Sửu Tiểu Xà

Chương 71

Cuộc sống hoàng tử tối tăm trôi qua cũng đặc biệt nhanh, trong bất tri bất giác, hai tháng đã trôi qua. Lãnh Tịnh vào sáng sớm ngày nào đó trong lúc xử lý quốc sự, đột nhiên nhớ tới chuyện liên quan tới Vạn Tượng Lâu

Nếu Đại Tuyết Cốc là lãnh địa của Tuyết Long tộc, vậy chắc có ghi chú liên quan tới Vạn Tượng Lâu. Lãnh Tịnh quyết định đi tra thử văn hiến ký lục của hoàng gia.

Mà trên quãng đường từ tẩm cung của hắn đến Tàng Thư Lầu hoàng gia, có mười tốp sát thủ chuẩn bị muốn ám sát vị tứ hoàng tử đang nổi bật nhất này.

Đương nhiên, những sát thủ đó cuối cùng vẫn thất bại mà về, vì linh lực của tứ hoàng tử nghe nói chỉ thua Tuyết Long đế, cho dù sát thủ liên tiếp tiến tới, cảnh ngộ cuối cùng vẫn là bị long khí của tứ hoàng tử nổi danh đó bắn tung đi.

Đương nhiên, vì lật đổ tứ hoàng tử, thập tứ hoàng tử sẽ không chỉ dùng dạng ám sát không dụng công này, đó đều là đạn khói mù, mục đích chân chính của hắn là thu thập nhược điểm của Lãnh Tịnh, trước mặt phụ hoàng nói cho Lãnh Tịnh triệt để không thể ngẩng đầu, vạn kiếp bất phục!

Trải qua hai tháng thu thập, trước mắt trong tay thập tứ hoàng tử đã nắm được không ít thóp của tứ hoàng tử Lãnh Tịnh, như sau:

1. Lãnh Tịnh là long tạp chủng trời sinh tàn tật, sừng vốn là niềm kiêu hãnh của long tộc thế nhưng vẫn chưa mọc đủ! Đây là gian tế ở ôn tuyền bẩm cáo.

2. Lãnh Tịnh không gần nữ sắc, nhưng đối với nam nhân đặc biệt là nam sủng xà tộc bên cạnh hắn đó thì rất có hứng thú, nói rõ hắn là đoạn tụ!

3. Lãnh Tịnh lai lịch bất minh, có lẽ thân phận hoàng tử là giả mạo!

4. Lãnh Tịnh thế nhưng lại khiến phi tử mà long đế sủng ái nhất mê hắn tới thần hồn điên đảo, loạn luân thông gian!

5. Lãnh Tịnh công nhiên biểu thị có tâm đăng cơ soán vị!

6. Lãnh Tịnh âm thầm câu kết bộ hạ trong triều, kết bè kết cánh!

7. …

Thế là đủ loại, liệt ra hơn một trăm tội trạng, khi Lãnh Tịnh đi tới Tàng Thư Lâu, thập tứ hoàng tử liên danh chúng đại thần cáo trạng đến chỗ Tuyết Long đế.

Không ngờ Tuyết Long đế lại ném tấu chương sang một bên, cười lạnh nói: “Mấy ngày trước lão tứ còn cùng trẫm nhắc tới cây to đón gió, trong triều người đối với hắn bất mãn nhiều, không ngờ đi đầu lại là thập tứ ngươi, huynh đệ cùng tông mà còn tính toán như thế, huống hồ là trên dưới triều dã!” Vì thế long nhan không vui.

Thập tứ hoàng tử đổ mồ hôi lạnh đầy trán, quả nhiên Lãnh Tịnh này không phải người thường, thế nhưng dám tới trước mặt Tuyết Long đế thổi gió trước hắn!

Hừ!

Thế là tiếp tục đi ấp ủ gian kế khác.

……………….

Lại nói Lãnh Tịnh một đường đi tới Tàng Thư Lâu, chui vào trong biển sách bắt đầu điên cuồng tìm kiếm tư liệu. Tàng Thư Lâu cất giữ tất cả những ghi chép về hoàng thất từ lúc kiến quốc tới nay, mênh mông vô bờ, Lãnh Tịnh vùi đầu vào biển sách, từ sáng sớm tìm tới đêm khuya.

