp trên những con đường núi chật hẹp.

về đến ngoài nhà mình cô gượng lịch sự cảm ơn anh, nhưng không thể thoát ra khỏi xe của anh đủ nhanh. Khi đã ở trong chốn trú ẩn là căn bếp của minh, cô ăn một chiếc kem mùi quả óc chó [ Nguyên văn là "walnut whip."](cô đang theo chế độ ăn “W” và đã tìm được một kẽ hở) và tự hỏi, thế giới này đang đi đến đâu khi mà ngay cả những cuộc tình một đêm cũng không còn hấp dẫn?

***

Ngồi xuống, Clodagh bắt chéo hai chần lại và bứt rứt lắc lư bàn chân hết lên lại xuống. Dylan đã đưa bọn trẻ ra ngoài chơi cả buổi chiều và sẽ quay về bất kỳ lúc nào, và mặc dù anh chưa biết gì về điều đó, nhưng họ sắp nói chuyên.

Mỗi lần họ gặp nhau, mọi chuyện diễn ra lịch sự nhưng không hề thoải mái. Anh thì cay nghiệt còn cô lại đề phòng, nhưng tất cả nhữngđiều đó sắp thay đổi.

Thế nào mà cô lại từng có lúc nghĩ rằng có thể trông cậy vào Marcus? Dylan thật tuyệt vời: kiên nhẫn, tốt bụng, hào phòng, tận tâm, chăm chỉ, hấp dẫn hơn nhiều. Cô muốn cuộc sống trước kia của mình quay trở lại. Nhưng cô đoán chừng sẽ có một mức độ nhất định sự hằn học và phản đối từ phía Dylan và cô không hề mong chờ việc phải chịu nhẫn nhục để giành lại anh.

Một tràng những tiếng trẻ con ầm ĩ ngoài cửa trước cho biết mấy bố con đã quay về. Cô vội vàng ra mở cửa cho họ vào, và trao cho Dylan một nụ cười thân thiện, nhưng nụ cưòi đó rơi toạch xuống nền đá lạnh lùng.

“Em có thể nói chuyện nhanh với anh một lát được không?” Cô cố giữ nguyên giọng hồ hởi.

Khi anh nhún vai một cái “Được thôi” vô cảm, cô đặt Craig và Molly ngồi trước màn hình video, đóng cửa lại và đi vào căn bếp nơi Dylan đang chờ.

Cô khó nhọc nuốt khan. “Dylan, những tháng vừa qua... Em đã sai rồi, em vô cùng xin lỗi. Em vẫn còn yêu anh và em muốn anh - ” cô nghẹn lời, “Em muốn anh quay về nhà.”

Cô chăm chú nhìn mặt anh và chờ đợi ánh sáng vàng của hạnh phúc sẽ phủ lên và cuốn trôi đi vẻ sắt đá sáng loáng đã ngự trị trên đó từ khi tất cả chuyện này bắt đầu. Anh chằm chằm nhìn cô với ánh mắt ngờ vực.

“Em biết là sẽ mất một thời gian để trở lại binh thưòng và để anh có thể lại tin em, nhưng chúng ta có thể đi xin tư vấn và các cách khác,” cô hứa hẹn. “Em đã mất trí khi làm những chuyện em đã gây ra đối với anh, nhưng chúng ta có thể làm cho tất cả mọi chuyện trở lại êm đẹp như cũ... Phải không?” Cô hỏi, khi thấy anh vẫn không hề đáp lại.

Cuối cùng anh lên tiếng và anh chỉ nói đúng một từ. “Không.”

“Không... gì cơ?”

“Không, tôi sẽ không quay lại.”

Cô không hề lường trước điều này. Không hề có trong bất kỳ kịch bản nào của cô. “Nhưng tại sao?” Cô không thực sự tin lời anh.

“Đơn giản là tôi không muốn.”

“Nhưng anh đã bị suy sụp vì những gì em... ừm... gây ra cơ mà.”

“Ừ, tôi cứ tưởng là điều đó sẽ giết chết mình,” anh trầm ngâm đồng ý. “Nhưng tôi cho là chắc hẳn tôi đã vượt qua, vì giờ đây khi nghĩ đến chuyện đó, tôi không hề muốn thấy cô thêm một chút nào nữa.”

