Sửu Hoàng

Chương 9

Hiền phi cố ý hạ mình tự đi thăm hỏi mẫu thân của Ngũ hoàng tử – Dương Chiêu Dung, hai nữ nhân không biết lúc đó đã có thỏa thuận gì.

Mà Thắng đế trong lòng có lẽ thực sự cảm thấy đối với Hoàng Phủ Kiệt có điều thua thiệt. Nói chung, Hoàng Phủ Kiệt rốt cuộc đã được đền bù theo mong muốn, bắt đầu cùng Ngũ hoàng tử theo Dương đô úy tập võ, rèn luyện cơ thể.

Nửa tháng sau, trong tiểu viện của Tứ hoàng tử Hoàng Phủ Kiệt nghênh đón tân thị phó.

Là hai cung nữ, cộng thêm hai lão bộc có tuổi.

Như vậy biến động xảy ra tại hoàng cung phi thường lặng lẽ, căn bản bình thường sẽ không có ai để ý chuyện này.

Hai lão bộc nghe nói từng làm việc tại Hoán y ti suốt nửa đời người, trước đó hình như hầu hạ một vị phi tử bị biếm lãnh cung. Vừa lúc Hiền phi muốn tìm hai người biết rõ quy củ trong cung, lại thận trọng để hầu hạ Tứ hoàng tử, người ở Nội cung ti liền đem hai lão nô tiến cử với Hiền phi.

Hai cung nữ còn lại là tú nữ mới tuyển tiến cung năm ngày trước, vừa đúng lúc hai cung nữ ở Thụy hoa cung là Đông Mai và La Lan bất ngờ bị trộm đạo giết chết. Hai cung nữ mới tới bởi vì đắc tội với mama giáo tập nên bị ném vào trong số cung nữ bổ sung đến Thụy hoa cung.

Hiền phi nhìn họ một chút, tùy ý lệnh bốn thị nô đi hầu hạ Tứ hoàng tử, bảo Hồng Tụ đưa người đến viện của Hoàng Phủ Kiệt.

Vừa bước vào tiểu viện, biểu tình Hồng Tụ liền cải biến, vén áo thi lễ rất kính trọng với hai lão nô.

“Hồng Tụ ra mắt hai vị đại sư phụ.”

Lão thái giám và bà cung nữ nhận thi lễ, lão thái giám không nói gì nhưng bà cung nữ trái lại mỉm cười một chút , “Hồng Tụ cô nương quá khách khí, cô nương bên cạnh nương nương là ngũ phẩm nữ quan, bà già này hẳn phải bái kiến cô nương trước mới đúng. Hơn nữa đề phòng vạn nhất, từ nay về sau Hồng Tụ cô nương cứ kêu hai người lão nô là Triệu công công và Dương mama là được rồi.”

“Vãn bối không dám.”

Hồng Tụ lần thứ hai vén áo thi lễ, trên mặt biểu tình cung kính mà trong lòng chẳng hề có ý phản đối. Trước đây tại phủ tướng quân, nàng tôn xưng bọn họ một tiếng đại sư phụ, nhị sư phụ, nhưng sau khi nàng tiến cung, bọn họ chỉ là người của tướng quân, luận thân phận nàng so với họ cao hơn một bậc. Nàng hành lễ như vậy cũng chỉ là làm cho đẹp mặt mà thôi.

Lão thái giám và bà cung nữ là người như thế nào? Hồng Tụ tuy lợi hại nhưng vẫn chỉ là một nữ nhân còn trẻ chưa trải hết sự đời, dù biểu tình trên mặt có che dấu tốt đến đâu cũng chẳng thể giấu nổi con mắt sắc sảo của hai người từng trải kia.

Chỉ là hai lão nhân ấy cũng không thất lễ đến mức nói toạc ra. Bọn họ khác với Hồng Tụ, họ từng bán mình làm nô cho Ngôn gia, từng chịu ân huệ của Ngôn Tịnh, lại được Ngôn Tịnh khẩn cầu mới vào Ngôn phủ bảo hộ cho ông ta, đồng thời cũng làm người dạy dỗ các gia tướng của Ngôn phủ. Bây giờ để đáp trả ân tình, bọn họ tiếp nhận lời cầu của Ngôn Tịnh, mạo danh thế thân nhập cung giúp đỡ ngoại tôn ông ta – Tứ hoàng tử Hoàng Phủ Kiệt, thời hạn là năm năm.

Nếu như Hoàng Phủ Kiệt tuổi nhỏ dễ bảo, bọn họ sẽ tự nhiên ái mộ truyền dạy; nếu như Hoàng Phủ Kiệt vữa không xây nên tường (ý nói vô dụng), bọn họ phải phụ trách bảo hộ Hoàng Phủ Kiệt an toàn. Lúc Hoàng Phủ Kiệt xuất cung lập phủ họ cũng sẽ rời đi. Năm năm sau, bọn họ hoàn trả hết ân tình sẽ được tự do.

Sở dĩ họ không để trong lòng thái độ của Hồng Tụ vì đối với họ mà nói, nghiền chết một người như Hồng Tụ dễ như nghiền tử một con kiến. Ai nói họ sẽ tức giận vì một con kiến?

Hồng Tụ bái hai vị lão nhân xong quay sang mỉm cười với hai cung nữ. Lần này không đợi Hồng Tụ mở miệng, hai cung nữ nhất tề cúi người vấn chào.

“Tiểu muội Thanh Vân, tiểu muội Bạch Liên ra mắt Hồng Tụ tỷ tỷ.”

“Hai vị tiểu muội mau mau đứng lên, sau này Tứ điện hạ và hai vị đại sư phụ đều phiền hai vị muội muội chiếu cố. Tứ điện hạ đã có một thái giám hầu hạ, các muội muội chỉ cần chiếu cố hai vị đại sư phụ hảo là được.” Hồng Tụ đặc biệt làm trò trước mặt hai lão nhân, phân phó hai cung nữ.