Nửa đêm, trời đổ mưa to, Lãnh Thanh Thanh và Bạch Điêu mang theo điểm tâm tới, giúp hắn tìm kiếm.

Đêm khuya, Bạch Điêu và Lãnh Thanh Thanh đều buồn ngủ gật gù, chỉ có Lãnh Tịnh nhanh lẹ lật sạch, phát ra tiếng xạch xạch.

Hiện tại hắn đã lật đến ghi chép cổ xưa về Tuyết Long quốc năm ngàn năm trước, một quyển cổ sử ký rất thú vị thu hút sự chú ý của hắn, trong thư ghi rằng, tổ tiên Tuyết Long quốc đến từ Lộ quốc.

Cũng chính là nói, năm ngàn năm trước, Lộ quốc__ quốc gia Lãnh Tịnh đã từng làm vương gia, chính là nơi khởi nguồn của Tuyết Long quốc hiện tại.

Giống như một câu chuyện bị ngắt giữa chừng lại tiếp tục tiếp diễn, câu chuyện năm ngàn năm trước chậm rãi được triển khai trên giấy, thì ra lúc đó sau khi đám người Lãnh Tịnh rời khỏi Lộ quốc, bạch long vương gia không kết hợp cùng nữ vương, bọn họ cuối cùng vì đủ loại nguyên nhân mà chia cách, tạo thành một bi kịch ái tình. Mà vương gia lại cùng thiếu nữ Tuyết Long tộc thành thân, sinh hạ đời đế vương đầu tiên của Tuyết Long tộc, trải qua năm ngàn năm biển cả nương dâu, mới có Tuyết Long tộc quy mô hiện tại.

Đại khái là ba ngàn năm trước, phàm nhân bắt đầu phát triển nhanh chóng, lúc đó tất cả thần tộc đều dự báo được vận mệnh cùng con đường già néo đứt dây của phàm nhân, chọn lựa tạm thời ẩn đi. Phá vỡ cân bằng tam giới, phàm nhân có được phồn vinh ngắn ngủi, có tài năng vượt bậc khoe khoang là bằng với chúng thần, nhưng phàm nhân sùng bái tài năng vật chất cuối cùng tự tạo nên hủy diệt, bọn họ dùng vũ khí thần lực do chính mình chế tạo để hủy diệt lẫn nhau.

Phàm nhân may mắn sinh tồn tại các nơi trên nhân thế lại lần nữa bắt đầu lịch sử lập lại trật tự, chậm rãi hồi phục bình ổn của thời kỹ viễn cổ, nhân giới dần bình định lại.

Chỉ có một nhánh phàm nhân tinh anh lúc trước, chạy thoát được khỏi chiến tranh đại hủy diệt ngàn năm trước, đi tới lãnh địa xa xôi của thần__ Rìa Tuyết Long quốc, và xây dựng xã hội phong kiến lý tưởng tại đây, đó chính là đô thị ngàn năm trong Đại Tuyết cốc, một tòa thành thị vẫn duy trì diện mạo thời đại cũ. Tuyết Long tộc vẫn đang lặng lẽ quan sát di vật của thời đại cũ đó, mà người trong tòa thành thị ấy đối với ngoại thế vẫn không biết chút gì, vẫn luôn tự cho rằng đang sống cuộc sống của mình, cứ như thế nước sông không phạm nước giếng trôi qua ngàn năm.

Xem tới đây, Lãnh Tịnh đi ăn mấy con cá nướng, rồi trở lại xem tiếp.

Lúc này mưa đã lớn hơn, tiếng mưa vù vù nhấn chìm tất cả, khiến người buồn ngủ, bậc thềm tam cấp bên ngoài đều bị nước nhấn chìm, một chút nước mưa thậm chí còn chảy vào, giá sách ngoài cùng đã bị ướt một phiến lớn.

Lãnh Tịnh kỳ quái nhìn bên ngoài, hắn chưa từng thấy qua cơn mưa nào lớn như thế, theo lý mà nói Tuyết Long quốc là một quốc gia quanh năm đổ tuyết, mưa bão thế này cũng là trăm năm không gặp.

