Sửu Thụ Ngự Phu

Chương 18

Chờ Đoạn Thủ cùng An Trữ ăn uống no nê, Đông Phương Ngọc mới vén mành, mang theo bọn họ rời khỏi tửu quán, trở về khách ***. Dọc đường đi Đông Phương Ngọc vẫn như cũ nắm tay An Trữ, Đoạn Thủ ở một bên nhìn thoáng qua, lại liếc mắt một cái. Đông Phương Ngọc quay qua nhìn hắn, cười nói: “Có việc gì sao?”

Đoạn Thủ cũng không ngại ngùng: “Quan hệ của các ngươi là như thế nào?”

“Huynh đệ.” Đông Phương Ngọc đáp.

Đoạn Thủ giật nhẹ khóe miệng, trong lòng thầm nói huynh đệ có cần phải lúc nào cũng tay to cầm tay nhỏ thế không?

“Ngươi cũng biết An Trữ có hơi dốt nát, không cầm tay hắn sợ hắn đi lạc mất.” Đông Phương Ngọc như trước cười nói.

Đoạn Thủ nhìn An Trữ cũng một bộ đương nhiên, xoa xoa trán, không nói thêm gì nữa.

Đến khách ***, giới thiệu Đoạn Thủ với bọn Nhạc Bích Lam, sau đó thì ngồi xuống bàn công việc.

“Tam ca,” Nhạc Bích Lam lo lắng nói, “Hôm nay chúng ta được đến tin tức, đã có vài người Cái Bang chết bất đắc kỳ tử.” (chết bất đắc kỳ tử: chết không rõ nguyên nhân.)

“Chắc là tên kia muốn cảnh cáo chúng ta.” Đông Phương Ngọc nói.

“Việc này nhất định phải nhanh chóng giải quyết, mới có thể bảo vệ tính mạng người vô tội.” Đông Phương Lãng gật đầu.

An Trữ kéo nhẹ tay áo Đông Phương Ngọc: “Có thể để Đoạn Thủ giải độc cho Bích Lam tỷ tỷ trước sao?”

Đoạn Thủ khoát tay: “Độc mà Nhạc cô nương trúng phải cũng không khác mấy so với những người của Cái Bang, đợi sau khi điều chế ra giải dược, có thể giải quyết cùng lúc.”

“Vậy là tốt rồi.” An Trữ thở phào một hơi.

Đoạn Thủ có chút thú vị nhìn hắn: “Ngươi liền không lo cho chính ngươi?”

An Trữ nháy nháy mắt: “Không lo lắng a.”

“Vì cái gì?” Ngay cả Nhạc Bích Lam cũng hiếu kỳ.

“Bởi vì có Ngọc ca ca ở bên cạnh ta a.” An Trữ trả lời, rất là vô tội.

Nhìn biểu tình thực hưởng thụ của Đông Phương Ngọc, ba người còn lại không hẹn mà cùng run rẩy trong lòng một chút, tổng cảm thấy được là lạ ở chỗ nào…

“Khụ khụ, quay lại chính đề.” Đoạn Thủ nói, “Trong khoảng thời gian ta làm khất cái, đã phát hiện chuyện người của Cái Bang bị trúng độc, hơn nữa cũng nghiên cứu được bảy tám phần, nên điều chế giải dược không phải việc khó, chẳng qua làm cách nào để người Cái Bang không hay biết mà ăn vào”

“Việc này giao cho Đông Phương gia, ngươi cứ việc yên tâm.” Đông Phương Ngọc nói.

“Ngươi vì sao lại phải đi làm khất cái?” Công phu ngắt lời của An Trữ quả thực là số một.

“…” Đoạn Thủ trừng mắt nhìn hắn, “Không phải đã nói với ngươi sao, ta bị trấn lột!”

“Nhưng ngươi hội y thuật mà.” An Trữ lại hỏi.

“Hành y kiếm tiền sẽ bị người nọ phát hiện a.” Đoạn Thủ tức giận nói, “Tam đương gia, trông nom hảo ấu nhi nhà ngươi, sao lại dốt nát như vậy chứ.”

An Trữ đô miệng: “Hừ, ta là quan tâm ngươi thôi…”

“Ta sao lại cảm thấy được ngươi là giống như đang xem kịch vui?” Đoạn Thủ không cho là đúng.

“Nói chính sự.” Đông Phương Ngọc nhắc nhở.

