Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J

Chương 44

Chương 44. Lựa chọn | Editor: caphaos | Beta: Beihe

Đại Cảnh Hi bảo viên cảnh sát hình sự này sẽ sớm tỉnh lại thôi, quả nhiên không sai. Sáng ngày hôm sau, người nằm trên giường bệnh đã chậm rãi mở mắt ra.

Y mấp máy miệng, chiếc mặt nạ thở oxy trên mặt cũng rung động lây. Thực ra bây giờ y đã không cần đến thứ đó nữa, nên Diệp Nhất Tam liền giúp y tháo mặt nạ xuống. Omega yếu ớt này run run mí mắt, động đậy hàm dưới, môi hé mở, câu đầu tiên cố gắng phát ra lại cực kỳ mơ hồ: “Đinh, Khải…”

Diệp Nhất Tam sững người một chốc, sau đó trả lời y: “Được, tôi biết rồi. Hắn không chạy thoát.”

Đối phương thả lỏng nét mặt, rất nhanh lại nhắm mắt.

“…” Diệp Nhất Tam cảm thấy có lẽ mình không nên trả lời dứt khoát thì sẽ tốt hơn cho quá trình hồi phục của đối phương.

Đến chiều, viên cảnh sát nước S này lại tỉnh, nhưng lần này đã không thiếp đi nhanh như trước.

Hắn dành chút thời gian giúp đối phương phục hồi ý thức và khả năng điều khiển cơ thể. Đến chạng vạng tối, viên cảnh sát này mới có thể ngồi dậy uống chút nước. Sau đó cố gắng nói chuyện với Diệp Nhất Tam: “Tôi… luôn cảm nhận được, anh giúp tôi, tập thể dục. Anh cứu tôi sao? Cảm ơn…”

Diệp Nhất Tam trả lời qua loa: “Không cần cảm ơn.”

“Thật xin lỗi.” Viên cảnh sát hình sự nói.

“Sao cơ?”

“Cứu tôi, chắc chắn đã tốn không ít công sức và tiền bạc.” Viên cảnh sát hình sự nói, “Nhưng thực ra tôi, đã mắc bệnh nặng lắm rồi…”

“Cứ nghỉ ngơi cho tốt, đừng nghĩ nhiều.” Diệp Nhất Tam nói, “Rồi sẽ ổn thôi.”

Trước đó không lâu, Sở cảnh sát thành phố và Đội phòng chống m* t** đã phối hợp phá thành công một vụ án lớn. Nhưng những ngày này lại trở thành quãng thời gian đen tối và ngột ngạt nhất trong lòng các đồng nghiệp ở sở.

Nhóm của X bị Đinh Khải chặn đường giết sạch. Mà nhóm của Đinh Khải, ngoài hai tên lính vứt xác bị bắt tại hiện trường, những người còn lại đều bị trượt xe rơi xuống vách núi trong trận mưa lớn, trở thành những thi thể lạnh lẽo trong đống sắt vụn.

Hai đồng nghiệp trong đội cảnh sát đã hy sinh trong vụ án này, nhưng tên tội phạm giết họ thì kẻ chết vì nội chiến, kẻ chết do tai nạn, không một ai bị đưa ra tòa xét xử. Con mẹ nó chuyện này rốt cuộc là cái quái gì đây?

Mặc dù kết cục đấy cũng coi như là đúng giá phải trả, nhưng đối với người thi hành pháp luật mà nói, vụ án này vẫn không thể xem là trọn vẹn, khiến người ta bức bối vô cùng. Rốt cuộc chúng có biết mình đã gây ra tội ác gì không, có một chút nào gọi là hối hận không? Những câu hỏi đó giờ đây chẳng thể nào có được câu trả lời, càng không thể đòi lại được công lý.

So với cái chết thê thảm của đồng nghiệp, thì cái chết của hai tên đầu sỏ kia chẳng phải quá nhẹ nhàng rồi sao?

Điều khiến người ta không thể chấp nhận nhất là, hơn nửa tháng trôi qua vẫn không tìm được đội trưởng Ngu. Nước sông mùa mưa chảy xiết, đã qua ngần ấy thời gian, ai cũng hiểu rằng xác suất tìm thấy đội trưởng Ngu đã gần như bằng không.

Trần Tử Hàn rõ ràng cáu kỉnh hơn gấp bội so với thường ngày. Ai cũng có thể nghe thấy tiếng chửi đổng của hắn trong hành lang: “Người luôn sát cánh với Ngu Tiểu Văn mẹ nó là ai hả? Leo tới chức đó rồi mà nói năng không chịu trách nhiệm được chút nào à? Đjt!”