Trở về bên giá sách, nhờ ánh đèn yếu ớt, hắn tiếp tục xem quyển cổ sử ký đã úa vàng.

Mấy chục quyển cổ sử ký dày dày, Lãnh Tịnh đã lật tới quyển cuối cùng. Những cổ thư viết cổ sự trầm kha này đã bày ở đây mấy trăm năm, chưa từng có ai đụng tới, khi Lãnh Tịnh rút thư ra, trên mặt phủ một lớp bụi, ngay cả bìa sách cũng sắp không thấy rõ. Chỉ có quyển sách lớn cuối cùng là khác biệt, đây là quyển cuối cùng của cổ sử ký, dùng trang bìa đen kịt đóng lại, trên mặt không có chữ tiêu đề, lộ ra ý vị không lành. Lãnh Tịnh cầm quyển sách đen đặt lên bàn nhìn. Trực giác cho hắn biết, trong quyển sách màu đen bị người lãng quên này nhất định ghi chép những thứ không tầm thường.

Thế là Lãnh Tịnh lật trang đầu tiên, trên mặt bất ngờ viết khai quốc bí văn. Thì ra đây là một quyển ngoài chính sử, ghi chép các bí văn lưu truyền ẩn mật khác.

Khai quốc bí văn mục thứ nhất, chính là khai quốc bí văn, trong đó đem chuyện tình cảm của nữ vương Lộ quốc và bạch long vương gia năm đó sơ sài nói qua một lượt, thì ra nữ vương và vương gia cuối cùng chia tay lại là vì nữ vương không buông bỏ vương vị được mà cuối cùng tổn thương tâm vương gia, cuối cùng vương gia và tộc trưởng Tuyết Long tộc kết thành một đôi, thiếu nữ Tuyết Long trong chính sử đã nói kỳ thật là nam, Tuyết Long đế đời thứ nhất là do vương gia có thể chất đặc biệt sinh hạ, không chỉ như thế, vương gia đồng thời còn sinh hạ hậu đại của nữ đế,sau đó không rõ tung tích. Sinh con không phải là ý định của vương gia, theo ghi chép, hai ngày sau khi vương gia sinh con liền tự tận mà chết.

Khai quốc bí văn mục thứ hai, thiên chi bí văn, ghi chép chuyện thiên giới bị hỗn đục mê hoặc, đại sự kinh thiên Khúc Nguyệt loạn trời, còn thuyết minh rõ, loạn do Khúc Nguyệt gây ra là nhờ long thần Lãnh Tịnh tiêu trừ. Mà ba ngàn thần linh thiên giới hóa yêu thành ma, hình trạng chuyển hóa đều có miêu tả và đồ án tỉ mỉ, có thể thấy dụng tâm của tác giả.

Khai quốc bí văn mục thứ ba, long thần bí văn, ghi chép ký sự sinh bình của Lãnh Tịnh, đem chuyện thân gia của Lãnh Tịnh nhất nhất nói ra, nhưng khi Lãnh Tịnh muốn thử tra xem thân phận chân chính của mình, thì chỉ thấy một hàng “long thần Lãnh Tịnh hệ thái cổ phong ấn long thần” rồi không còn gì nữa, vì thế thân phận sửu tiểu xà vẫn là câu đố.

Lãnh Tịnh hưng phấn bừng bừng tiếp tục xem, cho tới khi thấy bí văn mục thứ một trăm bảy mươi tám__ Vạn Tượng bí văn, tim giật thót một cái. Thế là vô cùng hưng phấn, xem kỹ từng chữ.

Nhưng mà, nội dung của Vạn Tượng bí văn, khi Lãnh Tịnh lật sách đến trang sau trang tiêu đề, ngay cả hắn cũng bị dọa__ trang sau không có bất cứ văn tự nào, chỉ có một gương mặt người mơ hồ!

Gương mặt đó bút họa mơ hồ, chiếm cứ cả trang sách, tựa hồ là trong lúc vẩy mực vô ý vẩy ra, nhưng từ xa nhìn lại thấy giống như một mặt người, mang máng có thể phân biệt ra là gương mặt của một thiếu niên, biểu tình ngửa mặt nhắm mắt.