“Phải rồi Hồng Tụ tỷ tỷ, tứ điện hạ không có ở phủ sao?” Hai cung nữ cùng hỏi. Cung nữ tuổi nhỏ nhất Thanh Vân, khoảng chừng mười ba, mười bốn tuổi dáng dấp có vẻ hoạt bát hơn so với Bạch Liên.

“Điện hạ hiện đang ở chỗ Dương đô úy tập võ với Ngũ hoàng tử, khoảng chừng hơn nửa canh giờ nữa mới về. Triệu công công, Dương mama, hai vị muội muội, đây là nơi ở về sau của mọi người, nếu như thiếu cái gì thì xin trực tiếp nói cho Hồng Tụ biết.”

-----------------------------

Lúc này, ở Vũ thần viện chỗ Ngũ hoàng tử tập võ đã qua gần nửa canh giờ.

Như mọi ngày, Ngũ hoàng tử Hoàng Phủ Lưu sau khi thấy Dương đô úy ly khai liền chạy đến đấu võ với Hoàng Phủ Kiệt. Hoàng Phủ Kiệt kinh qua hơn nửa năm tập võ rèn luyện cũng không còn yếu đuối như trước đây. Nhưng mỗi lần sắp thắng, thị nô của Hoàng Phủ Lưu là Lữ Vĩ sẽ ngáng chân hắn, nếu không dùng chân ngáng trở thì sẽ giả bộ dìu hắn nhưng cố ý giữ cho Hoàng Phủ Lưu thừa cơ ra tay.

Lữ Vĩ là người trưởng thành, lại cùng Hoàng Phủ Lưu tập chút võ nghệ, tuy rằng chỉ là một thời gian ngắn nhưng cũng đủ khiến Hoàng Phủ Kiệt nếm vị đắng tận cùng.

Lặp đi lặp lại, chỉ cần Dương đô úy ly khai, đôi chủ tớ cứ như vậy liên hợp lại khi nhục hắn.

Trương Bình muốn bẩm báo lên trên, nhưng mỗi lần muốn cáo trạng đều bị đôi chủ tớ ác nhân tố cáo trước, làm hại y bị Dương đô úy hai lần trượng côn, nói nếu như còn làm ảnh hưởng đến việc tập võ của hoàng tử thì sẽ không cho y đến Vũ thần viện nữa.

Bất đắc dĩ Trương Bình chỉ có thể đứng nhìn, trừ phi đôi chủ tớ ra tay quá mức còn lại y không dám nhúng tay vào. Nếu không đến một ngày bị cách ly Vũ thần viện, không có thị nô ở bên hầu hạ, đôi chủ tớ càng khi dễ Hoàng Phủ Kiệt nhiều hơn. Buồn bực đến mức thiếu chút nữa y lao vào đánh Lữ Vĩ rách bươm như bao tải, nếu không phải là lo lắng chuyện sau này, y thực sự rất muốn làm thế. Cho nên hiện tại y chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn Hoàng Phủ Kiệt lần thứ hai bị Lữ Vĩ đẩy té, Hoàng Phủ Lưu xông lên ngồi đè lên người hắn.

Bây giờ phải dựa vào chính ngươi, Trương Bình âm thầm mong Hoàng Phủ Kiệt nỗ lực lên.

Hoàng Phủ Kiệt liều mạng giãy dụa muốn hất Ngũ hoàng tử đang cưỡi trên người hắn xuống.

“Tuyệt a! Điện hạ, chiêu sức nặng ngàn cân này của ngài phi thường tuyệt, quả thực hay tuyệt không thể tả. Nếu Dương đô úy có nhìn thấy cũng sẽ giơ ngón tay cái tán thưởng ngài.” Lữ Vĩ đứng bên cạnh tâng bốc.

“Ha ha, Lữ Vĩ, ngươi xem hắn có giống con rùa lớn? Liều mạng trở mình a trở mình, bất quá cũng không lật người lại được.” Ngũ hoàng tử hài lòng cười nói, giơ kiếm trúc trong tay lên đâm vào tay Hoàng Phủ Kiệt .

“Ha ha, điện hạ, nô tài cũng không dám nói lung tung. Ngài nói cái gì thì là cái đó”. Lữ Vĩ che miệng cười hắc hắc.

Trương Bình cố gắng nhẫn nại, nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Kiệt, âm thầm khuyến khích hắn, cố gắng lên! Cố gắng lên!

Hoàng Phủ Kiệt ngó chăm chú Trương Bình một cái, phát hiện ra trong mắt y ngập tràn lo lắng sốt ruột, còn có phẫn nộ. Cúi đầu, nam hài run cánh tay chống đỡ nửa người trên, đột nhiên dồn sức vào chân đem Hoàng Phủ Lưu hất xuống.

Hoàng Phủ Lưu bị bất ngờ, chân ngã đập trên đất, miệng ngoác ra khóc. Lữ Vĩ cả kinh, vội vã tiến đến nâng Hoàng Phủ Lưu dậy.

“Điện hạ, ngài có bị làm sao không? Để nô tài xem ngài bị thương chỗ nào?”

Gã quay sang Hoàng Phủ Kiệt oán giận nói :”Tứ điện hạ, ngài là huynh trưởng sao lại mạnh tay với điện hạ? Điện hạ tôn quý, nếu như bị thương chỗ nào thì lấy ai gánh chịu?”

Ngũ điện hạ nhà ngươi tôn quý bộ Tứ điện hạ chúng ta không tôn quý chắc? Trương Bình tuy tức giận đi tới nâng Hoàng Phủ Kiệt dậy, nhưng không hề mở miệng nói. Họa là từ miệng mà ra, y đã minh bạch đạo lý này.

“Lữ Vĩ, Lữ Vĩ, giúp ta đánh hắn! Đau quá! Đau quá! Đau chết mất! Ô ô!” Ngũ điện hạ thương thế không có nghiêm trọng, đầu gối chỉ bị sưng đỏ, ngay cả xước da cũng không nhưng lại khóc lóc như thể bị chặt đứt chân.

