Editor: SweetBàng Cùng Hiên lên lầu, đầu tiên là bước khe khẽ, sau đó là mỉm cười. Nơi này bố cục giống hệt chỗ ở của bọn họ bên Anh quốc ngay cả tường giấy cũng có màu sắc y chang.
Bàng Cùng Hiên dựa theo trí nhớ của mình mở cánh cửa thứ 2, trong phòng bài trí không giống bên Anh quốc, nhưng Bàng Cùng Hiên biết, đây là phòng của hắn.
Phòng lấy tông màu xanh táo phối hợp với sắc vàng ấm áp, giường là một chiếc giường đơn cực to, đủ để Bàng Cùng Hiên lăn qua lăn lại.
Bàng Cùng Hiên không có laptop, thậm chí cả điều hòa cũng không có. Tuy rằng đã ngưng uống thuốc cải thiện nội tiết, nhưng bác sĩ dặn dò hắn tận lực tránh xa tia bức xạ, ngay cả đồ điện cũng phải hạn chế, chỉ sử dụng một phần rất nhỏ. Kể từ đó, ngay cả khi gọi điện thoại hắn cũng phải ở chỗ Tần Duyệt nhìn thấy mới được phép gọi, mỗi lần gọi cũng không được gọi quá 5 phút.
Phòng có một cái cửa sổ thật to, Bàng Cùng Hiên khoái trá mở ra, một cơn gió mát mẻ mang hơi sương tiến vào.
Bên ngoài là một bàn công rộng rãi, lót gạch, còn có cả bàn uống trà và ghế dựa. Từ vị trí của Bàng Cùng Hiên dõi mắt còn có thể nhìn thấy một hồ nước như tấm thảm màu xanh lam kéo dài xa xa.
“Tần Duyệt! Tần Duyệt!”
Tần Duyệt nhìn bộ dáng Bàng Cùng Hiên kích động không nói nên lời, trong lòng tự nhiên thỏa mãn dù theo thói quen anh vẫn không bộc lộ ra.
“Trở về, ngủ.”
Bàng Cùng Hiên giờ như con thỏ nhỏ nhảy qua nhảy lại,“Cậu giỏi quá! Phòng ở cũng tuyệt vời!”
Tần Duyệt khẽ quay mặt che miệng, giống như không thèm để ý lời tán dương của Bàng Cùng Hiên. Bàng cùng hiên nếu biết anh phải mất bao nhiêu thời gian, bao nhiêu tinh lực, bao nhiêu tiền của để làm ra được một phòng ở như thế này chắc sẽ cảm động phát khóc mất thôi.
Phòng ở của Bàng Cùng Hiên, Tần Duyệt dùng hết tâm tư để bố trí, kỳ thật anh cũng không phải cố ý, chỉ là nhịn không được suy nghĩ mà phác họa, huống chi anh là cái loại người nếu không đem những ý tưởng của mình thực hiện thì sẽ không thoải mái được.
Vị trí của tủ quần áo thay đổi hơn mười lần, giá sách cùng cây cảnh trang trí cũng là Tần Duyệt căn cứ vào phong thủy phòng mà thiết kế, riêng biệt đặc sắc.
Bởi vì thời gian gấp, thảm không kịp gọi người làm thủ công, Tần Duyệt phải cố mà tìm mua một chiếc thảm lông thuần trắng, tìm thợ tạo kiểu.
Mặc khác cũng phải tìm những thứ tốt nhất, đẹp đẽ nhất. Này hết thảy đều do chính Tần Duyệt tiến hành, Bàng Cùng Hiên tất nhiên không thể tưởng tượng Tần Duyệt khi đó có bao nhiêu mỏi mệt, chỉ cần tưởng tượng đến sau khi dụng tâm bố trí xong, có thể nhìn thấy cặp ánh mắt kia tràn ngập kinh hỉ cùng sùng bái nhìn mình, Tần Duyệt lại quên cả mệt nhọc.
Bàng Cùng Hiên đúng như những gì Tần duyệt suy nghĩ, biểu lộ sự hưng phấn, Tần Duyệt đã có chút ngượng ngùng, đây là lần đầu tiên bàng Cùng Hiên tán dương anh như thế
Mặt nghiêm nghị đem Bàng Cùng Hiên đẩy mạnh vào phòng tắm, cách một cánh cửa lại nghe tiếng Bàng Cùng Hiên kinh hô.
Tần Duyệt đột nhiên cảm thấy thoải mái, giống như dây đàn căng cứng chợt buông lỏng lại, mặc dù có chút không thích ứng, khóe miệng lại ngọt ngào nhoẻn lên.
Cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, Bàng Cùng Hiên mặt lấp ló ngó ra,“Tần duyệt! Bồn tắm bự lắm, cậu cũng đến tắm đi!”