“Đây là cái gì?” Lãnh Tịnh tự lầm bầm, hắn ngẩng đầu nhìn Lãnh Thanh Thanh và Bạch Điêu đang ngủ tới bất tỉnh nhân sự trên thảm cạnh đó, đè nén xung động gọi bọn họ lại cùng xem.

“Đó là mặt của Thanh Nguyệt ” Nam tử đưa mặt lại gần hắn nói.

Lãnh Tịnh xém chút ngã ngồi xuống, hắn không có chút xíu cảm giác nào đối với sự hiện diện của nam tử này! Hơn nữa nam tử xa lạ này đột nhiên tiến sát người hắn cứ như quỷ.

“Ngươi là ai?” Lãnh Tịnh trắng mặt hỏi.

Nam tử đội mũ rộng vành, một thân áo khoác xám xịt bị nước mưa thấm ướt, hắn đi tới trước bàn nhỏ, ngồi đối diện Lãnh Tịnh, sau đó gỡ mũ xuống.

Lãnh Tịnh nhìn thấy một dung nhan tuyệt mỹ chỉ có trong mộng mới xuất hiện, mỹ mạo của nam tử này vượt qua giới hạn của con người, thậm chí đẹp tới mức khiến người phát run.

“Ta tên Hàn Vũ.” Tuyệt mỹ nam tử nói, sau đó mỉm cười.

“Mưa bão bên ngoài là do ngươi tạo ra.” Lãnh Tịnh hỏi.

“Đúng vậy, chỉ cần nơi có nước, năng lực của ta liền có thể phát huy vô hạn. Vì thế trong Vạn Tượng, năng lực của ta hiện tại đứng ở cấp tám mươi tám cao nhất.” Nam tử hơi chút tự hào nói. Hắn ngồi vắt chéo chân, dựa lên lưng ghế, thái độ vô cùng hòa khí, “Đây là lần thứ hai chúng ta tiếp xúc rồi. Nhớ chứ, lần trước ở vườn rau đó.”

“Là ngươi gợi ý cho ta? Ngươi chính là người thầm tương trợ! Ngươi có mục đích gì?” Lãnh Tịnh vỗ bàn hỏi.

Lông mi dài dài của Hàn Vũ khẽ run, chần chừ một lát, cuối cùng nói: “Ta là đào phạm của Vạn Tượng, ta đang chạy trốn sự truy sát của Vạn Tượng.”

“Vạn Tượng Lâu rốt cuộc là cái gì?” Lãnh Tịnh truy vấn.

Hàn Vũ ngước mắt lên, một đôi mắt ám sắc thâm sâu như đêm tối vô tận, hắn ngưng trọng nói: “Lai lịch của Vạn Tượng, phải bắt đầu nói từ hình người trên quyển sách này__ thiếu niên này, tên là Thanh Nguyệt…”

Thế là hắn bắt đầu chậm rãi thuật lại chuyện xưa của mình:

“Rất lâu về trước, lâu tới mức ta cũng không nhớ rõ là chuyện lúc nào, lúc đó thế giới là do nhân loại thống trị, nhân loại tiến vào một thời đại cực kỳ phát đạt giàu có, cũng chính là thời địa ‘chúng thần ẩn náu’ mà trên cổ sử ký đã nói, thời gian đó, nhân loại cho rằng trên đời này không có thần, hơn nữa cực độ sùng bái ‘khoa học’. Ta sinh ra ở thời đại đó. Ta cho ngươi xem thử bộ dáng của ta lúc đó.” Hàn vũ nói rồi lấy ra một bức họa không lớn dưới đáy mũ, giống y hệt, Lãnh Tịnh không biết cái này chính là ‘ảnh chụp’.

Nhìn tấm ảnh rất lâu, Lãnh Tịnh không cách nào liên hệ thiếu niên bình thường cũng xem như thanh tú trên hình với nam tử tuyệt mỹ trước mắt.