Trái lại, trên người, trên tay Hoàng Phủ Kiệt đều có vết thương, trên lưng cũng có vết tích bầm tím. Trương Bình yêu thương dẫn Hoàng Phủ Kiệt sang một bên, lấy túi nước dội lên giúp hắn rửa sạch vết thương. Muốn băng bó cho hắn thì Hoàng Phủ Kiệt lắc đầu cự tuyệt. Hiện tại có hảo băng bó cũng vô dụng, lát nữa hắn vẫn còn bị khinh nhờn, chịu thương tích thêm lần nữa.

Lữ Vĩ sợ bị trách phạt, cẩn thận đỡ Ngũ điện hạ ngồi xuống ghế đá. Gã không thể đánh hoàng tử, nhưng thân là lục phẩm thái giám gã có thể thị uy với thái giám không có phẩm trật bên cạnh Hoàng Phủ Kiệt.

Lữ Vĩ đi tới chỗ Trương Bình đang tẩy trừ vết thường cho Hoàng Phủ Kiệt, giang tay tát cho y một cái.

“Cẩu nô lớn mật, thấy Ngũ điện hạ thụ thương còn không đi gọi thái y!”

Trương Bình bưng mặt, nhỏ giọng nói: “Nô tài phải hầu hạ Tứ điện hạ, không thể ly khai.”

“Tứ điện hạ các ngươi không có thụ thương, ở đây lại chỉ có hai thị nhân chúng ta, ta phải hầu hạ Ngũ điện hạ, ngươi không có việc gì sao không đi? Lẽ nào ngươi cố ý muốn thương thế của Ngũ điện hạ nặng thêm mới chịu đi thỉnh thái y tới?” Lữ vĩ làm bộ muốn đánh Trương Bình lần nữa.

Ngươi mù hả? Tứ điện hạ trên tay, trên người vết thương lồ lộ như vậy mà ngươi nhìn không thấy! Trương Bình cúi đầu, ép xuống phẫn nộ.

“Không, không phải. Nô tài lập tức đi ngay.”

“Còn không mau đi !” Lữ Vĩ đá một cước.

Trương Bình bị Lữ Vĩ một cước đạp ngã xuống đất, không dám cãi lại, đứng lên nói với Hoàng Phủ Kiệt: “Điện hạ, nô tài đi thỉnh thái y. Ngài chờ nô tỳ làm xong việc sẽ quay về.”

“Ngươi đi mau! Còn phiền nhiễu cái gì!” Lữ Vĩ rống lên giận dữ, tiếng khóc Ngũ hoàng tử càng lớn hơn.

Hoàng Phủ Kiệt liếc mắt nhìn Lữ Vĩ, quay sang gật đầu với Trương Bình. Hắn nhìn ra Trương Bình đang phẫn nộ, thực sự nếu không để y ly khai, không biết y sẽ gây chuyện gì nữa. Hắn cũng không muốn Trương Bình bị Dương đô úy trách phạt.

Trương Bình được phép liền khập khiễng rời đi.

Trương Bình rời đi, thao trường chỉ còn lại ba người, chủ tớ bọn họ và Hoàng Phủ Kiệt. Lữ Vĩ đảo mắt, Dương đô úy mỗi ngày đều để cho bọn họ tập luyện nửa canh giờ, chưa hết thời gian tuyệt không đến. Thời gian lúc này còn khá dư dả.

“Tứ điện hạ, Ngũ điện hạ ta đã thụ thương, không thích hợp làm đối thủ của ngài, ngài xem nô tài thay thế có được không?”

Hoàng Phủ Kiệt ngẩng đầu, hắn còn chưa kịp nói Lữ Vĩ đê tiện thì bên kia Hoàng Phủ Lưu đã lớn tiếng reo lên: “Đúng! Lữ Vĩ, ngươi giúp ta đánh hắn! Giúp ta báo thù!”

Lữ Vĩ quay đầu lại nịnh nọt cười nói. “Điện hạ, nô tài cũng không dám đánh Tứ điện hạ, nô tài chỉ là thay ngài làm đối thủ cho Tứ điện hạ luyện tập mà thôi.”

“Ta mặc kệ ngươi làm cái gì! Ngươi động thủ nhanh lên một chút cho ta!”

“Vâng. Nếu điện hạ đồng ý, nô tài xin vượt quyền.”

Lữ Vĩ đi tới bên cạnh Hoàng Phủ Kiệt, ngoài cười nhưng trong không cười, chìa tay ra “Tứ điện hạ, thỉnh ngài ra tay trước.”

Hoàng Phủ Lưu ở một bên trợ uy, trong lòng vui vẻ phi thường. Hai người giao đấu, ai thắng ai thua vừa nhìn đã hiểu ngay, một người trưởng thành hai mươi mấy tuổi, thân thể cường tráng, một người là tiểu hài tử gầy yếu chưa quá mười tuổi.

Hoàng Phủ Lưu chỉ là tiểu hài tử, không nghĩ tới cái gì đê tiện với không đê tiện, chỉ cần làm hắn hả giận là được.

Mà Lữ Vĩ tựu biết rõ cái gọi là đê tiện vô sỉ nhưng gã muốn lấy lòng Ngũ điện hạ mong thoát khỏi trách phạt. Gã làm đối thủ của Tứ hoàng tử chỉ cao đến thắt lưng mình.

Hoàng Phủ Kiệt không có cự tuyệt, nói với Lữ Vĩ:

“Ngươi có thể làm đối thủ của ta nhưng ngươi lớn hơn ta, khỏe hơn ta, để công bằng, ta phải xài vũ khí. Ngươi chịu không?”

