Sửu Thiên Nga

Chương 10

Editor: Sweet

“Thằng ngu cùng kẻ quái dị ở chung một chỗ là đủ rồi…” Tần Duyệt chợt  nhăn mày, cậu chỉ muốn hạ nhục Đường Mạnh, cậu không rành lắm chuyện này, cho nên chỉ có thể tận dụng hết khả năng biểu đạt của mình để miệt thị, tại sao lại lôi cả cái tên hay bám đuôi theo Đường Mạnh kia mắng chung với gã, chính cậu cũng không rõ “….Tao và tụi bây không cùng một tầng lớp người,  hiểu chưa?”

Đám người mặc tây trang màu đen vội vàng đến đỡ Đường Mạnh đang quỳ rạp dưới đất, còn vây kín Tần Duyệt lại, có người nhào vào đánh lén, nhưng Tần Duyệt lách người, tránh kịp.

Tuy không ngừng tung ra những ngón đòn phòng thân đã được huấn luyện qua, nhưng cậu đối mặt với rất nhiều tên đồ đen trưởng thành cao to, cậu không nắm chắc phần thắng, hơn nữa lại còn vướng Trần Nghệ Gia ở bên.

Đường Mạnh bưng lấy bụng ngồi dưới đất, hất tay kẻ muốn dìu gã đứng dậy, hai mắt đỏ ngầu hung dữ trừng mắt nhìn Tần Duyệt, nhưng chúng không có chút áp lực nào đối với Tần Duyệt bây giờ.

“Không cùng một tầng lớp người? Là ai, là ai một lần duy nhất cũng chẳng vượt qua nổi cả một tên quái dị? Mãi mãi chỉ xếp thứ 2  !”

Tốt, Đường Mạnh đụng trúng nỗi đau của Tần Duyệt.

Tần Duyệt không quan tâm người khác nhìn cậu ra sao, cậu không quan tâm bất kì chuyện gì quá nhiều, cậu chỉ quan tâm đến mỗi bản thân mình.

Cậu có được rất nhiều thứ, dễ như trở bàn tay, bằng không chỉ cần cậu cố gắng, không có bất cứ thứ gì cậu không chiếm được.

Sau khi Tần Duyệt vào cao trung ngay tại học kì đầu tiên đã cực kì cố gắng, cậu cần lấy được danh hiệu học sinh xuất sắc nhất toàn khóa, như vậy có thể thuận lợi cho việc cậu vào được hội học sinh của trường. Đó là mục tiêu của cậu, tất nhiên cậu muốn hoàn thành nó tốt nhất, cậu chắc đến chín phần là cậu có thể đạt được danh hiệu học sinh xuất sắc nhất toàn khóa, nhưng Bàng Cùng Hiên đã trở thành thứ ngoài ý muốn.

Cậu như bị sét đánh khi biết tin mình thua, đây là lần đầu tiên, đối thủ còn là một kẻ quái dị hay rụt rè sợ hãi.

Tần Duyệt không phục, thế là cậu càng thêm cố gắng, cả một năm học thêm phụ đạo cộng với chương trình trên lớp, kết quả trên bảng thành tích, danh hiệu học sinh xuất sắc nhất toàn khóa vẫn không phải là cậu.

Lại thêm lời đồn kẻ quái dị là đồng tính luyến, mà người hắn thích lại chính là mình.

Tần Duyệt đối với những tin đồn như vậy, thậm chí đến phản ứng cũng lười, cậu lôi tất cả những đề thi ra làm năm mươi lượt, dùng cách này để trừng phạt sự thua cuộc của bản thân.

Từ đó về sau, cậu cố gắng ba năm, ba năm đều là danh hiệu học sinh xuất sắc hạng hai toàn khóa.

Vì thế cậu cự tuyệt cả lời mời của hội học sinh, tự học luôn cả chương trình đại học.

Nhưng cái kẻ vóc dáng thấp bé, tự ti cùng cực, đầu cũng không dám ngẩng lên kia lại luôn đứng trên cậu.

Bàng Cùng Hiên giờ đây dũng khí nhìn lén cũng không có, hắn dựa lưng vào rương hàng hóa, cố gắng dẹp loạn trái tim đang co rút.

Tần Duyệt không nói gì, nét mặt của cậu cũng không thay đổi, nhưng ánh mắt nhìn Đường Mạnh không giống lúc trước.

Đường Mạnh cuối cùng biết mình đã đụng trúng vào nỗi đau của Tần Duyệt “Haha, sao vậy, tầng lớp cao quý, bị một kẻ quái dị đánh bại, cảm giác thế nào? Mỗi khi trời tối có phải đều liều mạng đọc sách? Đến vậy mà cũng không thắng nổi, có phải vì cái này của mày” Đường Mạnh chỉ chỉ vào đầu “Quá ngu!”