Đoạn Thủ lẩm bẩm: “Liền bao che cho con…Ta đây muốn điều chế giải dược, dược liệu và vân vân, từ Đông Phương gia các ngươi chi trả nga?”

“Không thành vấn đề.” Đông Phương Ngọc và Đông Phương Lãng liếc nhìn nhau, gật đầu.

“Ta lại dính vào rắc rối rồi, rõ ràng là không liên quan đến mình, các ngươi Đông Phương gia làm cái gì phải dây vào…” Đoạn Thủ lại lẩm bẩm nói.

Đông Phương Ngọc nhìn An Trữ, lại nhìn Đông Phương Lãng cười cười: “Cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp, chúng ta cũng chỉ là tích chút âm đức mà thôi.”

Nhạc Bích Lam ở một bên cười gật đầu.

Đoạn Thủ tiểu thần y ra tay, không đến hai ngày, đã nghiên cứu ra giải dược. Đem phương thuốc giao cho Đông Phương Ngọc để y đi phối dược, cho Nhạc Bích Lam ăn vào, Đoạn Thủ phe phẩy quạt hương bồ, không khỏi đắc ý nói với An Trữ: “Độc này không đơn giản a, là tám vị độc vật nghiền nát phối chế mà thành, chỉ cần tí xíu đã có thể khiến người trúng độc, nếu đúng giờ tiếp tục dùng mới có thể giảm bớt, nhưng tình trạng trúng độc lại càng ngày càng nặng…Người của Cái Bang hiện tại trúng độc còn không sâu, chỉ có Nhạc cô nương còn có điểm nguy hiểm, may mắn là các ngươi gặp được ta mà, ha ha!” (quạt hương bồ: quạt làm từ lá cây hương bồ.)

“….” An Trữ liếc hắn một cái, “Lúc trước ngươi không phải khiêm tốn nói mình tài sơ học thiển và vân vân…”

“Đúng vậy a,” Đoạn Thủ còn thật sự gật đầu, “Y thuật bác đại tinh thâm, độc vật dược vật tương sinh tương khắc, vạn chủng phối hợp vạn chủng hiệu quả…Cho nên trước đây có Thần Nông nếm thử bách thảo, dùng thân mình thí nghiệm dược tính. Ta chẳng qua là mới biết được bề ngoài mà thôi.”

An Trữ cũng còn thật sự nghe, sau đó gật gật đầu: “Ta cũng thường xuyên thí nghiệm dược tính…”

Thái dương Đông Phương Ngọc nhảy nhảy một chút: “Ngươi đó là lấy người khác thí nghiệm đi?!”

Đoạn Thủ cười ha ha: “Ta cũng nghe lão nhân nói, lúc trước ngươi chữa cho hắn, khiến hắn ăn một trận thảm…”

An Trữ lập tức ngoan ngoãn câm miệng, bày ra biểu tình vô tội.

Nhạc Bích Lam nhẹ nhàng che miệng cười: “Ân, ta cũng hưởng qua tư vị kia…”

An Trữ cầu xin nhìn nàng: “Bích Lam tỷ tỷ…”

“Tốt lắm tốt lắm, mọi người đều biết ngươi là một mảnh hảo tâm, sẽ không trách ngươi.” Nhạc Bích Lam an ủi hắn, “Ngươi xem chúng ta hiện tại cũng đều rất tốt, đều là thực cảm kích ngươi sao.”

An Trữ mới cười khai, “Bích Lam tỷ tỷ tốt nhất.”

Đông Phương Ngọc không có phản ứng, chỉ là khóe mắt tà khiêu như vậy một chút, Nhạc Bích Lam trông thấy, lại che miệng cười khẽ.

“Bất quá lại nói tiếp, lão nhân nói ngươi dùng dược mạnh bạo, hơi có điểm làm bừa, nhưng lại phá vỡ lối suy nghĩ thông thường, nếu là hảo hảo tôi luyện, nói không chừng cũng có thể ra hồn đi.” Đoạn Thủ còn nói.

“Thật sự?” Hai mắt An Trữ lập tức sáng long lanh.

Đoạn Thủ nhìn nhìn hắn, buông tay, “Ta cảm thấy được không giống.”

“…Thiết!” An Trữ đô miệng, xoay người qua phía Đông Phương Ngọc đòi an ủi, “Ngọc ca ca, ngươi cảm thấy được mà?”

