Editor: SweetBàng Cùng Hiên không biết tay mình sao lại cử động, bắt đầu kéo chuột trượt dần xuống, càng nhiều hình ảnh hiện ra.
Đủ loại, cũng có mấy loài động vật khác. Người bên trong da trắng có da đen có, đôi khi ở trên đôi khi ở dưới, click chuột vào mặt trên còn có thể hiện ra một khung nhỏ, bên trong viết vài dòng miêu tả ngắn gọn
Bàng Cùng Hiên tay đã hoàn toàn cứng ngắc, hắn không biết làm cách nào để buông con chuột ra. Giống như bị cái gì đó đè lên thân hình, khí lực bị thoát ra không chừa một tia, đầu óc trống rỗng, chỉ có một thanh âm luôn luôn nói với chính mình, không nên nhìn.
Bàng Cùng Hiên cắn môi, bùng nổ ném con chuột xuống đất, do dây con chuột nối với máy tính nên ngay lập tức dội lại, dừng ở bên chân Bàng Cùng Hiên
Vẻ mặt giống như chạm phải ôn dịch, Bàng Cùng Hiên cơ hồ nhảy phốc tránh né, rồi mới vội vàng trở về phòng ngủ của mình.
Trong lòng nỗi sợ hãi như tờ giấy trắng đã bị lem bẩn, dần dần loan ra, càng lúc càng nhiều.
Bàng Cùng Hiên tay run rẩy, vài lần mới khóa được cửa, nhìn chung quanh phòng ở, dường như chỉ có giường có thể trốn, thế là hắn mở chăn ra, đem bản thân lấp kín.
Tuyệt không cảm thấy nóng, ngược lại càng ngày càng lạnh, từ tay lạnh đến trái tim, Bàng Cùng Hiên cảm thấy mình sắp bị đông lạnh thành khối băng.
Toàn thân hắn giấu ở trong chăn, nhìn không thấy bên ngoài, hy vọng bên ngoài cũng nhìn không tới hắn.
Nhưng ở trong một mảnh bóng đêm, sự việc 8 năm trước tại tầng hầm ngầm hết thảy lại càng ngày càng rõ ràng.
Chính mình quỳ rạp trên mặt đất, bị thoát quần, rồi bị người ta giữ chặt, có một vật thể ấm áp bổ nhào trên người mình.
Lưỡi con chó, ẩm ẩm ướt ướt nước miếng, còn có một khắc đau đớn kia….
Bàng Cùng Hiên cuối cùng biết vì sao Tần Duyệt lại đối xử như thế với hắn. Tần Duyệt rõ ràng thích nữ sinh, lại dẫn hắn xuất ngoại lưu học, 8 năm qua vẫn không quen bạn gái, cho dù anh ta cố giữ vẻ mặt bình thường, thoạt nhìn rất lạnh nhạt, Bàng Cùng Hiên vẫn có thể cảm giác được có gì đó che giấu ở sâu bên trong, một sự quan tâm không lộ ra.
Hóa ra là như vậy……
Hắn bị một con chó thượng, hắn ở trước mặt Tần Duyệt bị một con chó cưỡng gian!
Tần Duyệt làm sao có khả năng yêu hắn! Ngay cả hắn đều cảm thấy chính mình đáng thương!
Sao ngươi lại ngốc đến vậy, cư nhiên đến 8 năm trời mới hiểu được ngày hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, quả thực ngu đến chết!
Ngươi không chỉ ngu, hơn nữa còn xấu! Cho nên Đường Mạnh mới đối xử với ngươi như thế! Hắn chẳng những không xem ngươi là bằng hữu, hơn nữa hắn vốn không cho ngươi là một con người!
Trần Nghệ Gia là một cô gái tốt, loại chuyện này đương nhiên không thể phát sinh ở trên người nàng.