Lữ Vĩ có chút tự phụ không thèm để mắt tới tiểu hài tử, vui vẻ rộng rãi nói :”Đương nhiên rồi, cứ theo ý ngài”

Hoàng Phủ Kiệt đi tới trước giá để vũ khí, cân nhắc một hồi.

Lữ Vĩ cười thầm trong lòng, ngươi có thể nhấc nổi thương đao ở đó mới là lạ! Hừ, vậy cũng tốt, đến lúc ngươi bị thương ta cũng chỉ có thể nói là do ngươi tự chuốc lấy.

Hoàng Phủ Kiệt vừa ý thanh bối đao trọng lượng lục cân tam lưỡng (63 cân), chuôi đao không dài, ngay cả chuôi đao bên trong cũng không quá hai thước, sống dao lại khá dày. Hoàng Phủ Kiệt rút nó ra, hai tay ráng sức cầm lấy chuôi đao, cách sử dụng y như đàn bà.

Thấy Hoàng Phủ Kiệt chỉ rút đao đã hết sức, Lữ Vĩ càng cười khinh thường. Dù sao cũng là tiểu hài tử, cho rằng có vũ khí thì sẽ thiên hạ vô địch. Để ta xem ngươi có thể vung nó lên hay không!

“Lữ Vĩ, hắn lấy đao, ngươi cũng lấy đao!” Ngũ hoàng tử bên cạnh gào lên.

Lữ Vĩ quay đầu lại, “Điện hạ, không thể được. Nếu như nô tài cầm đao đả thương Tứ điện hạ sẽ không phải chuyện tốt.”

“Thế nhưng. . .”

“Điện hạ không cần lo lắng, nô tài sẽ làm cho ngài hết giận.” Những lời này Lữ Vĩ nói rất nhỏ.

Hoàng Phủ Lưu ngầm hiểu, cũng len lén nở nụ cười.

Hoàng Phủ Kiệt cuối cùng cũng rút được đao lên, kéo đao đi tới giữa sân.

Lữ Vĩ khom người, nói: “Đắc tội rồi.” Chân liền xuất chiêu đá ngã Hoàng Phủ Kiệt.

Hoàng Phủ Kiệt căn bản không phải đối thủ của Lữ Vĩ, hai ba lần bị Lữ Vĩ đánh ngã. Bối đao cũng rơi xuống bên cạnh hắn.

“Ha ha! Lữ Vĩ ngươi thật lợi hại! Đánh hắn đánh hắn!” Hoàng Phủ Lưu cao hứng bừng bừng, chỉ thiếu phần hoa chân múa tay vui sướng.

Lữ Vĩ đi bước một tới bên Hoàng Phủ Kiệt, nhìn hắn vật lộn muốn bò dậy, cố ý chìa tay đỡ. Chỉ có nâng hắn đứng lên, gã mới có thể chính đại quang minh đánh vị sửu hoàng tử này mà không bị trách mắng.

Vừa nghĩ bản thân đã đánh ngã được một vị hoàng tử, từ đáy lòng Lữ Vĩ khó ức chế nổi niềm hưng phấn tuôn trào. Là do ngươi xui xẻo thôi, ai bảo ngươi thân là hoàng tử nhưng lại bị hoàng đế chán ghét.

“A a a!”

Không ai rõ chuyện gì vừa xảy ra.

Bởi vì chuyện xảy ra quá nhanh, ngay cả đương sự Lữ Vĩ cũng chỉ khi bàn tay truyền đến kịch liệt đau đớn mới biết ba ngón tay phải của gã đã đứt lìa khỏi thân thể.

Lữ Vĩ phát ra tiếng kêu thảm thiết. Gã không ngờ Hoàng Phủ Kiệt thừa lúc hắn chìa tay kéo dậy liền hươ đao xuống tay phải gã.

Hoàng Phủ Lưu sợ đến ngây người, ngay cả kêu lên sợ hãi cũng quên mất.

Bàn tay Lữ Vĩ máu phun dữ dội, gã kêu to thảm thiết. Vì sao lại như vậy? Vì sao?!

Hoàng Phủ Kiệt âm hiểm cười, thừa dịp Lữ Vĩ mất đề phòng dùng toàn lực hai tay vung đao chém xuống chân Lữ Vĩ.

Lữ Vĩ ngã vật xuống, đầu gối chảy rất nhiều máu. Hoàng Phủ Kiệt chém rất ngọt, khiến gã không thể đứng lên, lăn lộn trên đất kêu thảm thiết.

Hoàng Phủ Lưu run bắn, hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn thấy tứ hoàng huynh, người vẫn bị hắn khi dễ vung một đao rất nhanh bổ lên người Lữ Vĩ.

Máu, máu chảy khắp người.

Trên người, trên mặt Hoàng Phủ Kiệt dính không ít máu, cười âm u, kéo đao đi tới cạnh Lữ Vĩ nhìn gã một chút, chậm rãi giơ bối đao trong tay lên.

“Không nên——! Tứ điện hạ tha nô tài a! Tha nô tài một cái mạng chó! Người cứu mạng! Người cứu mạng a! Ngũ điện hạ người cứu mạng a ---!”

Lữ Vĩ sợ hãi đến phát điên, gã chẳng ngờ Hoàng Phủ Kiệt có thể nhấc nổi đao, càng mù mịt chuyện Hoàng Phủ Kiệt dùng đến thủ đoạn độc ác. Hắn có thật chỉ là một tiểu hài tử? Hắn sao dám vung đao chém người? Hơn nữa còn chém đứt các ngón tay của gã.

Lữ Vĩ đúng ra không nên té ngã chỗ này, gã lẽ ra phải đứng tại một bên khinh thường Hoàng Phủ Kiệt. Gã thực không nghĩ hắn sẽ có đủ lực vung đao chém tới. Nhưng gã chỉ mất cảnh giác một chút đã bị Hoàng Phủ Kiệt rút đao gây thương tích.

Hoàng Phủ Kiệt nhìn đệ đệ cùng cha khác mẹ Hoàng Phủ Lưu, môi hé ra câu dẫn, bổ một đao xuống.