Cục trưởng kéo hắn vào văn phòng, “rầm” một tiếng đóng cửa lại.

Trần Tử Hàn ở trong phòng vẫn còn bực bội một hồi. Lúc này Cục trưởng Lý không ngăn hắn nữa. Một lúc sau, ông mới lên tiếng: “Cậu làm cảnh sát đâu phải mới ngày một ngày hai. Giờ nói những chuyện đó cũng vô ích. Làm tài xế cho tôi, đi cùng tôi một chuyến.”

“Đi đâu?” Trần Tử Hàn nhìn Cục trưởng Lý.

Cục trưởng Lý liếc về phía thiên nga pha lê trên bàn.

“Chủ nhiệm Lữ ở Viện Sinh học, chắc là cậu biết. Đợt trước cậu ấy nằm viện một thời gian, vừa mới xuất viện nên chúng ta đến thăm.”

“Lữ Không Quân? … Ông quen người ta hồi nào thế.” Trần Tử Hàn lại nhìn cặp thiên nga trên bàn theo ánh mắt cục trưởng, “Cậu ta bị bệnh? À không, sao cục trưởng lại mang món đồ pha lê tầm thường này đi tặng một thằng đàn ông? Tôi không đi. Tôi còn phải đi công tác ở Sakya với A Kiệt để tìm thêm manh mối, chặn họng mấy lão già trên đó. Chuyện của Tiểu Văn ông không lo, lại đi lo cho cái chuyện người ta xuất viện hay chưa?”

Bây giờ, Trần Tử Hàn hệt như khẩu Bazooka đến cả cục trưởng cũng nã.

Cục trưởng Lý không nói thêm gì. Ông chỉ nhẹ nhàng chạm tay lên nắp che thiên nga: “Vậy tôi đi một mình.”

Phải mang thiên nga đến, hoàn thành lời dặn dò của Tiểu Văn.

Bây giờ chủ nhiệm Lữ vừa khỏi bệnh xuất viện, coi như có lý do chính đáng để tặng quà, không đến mức quá đột ngột. Nếu không, cục trưởng Lý thật sự không biết phải làm sao để trao lại món quà nặng nề và tấm lòng khó nói ấy từ Tiểu Văn đến cậu hai Lữ cách biệt tầng lớp như vậy.

Trần Tử Hàn cuối cùng vẫn ôm lấy con thiên nga: “Tôi giúp ông mang món pha lê này lên xe… “Bách niên hảo hợp, vĩnh kết đồng tâm”? Mẹ nó gì thế này? Bác sĩ Lữ sắp kết hôn à?”

Trần Tử Hàn nghi ngờ nhìn cục trưởng.

Cục trưởng Lý: “… Đi nhanh đi.”

Bên kia đường, đối diện sở cảnh sát có một chiếc xe dán kính một chiều đậu lại, không nhìn thấy gì bên trong. Xe trông có vẻ bình thường, dừng chưa lâu nên giờ vẫn chưa gây chú ý.

Thời gian qua, Ngu Tiểu Văn vẫn dưỡng thương trong một căn phòng biệt lập. Nơi ấy không có internet, chỉ có báo để đọc. Vụ án của y dù đã phá xong, nhưng do các bên liên quan đều là gia tộc có thế lực trong quân đội nên trên báo chỉ viết dăm ba câu lấp lửng. Nhưng người đã cứu mạng y lại cung cấp cho y rất nhiều thông tin, nhờ vậy Ngu Tiểu Văn cũng hiểu được kết cục của vụ án. Bọn X và Đinh Khải chỉ còn vài tên tép riu bị bắt, Đinh Khải thì do trượt xe lao xuống núi mà chết, mọi người đều nghĩ Ngu Tiểu Văn cũng đã chết.

Ngu Tiểu Văn phát hiện người này hiểu rất rõ về vụ án, nói chuyện cũng rất thẳng thắn, dựa trên kinh nghiệm, có thể xác định những gì đối phương nói đều là sự thật. Nhưng hắn lại giữ bí mật về bản thân, miệng kín như bưng.

Rốt cuộc hắn là ai?

Hôm nay, người này đột nhiên tiêm cho Ngu Tiểu Văn một liều thuốc làm y ngủ mê man. Đến khi tỉnh lại, y phát hiện mình đang ngồi ở ghế sau một chiếc xe, bên ngoài chính là sở cảnh sát.