Tần Duyệt lập tức thẳng lưng, nghiêm túc lại lãnh đạm liếc mắt nhìn Bàng Cùng Hiên một cái,“Ngốc nghếch, cứ thế này rề rà lại trễ giờ mất, hay là không muốn buổi tối ta nấu cơm cho cậu đây?”
“Nga.” Bàng Cùng Hiên ủ rũ ủ rũ rút đầu, trở về phòng tắm tắm rửa.
Phút chốc khi Bàng Cùng Hiên khuất sau cánh cửa, Tần Duyệt một lần nữa trầm tĩnh lại.
Mệt mỏi quá. Ngày hôm qua suốt đêm đẩy nhanh tốc độ mới kịp thời gian ra phi trường đón Bàng Cùng Hiên vào buổi sáng, anh hiện tại mệt mỏi quá.
Tần Duyệt quyết định trở về phòng ngủ của mình ngủ khoảng nửa giờ, sau đó sẽ bắt đầu nấu cơm, dù sao nguyên vật liệu đã chuẩn bị sẵn, chỉ cần bắt tay làm là xong.
Trở lại căn phòng trống trải đơn điệu hai màu đen trắng của mình, Tần Duyệt nằm ở trên giường mới phát giác mình có bao nhiêu mỏi mệt, ánh mắt một khi nhắm lại thì không muốn mở ra nữa, ngay cả quần áo chưa kịp thay đã chìm vào giấc ngủ
Dường như trong cơ thể có gì nhộn nhạo, Tần Duyệt nửa giờ sau lập tức mở mắt.
Thái dương có điểm đau, Tần Duyệt lấy tay nhu nhu, anh rốt cuộc rời giường. Sau khi vô phòng tắm rửa mặt, thay đồ ở nhà, quyết định xuống lầu nấu cơm.
Lúc trước Tần Duyệt mua bất động sản ở trong nước, Bàng Cùng Hiên có biết đến, nhưng hắn không biết rằng tiền hắn đưa cho Tần Duyện lúc trước Tần Duyệt không hề động qua. Nội thất bố trí trong phòng ở Tần Duyệt cũng không đề cập qua với hắn, cho dù Bàng Cùng Hiên hỏi Tần Duyệt cũng không nói.
Bàng Cùng Hiên biết Tần Duyệt bề bộn nhiều việc, nghĩ anh ta căn bản không có thời gian bố trí phòng ở, thậm chí đã nghĩ rằng sau khi mình về nước sẽ ở trong một căn phòng mới 4 góc trống trải.
Thật ngoài ý muốn của Bàng Cùng Hiên, vô luận phòng ở hoặc cách trang trí trong phòng đều có thể nhìn thấy Tần Duyệt đã dùng hết tâm trí, so với căn phòng bọn hắn ở Anh quốc thì ấm áp hơn nhiều lắm. Đây là phòng mới của bọn họ.
Bàng Cùng Hiên hưng phấn quên cả buồn ngủ, mở chăn lén lấy cái điện thoại nhân lúc Tần Duyệt không để ý đã nhét xuống, đem theo một tâm tình đang làm chuyện mờ ám mà nhấn nhấn số điện thoại của Tiểu Cửu
“Tốt lắm, tớ bị bắt đi ngủ…… Ha ha…… Lén gọi đó…… Tốt lắm…… Tớ cũng rất muốn gặp Lương Tiểu Mễ……”
Tiểu Cửu nói rất nhiều, Bàng Cùng Hiên chỉ lâu lâu ứng thanh cậu ta một tiếng, cũng không cảm thấy phiền hà, chẳng biết rằng đảo mắt mà đã qua 30 phút rồi.
Thời điểm Tần Duyệt mở cửa xuất hiện, Bàng Cùng Hiên bị ánh mắt trừng lớn đó dọa khiếp, Tiểu Cửu còn đang lải nhải nói về buổi tối hôm nay thu xếp thế nào, Bàng Cùng Hiên đã không thốt nổi thành lời rồi.
Hắn rất ít làm chuyện xấu, nhưng một khi hắn làm chuyện xấu thì sẽ bị người ta túm được.
Tần Duyệt mặt thoáng chốc âm trầm, giật lấy điện thoại trong tay Bàng Cùng Hiên, đặt ở bên tai nghe xong một chút lập tức ấn tắt.
“Đừng……”
Tần Duyệt ánh mắt mị lên, đây là phương thức đe dọa của anh ta, nếu không nghe lời anh ta bảo, anh ta sẽ giận dữ rất lâu.