Cô bắt đầu run lẩy bẩy. Chuyện này không có thật. “Thế còn lũ trẻ thì sao?”

Câu này có tác dụng đối vđi anh. “Tôi yêu các con tôi.”

Tốt.

“Nhưng tôi sẽ không quay lại với cô vì chúng.Tôi không thể.”

Cô đang thua. Tất cả những quyền năng mà cô tưởng là mình sở hữu đang lộ nguyên hình chỉ là cái mẽ bề ngoài. Và rồi một ý nghĩ vừa phi lý vừa nực cười không kém vụt đến với cô. “Hay là anh đã... anh không gặp... người khác rồi đấy chứ?”

Anh cưòi đểu giả. Mình đã gây ra chuyện này, cô tự nhủ, đột nhiên thấy bẽ bàng. Mình đã biến anh ấy thành người thế này.

“Tôi đã gặp rất nhiều người khác,” anh nói.

“Ý anh là... anh định nói. Anh đã ngủ với những phụ nữ khác?” “À, thật ra cũng có ngủ nghê gì đâu.”

Cô căm lộn ruột, cảm thấy bị phản bội, ghen tức, bị lừa dối. Và cái giọng giễu cợt đầy ẩn ý của anh gợi lên một mối nghi ngờ khủng khiếp. “Tôi có biết ai trong số họ không?”

Nụ cười của anh thật cay độc. “Có.”

Bụng cô lại lộn tung lên. “Ai?”

“Ai lại đi hỏi một quý ông câu hỏi đó,” anh tỏ vẻ khinh miệt. “Anh đã nói là anh sẽ chờ tôi,” cô khẽ nói.

“Tôi đã nói vậy sao? Thế thì tôi nói dối ấy mà.”

***

Mãi đến khi Lisa nhận được lời mời làm việc từ một trong những đối thủ cạnh tranh chủ yếu của Randolph Media cô mới bắt đầu suy nghĩ về tương lai của mình. Trong mười tháng của mình tại Colleen cô đã đưa nó đến được nơi mà cô muốn, xét về khía cạnh số lượng phát hành và doanh thu quảng cáo. Đã đến lúc ra đi.

Cô đã biết ngay rằng cô sẽ quay trở về London - đó là nơi cô thuộc về và cô muốn ở gần bố mẹ mình. Nhưng khi cần nhắc các lựa chọn của mình, cô nhận ra rằng cô không dám chắc mình vẫn còn hào hứng làm biên tập cho một tờ nguyệt san hào nhoáng thêm được nữa. Tranh giành leo cột mỡ, làm bẽ mặt ngưòi khác và cướp lấy công sức của họ không còn giữ được sự hấp dẫn như trước kia. Ngay cả sự kèn cựa giữa các tạp chí cũng vậy nốt. Hoặc là cuộc chiến tranh tương tàn khốc liệt vốn tồn tại giữa những kẻ chạy đua vào một danh hiệu. Đã có thời cô lấy làm phấn khích, thậm chí được tiếp thêm động lực, vì một môi trường cạnh tranh như thế. Nhưng bây giờ thì không, và khi nhận ra điều đó cô cảm thấy hoảng sợ - lẽ nào cô đã trở thành một kẻ yếu đuối, một kẻ đần độn, một kẻ vô danh? Nhưng cô không hề cảm thấy yếu đuối. Chỉ là bởi vì có những điều cô không còn muốn làm nữa đâu có nghĩa là cô yếu đuối, nó chỉ có nghĩa là cô đã khác đi.

Rõ ràng là cũng không quá khác, cô giễu cợt thừa nhận: cô vẫn yêu sự phù phiếm của những tờ tạp chí. Những bộ quần áo, mỹ phẩm, lời khuyên cho các mối quan hệ. Vì vậy bước thay đổi sự nghiệp hiển nhiên phải là tìm một công việc tư vấn.

***

Điều gì đó kỳ lạ đang diễn ra, Ashling tự nhủ. Thoạt đầu cô không hề để ý, cô cứ tưởng đó chỉ là một sự kiện riêng lẻ. Tiếp theo là một sự kiện riêng lẻ khác. Rồi lại một sự kiện nữa. Nhưng khi nào thì một loạt những sự kiện riêng lẻ không còn là một loạt những sự kiện riêng lẻ và bắt đầu trở thành một khuôn mẫu.