Đông Phương Ngọc khoanh tay, nhàn nhàn nói: “Ta làm sao biết? Đến hỏi Bích Lam tỷ tỷ ‘tốt nhất’ đi.”

“…Phốc ha ha ha  ha!” Đoạn Thủ bạo cười.

Đông Phương gia âm thầm liên hệ những đại gia muốn làm từ thiện khắp vùng Giang Nam, sẵn lòng không lưu danh mà ủng hộ vệc phân cháo. Hiệu suất rất nhanh, vài ngày sau Đoạn Thủ giả dạng làm tên khất cái đi thăm dò, phát hiện độc những người Cái Bang trúng phải đã giải được bảy tám phần.

Nhạc Bích Lam cũng đã dần khôi phục. Nhạc Hùng dẫn theo vài vị võ lâm kiệt xuất âm thầm đến đây hội họp cùng bọn họ, đối việc Đông Phương Ngọc và Đoạn Thủ ra tay tương trợ rất cảm kích.

Đoạn Thủ cùng hắn khách sáo: “Không khách khí không khách khí, cứu người vốn là chức trách của đại phu.”

An Trữ phản đối: “Còn không phải Ngọc ca ca cho ngươi rất nhiều chỗ tốt.”

Đông Phương Ngọc ở một bên, cười nói: “Bích Lam hiện tại đã là người của Đông Phương gia, Nhạc bá phụ cũng không cần khách khí.”

“Hảo hảo, sau này sẽ là người một nhà.” Nhạc Hùng cũng cười nói, “Ta không với ngươi giả khách sáo.”

“Giờ là thời điểm đi vạch trần Lưu Dần Phong giả.” Đông Phương Ngọc nói, “Sự tình càng kéo dài, sợ sẽ sinh ra biến cố.”

“Nhưng Lưu Dần Phong thật hiện ở nơi nào mà? Nếu không có hắn làm chứng, sợ là…” Nhạc Hùng lo lắng nói.

Đông Phương Ngọc nói: “Không sao, An Trữ nói hắn chẳng qua là đeo mặt nạ da người, chúng ta chế phục được hắn, kéo mặt nạ xuống là có thể chứng minh hết thảy.”

“Được.” Nhạc Hùng gật đầu.

Bởi vì bọn Đông Phương Ngọc đều là bí mật làm việc, cho nên Lưu Dần Phong giả không lần ra được manh mối, cũng không thể nơi chốn quá mức lộ liễu, nhưng lại vẫn còn lo lắng, nghĩ Đông Phương gia đại thế lớn, không có khả năng công khai hành sự, vì thể chỉ có thể cẩn thận âm thầm bố phòng. Nhưng lại thấy Đông Phương Ngọc bọn họ không có động tĩnh gì, lại có chút nghi hoặc.

Vì thế ngày hôm đó, Đông Phương Ngọc tươi cười dẫn An Trữ cùng đôi Nhạc Bích Lam, còn có Nhạc Hùng, lại tới cửa, khiến Lưu Dần Phong giả kinh hách không thôi.

Đông Phương Ngọc thấy kẻ gian kia lộ vẻ sợ hãi, nhưng vẫn đang cường tự trấn định, liền cười nói: “Nếu ngươi có thể đi đường ngay thẳng, cũng đã là một nhân tài, đáng tiếc.”

“Không biết Tam đương gia lời ấy có ý gì?” Lưu Dần Phong giả nói.

“Ta đều đã nói trắng ra với ngươi rồi, ngươi lại còn muốn giả bộ hồ đồ sao?” Đông Phương Ngọc nói, “Ta không biết ngươi là ai, bất quá tuyệt đối không phải là tổng quản Giang Nam phân đà của Cái Bang đi.”

“Hừ,” Lưu Dần Phong giả vung tay áo, “Tam đương gia khẩu xuất vọng ngôn, có thể có gì làm chứng cớ?” (khẩu xuất vọng ngôn: miệng nói ra lời xằng bậy.)

“Lý Triệu Hổ,” Nhạc Bích Lam tiến lên từng bước, lạnh lùng nói, “Ngươi nói ta có thể làm chứng hay không?”

Nhạc Bích Lam nắm chặt hai tay thành quyền, kiệt lực kìm chế hận ý trong lòng, Đông Phương Lãng ôm chặt vai nàng, làm hậu thuẫn kiên cố của nàng.

