Editor: caphaos | Beta: Beihe
Chương 25. Nóng
…
Ngu Tiểu Văn nhìn những đóa hồng mai nở rộ trên giường, có phần ngẩn người.
Y ngẩng đầu, thấy khuôn mặt nạn nhân lại xuất hiện biểu cảm vừa suy sụp vừa giận dữ, xen lẫn tủi thân, cơ thể không tự chủ mà đổ về phía trước. Ngu Tiểu Văn lập tức ôm lấy anh.
Nạn nhân dựa vào cổ y, hơi thở dồn dập, cơ thể cũng bắt đầu trở nên cứng đờ. Ngu Tiểu Văn dùng hai tay đỡ anh dậy, nhìn thẳng vào mặt người kia rồi hỏi: “Cậu sao thế? Thuốc thay thế vẫn không hiệu quả à? Phải không?”
Nạn nhân nhìn y chằm chằm, muốn nói gì đó, nhưng khi mở miệng, thứ phát ra chỉ là tiếng răng va vào nhau lập cập. Ngu Tiểu Văn vội vàng đỡ anh nằm xuống giường. Sau đó thò tay vào túi nạn nhân lấy điện thoại ra, gọi cho Cao Vũ Đinh. Sau hai hồi chuông, đầu bên kia bắt máy.
“Alo?”
Giọng nói này rất trầm, không giống với giọng của vị bác sĩ ban nãy. Vì vậy Ngu Tiểu Văn im lặng không nói gì. Đầu dây bên kia im lặng một lát, khẽ hừ cười một tiếng rồi nói tiếp: “Cậu là ‘bữa thay thế’ à?”
Giọng điệu này Ngu Tiểu Văn nhớ rất rõ, không sai, đó chắc chắn là Lữ Kỳ Phong. Nhưng tại sao Lữ Kỳ Phong lại ở cùng với vị bác sĩ kia?
Ngu Tiểu Văn không biết, nhưng nếu chuyện này liên quan đến đầu não tình báo của quân bộ nhà họ Lữ, thì sẽ khá phức tạp. Thế nên y lặng lẽ cúp máy.
Y cáu kỉnh vò đầu bứt tóc, nhảy xuống giường, vo một cục giấy nhét qua dụng cụ chống cắn, lau mồ hôi dưới mũi đối phương: “Lữ Không Quân, tôi phát hiện trước đây mình nhìn cậu qua lăng kính màu hồng, xem ra cậu chẳng ưu tú đến vậy. Sao cậu có thể khiến mình ra nông nỗi này? Thân thể như vậy sao không ở nhà nghỉ ngơi đi? Như này thì làm bác sĩ cái chó gì? Cậu chỉ biết gây thêm phiền phức cho người khác thôi!”
Y nghe thấy nạn nhân vẫn đang lẩm bẩm nói gì đó, giọng rất nhỏ và mơ hồ. Ngu Tiểu Văn liền ghé sát vào nghe.
“Tôi muốn… miệng… miệng… cậu…”
“Haha, còn dọa tôi nữa. Bây giờ cậu chỉ biết đánh võ mồm thôi.” Ngu Tiểu Văn thô bạo nhét thêm giấy vào mũi nạn nhân, “Yên tâm đi, chuyện mất mặt của cậu tôi sẽ không nói ra đâu. Cậu thấy đó, vì giữ thể diện cho cậu, tôi còn dập máy rồi. Nhưng giờ phải làm sao đây, hửm? Tôi là tên tống tiền chứ đâu phải suối nguồn, đã làm rồi nên không thể cho cậu thêm đâu.”
Ngu Tiểu Văn mở ngăn kéo, lấy hộp thuốc của mình ra. Bên trong có thuốc chữa bệnh của y, còn có một ít ống tiêm ức chế Omega, nhưng chẳng giúp ích gì cho nạn nhân.
Còn một ống “thuốc an thần” vừa lấy từ nhà của nạn nhân về.
Do Ngu Tiểu Văn thực sự rất mệt, nên sau khi về nhà, y chỉ bỏ vỏ ngoài của nó rồi cho vào hộp thuốc của mình. Chưa kịp dùng thì đã ngủ quên.
Thuốc an thần này có lẽ không có tác dụng gì với Alpha đang trong kỳ dịch cảm. Bởi nếu nó có tác dụng thì Lữ Không Quân đã dùng từ sớm rồi.
… Nhưng tên này đã chảy máu mũi rồi. Ít nhất phải để cậu ta bình tĩnh lại, ngủ một giấc ngon lành vẫn tốt hơn.
Vậy nên Ngu Tiểu Văn mở lọ thuốc, trộn đều, tiêm vào cánh tay nạn nhân.