Cô đã sợ hãi không dám suy nghĩ quá nhiều về điều này bởi vì cô cực kỳ muốn nó có một ý nghĩa nào đó. Đó là Jack Devine. Anh đã đưa cô ra ngoài uống một chút để ăn mừng cô việc không phải dùng Prozac nữa. Rồi, một tuần sau, khi rõ ràng là cô sẽ không bị điên trở lại, anh cũng lại đưa cô ra ngoài uống một chầu khác để ăn mừng sự kiện đó. Rồi anh đưa cô đi uống một chầu kem theo là một chiếc pizza để ăn mừng sự kiện cô lại bắt đầu theo các bài học salsa. Rồi anh đưa cô đi ăn một bữa tối hoành tráng ở nhà hàng Cookes để ăn mừng việc Boo chuyển vào căn hộ đầu tiên của cậu ta. Nhưng khi Ashling gợi ý rằng sẽ rất thích hợp nếu Boo tham gia cùng với họ, Jack hoàn toàn không có vẻ gì là nhiệt tình hưởng ứng. “Tối mai tôi sẽ ra ngoài làm vài vại với cậu ta và mấy ngưòi nữa ở đài truyền hình,” anh đã nói thêm như vậy.

Và giờ thì anh lại vừa len lén lại gần bàn làm việc của cô và gợi ý rủ cô đi chơi tiếp.

“Lần nàỵ thì chúng ta ăn mừng điều gì đây?” Cô hỏi với vẻ ngờ vực. Anh ngập ngừng, “ừm, vì hôm nay là là thứ Năm có được không?” “OK,” cô nói. Vì hôm nay là thứ Năm. Nhưng cô thấy bối rối. Tại sao anh lại tử tế đến thế với cô? Hay là anh vẫn cảm thấy thương hại cô sau tất cả những biến cố? Nhưng đó là chuyện quá khứ rồi. Và bất kỳ lý do nào khác cho sự ân cần của anh đều có vẻ là phi lý.

Chính Lisa là người khai sáng cho cô.

“Vậy là cuối cùng cô và Jack cũng đã đến với nhau?” Cô nói một cách thản nhiên nhất có thể. Cô vẫn chưa hoàn toàn thấy thoải mái với việc bị cho ra rìa, đơn giản đó không phải là cách của cô và có lẽ sẽ không bao giờ là cách của cô. “Cô vừa bảo gì cơ?”

“Cô và Jack ấy. Cô thích anh ấy, đúng không?” Lisa khiêu khích. “Thích thật sự ấy.”

Màu đỏ bừng nóng ran ngập tràn trên khuôn mặt Ashling là câu trả lời của cô.

“Và anh ấỵ thích cô,” Lisa nói toạc ra.

“Không, anh ấy không thích đâu.”

“Có, anh ấy thích mà.”

“Không, anh ấỵ không thích đâu.”

“Ô, đừng có mà khờ khạo thế, Ashling,” Lisa giật giọng.

Ashling hoảng hốt nhìn Lisa, và rồi sau một lát im lặng, cô yếu ớt nói, “Được rồi, tôi sẽ không thế.”

***

Buổi tối hôm đó trong nhà hàng, Ashling rắp tâm giải quyết tình hình. Cô không hề muốn làm thế chút nào, nhưng cô cho là mình phải làm thế. Để tiếp thêm cho mình lòng can đảm, cô châm một điếu thuốc lá và Jack nhìn cô hút nó như thể là cô đang làm điều gì đó thật phi thường.

Đừng có nhìn tôi như thế nữa. Tôi không thể nào suy nghĩ bình thườngđươc.

“Jack, tôi hỏi anh chuyện này được không? Chúng ta đang ra ngoài, ăn tối. Đây có phải là một...” Cô cứng người. Có lẽ cô không nên nói ra, nhỡ may cô nhầm thì sao?

“Đây có phải là một...?” Anh gợi ý, nét mặt anh chỉ chăm chăm đồng tình.

Cô nặng nhọc thở ra. Quỷ tha ma bắt nó đi, muốn thế nào cũng được. “Đây có phải là một cuộc hẹn hò không?”

Anh chăm chú nhìn cô. “Em có muốn nó là thế không?”

Cô giả vờ suy nghĩ đôi chút. “Có.”

“Nếu vậy đây là một cuộc hẹn hò.”