Cứ thế mà đưa y về lại cơ quan, không biết có ý gì.

Đã về đến đây, tất nhiên Ngu Tiểu Văn muốn xuống xe để báo với đồng đội rằng mình vẫn còn sống. Nhưng Diệp Nhất Tam đã ngăn y lại: “Cậu nói cho họ biết cậu còn sống. Vài ngày sau lại chết vì bệnh nan y. Cậu muốn mọi người phải đau lòng hai lần sao?”

“…”

Đúng vậy. Ngu Tiểu Văn cảm thấy việc đối phương đưa mình về sở cảnh sát chắc chắn có ý đồ sâu xa khác.

Người này đã cứu mạng y, còn chăm sóc y suốt thời gian qua, Ngu Tiểu Văn đương nhiên rất cảm kích. Nhưng y có linh cảm mọi chuyện không đơn giản như thế, biết đâu hôm nay sẽ được làm sáng tỏ. Nghĩ vậy, y không vội xuống xe.

Ngồi thêm một lúc, y nhìn thấy xe của cục trưởng Lý từ sân sau của trụ sở chậm rãi chạy ra, dừng lại trước cửa chính. Sau đó, Trần Tử Hàn ôm một lồng pha lê bước ra khỏi tòa nhà, đặt nó vào ghế sau xe của cục trưởng.

… Thiên nga pha lê?

Ngu Tiểu Văn dựa vào cửa sổ xe phủ kính tối màu, chăm chú nhìn vào hộp đựng thiên nga, viền mắt y bỗng đỏ lên: “Ủa sao… tiền trợ cấp được phê duyệt nhanh thế?”

Ngu Tiểu Văn biết mọi người chắc chắn rất buồn vì sự ra đi của mình, có thể thấy ngay từ khuôn mặt hiếm khi ủ rũ của Trần Tử Hàn. Hơn nữa, cục trưởng thực sự rất coi trọng di nguyện của y, hành động cũng nhanh quá rồi đấy. Trước đây đúng là y không nên cứ lấy chuyện bị trễ lương ra để làm khó cục trưởng. Cảnh tượng này khiến cảm xúc y dâng trào, ngổn ngang trăm mối.

Diệp Nhất Tam: “Cậu nói tiền trợ cấp gì cơ?”

Ngu Tiểu Văn đưa đầu ngón tay v**t v* cửa sổ kính, giải thích: “Tôi ấy mà, từng nói muốn dùng tiền trợ cấp của mình để mua một cặp thiên nga pha lê. Tôi nói với sếp của tôi rồi, không ngờ ông ấy thực sự giúp tôi thực hiện… Haha trời ơi, nhưng tôi đâu có chết, không lẽ về rồi còn phải hoàn tiền lại cho ngân sách nhà nước?”

Từ khi viên cảnh sát này tỉnh lại, đây là lần đầu tiên Diệp Nhất Tam nghe thấy y nói chuyện bằng giọng điệu nhẹ nhàng như thế.

Diệp Nhất Tam ngưng lại một chút, nói: “Không phải tiền trợ cấp. Cậu không được nhận trợ cấp.”

Ngu Tiểu Văn lập tức quay đầu nhìn đối phương, biểu cảm hơi ngơ ngác: “… Gì cơ?”

Diệp Nhất Tam: “Bởi vì không tìm thấy thi thể của cậu, chiếc vali cũng biến mất một cách khó hiểu. Trong đội không ai có thể chứng minh thi thể đó là của cậu, dấu vết trên xe cũng bị trận mưa lớn xóa sạch, trong căn nhà nơi bọn tội phạm lẩn trốn cũng chỉ tìm thấy vết máu của cậu, song cũng không chứng minh được gì nhiều. Vì vậy, cậu không có phần mộ ở Vườn Hạo Nhiên, vì có người nghi ngờ sự trong sạch của cậu. Dù đó chỉ là nghi ngờ không có căn cứ, nhưng để thận trọng, cấp trên nhất trí rằng, trước khi xác nhận sự thật thì không nên đưa tên cậu vào danh sách liệt sĩ.”

“Trong sạch? …” Ngu Tiểu Văn ngẩn người một lúc.

Y đột nhiên giật mạnh cửa xe. Nhưng cửa đã bị Diệp Nhất Tam khóa cứng.