Một lúc sau, nạn nhân mở mắt, ánh mắt có chút mơ màng, nhưng nhìn chung có vẻ đã bình tĩnh hơn đôi chút.
Ngu Tiểu Văn nói khẽ: “Ngủ đi. Ngủ một giấc thật ngon.”
Nạn nhân nhìn thấy kim tiêm và lọ thuốc bột trên bàn, mắt mở to.
“… Cái này.” Anh nói chuyện chậm rãi, rất nhẹ nhàng.
“Tôi vừa tiêm cho cậu đấy.” Ngu Tiểu Văn đáp, “Cho cậu ngủ một giấc.”
Nạn nhân tròn mắt nhìn vài giây, lắc đầu, ngồi dậy, chụp lấy lọ thuốc và kim tiêm: “Tôi muốn về nhà.”
“Đừng quậy nữa.” Ngu Tiểu Văn ấn anh nằm xuống, nói: “Vừa mới tiêm thuốc an thần, cậu còn lái xe được chắc.”
Lữ Không Quân không nói gì. Hai hàng lông mày nhíu chặt, như đang cố gắng chống cự điều gì đó, “Ừm. Được… tôi muốn về nhà.”
“…” Ngu Tiểu Văn bắt được vẻ mặt của anh, nheo mắt lại.
Đột nhiên, Ngu Tiểu Văn bước ra khỏi phòng rồi lại quay vào, tay xách theo thùng rác.
“Lữ Không Quân.” Y gọi người nằm trên giường. Nạn nhân nhìn thấy thùng rác trong tay y, ánh mắt càng thêm kháng cự, cố gắng đấu tranh, miệng thì mím thật chặt.
Ngu Tiểu Văn quan sát anh một lúc. Rồi hỏi: “Cậu vừa vào phòng đã thấy cái hộp thuốc trong thùng rác này rồi đúng không?”
Nạn nhân không nói gì.
“Trả lời.”
Nạn nhân khó khăn mở miệng: “Thấy rồi.”
Ngu Tiểu Văn: “Vậy nên cậu mới nói những lời kỳ lạ phải không? ‘Thẩm vấn’ ấy? Nghĩa là gì?”
Nạn nhân: “… Nghĩa… mặt chữ.”
Ngu Tiểu Văn lấy hộp thuốc ra, nhìn qua một lượt, rồi hỏi tiếp: “Ts-4. Tên này, là thuốc an thần à?”
Nạn nhân: “… Không phải.”
Ngu Tiểu Văn: “… Là cái gì?”
Nạn nhân: “…”
Nạn nhân: “…”
Anh vẫn im lặng không nói, cắn môi chặt đến mức để lại vết máu.
Vừa rồi nạn nhân chảy cả đống máu cam, trong mũi vẫn còn nhét một cục giấy như nhánh hành trắng, trông khá tội nghiệp. Ngu Tiểu Văn dùng đầu ngón tay cạy hàm răng của nạn nhân ra, giải phóng môi anh.
“Đừng căng thẳng, là tôi tống tiền cậu trước, dùng video của Lữ Thanh Xuyên để ép cậu, dù cậu có định dùng thuốc giết tôi thì tôi cũng không thể coi là hoàn toàn vô tội, cùng lắm là do tôi nhìn nhầm về con người của cậu thôi. Cứ nói thật đi. A shhh…”
Sau đó y rút mạnh ngón tay ra, xoa xoa vết răng cắn còn hằn trên đó.
Nạn nhân l**m môi một cái: “Thuốc quân dụng. Thuốc nói thật.”
Ngu Tiểu Văn: “… … …”
Y đứng trong bóng tối một lúc, hỏi: “Thế loại ‘thuốc an thần’ mà cậu tiêm cho tôi trước đây, cũng là thứ này à?”
Nạn nhân: “Ừ.”
Giọng Ngu Tiểu Văn khô khốc: “Vậy cậu đã hỏi được gì chưa? Về tôi… về những điều cậu muốn biết, cậu đã có câu trả lời chưa?”
Người đó nhớ lại, đáp: “Cậu nói, Ngu Tiểu Văn là một cảnh sát hình sự xuất sắc, từng phá được nhiều vụ lớn, còn được trao tặng rất nhiều bằng khen.”
“…” Ngu Tiểu Văn gãi gãi mặt: “Còn gì nữa không?”
Nạn nhân nhìn y: “Cái gì cơ?”
“Chuyện tại sao tôi lại tống tiền cậu, rồi cảm giác của tôi dành cho cậu… ừm, đại loại vậy.”