Cho dù…… Ngươi vốn không có liên quan gì đến bọn họ, có chuyện gì để mà liên quan…… Cho dù Đường mạnh cùng Tần Duyệt tranh đoạt Trần Nghệ Gia, đều không có liên quan đến ngươi, nhưng mà những chuyện như vậy thì phải là ngươi…… Gánh lấy……
[ tốt lắm, tao cho mày chọn……]
Những lời nói xuất hiện thường xuyên trong mộng vài năm trước lại hiện lên rõ ràng.
Đường Mạnh từng cho Tần Duyệt lựa chọn…… Bàng Cùng Hiên cố gắng nói với bản thân không cần oán hận, cứ coi như bị chó cắn, hắn sẽ thấy đỡ hơn.
[ tốt lắm, cho mày lựa chọn…… Là nó? hay là…… cô ta?]
Nước mắt cuối cùng rơi xuống. Bàng Cùng Hiên đè nén tiếng khóc của bản thân, liền nhớ tới 8 năm trước bị chặn miệng, ngay cả cầu cứu cùng kêu khóc cũng không thể bật ra thật giống nhau.
Bị chó cắn mà thôi, bị khi dễ mà thôi, không bị coi trọng mà thôi, cũng chỉ là không bì kịp Trần Nghệ Gia mà thôi……
Trong mắt Đường Mạnh hắn không phải người……
Tần Duyệt 8 năm qua đối tốt với hắn chỉ là bởi vì áy náy……
Trần Nghệ Gia vĩnh viễn là công chúa, cho dù nàng và Đường Mạnh hay Tần Duyệt dây dưa, cũng có người chịu tội thay cho nàng, cuối cùng vẫn là nàng tận hưởng những ngày hạnh phúc……
Ba ba, thật vô ích, cho dù con có cố gắng đối tốt với người ta, cũng không có người nào…..
Vịt con xấu xí cuối cùng biến thành thiên nga xinh đẹp, được những người bạn dễ thương tiếp nhận, hưởng một cuộc sống hạnh phúc mãi về sau….
Nhưng mà con không phải vịt con xấu xí, con từ lúc sinh ra cho đến chết vẫn chỉ là con cóc xấu xa tới cực điểm.
Ba ba, con rất hận bọn họ, hận mọi người……
Con không muốn làm người tốt ……
Ba ba, con nhớ ba……
Ba sẽ không chán ghét con phải không, chỉ có ba là không chê cười con……
Con đi tìm ba được không……
Bàng Cùng Hiên không biết bản thân khóc bao lâu, hắn hoàn toàn ngập chìm trong thế giới của mình, không nghe được bất kỳ thanh âm nào ở bên ngoài.
Tần Duyệt sau khi làm cơm xong lên lầu kêu Bàng Cùng Hiên dùng cơm, lại phát hiện Bàng Cùng Hiên khóa cửa, mặc anh gõ bao nhiêu cũng không chịu ra.
Vừa mới rồi rõ ràng vẫn còn rất tốt.
Tần Duyệt cảm thấy kỳ quái, hồi tưởng lại bộ dáng Bàng Cùng Hiên khi vào cửa. Rõ ràng lúc đó vẻ mặt còn đỏ bừng né tránh ánh mắt của anh.
“Uy, đi ra ăn cơm…… Cậu ở bên trong làm cái gì…… Mở cửa!”
Vẫn không có tiếng đáp lại. Tần Duyệt lo lắng có nên đi phòng sách lấy cái chìa khóa hay không, ngẫm lại vẫn là quên đi.
Bàng Cùng Hiên luôn luôn nghe lời, sẽ không làm ra chuyện gì, hiện tại cho dù hắn nhốt mình trong phòng, cũng là ở trong nhà bọn họ, sẽ không xảy ra chuyện gì.
Tần Duyệt quyết định đợi lát nữa gọi hắn ăn cơm lại, xoay người bước xuống dưới lầu
Anh đột nhiên dừng bước, chậm rãi xoay người, chậm rãi đi đến cửa phòng sách đang mở.