Ngu Tiểu Văn sốt ruột đến mức mặt tái đi: “Mở cửa ra để tôi xuống xe, tôi phải giải thích rõ ràng với bọn họ. Đồng nghiệp của tôi chắc chắn sẽ không nghĩ như vậy, họ nhất định đang rất lo lắng…”

Diệp Nhất Tam ngăn y lại: “Đương nhiên. Đồng đội của cậu đều tin tưởng cậu, không cần cậu giải thích. Còn những người không tin cậu, bây giờ cậu quay về giải thích cũng chẳng có ích gì.”

Ngu Tiểu Văn ngừng tay, suy nghĩ một chút, lập tức sốt sắng phân tích: “Nhưng chiếc vali rõ ràng ở trong tay Đinh Khải. Đinh Khải chết rồi, vali đáng lẽ phải ở trong xe. Sao lại không tìm thấy. Chẳng lẽ thực sự có kẻ lọt lưới…”

Chưa nói hết câu y đã lập tức cảnh giác ngừng lại, nhìn đối phương.

Diệp Nhất Tam gật đầu, đáp lại ánh mắt y: “Chiếc vali ở chỗ tôi. Đinh Khải là do tôi diệt khẩu.”

“… ?”

“Gì? …”

“Rốt cuộc anh là ai? Khụ khụ…”

Sức khỏe của Ngu Tiểu Văn vốn đã không tốt, lúc này đã bắt đầu ho dữ dội.

“Tôi không phải người của tổ chức đó, tôi đến từ công ty dược sinh hóa nước M.” Diệp Nhất Tam lấy một viên thuốc đưa cho Ngu Tiểu Văn, ra hiệu bảo y uống. Nhưng Ngu Tiểu Văn không nhận.

Hắn hạ tay xuống một lát, tiếp tục giải thích: “Cán bộ Ngu đã theo sát vụ án này, chắc chắn biết đây là loại thuốc bị đánh cắp từ công ty dược của nước tôi. Tôi được cử đến để tìm lại lô thuốc này. Nhưng các cậu chỉ nghĩ rằng đây là một lô thuốc cấm bị tội phạm buôn lậu chiếm đoạt, song thực tế thứ này lại quan trọng hơn rất nhiều so với những gì mọi người tưởng tượng, bí mật này còn quý giá hơn cả tính mạng của tôi. Vậy nên tôi không thể giao nó cho các cậu, cũng không thể để bất kỳ ai ở quốc gia các cậu biết được mục đích và hành tung của tôi trong chuyến đi này. Sự thật là cậu phải chịu oan để gánh tội thay tôi. Tôi không còn cách nào khác, mong cậu thông cảm.”

“Gánh tiếng oan… Nếu đã vậy, tại sao anh còn cứu tôi. Còn kể cho tôi những chuyện này?” Ngu Tiểu Văn nhìn người đặc công này: “Hay anh lại có âm mưu gì khác?”

“Bởi vì tôi biết như vậy là không công bằng với cậu.” Diệp Nhất Tam lại lần nữa nhét liều thuốc vào tay y, “Nên tôi muốn hỗ trợ cậu hết sức có thể.”

Diệp Nhất Tam: “Trong số các loại thuốc cậu đã dùng có một loại thuốc thử nghiệm đang được bảo mật tuyệt đối ở nước tôi, với tư cách một công chức nước ngoài, cậu tuyệt đối không có quyền thử nghiệm loại thuốc này. Nhưng nếu cậu đồng ý, tôi có thể cấp cho cậu một thân phận khác để nhập cảnh vào nước M, giúp cậu trở thành đối tượng tham gia thử nghiệm lâm sàng ở bệnh viện. Cơ hội chữa khỏi bệnh của cậu sẽ rất lớn.”

“…” Ngu Tiểu Văn im lặng.

“Ý anh là, tôi có thể sống tiếp?” Ngu Tiểu Văn nghi ngờ hỏi. Y không thể nào tin được, nhưng khi ngẫm lại, gần đây trong cơ thể quả thực không còn cảm giác nghẹt thở và đau đớn như thể bị rút cạn sinh mạng trước đây.

“Đúng vậy.” Diệp Nhất Tam trả lời chắc nịch, “Nhưng không phải với thân phận cảnh sát Ngu Tiểu Văn, mà là thân phận tôi đưa cho cậu.”

Im lặng.