“Đúng rồi, kẻ quái dị còn là một tên đồng tính luyến ái, yêu mày muốn chết, sao thế? Muốn ngủ cùng nó không? Có thể nhờ vậy mà mày moi ra được bí quyết học tập của nó đó …hahahha…ngu xuẩn”

Tần Duyệt quả thật vì bị lôi chuyện thành tích học tập ra nói mà sắc mặt thay đổi, Đường Mạnh vừa cảm thấy buồn cười vừa cảm thấy đáng giận.

Gã quay đầu về phía Trần Nghệ Gia nói: “Cô rốt cuộc thích nó điểm nào? Thích nó bị một tên đồng tính luyến ái yêu à?”

“Câm mồm!” Cước bộ Tần Duyệt lảo đảo hẳn xuống, làm đám người mặc đồ đen vây quanh cậu cũng khẽ động theo, nhưng không ai dám tiến lên khống chế cậu.

Trần Nghệ Gia không đành lòng nhìn thấy tự tôn của Tần Duyệt bị giẫm đạp “Đừng nói nữa…”

“Tại sao không thể nói! Hắn là hoàng tử của tên biến thái! Bàng Cùng Hiên giống ruồi bọ, thì hắn cũng chỉ là cục shit”

“Đừng nói nữa”

“Mày mới không phải là vậy sao, mày và hắn luôn ở cùng nhau, kỳ thật, hai thằng tụi bây sớm đã gian díu rồi! Mày mới là kẻ biến thái ”

“Thối lắm! Cái bộ mặt kinh khủng của hắn với mày mới là thích hợp nhất”

Tần Duyệt đột nhiên cười lạnh: “So ra mày còn hợp hơn, một lũ chó ”

“Cũng đúng thôi, mày bị đuổi học rồi, lần thi này bảng thành tích đã công bố, học sinh xuất sắc nhất khóa là tao. Tao thừa nhận hắn rất lợi hại, nhưng lần này tao thắng, còn mày thì không vậy, mày cả đời cũng không thắng được tao” Tần Duyệt bước lảo đảo về phía trước một bước dài. “Nghệ Gia…”

Trần Nghệ Gia mặt mũi lấm lem nước mắt nhìn Tần Duyệt, nàng dường như chưa từng nghe thấy Tần Duyệt dùng thanh âm ôn nhu như thế nói chuyện với nàng, cứ như đang quyến rũ nàng vậy “Nói, em yêu anh đúng không?”

Đường Mạnh không cách nào khống chế hét lên “Tần Duyệt thằng khốn!”

“Nói cho hắn biết, em vĩnh viễn cũng không yêu hắn – biến thái, cưỡng gian không được, bày trò diễn khổ như thằng điên trong viện tâm thần ”

“Mày câm mồm”

Tần Duyệt không thèm nhìn Đường Mạnh, tiếp tục nói với Trần Nghệ Gia “Nói cho hắn biết đi…”

“Tần Duyệt”

Lúc Đường Mạnh rút thứ được giấu trong áo ra, đám người tây trang vây xung quanh Tần Duyệt lập tức đều tản ra hết.

Khi Tần Duyệt phát hiện được điểm không ổn, Đường Mạnh đã giơ lên vật màu đen kia, họng súng tối ôm hướng về phía Tần Duyệt.

Cậu không nghĩ tới việc Đường Mạnh sẽ mang theo thứ này, cũng không tin Đường Mạnh có đủ dũng khí để nổ súng.

Cậu chỉ cảm thấy thân thể đột nhiên bị văng ra xa, tiếp theo đó toàn thân bị ném vào mặt đất, tất cả xương cốt trên cơ thể đều đau đớn.

Lúc tiếng súng vang lên, khiến mành tai cậu như muốn vỡ ra.

Kế đến, một ai đó ngã sấp xuống người cậu,tuy không nặng, nhưng xung động cùng với việc Tần Duyệt đang khắp người bị thương, khiến cho cậu đau đớn đến hoa cả mắt.

“Tần Duyệt” Trần Nghệ Gia kêu lên, nàng hất bả vai khỏi đám người giữ lấy, chạy vội tới.

Nàng sửng sờ trước, sau đó vội vã đỡ người ngã trên thân Tần Duyệt.

“Tiểu Hiên! Tiểu Hiên!”

Tần Duyệt dần bớt hoa mắt, nghe thấy cái tên lạ lẫm mà Trần Nghệ Gia gọi, mới chậm rãi mở mắt ra.

Nhìn thấy một dáng người nho nhỏ, trên trán phủ tóc lòa xòa không thấy rõ mặt, hắn tựa vào trong ngực Trần Nghệ Gia, phía trên vai phải tràn máu, đồng phục dần dần bị thấm ướt.

Trần Nghệ Gia lo lắng liếc Tần Duyệt, rồi mới vuốt mớ tóc lòa xòa của người trong ngực mình, lộ ra một gương mặt mới chỉ nhìn thôi đã thấy xấu kinh khủng.

Một bên xương gò má so với bên kia bất đồng, cái cằm cũng lệch, cái mũi nhỏ nhăn nhăn, dường như không có cả mũi vậy, vốn dĩ gương mặt ngăm đen nay lại ánh lên màu vàng vọt, con mắt nhíu chặt lấy, bởi vì đau đớn mà lông mày cũng nhăn lại.