“Ngươi tiểu nha đầu này, ta không biết ngươi đang nói cái gì!” Kẻ gian kia liều chết không nhận.

Nhạc Bích Lam cắn răng nanh, giọng điệu căm hận nói: “Mười tám năm trước, ngươi sát hại phụ mẫu ta, mười tám năm sau bị ta tìm được, lại phát hiện ngươi giả mạo tổng quản Cái Bang, liền hạ độc thủ với ta. Chỉ có điều ngươi không thể tưởng được, năm đó ta mạng lớn, hiện giờ mệnh của ta cũng không tuyệt, có thể đứng ở đây vạch trần ngươi!”

Mặt Lý Triệu Hổ nổi lên sát ý: “Xú nha đầu chớ ăn nói bừa bãi, vẫn là câu nói kia, chứng cứ đâu?”

Đông Phương Ngọc thầm vận nội công muốn tiến lên bắt hắn, lúc này, từ bên ngoài có mấy người chậm rãi đi vào.

Vị lão nhân dẫn đầu kia một thân lam lũ nhưng hình thể khỏe mạnh, cầm trong tay một đả cẩu bổng lớn làm từ cây tử đàn, hai mắt sáng ngời hữu thần, thanh âm sang sảng: “Tam đương gia, Cái Bang lần này gặp nạn, may mắn được ngươi ra tay tương trợ a!”

Người đứng bên cạnh hắn, giống Lý Triệu Hổ trước mặt như đúc, chính là Lưu Dần Phong thật.

Đông Phương Ngọc bế quyền cười nói: “Lão bang chủ khách khí.”

“Tiểu An Trữ, biệt lai vô dạng a?” Lão bang chủ cười nói với An Trữ. (biệt lai vô dạng: đã lâu không gặp, hi vọng bạn vẫn khỏe từ khi chúng ta chia tay.)

“Ta tốt lắm, tạ ơn Lão bang chủ quan tâm.” An Trữ ngoan ngoãn đáp.

Vài vị đứng phía sau Lão bang chủ, đều là đương kim kiệt xuất trong chốn võ lâm. Thiếu Lâm phương trượng tiến lên trước, nghiêm khắc nói: “Nghiệt đồ, còn không mau phóng hạ đồ đao, theo ta trở về chịu tội!”

Đông Phương Ngọc nhìn về phía hắn.

Chưởng môn phái Nga Mi thấy Đông Phương Ngọc và An Trữ vẻ khó hiểu, bèn giải thích: “Ai, nói năm đó, Thiếu Lâm có một vị đệ tử tư chất thậm ưu, thiên phú dị bẩm, võ công cao cường. Lại chung quy không bỏ xuống được hồng trần, qua không được cửa tình.”

“Hắn xem trọng mỹ mạo của mẫu thân ta, liền hoàn tục, còn sử kế cùng phụ mẫu ta kết giao. Phụ mẫu ta coi hắn là hảo hữu (bạn tốt), lại không biết hắn giấu diếm ý đồ cầm thú…” Nhạc Bích Lam từ từ kể lại, “Sau đó, hắn thừa dịp phụ thân ta ra ngoài, đối mẫu thân ta quấy rối, lại không ngờ bị phụ thân đột ngột trở về phát hiện, thấy sự tình bại lộ, hắn liền ngoan độc quyết tâm giết người diệt khẩu….Năm ấy, ta còn nằm trong nôi được ngoại tổ đón về chơi, mới tránh được một kiếp. Sau ta được nghĩa phụ thu dưỡng, vẫn không ngừng truy tra.”

“Việc này khi đó oanh động võ lâm, các môn phái hạ lệnh truy sát, nhưng đều bị ngươi đào thoát, sau cũng không có tung tích.” Chưởng môn Nga Mi nói tiếp, “Sự tình qua đi lâu như vậy, bản tính ngươi vẫn không thay đổi, lại làm ra chuyện thiên lý bất dung này.”

Lý Triệu Hổ cuối cùng buộc phải thừa nhận, mắt lộ hung quang: “Đều do các ngươi ép ta…Đều do các ngươi sai!”

Đông Phương Ngọc lắc đầu thở dài, An Trữ luôn luôn ở bên cạnh yên lặng không nói, nhìn hết thảy một màn giang hồ ân oán.