Máu văng tung tóe trên mặt gã thị nô đương giãy giụa trên đất, thậm chí còn bắn lên mặt hắn. Bất quá không quan hệ, lau một chút sẽ sạch sẽ.

Người nọ nằm trên đất van xin rất nhiều, rất êm tai. Gã đang cầu xin hắn tha cho một cái mạng nhỏ.

Nếu như Lữ Vĩ có dũng khí chạy trốn, gã có thể còn lưu được một mạng. Nhưng gã đã choáng váng vì Hoàng Phủ Kiệt đột nhiên bộc phát tâm tư hung tàn, sự sợ hãi từ nhỏ với người trong hoàng thất chậm rãi bao phủ lên toàn bộ thần trí gã.

Gã quên rằng mình đã từng diễu võ dương oai như thế nào trước Tứ hoàng tử, gã cũng quên rằng Tứ hoàng tử vẫn còn nhỏ, lực võ yếu, căn bản không phải đối thủ của gã.

Hoàng Phủ Kiệt vẫn nhìn Hoàng Phủ Lưu, vừa nhìn vừa vung một đao.

Một đao lại một đao, đao chém xuống, Lữ Vĩ thanh âm từ từ chuyển nhược, thân thể co quắp vài cái rồi không còn cử động nữa.

“A a a! Nương! Cậu! Nương ——!”Hoàng Phủ Lưu rốt cục gào to, khóc rất lớn, nhưng vẫn bất động không chạy nổi. Chất lỏng ấm áp chảy ra từ quần hắn.

Hoàng Phủ Kiệt cúi đầu nhìn người ở dưới chân đá một cái, xác định gã sau này không còn có thể uy hiếp ai, kéo bối đao đã dính máu đến chỗ Hoàng Phủ Lưu.

Tốt, nếu ngươi đã chết, Trương Bình sẽ không cần ra tay. Rõ ràng Trương Bình rất mạnh nhưng phải giả vờ yếu sức chịu đòn của ngươi.

Hoàng Phủ Lưu vẫn đương thét chói tai.

Hoàng Phủ Kiệt dùng ánh mắt khó dò chiếu tướng hắn, khuôn mặt tươi cười lộ ra quỷ dị. Người ở ngoài viện nếu nghe thấy tiếng la của Ngũ hoàng tử, có chạy tới không?

Hoàng Phủ Lưu thấy bản thân đã gặp ác ma, một ác quỷ đến từ địa ngục.

“Nhớ kỹ, Lữ Vĩ muốn giết ngươi nên hai ta đồng lòng giải quyết hắn. Nếu như ngươi quên, ta sẽ giết ngươi.”

Ác ma ghé vào lỗ tai hắn nói, lặp đi lặp lại mãi cho đến khi hắn gật đầu.

Sau đó kẻ ma quỷ kia mạnh mẽ kéo tay hắn đến chỗ Lữ Vĩ, mặt gã đã bị chém nát, nhét đao vào tay hắn, cùng hắn nắm chặt chuôi đao.

“Lữ Vĩ là do chúng ta cùng giết. Nhớ kỹ chưa?”

Hoàng Phủ Lưu gật đầu, hắn rất sợ, chỉ còn biết gật đầu.

Máu vẫn còn ấm. Nhìn thấy rất rõ những tơ máu trên mặt gã, Hoàng Phủ Lưu trừng trừng nhìn hai mắt Lữ Vĩ như muốn rớt khỏi tròng không thể khép lại, sau đó hạ đao xuống vũng máu lênh láng.

Lữ Vĩ đã bị giết , hắn đã chứng kiến Lữ Vĩ bị sát hại.

Hoàng Phủ Lưu không biết tự khi nào Hoàng Phủ Kiệt đã buông tay hắn ra, cũng không để ý Hoàng Phủ Kiệt tự chém mình một đao, nằm sấp bên cạnh hắn.

Hoàng Phủ Lưu bị dọa đến quên khóc, cứ như vậy ngơ ngác ngồi ở đó.

Trương Bình mời được thái y đến Vũ thần viện thì nơi đây đã trở nên đại loạn. Thái giám, cung nữ, cả thị vệ đứng chật ních trong sân.

Tim Trương Bình đập mạnh, đã xảy ra chuyện gì? Y cố ý kéo dài thời gian vời thái y, chỉ trì hoãn một lúc mà thế nào ở đây xảy ra biến động?

Dương đô úy ôm cháu trai của mình vỗ về không ngừng, dù hắn hỏi gì, tiểu hài tử một câu cũng không nói. Ngơ ngác đờ đẫn như khúc gỗ.

Dương đô úy sốt ruột đến độ muốn giết người! Bất quá hắn án lệ tuần tra có nửa canh giờ, nhưng lúc trở về lại phát hiện Vũ thần viện khắp nơi đều là người, hoảng loạn rối ren.

Trên mặt đất một thây người mang rất nhiều vết thương đã chết, nhĩn kỹ thì trên mặt cháu trai đầy máu, hắn sợ đến nỗi giằng lại cháu mình từ trong lòng cung nữ kiểm tra. May mắn chỉ là máu kẻ khác, mới thở phào một chút thì phát hiện tiểu hài tử thần sắc có vấn đề.

Ngũ hoàng tử trong miệng một mực nhắc đi nhắc lại cái gì đó, Dương đô úy ghét sát tai nghe kỹ, phát hiện Hoàng Phủ Lưu nhất nhất nói một câu: “Ta giết hắn. . . Ta giết hắn. . .”

Dương đô úy quay nhìn tử thi trên mặt đất, hắn lay gọi thế nào tiểu hài tử cũng không hoàn hồn, lại bắt gặp Tứ hoàng tử nằm trên đất, bụng có một đạo vết thương, vậy mà hài tử đó vẫn chịu đựng không khóc, hỏi đệ đệ hắn có bình yên vô sự?