“Đối tượng thí nghiệm.” Sau đó, Ngu Tiểu Văn lặp lại rồi nghiền ngẫm từ này, y nhìn thẳng vào mắt Alpha, dò xét hắn: “Anh thật sự muốn giúp tôi? Hay là thuốc phát huy hiệu quả ngoài ý muốn trên cơ thể tôi, nên anh muốn đưa tôi về làm vật thí nghiệm?”

“.” Diệp Nhất Tam không phản bác trong giây lát, sau đó hắn vỗ tay hai cái để phá tan sự ngượng ngùng, đồng thời tán thưởng trước khả năng nhìn thấu vấn đề của cán bộ: “Tại sao không phải là đôi bên cùng có lợi? Tôi thực sự muốn giúp cậu, việc cậu được cứu chữa cũng là sự thật.”

Quả nhiên đối phương có ý định lợi dụng y.

Trong lòng Ngu Tiểu Văn rất hy vọng đối phương chỉ lấy lý do này để lừa gạt mình, tất cả đều là dối trá. Nhưng đối phương lại tìm được y trước cả khi cảnh sát tiến hành lục soát, đưa y về Mạn Kinh, đồng thời sắp xếp để Đinh Khải “gặp tai nạn”, những mô tả về chiếc vali cũng khớp với một số chi tiết trong quá trình phá án. Tất cả khiến Ngu Tiểu Văn dù muốn hay không vẫn buộc phải thừa nhận rằng những gì hắn nói đều là sự thật.

Trong sạch…

Một lúc sau, Ngu Tiểu Văn đưa tay sờ xuống phần ngực bên dưới, chỗ xương sườn bị X giẫm gãy vẫn chưa lành, cảm giác đau đớn lại trỗi dậy khi y xúc động, buộc y phải vô thức ôm lấy vết thương.

Y im lặng rất lâu, rất lâu. Cuối cùng y mới khàn giọng nói: “Không được. Tôi không thể rời đi như thế này. Tôi là cảnh sát, không phải tội phạm.”

Hành động của viên cảnh sát này khiến Diệp Nhất Tam nhớ lại ngày hành động hôm đó, khi hắn nghe thấy và nhìn thấy những âm thanh, hình ảnh ấy từ thiết bị giám sát từ xa.

Diệp Nhất Tam quay đầu lại, mắt nhìn thẳng về phía trước, không nỡ nhìn Omega nằm vùng đang ôm lấy vết thương của mình.

“Tôi biết cậu là viên cảnh sát mẫu mực, cũng biết cậu xem trọng danh dự của mình.”

Diệp Nhất Tam: “Nhưng chuyện chiếc vali, cũng như việc cậu được cứu và sống sót một cách kỳ diệu, tôi sẽ không đứng ra làm chứng cho cậu. Dù bây giờ cậu có áp giải tôi vào sở cảnh sát, tôi cam đoan rằng cậu cũng sẽ không lấy được bất kỳ lời khai nào từ tôi. Và một khi cậu đã bước ra khỏi xe, cậu sẽ không thể tiếp tục được điều trị, dù không bị giam trong trại tạm giam chờ thẩm vấn, cậu cũng sẽ sớm chết vì bệnh tật cùng những hoài nghi đeo bám mình.”

Người ngồi ở ghế sau vẫn giữ im lặng.

Rất lâu sau, gương mặt viên cảnh sát xuất hiện trong gương chiếu hậu. Đôi mắt hơi cụp của y thoáng ửng đỏ. Sau đó y lại nhìn về phía sở cảnh sát đối diện, nhìn chăm chú.

“Vậy là, chỉ khi còn lại cái xác thì tôi mới trong sạch. Đúng không?”

“…” Diệp Nhất Tam nín bặt.

Lúc này, một cảnh sát mặc đồng phục bước vào cổng sở cảnh sát. Dù đồng phục của cảnh sát và quân nhân chỉ giống nhau một chút, nhưng vẫn khiến cơ thể Ngu Tiểu Văn bất giác run rẩy… Muốn đi, muốn rời khỏi đây, càng sớm càng tốt. Y siết chặt tay, rồi bất ngờ đưa ngón tay lên nhấn nút, cửa xe phát ra tiếng động giòn giã, là y vừa mở khóa xe.

Hắn thở dài: “Mạng sống là của cậu, tiếp theo phải làm gì, tôi tôn trọng lựa chọn của cậu. Cảnh sát Ngu Tiểu Văn, bây giờ xuống xe hoặc tự tiêm thuốc an thần. Tôi đã nói xong, giờ tôi phải đi.”

Bình Luận (0)
Comment