“Không giống phải không? Ha ha, đợi ta nói xong, ngươi sẽ kinh ngạc trên người ta phát sinh nhiều chuyện không thể tin đến vậy.” Hàn Vũ cất tấm ảnh đi, tiếp tục hồi ức nói: “Lúc đó ta mới mười mấy tuổi, đang ở thời điểm thi cử để quyết định tiền đồ. Tiếp tục học đại học hay là đi làm, ta rất mê mang. Một cơ hội ngẫu nhiên, ta tới ‘bệnh viện tổng hợp Vạn Tượng’ trong thành phố nơi ta sống, đó chính là khởi điểm cho số mệnh kỳ quái của ta.

Bệnh viện Vạn Tượng, chính là nơi giống như y quán mà các ngươi biết, bệnh viện đó tổng cộng có năm tầng, trông thì hết sức bình thường.

Nhưng do quỷ thần sai khiến ta lại đi sai tầng, đến tầng thứ năm nghe nói là không mở cửa, trong hành lang tử khí trầm trầm tràn đầy khí tức không hay đó, ta gặp được người này__ Thanh Nguyệt.” Hàn Vũ chỉ bức họa trên sách.

“Thanh Nguyệt là ai?” Lãnh Tịnh nói.

“Thanh Nguyệt, khi lần đầu ta gặp hắn, hắn là một thiếu niên mỹ mạo không có hai chân, ngồi trên xe lăn, vô cùng yếu ớt, không biết tại sao, vừa thấy hắn, ta liền cảm thấy lông tơ dựng đứng, từ sâu trong lòng sinh ra sợ hãi.” Hàn Vũ vừa hồi ức, thân thể lại bắt đầu khẽ run, “Hắn nói với ta hắn bị giam cầm ngược đãi, hai chân cũng bị người ta cắt mất, xin ta mang hắn rời khỏi đó. Ta không có cách nào cự tuyệt hắn, thế là đáp ứng thỉnh cầu đó.

Ta đón Thanh Nguyệt về nhà, nhưng rất nhanh, một vài người tựa hồ là ở trong phòng thí nghiệm nào đó tìm tới chúng ta, bắt cả ta và Thanh Nguyệt. Lúc đó ta mới biết, Thanh Nguyệt là vật thí nghiệm của phòng thí nghiệm bí mật nào đó, cấp bậc nguy hiểm được phân là cao nhất. Mà ta lại bị xem như kẻ đã bị nhiễm mà cùng bị nhốt lại.

Không biết bị nhốt bao lâu, khi ta thấy lại mặt trời lần nữa, những người mặc trang phục phòng hộ tựa hồ đã đổi, bọn họ nói với ta, sắp mang ta đến ‘tòa nhà Vạn Tượng’ để tiếp nhận tái tạo và huấn luyện.

Tòa nhà Vạn Tượng, nhìn bên ngoài thì chỉ là một tòa nhà thương mại bình thường, có chín mươi chín tầng, kỳ thật mỗi tầng đều là nơi tu luyện giống như địa ngục. Một khi bước vào Vạn Tượng thì không có khả năng ra ngoài, mỗi giờ mỗi khắc đều phải khổ sở trải qua trong địa ngục tu luyện, mà người có thể thành công sống sót chịu đựng qua nó, thì sẽ được thăng cấp lên một tầng, số tầng càng cao, biểu thị cấp bậc và năng lực của người đó càng cao.

Những huấn luyện quái dị đó khiến người chịu huấn luyện càng lúc càng kỳ quái, tới mức càng lên tầng cao, không ra hình người càng nhiều, năng lực có được cũng càng lúc càng kỳ quái, mà ta thì lại biến thành bộ dáng này.” Hàn Vũ chỉ mình nói, “Chúng ta chịu sự huấn luyện trong tòa nhà không có lối ra, cũng không biết đã trôi qua bao nhiêu năm, theo sự thăng cấp từng tầng, số người chết đi càng lúc càng nhiều, có vài người chịu huấn luyện cấp bậc cao cũng giống ta nảy sinh ý niệm chạy trốn.__ Quyển sách màu đen này, chính là di tác của một trong những người cùng chạy trốn ra năm đó náu mình tại Tuyết Long quốc lưu lại. Nhưng dạng người chạy trốn này sẽ phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc, cho tới nay người duy nhất còn trên đời, chỉ có một mình ta mà thôi.”

“Vậy còn Thanh Nguyệt đó thì sao? Hắn ở tầng cao nhất sao?” Lãnh Tịnh truy vấn.