Dương đô úy không biết đã xảy ra chuyện gì đành hỏi Tứ hoàng tử.

Tứ Hoàng Tử ôm bụng nói ngắt quãng: “Gã, gã. . . đánh ta, rút đao muốn giết ngũ hoàng đệ, nói cái gì là số tiền lớn, còn nói muốn giá họa cho ta và ngũ hoàng đệ, cả hai . .” Hoàng Phủ Kiệt nói còn chưa dứt lời liền ngất đi.

Chuyện ở Vũ thần viện rất nhanh đến tai hoàng đế.

Dương đô úy tự mình đến nhận phạt, bị Thắng đế phạt đánh ba mươi trượng ở pháp đình.

Thị nô Lữ Vĩ đã chết, Tứ hoàng tử Hoàng Phủ Kiệt trọng thương, Ngũ hoàng tử Hoàng Phủ Lưu bị dọa đến phát sốt.

Còn lại Trương Bình cũng bị gọi đến tra hỏi.

Trương Bình thành thật nói rằng Lữ Vĩ nhất quyết bắt y đi thỉnh thái y tới trị liệu vết thương cho Ngũ điện hạ, Tứ điện hạ bất đắc dĩ đành để y đi. Chuyện sau đó y không hề biết chút gì.

Việc ở Vũ thần viện điểm đáng ngờ rất nhiều, nhưng vô luận thế nào mọi người đều hiểu đại thể là thị nô Lữ Vĩ tâm sinh phản bội, đả thương Tứ hoàng tử sau rút đao ám sát Ngũ hoàng tử, nhưng gã không ngờ lại bị tứ, ngũ hoàng tử liên thủ phản kháng, cuối cùng không địch lại bị giết chết.

Hoàng đế hoài nghi, sư phụ của hai vị hoàng tử Dương đô úy hoài nghi, mẫu thân Ngũ hoàng tử Dương chiêu dung hoài nghi, mẫu thân Tứ hoàng tử Hiền phi cũng hoài nghi.

Thế nhưng cho dù bọn họ có hoài nghi thế nào đều không thể vẽ ra một bức tranh hoàn chỉnh, bọn họ đều thấy khuyết một mảnh nào đó, nhưng lại nghĩ không ra là thiếu mảnh nào.

Hiện tại chân tướng còn phải chờ Ngũ hoàng tử hảo dưỡng bệnh xong mới biết.

Trương Bình cũng hỏi Hoàng Phủ Kiệt.

Hoàng Phủ Kiệt nằm ở trên giường uống hết bát thuốc, nói với Trương Bình: “Đắng”

Trương Bình cười, “Thuốc đắng dã tật, có lợi cho bệnh. Ngươi đừng coi thường vết thương trên bụng.”

Hoàng Phủ Kiệt lại nói: “Đắng.”

“Hảo, hảo, ta sợ ngươi rồi. Ngươi muốn ăn đồ chua hay ngọt?”

Hoàng Phủ Kiệt suy nghĩ một chút. “Chua đi.”

Trương Bình không thể làm gì khác hơn là đứng dậy mang toan mai (ô mai) ướp cho hắn. Thật không hiểu tiểu tử này sao lại thích ăn đồ chua.

Trương Bình ngả ba viên toan mai vào đĩa đem đến trước mặt tiểu hài tử, dùng tăm nhọn xuyên một viên đưa hắn.

Tiểu hài tử ăn khen ngon.

“Hiện tại ngươi có thể nói ra không? Ngày hôm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Tiểu hài tử ngậm toan mai không chịu nhả hạt, giữ lại thưởng thức, đưa đẩy trong miệng nói: “Lữ vĩ muốn giết Ngũ đệ, ta và Ngũ đệ hợp sức giết hắn.”

“Thực sao?” Trương Bình chưa từng hồ nghi tiểu hài tử nói dối, chỉ là cảm thấy vô cùng kinh ngạc vì hai tiểu hài tử không những có thể đoạt được đao trong tay một người trưởng thành, mà còn giết được hắn.

“Thật.” Tiểu hài tử phun ra mai hạch, tươi cười.

Trương Bình ôm tiểu hài tử vào lòng, an tâm thở nhẹ “Ngươi không có việc gì là tốt rồi.”

Sau này mặc kệ ai nói gì, ta quyết sẽ không ly khai khỏi ngươi. Giờ nghĩ lại vẫn còn thấy sợ.

Tiểu hài tử dựa trong lòng Trương Bình, lấy tay y cọ cọ lên mặt.

“Có sợ không?”

“Sợ.” Hắn sợ lão ngũ tỉnh táo lại không để ý đến uy hiếp của hắn mà nói ra chân tướng.

Hai ngày sau Ngũ hoàng tử Hoàng Phủ Lưu đã có thể nói chuyện. Đương kim thiên tử biết tin, tự mình đến thăm hỏi.

Thắng đế ngồi ở trước giường ngũ nhi, cố gắng dùng thanh âm ôn nhu nói: “Lưu nhi, nói phụ hoàng biết còn có chỗ nào khó chịu.”

Hoàng Phủ lưu lắc đầu, mẫu thân hắn ở một bên chăm sóc cũng lo lắng nhìn hắn.

“Ngày đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ngươi còn nhớ rõ không?” Thắng đế xoa dịu nhi tử vài câu, liền muốn tìm ra đáp án cho nghi hoặc trong lòng.

Hoàng Phủ Lưu liều mạng lắc đầu, tiếp đó khóc nấc lên.

Mẫu thân hắn Dương chiêu dung ở bên thương tâm nói: “Hoàng thượng, tiện thiếp cũng hỏi qua hài nhi vài câu giống vậy, nhưng vừa hỏi hài nhi đều khóc lóc, có lúc còn gào lớn. Thái y đến khám nói là Lưu nhi bị sợ hãi, kiến nghị hay nhất không nên nhắc lại một chuyện cùng ngày, miễn cho khuấy đảo tâm tư hắn.”