“Ít nhất nói với Tiểu Cửu một tiếng…… Gọi lại sau……”
“Hừ.” Tần Duyệt hừ lạnh, tiếp theo phát hiện gối trên đầu Bàng Cùng Hiên rất ẩm.“Cậu không có lau tóc?”
“A, có lau.” Bàng Cùng Hiên ngồi bật dậy, sờ sờ tóc vẫn còn ướt, lo lắng không biết nói sao cho phải,“…… Hình như không lau khô.”
Tần Duyệt thời điểm tức giận thực dọa người, Bàng Cùng Hiên cúi thấp đầu không dám ngẩng lên.
Tần Duyệt lại hừ một tiếng, đi lấy trong ngăn tủ máy sấy,“Đây là phòng của cậu, muốn tìm cái gì thì tự mình tìm, tìm không thấy thì đến nói với ta ”
“Nga.”
Tần Duyệt đem chuôi cắm vào, đưa máy sấy cho Bàng Cùng Hiên,“Nhanh lên.”
“Nga.”
Bàng Cùng Hiên mất tự nhiên trước một Tần Duyệt cứ nhìn chăm chăm cậu sấy tóc, sấy một hồi lâu, sấy đến da đầu nóng lên cũng không dám ngừng.
Đến khi Tần Duyệt thấy đủ tiến lại kiểm tra kết quả sờ sờ tóc Bàng Cùng Hiên, vừa lòng nói,“Ngủ đi, buổi tối ta gọi là cậu dậy ăn cơm.”
“A ── Ta hứa buổi tối đi đến nhà Tiểu Cửu, Tiểu Mập, Lương mama đi hết rồi, còn có Lương Tiểu Mễ, ta rất muốn thấy nó.”
“Ta không phải nói, buổi tối cơm ta nấu sao?”
“Phải không? Không cần phiền đâu, Tiểu Cửu nói cậu ấy làm thiệt nhiều thức ăn ngon ……”
“Không được! Ta đã làm hết rồi, ngươi không được tự ý!”
Bàng Cùng Hiên lúc này mới để ý thấy sắc mặt của Tần Duyệt thật là khó coi, kỳ thật, hắn cũng cảm thấy có cái gì đó không ổn rồi.
Bàng Cùng Hiên ngay từ đầu đáp ứng Tiểu Cửu, sau khi về nước trước tiên đi tìm bọn họ, rồi sau đó thưởng thức trù nghệ của Tiểu Cửu, mọi người hảo hảo tụ tập. Chuyện này lúc ở Anh quốc Bàng Cùng Hiên cũng đã nói qua với Tần Duyệt, khi đó anh ta không có phản đối.
Có lẽ quên mất rồi, Tần Duyệt bận rộn như vậy….. Bàng Cùng Hiên nghĩ như thế, lại nói không ra lời.
Hắn kiên trì muốn đi đến nhà Tiểu Cửu dùng bữa, là tự ý sao?
“Nhưng mà……” Bàng Cùng Hiên vẫn tiếp tục đấu tranh dưới ánh mắt ác độc phía trên của Tần Duyệt, “Chúng ta đã bàn hết rồi…..”
“Vậy được rồi.” Tần Duyệt thái độ đột nhiên chuyển biến nhưng vẫn lộ ra gương mặt méo mó như trước, “Ta sẽ thông báo cho bọn họ, các người tốt hơn nên đổi ngày tụ họp.”
“Nhưng ──” Chữ cuối cùng của Bàng Cùng Hiên bị ánh mắt Tần Duyệt bóp nghẹn
Tần Duyệt đem máy sấy thu lại, bỏ vô trong ngăn tủ “Mau ngủ, lát nữa ta sẽ gọi cậu dậy.”
Bàng Cùng Hiên nghe lời nằm xuống, ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm vô điện thoại trong tay Tần Duyệt
Tần Duyệt vờ như nhìn không thấy ánh mắt đáng thương của Bàng Cùng Hiên, cầm lấy điện thoại đi ra cửa, xoay người nghiêm khắc nói, “Qua một hồi, ta lại đến kiểm tra, nếu cậu còn chưa ngủ, ta liền đem dụng cụ vẽ tranh của cậu vứt bỏ ”
Bàng Cùng Hiên sợ tới mức vội vàng nhắm mắt lại. Dụng cụ vẽ tranh từng bị Tần Duyệt vứt qua một lần, tuy rằng sau đó Leo giúp hắn mua cái mới, nhưng Bàng Cùng Hiên biết Tần Duyệt thật sự nói được là làm được.
Tần Duyệt biểu tình dần dần trầm tĩnh lại, khóe miệng lại nở một nụ cười đủ sức sát thương cả nam lẫn nữ, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
————————————–
PS, bất tri bất giác, vương tử biến thành nghiêm khắc ”Mụ mụ” …