Anh thường xuyên quên khóa cửa phòng sách nhưng anh nhớ rõ lần này anh có đóng, bởi vì Tần Duyệt cấm Bàng Cùng Hiên xuất hiện sử dụng đồ điện có tia bức xạ, TV một ngày chỉ có thể xem một giờ, cho nên Bàng Cùng Hiên sẽ không tùy tiện vào phòng sách của anh, có cần tư liệu tìm đọc cũng sẽ phải được anh đồng ý mới được vào.
Người quái dị lén vào phòng sách của anh?
Tần Duyệt có chút mất hứng nhưng lại cũng cảm thấy thú vị, Bàng Cùng Hiên chưa từng lén lút như thế, điều này làm cho Tần Duyệt có chút tò mò.
Sau khi vào phòng sách Tần Duyệt bắt đầu cảm thấy không thích hợp ── chuột bị lăn lông lốc dưới đất.
Tần Duyệt không có nhặt lên. Rõ ràng người quái dị thư đến phòng không phải vì lấy sách, mà là động vào máy tính của anh
Người quái dị nếu không có xóa history, vậy có thể rất dễ dàng tra ra hắn vừa rồi vào trang wed gì.
Tần Duyệt vốn không cần nhìn history, bởi vì Bàng Cùng Hiên ngay cả trang wed cũng không tắt.
Trên màn hình tràn đầy trắng trợn các loại hình ảnh nhân thú giao hợp.
Tần Duyệt nhất thời cũng sửng sốt, ngơ ngác nhìn màn hình máy tính, không biết phản ứng sao.
Đây tuyệt đối không phải thứ Bàng Cùng Hiên muốn kiếm. Tần Duyệt dùng bàn phím đem trang trước mặt tắt đi, lộ ra trang sau rất nhiều hình ảnh phóng to khác.
Bàng Cùng Hiên đang xem nam nhân cùng nam nhân làm tình?
Trong nháy mắt, Tần Duyệt biết Bàng Cùng Hiên là bị ai xúi giục!
Chết tiệt cái thằng sửa mặt!
Tần Duyệt không chút nghĩ ngợi liền xông ra ngoài, liều mạng đập cửa Bàng Cùng Hiên, “Mở cửa! Nhanh lên mở cửa!”
Vẫn không một lời đáp lại. Tần Duyệt vừa vội vừa tức, tay đập cửa đến phát đau mới nhớ tới mình có chìa khóa, vội vàng lấy chìa khóa đem cửa mở ra.
Bàng Cùng Hiên bọc chính mình thật chặt trong chăn, kín đến mức không một miếng không khí nào có thể lọt vào. Tần Duyệt một tay kéo chăn, Bàng Cùng Hiên bởi vì thiếu dưỡng mà thân thể vô lực theo động tác của anh mà ngã xuống giường.
Tần Duyệt cuống quít thăm dò hơi thở của Bàng Cùng Hiên, rồi mới đem hắn nằm ngửa ở trên giường, bài khai miệng của hắn, hít sâu một hơi, cúi xuống miệng Bàng Cùng Hiên truyền qua.
Tần Duyệt không biết làm vậy có kết quả hay không hay là anh nên đi gọi xe cứu thương…… Nhưng mà môi người quái dị thực mềm……
Ý nghĩ loạn thất bát tao tràn vào óc của anh, nhưng vẫn không ngăn được động tác hô hấp nhân tạo có phần hơi phạm quy trên người Bàng Cùng Hiên
Bàng Cùng Hiên ánh mắt đột nhiên mở. Hắn còn không kịp nói gì, Tần Duyệt đã rống to lên trước “Ngươi muốn chết sao? Ai cho ngươi đem bản thân ngạt chết! Ai cho phép ngươi!”
Bàng Cùng Hiên con mắt khóc đã muốn sưng đỏ một lần nữa ngập tràn nước mắt, nhưng nghĩ tới việcTần Duyệt chỉ quan tâm hắn là do áy náy muốn bù đắp, tim của hắn đau đớn đến phát lạnh.
Tần Duyệt thật không ngờ có ngày mình lại bị Bàng Cùng Hiên đẩy ra, sững sờ đứng ở một bên.