Thắng đế thở dài, “Tại sao lại bị như thế?”

“Hoàng thượng, ngài cần phải làm chủ cho Lưu nhi a.” Dương chiêu dung đẫm lệ. “Hai mẫu tử chúng thần cho tới giờ chưa từng nghĩ đến tranh chấp cái gì đó, chỉ cầu một đời bình an. Hoàng thượng. . .”

“Trẫm biết ngươi hiểu chuyện.” Thắng đế nhìn nữ tử trước mắt, tâm trạng nhất thời nhu hòa không ít.

” Chuyện Vũ thần viện trẫm sẽ cho điều tra rõ, cấp cho hai mẫu tử ngươi hảo một cái công đạo.”

“Tiện thiếp thay mặt Lưu nhi tạ ơn bệ hạ quan tâm.”

Thắng đế cảm thấy hài lòng, nói với Dương chiêu dung vài câu liền rời đi, vừa xoay người đi một đoạn chợt nghe phía sau có người gọi:

“Phụ hoàng, phụ hoàng!”

“Lưu nhi?”

Hoàng Phủ Lưu lệ tuôn đầy mặt, vươn tay hướng Thắng đế.

Thắng đế đau lòng, đi tới cạnh giường ôm nhi tử vào lòng, “Đừng sợ, phụ hoàng ở ngay bên cạnh ngươi.”

“Phụ hoàng, ta, ta giết hắn. . . Ta giết hắn. . .” Hoàng Phủ Lưu khóc thút thít nói.

“Ngươi giết ai?”

“Lữ Vĩ. . . Ta giết Lữ Vĩ.”

Thắng đế trong lòng lóe lên điểm nghi hoặc, “Ngươi vì sao muốn giết hắn?”

“Bởi vì, bởi vì. . .” Trong đầu Hoàng Phủ Lưu nảy lên lên điều gì đó, hình như có ai đó đã ghé vào tai hắn lặp lại không ngừng : Lữ Vĩ muốn giết hắn, nên bọn hắn đã giết gã.

“Bởi vì hắn muốn giết ta.” Hoàng Phủ Lưu nắm chặt vạt áo phụ hoàng, vùi người vào thật sâu.

“Phụ hoàng, tứ ca. . . đã cứu ta. . .”

------------------

Nửa tháng sau, Thụy hoa cung có khách tới.

“Điện hạ, Ngũ điện hạ tới thăm ngài. Người xem. . .” Một trong hai cung nữ ngoài cửa, Thanh Vân bẩm báo.

Hoàng Phủ Kiệt đang nằm trên giường xem sách, nghe vậy lặng lẽ nhét xuống dưới gối.

“Thỉnh người vào.”

Lại nói tiếp, từ ngày hắn thụ thương trở về, phát hiện trong viện có bốn nô bộc. Một lão thái giám, một bà mama và thêm hai cung nữ nữa.

Lúc đầu hắn còn cảm thấy rất kinh ngạc, sau nghe Hồng Tụ đặc biệt giới thiệu, hắn mới biết chuyện gì xảy ra.

Ban đầu ngoại trừ Trương Bình ra, hắn không thích kẻ nào khác hầu hạ, sau phát hiện hai nàng cung nữ cũng không muốn thân cận hắn, chủ yếu đi hầu hạ hai vị kia, lúc này hắn mới an tâm.

Bởi vì hắn thụ thương nên việc gặp mặt cũng khá giản đơn. Hai vị lão nhân thấy hắn, trong mắt có kinh ngạc nhưng không nói thêm gì. Trái lại ánh mắt hai cung nữ nhìn Hoàng Phủ Kiệt rõ ràng kinh sợ và chán ghét.

Hoàng Phủ Kiệt nằm ở trên giường chờ Hoàng Phủ Lưu tiến vào. Hắn tuyệt không lo lắng mục đích đến đây của Hoàng Phủ Lưu. Hoàng Phủ Lưu nếu đã tỉnh lại nhưng không nói ra sự thật, hắn chẳng có gì phải sợ.

Hắn thừa nhận hơn nửa là do hắn bị kích động, lập mưu hạ sát Lữ Vĩ nhưng sau này hắn xác thực có chút hối hận. Theo kế hoạch ban đầu, hắn không nên để lại dấu vết mới đúng, thế nhưng ngày đó hắn đã rất tức giận.

Hắn bất quá chỉ là một hài tử mới mười tuổi, so với các hài tử bình thường khác có trưởng thành hơn một chút nhưng bản chất vẫn là một hài tử. Mà tiểu hài tử lúc vui thì sẽ cười, giận thì sẽ đập phá. Tiểu hài tử luôn luôn làm việc ấu trĩ, không bận tâm đến hậu quả, lúc hắn có thể nghĩ đến việc sửa chữa tàn cục thì đã muộn rồi.

Hoàng Phủ Lưu được cung nữ dẫn đến, Trương Bình đi theo sau, Thanh Vân cũng đóng cửa rời đi.

Hoàng Phủ Kiệt ngẩng đầu nhìn về phía Ngũ hoàng đệ có chút hoảng sợ.

Hoàng Phủ Lưu trừng ánh mắt chết chóc nhìn hắn, đáy mắt phát ra tia cuồng loạn kỳ lạ.

Hoàng Phủ Kiệt ngờ vực, đột nhiên nói: “Trương Bình, ngươi ra ngoài trước.”

Trương Bình lo lắng nhìn hắn một cái, theo lời yên lặng lui ra.

Trong phòng chỉ còn lại có hai người bọn họ.

Hoàng Phủ Lưu, Hoàng Phủ Kiệt đối mắt nhìn nhau một lát.

Hoàng Phủ Lưu mở miệng trước: “Ngươi. . .Ta sẽ không nói cho người khác.”

Hoàng Phủ Kiệt nghiêng đầu.

