Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J

Chương 29

Chương 29. Quyết định | Editor: caphaos | Beta: Beihe

Cuộc đời của tên tống tiền thoạt nhìn có vẻ đơn giản, chẳng có gì đáng nghi. Tại sao y lại chọn mình để tống tiền, ban đầu, đây quả thật là điều Lữ Không Quân quan tâm nhất. Bởi nếu có thể biết được động cơ của đối phương, có lẽ anh sẽ tránh rơi sâu vào cái bẫy mà y giăng ra.

Nhưng cuộc sống yên bình đã bị tên tống tiền quậy rối tung cả lên. Những hình phạt quá sức tưởng tượng đều từng trải cả rồi, hành vi tống tiền dường như cũng đã đi đến hồi kết. Cái gọi là động cơ, trên thực tế, hình như chẳng còn ý nghĩa gì mấy.

Hơn nữa, tên cảnh sát chuyên đi tống tiền này chẳng hề đơn giản, cũng có khả năng y đang bày mưu tính kế cho một cái bẫy mới. Mỗi lần đụng độ với y, cuộc sống của mình lại càng thêm rối ren.

Trên màn hình điện thoại, xúc xắc xoay vòng, nhưng vì quá lâu không nhận được phản hồi nên đã tự động tắt màn hình.

Hai người đối mặt với nhau một lúc, tên tống tiền ngả lưng ra ghế trước, ấn chuông gọi món.

“Cậu cứ suy nghĩ đi, để tôi gọi món,” y nói – “Không cần vội, ăn xong rồi hãy quyết định cũng được.”

Người phục vụ nhanh chóng bước vào, cúi mình đứng trước mặt hai người. Tên tống tiền gọi vài món, thay vì chọn món đắt nhất, y chỉ gọi thêm vài món ăn kèm với hải sản.

Sau khi người phục vụ rời đi, tên tống tiền nhìn sang Lữ Không Quân. Nhưng khi ánh mắt Lữ Không Quân tập trung nhìn lại, y lại hướng mắt ra ngoài cửa sổ.

Rất nhiều đoàn du lịch thường tổ chức các buổi lửa trại bên bờ biển, bắn pháo hoa. Từ độ cao này, họ có thể thấy những chùm pháo hoa rực rỡ, lấp lánh lóe lên phía dưới mà không nghe được tiếng nổ vì khoảng cách khá xa.

“Tôi có một người bạn từng đi du lịch ở nước C,” tên tống tiền nói như thể đang bâng quơ “Cậu ấy bảo ở đó có một thành phố tên Giang Thành, không có biển, nhưng có một con sông. Mùa đông, Giang Thành tuyết rơi dày đặc. Khi tuyết phủ trắng hai bên bờ sông, họ sẽ bắn pháo hoa. Cậu ấy bảo nơi đó đẹp hơn bãi biển ồn ào này nhiều, ngắm pháo hoa trên nền trời tuyết tuyệt lắm, cứ như thể pháo hoa được dành riêng cho cậu ấy vậy.”

Lữ Không Quân nhìn pháo hoa xa xa ngoài cửa sổ một lúc, mãi cho đến khi chúng ngừng lại.

Sau đó anh quay về phía tên tống tiền bên kia bàn, đáp lại câu chuyện phiếm: “Ừ. Tôi cũng rất thích Giang Thành.”

Tên tống tiền: “…Ngay cả cậu cũng từng đến Giang Thành?”

Ngay cả?

Lữ Không Quân: “Tôi là chuyên gia y khoa, thường phải đi nhiều nơi để dự hội thảo.”

Tên tống tiền: “Đến cậu cũng từng thấy tuyết rồi sao?!”

.

Lữ Không Quân: “Ừm.”

Tên tống tiền hậm hực khụt khịt mũi. Sau đó thở dài: “Mẹ nó, làm cảnh sát khổ chết đi được…”

Lữ Không Quân im lặng.