Tần Duyệt miễn cưỡng nâng thân thể mình dậy: “Nhanh…bóp lấy miệng vết thương của hắn, để mất máu nhiều quá hắn sẽ chết..”

Trần Nghệ Gia bối rối nhìn Tần Duyệt, lại nhìn Bàng Cùng Hiên, lại nhìn Tần Duyệt.

Bảo nàng giữ chặt tay nơi lỗ vết thương máu không ngừng tuôn ra kia, nàng thật sự không dám.

Tần Duyệt đành phải chịu đựng đau đớn trên người, xê dịch một chút, dùng tay ấn chặt trên vết thương của Bàng Cùng Hiên, nhưng một chút hiệu quả cũng không có, Bàng Cùng Hiên bị bắn xuyên qua vai, máu lại từ phía sau lưng chảy ra.

Đường Mạnh cùng đám người mặc đồ đen không biết làm cách nào đã lẻn đi hết, cả kho hàng giờ chỉ còn có 3 người bọn họ.

“Có mang điện thoại không?” Tần Duyệt hỏi.

Trần Nghệ Gia lớn như thế rồi lần đầu tiên nhìn thấy nhiều máu như vậy, ngay cả khi Đường Mạnh cưỡng ép nàng, kỳ thật cả quần áo nàng cũng không có xé mở, hiện tại nhìn máu chảy trần trụi thế này, làm cho cả người nàng không thể khống chế run rẩy lên.

“Phải đưa cậu ấy đi bệnh viện…”

“Tiểu Hiên? Tiểu Hiên? Con ở đâu?”

Không biết là ai ở cửa kho hàng gọi vọng vào, nghe giọng là của phụ nữ.

“Cậu ấy ở đây! Mau gọi xe cứu thương!” Tần Duyệt rống xong, trước mắt từng đợt biến thành màu đen, cậu cắn chặt môi ép bản thân mình chống đỡ.

“Tiểu Hiên xảy ra chuyện gì?” Người phụ nữ mang giày cao gót bước vào kho hàng trống trải phát ra những tiếng vang lớn, ngay khi bà chứng kiến con trai mình nằm trong vũng máu, mặt mũi trắng bệch cả ra.

“Mau gọi xe cứu thương”

Bàng mụ mụ cũng không phải loại mệnh phụ phu nhân, bà vừa tiến đến bên cạnh vừa lấy ra điện thoại trong người, gọi xe cứu thương.

Kế đó, bà xem xét miệng vết thương của con mình, bà từng có một tình nhân là xã hội đen, có lần hắn bị thương, chính bà đã bao miệng vết thương cho hắn.

“Cháu không sao chứ?” Bà hỏi Trần Nghệ Gia.

Trần Nghệ Gia lo đến phát run, một chút phản ứng cũng không có.

Bàng mụ mụ nhìn quanh nơi đây chỉ có một cô gái cao cao, còn bên kia là một cậu trai mặt mũi lấm lem bùn đất và máu.

Tần Duyệt nói “Cô ấy không sao đâu”

“Cháu và cô phải cùng nhau, đem Tiểu Hiên lên xe cô, nó không chịu nổi đến khi xe cứu thương tới đâu, phải lập tức đưa đi bệnh viện liền”

Nói xong cũng không để ý phản ứng của Trần Nghệ Gia, bà cởi áo khoác của nàng, quấn quanh vết thương của Bàng Cùng Hiên cầm máu.

“Cháu ở lại một mình được không?” Bàng mụ mụ hỏi Tần Duyệt.

Tần Duyệt gật gật đầu.

Bàng mụ mụ cũng gật đầu, cùng với Trần Nghệ Gia, hai người dùng sức nâng Bàng Cùng Hiên đi ra ngoài.

May mắn là Bàng Cùng Hiên dáng người thấp bé, không có nặng mấy, hai người phụ nữ trong lúc nguy cấp đều phát huy sức mạnh tiềm tàng, rất nhanh đem hắn ra ngoài.

Tần Duyệt cuối cùng không kiên trì nổi, ngã trên mặt đất, nhưng không lập tức hôn mê.

Đầu óc cậu khẽ quay chậm lại hình ảnh lúc cậu chuẩn bị bị bắn, khi đó dường như cậu nghe được tiếng súng sau khi viên đạn xuyên thấu cơ thể, còn cho là mình nhất định trúng đạn rồi.

Tại sao hắn lại đột nhiên xuất hiện…Từ lúc nào vậy…

Lại đi đỡ đạn cho mình rõ ràng vậy…Hắn có mục đích gì?

Đúng rồi, kẻ quái dị còn là một tên đồng tính luyến ái, yêu ngươi muốn chết!

Hồi tưởng lại lời nói của Đường Mạnh lại, Tần Duyệt không vui nhíu lông mày, rồi sau, mới dần dần bị bóng đêm bao quanh, cuối cùng mất đi ý thức.
Bình Luận (0)
Comment