Hoàng Phủ Lưu từng bước đến gần, trong mắt tựa hồ phát quang.

“Ngươi lá gan thật lớn, ngươi làm sao dám. . . ? Ta chóng bị ngươi hù chết rồi! Ta lần đầu tiên thấy sát nhân. . .” Ngũ hoàng tử run lên một chút, nhớ tới bản thân đã tè ra quần thì mặt đỏ ửng.

Hoàng Phủ Kiệt không rõ rốt cuộc Hoàng Phủ Lưu có ý gì? Không phải đến uy hiếp hắn? Cũng không phải đến mắng hắn? Nó thế nào lại kích động như vậy?

Hoàng Phủ Lưu cắn môi, “Ta không muốn. . . khi dễ ngươi, thế nhưng tất cả mọi người đều khi dễ ngươi, nếu như ta không làm, bọn họ sẽ khi dễ ta.”

Hoàng Phủ Kiệt vẫn nghiêng đầu nhìn hắn.

“Mẫu thân ta là Chiêu dung, đại hoàng huynh, nhị hoàng huynh còn có tam hoàng huynh chưa từng để mắt đến ta. Trước đây phụ hoàng thương yêu ta, bọn họ đố kỵ, âm thầm hạ thuốc xổ, mùa đông còn đẩy ta xuống hồ. Bọn họ còn hại ta xấu mặt trước phụ hoàng, khiến phụ hoàng không bao giờ yêu thương ta như trước đây nữa… Lữ Vĩ là do đại hoàng huynh tống cho ta, bởi nguyên lai thị nhân theo hầu ta đã bị hắn đánh chết, nói là do bất kính với hắn.”

Hoàng Phủ Lưu không để ý Hoàng Phủ Kiệt có nghe hay không nghe, liên tục nói như sâu bò trong ống, nói rất nhiều, nói quá khứ hắn cũng là người đáng thương, từ nhỏ đến lớn bị các huynh trưởng khi dễ cho đến khi xuất hiện Tứ hoàng tử địa vị kém hơn hắn, hắn mới thoát khỏi khổ cảnh.

Hoàng Phủ Kiệt nghe vậy không những không có cảm giác đồng bệnh tương liên mà trái lại trong lòng phát sinh căm phẫn kỳ lạ. Nhưng hắn không đem phẫn nộ biểu thị ra ngoài.

Hoàng Phủ Lưu tiến đến gần hơn một chút, phi thường thành khẩn nói với Hoàng Phủ Kiệt: “Chúng ta sau này chơi cùng nhau được không?”

“Tốt.” Hoàng Phủ Kiệt thoạt nhìn rất hài lòng cười nói với Hoàng Phủ Lưu.

“Chúng ta sau này chính là một.” Hoàng Phủ Kiệt như đang nhắc nhở chính mình. Hắn không nghĩ sự kiện giết thị nhân lần này sẽ mang đến cho hắn kết quả như thế, chẳng qua kết quả này so với sự mong đợi của hắn có tốt hơn.

Nhưng hắn cũng minh bạch nếu như ngày đó bản thân không chống lại lão ngũ, giết Lữ Vĩ uy hiếp hoàng đệ, lão ngũ đại khái cũng sẽ không sinh ra cảm giác muốn chơi với hắn.

“Ân! Chúng ta về sau cùng nhau theo cậu ta tập võ, ta không bao giờ … khi dễ ngươi nữa.” Ngũ hoàng tử cười mỉa.

“Không quan hệ, chính là ngươi đánh không lại ta. Trước đây bất quá là ta nhường ngươi mà thôi.” Hoàng Phủ Kiệt lần đầu tiên biểu hiện ra mặt cường ngạnh xen lẫn tự tin của mình trước mặt một hoàng tử.

Hết lần này tới lần khác bị Hoàng Phủ Kiệt điên cuồng và hung tàn làm chấn động, Ngũ hoàng tử sản sinh ra tâm lý sùng bái khác thường, hắn nghĩ sửu hoàng huynh lúc này thật phi thường cao to.

“Ngươi, ngươi trước đây giả bộ yếu đuối?”

“Đều không phải. Ta trước đây không được ăn no, thân thể cũng không lớn nổi.”

Là sao?

“Nói cho ngươi một bí mật, ta hình như trời sinh sức khỏe vô cùng.” Bí mật này mấy tháng trước hắn phát hiện ra, ngay cả Trương Bình, hắn cũng không nói cho biết.

“Thật à ?” Ngũ hoàng tử kích động truy hỏi, “Vì thế ngươi mới có sức lực vung đại đao đúng không?”

“Ân.”

“Ta sẽ không nói ra ngoài, ngươi yên tâm.” Ngũ hoàng tử muốn phát thệ.

“Không sao, bọn họ sớm muộn đều sẽ biết.” Hoàng Phủ Kiệt cười cổ quái. Hài tử nhỏ này lộ ra tiếu ý làm cho người ta nhìn vào thực sự rất không thoải mái.

“Về sau ngươi không nên tùy tiện tới tìm ta, cũng không cần đối với ta hữu hảo trước mặt kẻ khác, đối đãi ta như trước đây là được.”

Hoàng Phủ Lưu gật mạnh đầu, “Ta minh bạch, ta biết ý tứ của ngươi. Tất nhiên chuyện chúng ta là đồng minh không thể để những người khác biết.” Tiểu hài tử cũng không rõ đang nghĩ gì, hưng phấn hoa chân múa tay.

Hoàng Phủ Kiệt nhìn đệ đệ tuổi nhỏ hơn so với hắn sao mà ấu trĩ.

Hoàng Phủ Kiệt lại không biết biểu tình trên mặt hắn hiện tại mang theo cười nhạo hòa đắc ý, thoạt nhìn cũng khá ấu trĩ.

Nói chung, hai tiểu nam oa một người chín tuổi, một người mười tuổi cứ như vậy tìm được đồng minh ngầm cho bản thân.
Bình Luận (0)
Comment