Nhưng tên tống tiền thì không bao giờ chịu để không khí tĩnh lặng quá lâu. Y nghịch chiếc vòng trên tay, xoay tròn quanh cánh tay, rồi khơi lại chủ đề: “Vậy cậu đến Giang Thành để dự hội thảo gì?”

Lữ Không Quân sắp xếp từ ngữ, cố gắng không dùng thuật ngữ chuyên ngành để trả lời y: “Người dân nơi đó dường như có khả năng cảm nhận pheromone yếu hơn những khu vực khác. Nhiều hội thảo nghiên cứu chuyên môn đã đến đó tổ chức để tìm hiểu các yếu tố như khí hậu, từ trường, và sự tiến hóa sinh học dẫn đến khả năng này.”

Tên tống tiền mờ mịt chớp mắt mấy lần.

Một lúc sau, y hỏi: “Vậy cậu cho rằng việc cảm nhận pheromone kém là một dạng tiến hóa?”

“Đây không chỉ là vấn đề sinh học, mà còn thuộc các phạm trù xã hội, đạo đức và triết học,” Lữ Không Quân đáp, “Nhưng cá nhân tôi cho rằng đúng là như vậy.”

Tên tống tiền lại nghiêng người về phía trước, chống hai tay lên bàn, thế là ngọn hải đăng nhỏ lóe lên trong mắt y.

“Không biết tôi có hiểu sai không, nhưng nếu cậu nói là do từ trường và khí hậu, vậy có nghĩa là những người nước ngoài như chúng ta khi đến Giang Thành cũng có thể bị ảnh hưởng nhỉ? Chẳng hạn, khi ở đó, rất có thể cậu sẽ không cảm nhận được pheromone của tôi…”

Tên tống tiền ngừng lại một chút, vài giây sau y đổi cách diễn đạt rồi tiếp tục: “Ở Giang Thành, dù cậu có là Alpha cấp cao nhất thì cũng sẽ khó cảm nhận được pheromone của tôi?”

“Đúng vậy,” Lữ Không Quân trả lời.

Tên tống tiền tặc lưỡi đầy ngạc nhiên. Rồi y lại tiếp tục hướng mắt ra cảnh đêm ngoài cửa sổ, ánh mắt dường như có chút trông mong và mơ mộng.

Y nâng tay, đầu ngón tay chạm môi đầy suy tư: “Vậy ở đó, tôi cũng sẽ không bị ảnh hưởng bởi pheromone của Alpha. Dù tôi là một O cấp thấp đi chăng nữa.”

Lữ Không Quân: “Khả năng cậu bị chi phối bởi pheromone của Alpha sẽ giảm đi đáng kể.”

Không lâu sau, món ăn được dọn lên.

Tên tống tiền thu ánh mắt lại, dùng khăn ướt lau tay, rồi bắt đầu bóc một con cua.

Âm thanh răng rắc này khiến Lữ Không Quân nhớ đến lần ăn ở quán hải sản vỉa hè cùng tên tống tiền. Khi đó mình từng hỏi tên tống tiền rằng rốt cuộc giữa hai người họ có khúc mắc gì. Y đáp: “Khúc mắc? Ngày nào ở bên cậu cũng là lễ tình nhân.”

Mà lễ tình nhân cũng chính là sinh nhật của tên tống tiền.

Lúc đó, nhờ vào manh mối này, Lữ Không Quân đã điều tra lý lịch của y, thậm chí còn nghi ngờ rằng y là con hoang của Lữ Thanh Xuyên, nên mới kiếm chuyện với mình theo cách khiến Lữ Thanh Xuyên phải mất mặt như thế. Nếu vậy thì y là em trai mình, nhỏ hơn vài tháng.

Lữ Tiểu Văn.

.

Đã loại trừ.

Sau này mới phát hiện ra y từng học chung trường mình nhưng khác lớp, chẳng nói chuyện với nhau câu nào, và phải chuyển trường sau một khoảng thời gian ngắn vì lý do gia đình. Không có gì khả nghi.