“Đúng vậy.” Hàn Vũ gật đầu, “Sau đó ta mới biết, hắn là hạt nhân của cả Vạn Tượng, sức mạnh của hắn là cao nhất. Tòa nhà Vạn Tượng đó sớm đã biến thành công cụ của hắn, năng lực của hắn là cảm tri và làm uốn khúc vạn sự vạn vật, cho nên bất cứ tin tức nào về hắn đều không thể tiết lộ ra ngoài, sự tồn tại của hắn đối với thế giới mà nói là ‘hư vô’. Nhưng hắn lại trường kỳ không nghỉ đem lượng lớn nhân loại ném vào trong Vạn Tượng tiến hành ‘huấn luyện’ giày vò phi nhân đạo, đem những người này biến thành ‘siêu nhân’ người không ra người quỷ không ra quỷ! Thậm chí ngay cả chúng thần hắn cũng không đặt vào mắt.”

“Vậy tại sao ngươi tìm được ta?” Lãnh Tịnh chăm chú nhìn hắn.

Hàn Vũ cầm quyển sách nói: “Người viết quyển sách này, tên DanhNhiên, hắn cấp bảy mươi tám, có thể cảm tri được sự vật quá khứ. Trong ghi chép của hắn, ta phát hiện chỉ có ghi chép về ngươi là rất đặc biệt, ngươi từng có một đoạn trải nghiệm, rất giống như ta gặp phải Thanh Nguyệt, đó chính là hỗn loạn thiên giới phát sinh trong quá khứ xa xôi, Những quái vật đủ hình đủ dạng và những năng lực đột nhiên đạt được của họ, rất giống với tình huống của những kẻ bị huấn luyện chúng ta. Ngay cả tên của kẻ đầu têu cũng thập phần tương đồng: Khúc Nguyệt, Thanh Nguyệt. Hơn nữa, sau khi quyển sách này hoàn thành, ngay cả sức mạnh vô biên đó của Thanh Nguyệt cũng không thể đo lường được sự tồn tại của thứ sẽ tiết lộ bí mật của hắn, cho nên ta nghĩ, có lẽ có liên quan đến ghi chép về ngươi, có lẽ ngươi có thể cho ta một vài trợ giúp.”

“Ta có thể giúp được cái gì? Khúc Nguyệt là vật phù du trong không gian hỗn đục, mà Thanh Nguyệt nói không chừng cũng là bị loại sức mạnh hỗn đục đó nhiễm phải mà thôi.” Lãnh Tịnh nói.

“Không đúng, yêu quái dạng cấp bậc như Khúc Nguyệt tại Vạn Tượng nếu chuyển đổi sang số tầng, chỉ có thể ở khoản tầng sáu mươi thôi. Ta chú ý đó là loại từ trường kỳ diệu không bị sức mạnh hỗn đục quấy nhiễu trên người ngươi. Ta nghĩ, nếu có ngươi đi cùng, nói không chừng ta có thể trốn được truy sát của Vạn Tượng! Ngay cả chuyện ngươi giết hai người bị huấn luyện của Vạn Tượng, thế nhưng cũng bị truy cứu thành tội của ta, Vạn Tượng đó đối với ngươi là thái độ hoàn toàn xem nhẹ! Đây có lẽ là tài năng tự bảo vệ trời sinh của ngươi không chừng!” Hàn Vũ cao hứng nói.

“Ngươi muốn sống cùng chúng ta sao! Điều này không có khả năng, ngươi sẽ dẫn kẻ phiền phức tới!” Lãnh Tịnh bắt đầu phủ quyết.

“Lãnh Tịnh! Ngươi chẳng qua là một con long tinh tương đương cấp bảy mươi mà thôi, đừng quá khoa trương, chỉ cần một giọt nước, ta đã có thể khiến tất cả mọi người ở đây tan xương nát thịt!” Hàn Vũ uy hiếp.

Thế là tổ ba người Lãnh thị bị bức không thể không nghênh tiếp một thành viên cường ngạnh gia nhập__ Hàn vũ tới từ thời cựu đại thích tính toán cấp bậc.
Bình Luận (0)
Comment