Nạn nhân: “Không. Tôi không thu được thông tin gì hữu ích cả. Ý chí của cậu rất mạnh, sánh ngang với những điệp viên hàng đầu.”
“Tôi? Điệp viên hàng đầu á… Thật hay đùa vậy.” Ngu Tiểu Văn khá ngạc nhiên. Y luôn biết mình rất giỏi, nhưng không ngờ rằng mình vẫn còn đánh giá thấp bản thân.
Nhưng nghĩ lại thì cũng đúng. Nếu đối phương đã biết hết những điểm yếu của mình thì đã sớm đuổi mình đi, chứ làm gì có chuyện dây dưa tới tận bây giờ.
Ngu Tiểu Văn hỏi một câu khác: “Nhưng tại sao tôi lại không nhớ gì cả? Tôi chỉ cho rằng mình ngủ rất sâu. Vì sao?”
Nạn nhân lại lần nữa cắn chặt môi. Lần này đúng kiểu muốn cắn đứt cả phần thịt.
Ngu Tiểu Văn cúi người xuống, để khuôn mặt mình lọt vào ánh đèn, nhìn nạn nhân: “Trả lời.”
Nạn nhân nhìn cổ áo của y, rồi lại nhìn lên mặt y, nghiến chặt răng: “Bí mật, quân sự.”
Ngu Tiểu Văn lại xoa nhẹ đôi môi của anh: “Ngoan nào. Quân cảnh một nhà, hỗ trợ nhau mới giúp trấn áp tội phạm tốt hơn. Hãy cho cán bộ biết, mệnh lệnh.”
Nạn nhân khó nhọc nói ra từng chữ: “… Ts-4, là thuốc nói thật quân dụng. Thành phần mới được thêm vào có tác dụng khiến đối tượng quên… đi quá trình thẩm vấn sau khi tỉnh lại. Nghiên cứu cho thấy, thành phần mới này trong Ts-4 có thể làm giảm phòng tuyến tâm lý của đối tượng và tăng cường mức độ phục tùng mệnh lệnh…”
“… Phục tùng mệnh lệnh à.” Ngu Tiểu Văn ngồi phịch xuống ghế, một chân gác lên giường, nhìn nạn nhân, “Cán bộ đây còn tưởng mình là người ra lệnh ấy chứ, kết quả cậu lại vui vẻ chơi sau lưng tôi. Hửm?”
Biết nói gì đây? Với tư cách là một tên tống tiền, y đâu thể lên án người ta vì hành động tự cứu sau khi bị tống tiền.
Ngu Tiểu Văn thở dài.
“Lữ Không Quân. Cậu không làm gì sai cả, nhưng hôm nay cậu sập bẫy buồn cười thật đấy. Tôi cũng không biết nên nói cậu thế nào nữa.”
Nạn nhân cụp mắt xuống, gật đầu thừa nhận: “Tôi thật buồn cười.”
Ngu Tiểu Văn nghiêng người tới, vỗ vỗ vào chiếc cà vạt của anh, giọng điệu chẳng hề chân thành chút nào: “Kỳ dịch cảm bùng phát khiến chỉ số IQ của cậu giảm xuống thật. Một bác sĩ Lữ luôn uy nghiêm lạnh lùng như vậy, giờ lại biến thành một cậu ngốc mặc tôi đùa giỡn.”
“Đúng vậy.” Người kia thành thật trả lời, “Nên tôi mới ghét cậu. Là cậu đã biến tôi thành một con chó điên ngu ngốc. Chưa bao giờ, tôi như thế này cả.”
Im lặng.
“Lúc cậu dùng thuốc nói thật cũng chẳng có gì mới mẻ. Bình thường cậu có thèm nói dối tôi bao giờ đâu.” Ngu Tiểu Văn nghĩ một chút rồi nói tiếp, “Nhưng việc mất trí nhớ thì rất thú vị đấy.”
“Tôi yêu cậu.” Ngu Tiểu Văn lại sờ vào cà vạt của anh, ngẩng đầu lên, mỉm cười hỏi: “Nghe xong thấy thế nào?”
Nạn nhân nhìn y.
Trả lời: “Cậu thích nói linh tinh. Lại còn thích trêu chọc tôi.”
Ngu Tiểu Văn: “Tôi thật sự yêu cậu. Ban đầu tôi chẳng có gì cả, không ràng buộc, chẳng thiết tha sống chết. Nhưng chỉ cần nghĩ đến… nếu, sau này, không thể gặp lại cậu nữa, tim tôi như vỡ nát, còn đau hơn cả thân thể tôi. Cậu biết không?”
Nạn nhân suy nghĩ một chút: “Tại sao cậu lại yêu tôi? Chúng ta chẳng có liên hệ gì cả.”