Đã loại trừ.

Là vì mình rất có ích, có thể hỗ trợ cho công việc của cậu ấy? Cậu ấy từng dẫn tổ trưởng đến Viện Sinh học tìm mình.

Nhưng vừa rồi mình đã từ chối giúp đồng nghiệp của cậu ấy rồi, cậu ấy cũng không có thái độ gì khác thường, còn bảo rằng việc nào ra việc nấy.

Loại trừ.

Có lẽ biết được đáp án đúng cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Lần nào đối đầu với tên tống tiền cũng chẳng có chuyện gì tốt cả. Nhưng có lẽ vì bị dày vò lâu quá, nên lý do mà y coi là “rất quan trọng” khiến Lữ Không Quân khó mà bỏ qua.

“Sao cậu không ăn đi? Sùm sụp.” Ngu Tiểu Văn húp mạnh phần thịt càng cua. Y nghĩ nếu con cua này tham gia kiểm tra thể chất ở sở cảnh sát thì chắc chắn điểm số của mình sẽ tụt xuống một hạng.

Nạn nhân nghe y nói vậy, bèn cầm đũa lên gắp thức ăn. Rồi lại nhìn Ngu Tiểu Văn đang ngấu nghiến con cua.

…Nạn nhân đặt đũa xuống, cầm chiếc kẹp đồng nhỏ trên khay bên cạnh, bẻ gãy một chiếc càng to khác của con cua. Sau đó anh đặt chiếc kẹp xuống, lấy miếng tre nhỏ bên cạnh, rọc theo vỏ cua, đẩy phần thịt vào đĩa của Ngu Tiểu Văn.

Sau khi biểu diễn cách ăn đúng xong, anh đặt vỏ cua và dụng cụ xuống, dùng khăn ướt lau tay.

Ngu Tiểu Văn nhìn đống thịt cua trên đĩa, tiếng rắc rắc khi ăn cua nhỏ lại, rồi dần dừng hẳn.

“Chỉ có cậu biết ăn cua thôi chắc?” – Ngu Tiểu Văn nói.

Nạn nhân dừng tay, đặt đôi đũa vừa cầm lên xuống: “Sao vậy?”

Ngu Tiểu Văn: “Thịt cua chỉ thơm nhất khi còn trong vỏ thôi. Có thế mà cậu cũng không biết?”

Nạn nhân nhìn vào môi y, chăm chú quan sát. Ngu Tiểu Văn vô thức mím môi, rồi đưa tay gỡ một mảnh vỏ cua còn dính trên môi xuống.

Nạn nhân khẽ nhếch môi, một tay cầm vỏ chân cua, một tay cầm miếng tre, gắp thịt bỏ lại vào trong vỏ, đưa cho Ngu Tiểu Văn: “Chịu chưa? Ăn nhanh đi.”

“….” Ngu Tiểu Văn cảm thấy nạn nhân đã nắm rõ chiêu của mình rồi, nhìn riết quen, không cho mình chọc ghẹo nữa.

Y híp mắt lại, không đưa tay ra nhận, mà trực tiếp ghé miệng lại gần: “A~”

Người phục vụ đẩy xe thức ăn vào, ánh mắt dừng lại trong tích tắc rồi ngay lập tức nhìn thẳng phía trước, tai không nghe mắt không thấy, tiếp tục đẩy xe bước vào.

“…A~ À a FA… FA.” Ngu Tiểu Văn hát một bài hát kỳ lạ, chống tay lên một bên mặt rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chờ đến khi người phục vụ mang món ăn đi ra, Ngu Tiểu Văn mới quay đầu lại. Y nhìn thấy nạn nhân cúi đầu rất thấp, nhét chiếc càng cua trong tay vào miệng rồi nhai mạnh.

Ngu Tiểu Văn bỗng bật cười. Nếu không phải vì bàn ăn quá lớn, y rất muốn nhào tới vò đầu đối phương cho đến khi mùi cua thấm vào người anh mới thôi.