Lý Triệu Hổ đột nhiên phát lực, hướng Nhạc Bích Lam đánh tới, Đông Phương Lãng phi thân lên tiếp chiêu. Nhưng không ngờ đó chỉ là hư chiêu, Lý Triệu Hổ xoay người một chưởng công thẳng tới An Trữ.

Năm đó Lý Triệu Hổ là võ lâm kỳ tài, trải qua nhiều năm dốc lòng tu luyện, hiện giờ công phu đã đạt tới thượng thừa. Tốc độ của hắn cực nhanh, Đông Phương Ngọc khó khăn lắm mới chắn trước An Trữ đỡ được một chưởng của hắn, nhưng cũng bị bức lui vài bước.

“Ngọc ca ca?!” An Trữ kinh hô.

Nhạc Hùng vội vàng kéo hắn tới phía sau mình để bảo hộ, bên kia Đông Phương Ngọc đã cùng Lý Triệu Hổ kịch đấu.

Lý Triệu Hổ xuất chiêu ngoan độc, nhưng thân thủ của Đông Phương Ngọc cũng không kém, nhất thời hai bên không phân được cao thấp.

An Trữ đứng ngoài nóng lòng không thôi, sốt ruột kéo tay áo Nhạc Hùng: “Nhạc bá bá các ngươi nhanh xông lên a, đừng để Ngọc ca ca bị thương!”

Nhạc Hùng trấn an vỗ vỗ vai hắn: “Không vội, bây giờ tiến lên dễ khiến Tam đương gia phân tâm, ngược lại không tốt.”

Nhạc Bích Lam cũng an ủi hắn: “Ngươi phải tin tưởng thực lực Ngọc ca ca của ngươi.”

“Lúc trước hắn còn rụng trong viện của ta mà, hắn có thực lực cái gì a…” An Trữ vẫn thực sốt ruột.

Mọi người giật nhẹ khóe miệng.

Bên kia Đông Phương Ngọc đã chiếm được thượng phong, rất nhanh đã chế trụ Lý Triệu Hổ. An Trữ mới thoáng an tâm,  nhưng vẫn như cũ khẩn trương nhìn chăm chú.

Đông Phương Ngọc cuối cùng điểm vài đại huyệt của Lý Triệu Hổ, khiến hắn quỳ rạp xuống đất không thể động đậy.

Lúc này mọi người mới yên lòng, muốn tiến lên.

Đông Phương Ngọc vừa quay đầu lại liền thấy cái mặt xấu xí kia thở phào một hơi, cong cong khóe môi, lại đột nhiên thấy khuôn mặt kia biến sắclập tức cảm giác phía sau một trận chưởng phong đánh úp lại, mà An Trữ trước mặt

Đông Phương Ngọc một tiếng “Đừng tới đây” cũng không kịp kêu lên, An Trữ đã thi triển khinh công mèo ba chân phi tới  chắn sau lưng y, tiếp lấy một chưởng kia.

Đông Phương Ngọc trong lòng chấn động, sau đó là đau đớn như bị cắt đi một khối. Xoay lại một tay tiếp lấy thân mình An Trữ đổ xuống, một tay kia vận xuất mười thành công lực, huy hướng kẻ đánh lén.

Hóa ra lại là Lâm Nhất Long. Hắn bị một chưởng của Đông Phương Ngọc, phun ra một búng máu, lùi về sau mấy bước, lại khàn giọng nói: “Cái Bang hơn ngàn người bị hắn không chế…Các ngươi không thể chỉ vì chính mình muốn làm anh hùng mà không để ý những người đó!”

“Hồ đồ!” Lão bang chủ lớn tiếng quát, “Tam đương gia đã sớm âm thầm trợ giúp đệ tử Cái Bang giải độc!”

“Cái gì?” Lâm Nhất Long sửng sốt.

Cũng đã không có người nào buồn để ý đến hắn, Thiếu Lâm phương trượng tiến lên, chế trụ Lý Triệu Hổ đang muốn vùng thoát. Còn mấy người Nhạc Bích Lam vây quanh Đông Phương Ngọc, lo lắng nhìn An Trữ.

“Khụ…” An Trữ khụ ra một búng máu, vô lực nhìn Đông Phương Ngọc, “Ngọc…Ca ca…”

Đông Phương Ngọc thấy ánh mắt An Trữ dần dần mất tiêu cự, từ từ nhắm lại, tâm càng đau đớn, thê thống gọi to: “An Trữ!”
Bình Luận (0)
Comment