“Không phải chuyện của ngươi……”
Tim đã nhanh chóng bị người quái dị không biết phải trái này dọa muốn ngưng đập, nay hắn lại còn nói chuyện không phải của anh?
Tần Duyệt cũng tức giận đến mức lý trí có chút hồ đồ, hung hăng nắm lấy tóc sau gáy Bàng Cùng Hiên, bắt buộc hắn đối mặt chính mình, rồi sau đó, môi không hề báo trước hạ xuống.
Bàng Cùng Hiên sửng sốt vài giây, đây không thể tính là hôn, Tần Duyệt cơ hồ muốn đem bờ môi của hắn cắn nát.
Bàng Cùng Hiên lấy khí lực mà Tần Duyệt không thể tưởng tượng được đẩy anh ra, quát to một tiếng rồi nhảy xuống giường, chạy tới cửa.
Tần Duyệt bị bộ dáng của hắn dọa, nhưng vẫn phản ứng nhanh chóng giữ chặt cánh tay Bàng Cùng Hiên.
Bàng Cùng Hiên như điên rồi la hét, vừa kêu vừa khóc, không để ý Tần Duyệt níu kéo giãy giụa sống chết muốn ra ngoài
Tần Duyệt lửa giận thiêu đốt, lần đầu tiên hôn người quái dị này, hắn lại phản ứng như thế?
Tần Duyệt không lưu tình chút nào đạp trên đùi hắn một cước, Bàng Cùng Hiên lập tức ngã sấp trên mặt đất. Quần áo trên người hắn đều bị rách tươm, cho dù là vậy, hắn vẫn kiên trì muốn đi ra ngoài.
Tần Duyệt cực kì đau lòng, nhưng Bàng Cùng Hiên rõ ràng không muốn sự an ủi của mình chỉ một mực trốn tránh.
Vậy là sao? Chuyện 8 năm trước, năm đó cũng không thấy hắn khóc lóc om sòm như thế! Hiện tại làm thế này cho ai xem!
Tần Duyệt đứng trước cửa ngăn chặn, Bàng Cùng Hiên quả nhiên không hề hướng cửa đi, mà lảo đảo chạy về phía ban công ngập tràn ánh mặt trời
Tần Duyệt không nghĩ tới hắn sẽ làm như thế, nhất thời không đuổi kịp, Bàng Cùng Hiên mở cửa ban công ra xong, kéo hai cánh cửa khóa lại, rồi mới loạng choạng tiến về phía lan can ngập nắng.
Hắn muốn nhảy lầu!
Ý nghĩ này trong đầu Tần Duyệt chợt lóe qua, đánh tan tất cả lý trí của anh!
Tuyệt đối không thể! Anh không cho phép!
Âm thanh phá cửa sổ làm cho động tác Bàng Cùng Hiên bị khựng lại, mà khi hắn nhìn thấy Tần Duyệt đánh vỡ cửa kính, còn dùng bàn tay chảy máu đó luồn qua mở cửa, càng nảy sinh thêm kích động.
Dường như truy đuổi theo sau hắn không phải Tần Duyệt, mà là một con dã thú
Bàng Cùng Hiên bởi vì vừa rồi thiếu dưỡng khí mà đánh mất sự thăng bằng, hắn thật vất vả lắc lắc lư lư leo lên lan can ban công, còn chưa kịp nhảy xuống, thân thể đã bị một đôi tay hữu lực mà run rẩy ôm lấy.
“Đừng nhảy……”
Lời nói ngập tràn ý cầu xin, hèn mọn, nhẹ nhàng truyền vào lỗ tai của Bàng Cùng Hiên
“Dám nhảy ta giết ngươi……”
Bàng Cùng Hiên giống như trong mộng bừng tỉnh, lấy sức trốn tránh hơn nữa lại còn bị một câu nói tràn ngập sát khí kia của Tần Duyệt uy hiếp, hắn lại giãy giụa muốn nhảy xuống ban công.
Nhưng sau gáy đột nhiên đau xót, Bàng Cùng Hiên mất đi tri giác…