Hai người cơm nước xong xuôi, thanh toán. Biểu cảm của nạn nhân bình tĩnh, trông không có dấu hiệu hối hận ôm ví tiền khóc thút thít cả, thế là Ngu Tiểu Văn lại gọi thêm vài món hải sản làm đồ ăn khuya. Sau khi rời khỏi nhà hàng, nạn nhân lái xe đưa Ngu Tiểu Văn về nhà.

Dọc đường cả hai không nói lời nào.

Chiếc xe nhanh chóng chạy lên con đường ven biển. Mưa phùn lất phất như sương mù phủ khắp bờ biển, ánh đèn đường chiếu sáng lớp sương ẩm trên cửa kính xe. Ngu Tiểu Văn hạ cửa kính xuống, nhìn ra biển. Y ngửi thấy mùi gió biển trộn lẫn với mùi nước mưa, nghe thấy tiếng sóng và tiếng gió mưa hòa quyện vào nhau.

Ngu Tiểu Văn vuốt mái tóc bị gió thổi tung, quay đầu định nói gì đó với nạn nhân, nhưng lại nhìn thấy một bên mặt lúc sáng lúc tối của đối phương trong đêm tối đơn độc.

Một bông hoa nhỏ bỗng nở rộ trong phổi y, bung nở trong lồng ngực.

Y nuốt khan, nén lại ép nó vào trong.

Rồi y rút điện thoại ra, tắt đèn flash, im lặng chụp một tấm hình.

“Tôi quyết định rồi.” Nạn nhân bất ngờ quay đầu nhìn y một cái. Ngu Tiểu Văn lập tức hướng điện thoại về phía biển tối đen như mực. Nạn nhân khó hiểu nhìn thoáng qua bức ảnh đen thui trên màn hình của y, sau đó lại quay về nhìn con đường phía trước.

“Tôi chấp nhận đề nghị của cậu,” Nạn nhân nói, “nhưng phải đợi tôi tham gia huấn luyện xong mới được. Vì tôi cần suy nghĩ về những đáp án khả thi nhất, nên không muốn quá vội vàng.”

“Được rồi. Cậu cũng quan tâm đến chuyện của tôi thật đấy.” Ngu Tiểu Văn để điện thoại xuống, trêu chọc.

Nạn nhân không phản ứng lại.

Nạn nhân thả Ngu Tiểu Văn ở đầu hẻm gần nhà. Ngu Tiểu Văn đứng bên cạnh xe, ôm hộp hải sản mang về rồi nói: “Cảm ơn cậu đã mời tôi ăn tối.”

Sau đó y lấy điện thoại ra, đặt chế độ đếm ngược, quơ quơ trước mặt nạn nhân: “Đừng quên nhiệm vụ mỗi tối. Nhớ phải gửi tin nhắn thoại nha.”

Nạn nhân trả lời: “Ừm.”

Ngu Tiểu Văn: “Học hành cho tốt vào.”

Nạn nhân: “Ừm.”

Ngu Tiểu Văn: “Không có gì làm thì cũng có thể nhớ đến tôi.”

Ánh mắt của nạn nhân không chút dao động nhìn y.

Ngu Tiểu Văn lại làm động tác gọi điện thoại: “Ra ngoài thì nhớ liên lạc với tôi.”

Khóe miệng nạn nhân khẽ giật một cái, nói: “Tôi chỉ đi huấn luyện hai tuần, đâu phải bị bắt giam.”

Ngu Tiểu Văn vẫy tay với anh: “Về đi, cục cưng.”

Lữ Không Quân nhìn bóng dáng nhỏ bé ấy qua gương chiếu hậu, dường như người đó vẫn còn đang vẫy tay với mình.

Lần trước cậu ấy cũng nhìn mình qua gương chiếu hậu sao? Lữ Không Quân nghĩ chắc là không. Hễ nghe đến công việc, y sẽ chuồn nhanh như chớp.

Bình Luận (0)
Comment