Ngu Tiểu Văn nhìn bàn tay đang đặt bên chân mình, nhẹ nhàng chạm vào.
Đối phương không phản kháng. Chỉ nhíu mày, cử động đầu ngón tay một chút, nhưng cũng chỉ đến vậy.
Vì có Ts-4.
Thế là Ngu Tiểu Văn nắm lấy tay anh.
“Cậu rất tốt bụng, dịu dàng, lại đẹp trai. Cậu tuyệt nhất.”
Cục giấy nhét trong mũi đẫm máu nên rơi ra, một mảng đỏ tươi, trông có hơi đáng sợ.
Ngu Tiểu Văn: “…”
Nạn nhân chậm rãi nói: “Cậu tống tiền tôi, nên có WeChat của tôi.”
Ngu Tiểu Văn lấy cục giấy trong dụng cụ chống cắn của anh ra, thay cái mới: “… Đệt, sao máu cậu cứ chảy mãi thế? Tôi thực sự sợ cậu cứ như này thì sẽ chết mất.”
“Cậu có WeChat của tôi, nên sẽ không bao giờ có chuyện không gặp lại nữa.” Nạn nhân nhìn y với ánh mắt dò hỏi.
Ngu Tiểu Văn d*ng ch*n ngồi lên mép giường.
Y siết chặt chăn.
“Tôi. Tôi giúp cậu nhé? Dù sao, tỉnh dậy rồi cũng sẽ quên hết, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.”
“Gì cơ?” Có vẻ như do tác dụng của thuốc, phản ứng của nạn nhân hơi chậm, vẫn còn kẹt ở câu hỏi trước.
“Tôi có thể giúp cậu, giải quyết kỳ dịch cảm.” Ngu Tiểu Văn liếc nhìn lên trên, “Chỉ đơn thuần là giúp thôi.”
Nạn nhân nhìn y, đầu nghiêng sang trái, ngẩn người hai giây, rồi lại nghiêng sang phải ngẩn thêm hai giây nữa, cuối cùng mới lắc đầu một cách chậm chạp.
Ngu Tiểu Văn: “… Không phải cậu nói thuốc nói thật có thể tăng cường khả năng phục tùng à, sao mẹ nó cậu vẫn cứng đầu thế này.”
“Vậy nếu, là mệnh lệnh thì sao? Có muốn thử không?” Ngu Tiểu Văn túm lấy góc cà vạt của anh, thử kéo nhẹ một cái, “Cậu không muốn khôi phục bình thường à? Cậu xem mình giờ ngốc chưa này, hình tượng lạnh lùng sụp đổ hết rồi, trong mũi còn cắm cây hành to đùng, mình dùng thuốc rồi tự mình chịu. Tôi thì sao cũng được, nhưng cậu chắc sẽ không thấy chuyện này đáng yêu như tôi đâu nhỉ.”
Nạn nhân cúi xuống nhìn.
Anh l**m nhẹ răng nanh sau dụng cụ chống cắn, rồi lặp lại lời Ngu Tiểu Văn: “Mệnh lệnh.”
“Ừ.” Ngu Tiểu Văn rút cà vạt ra. Đối phương không phản kháng, nhưng cũng không có biểu cảm gì, ánh mắt bình tĩnh, nhìn mà khiến người ta tự ti, chẳng còn hứng thú tiếp tục.
Ngu Tiểu Văn khó khăn nhếch môi, rồi tắt ngọn đèn nhỏ trên bàn. Trong bóng tối, y nói: “Được thôi. Vậy để tôi dùng miếng dán. Như thế tôi sẽ không đ*ng d*c, cậu cũng không phải ngửi cái mùi cậu không thích khi làm chuyện đó.”
Một lúc sau, nạn nhân nói: “Tôi không ghét.”
Ngu Tiểu Văn: “Cậu cũng lịch sự thật đấy. Cậu là người tốt.”
Trong bóng tối, nạn nhân lại hỏi: “Cậu ra lệnh cho tôi, có phải vì cậu muốn không? Vì cậu nói cậu yêu tôi.”
Ngu Tiểu Văn: “… Cậu không được hỏi. Đặt câu hỏi là quyền của cán bộ đây.”
Nạn nhân im lặng.
Tay Ngu Tiểu Văn run rẩy dữ dội, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, loay hoay mấy lần mới mở được khóa thắt lưng kim loại của đối phương, sau đó, y vụng về cởi bỏ lớp quần áo thừa thãi, rồi ôm lấy người ấy.
Dù tính cách có lạnh lùng đến đâu đi chăng nữa, thì cơ thể vẫn luôn ấm áp.