Cả hai đều để cho ánh mắt của mình đi vẩn vơ quanh nhà hàng. “Em có muốn tham gia một cuộc hẹn hò khác không?” Jack hỏi, cực kỳ bâng quơ.

“Có.”

“Tối thứ Bảy nhé?”

Ái chà chà. Lần hẹn hò đâu tiên không phải là một ngày trong tuần. Có động thái mới rồi đầy. “Vâng.”

Một lần nữa ánh mất của họ lại lang thang quanh căn phòng, nhìn vào bất kỳ thứ gì trừ vào nhau.

Ashling nghe thấy giọng mình một lần nữa. “Jack, em có thể hỏi tại sao anh lại muốn có một cuộc... anh biết đấy... với em không?”

Cô nhướng mắt lên về phía anh đúng lúc ánh mắt anh quay trở lại với cô, và cái nhìn của họ đâm sầm vào nhau. Hơi thở của cô bỏ đi mất còn nỗi phấn khích trào lên, như những con cá nhỏ li ti đang gặm rỉa bên dưới da thịt cô. “Bởi vì, Ashling,” Jack dịu dàng nói, “em đang can thiệp vào những kế hoạch thống trị thế giới của anh.”

Nhưng thế nghĩa là gì chứ?

“Anh không thể nghĩ đến được bất kỳ điều gì khác ngoài em,” anh nói. Giọng anh nghe thật điềm nhiên. “Nó đang chi phối tất cả.”

Đầu cô ngập tràn, tràn, tràn không khí và cô không sao thốt nổi thành lời. Không thể nào tìm được một âm tiết thích hợp. Cô đã đoán là anh thích cô, nhưng giờ đây khi mà chính anh nói ra...

“Nói gì đó đi,” anh hồi hộp giục giã.

Cô lúng búng, “Chuvện này diễn ra được bao lâu rồi?” Mình nói giọng hệt bảc sĩ McDevitt.

“Lâu lắm rồi,” anh thở dài. “Từ đêm ra mắt.”

“Lâu đến thế sao?”

“Ừ.” Một tiếng thở dài nữa.

“Nhưng như thế là mấy tháng nay rồi!”

“Sáu tháng cả thảy.”

“Ngần ấy thời gian.” Cô đang đào bới lại quãng thời gian nửa năm qua, cách nhìn nhận của cô về cuộc đời mình chợt xoay theo một hướng hoàn toàn khác. Anh có nghiêm túc không nhỉ? Hừm, anh đã nói thế, nhưng cô sợ không dám tin anh. Chưa dám.

“Thảo nào anh đã tử tế với em đến thế,” cô gượng nói.

“Dù thế nào thì anh cũng vẫn sẽ tử tế với em cơ mà.”

“Thật không?”

“Chắc chắn rồi,” anh bẽn lẽn mỉm cười. “Chậc, có thể. Có lẽ... Còn em thì sao?”

“Em ư?”

“Em, ờ, cảm thấy thế nào?”

Những từ ngữ vẫn không chịu đến, và tất cả những gì khá khẩm nhát cô có thể lôi ra được là, “Em cảm thấy thích hẹn hò với anh vào tối thứ Bảy.”

“OK,” anh gật đầu, ngầm hiểu hàm ý. “Có thể em sẽ ghé qua nhà anh chứ? Em đã bảo là sẽ dạy anh nhảy mà.”

Thật ra cô chưa bao giờ nói thế cả, nhưng cô cứ để mặc như vậy. “Và anh vẫn nghĩ là em sẽ thích sushi, chỉ cần em tin anh thôi,” anh ân cần nói thêm.

“Em tin anh.”

***

Ngày hôm sau, khi Lisa nộp giấy báo nghỉ việc và thông báo ý định quay trở về London trong vòng một tháng nữa của mình, Jack cũng rất lịch sự đáp lại rằng, “Chúng tôi thật may mắn khi có được cô suốt thời gian qua.” Nhưng cô đủ sắc sảo để nhận ra rằng anh không hề hoàn toàn để tâm đến chuyện của cô.

“Và anh có thể thay thế tôi bằngTrix,” cô vô tư gợi ý.

“Chắc chắn chúng tôi sẽ xem xét về chuyện đó - ! A ha ha ha, ý nghĩ hay đấy!” anh dè dặt bật cười.
Bình Luận (0)
Comment