Chương 46. Thân phận mới | Editor: caphaos | Beta: Beihe
Ngu Tiểu Văn chuyển đến ở trong ký túc xá nhân viên của trang viên.
Nửa đêm, Ngu Tiểu Văn chợt mở choàng mắt. Hơi thở gấp gáp một lúc, rồi mơ màng đưa tay sờ tới sờ lui khắp người, đột nhiên y giật mình ngồi bật dậy, bắt đầu mò mẫm tìm kiếm trong bóng tối. Y s* s**ng khắp giường, suýt nữa định bước xuống đất bật đèn. May thay, y nhanh chóng tìm thấy chiếc vòng tay ở bên gối, lúc này mới thôi.
Y nằm xuống trở lại.
“Anh, anh lạ giường ạ?” Bạn cùng phòng bên cạnh ngái ngủ hỏi.
Đây là một căn phòng ký túc xá dành cho hai người. Người ở giường bên là một cậu thanh niên Alpha 18 tuổi, sống ở nông thôn, tên là Đại Quang.
Tòa ký túc xá này chỉ chia phòng theo giới tính, không phân biệt ABO. Một là vì đa số nhân viên phục vụ ở đây là Beta, hai là để tiết kiệm chi phí và tài nguyên, vả lại họ cũng lý do lý trấu: Miễn không xem xét đến cấu tạo bên trong, thì bề ngoài các ABO có cùng giới tính sinh học cũng tương tự nhau, cùng giới tính thì có làm sao, chẳng cần kiêng dè.
Nếu có người than không tiện, thiếu an toàn, họ sẽ nói với bạn rằng những kẻ đã có ý đồ xấu thì dù cùng giới vẫn có thể đi quấy rối. AA, BB, OO, thời nay đồng tính đâu có ít? Muốn an toàn thì hãy tự lo cho bản thân, làm việc chăm chỉ, kiếm nhiều tiền mà ra ngoài thuê phòng riêng. Ok?
Cậu bạn cùng phòng 18 tuổi đang ở độ tuổi tràn trề năng lượng, chưa quen kiểm soát bản thân, vì muốn ngủ thoải mái nên cậu không mang theo sản phẩm ức chế. Khi ngủ, cậu vô thức phát tán một ít pheromone khiến Ngu Tiểu Văn có phản ứng. Có lẽ đây cũng là lý do Ngu Tiểu Văn lại mơ thấy người ấy.
Ngu Tiểu Văn sờ chiếc vòng tay, nó vẫn đang tắt nguồn. Y nghĩ một lát, rồi xuống giường đi tới ngăn kéo, lấy một miếng dán ức chế loại thông thường màu trắng dán lên gáy mình.
“Hơi hơi. Làm phiền em à?” Ngu Tiểu Văn vừa dán vừa trả lời.
“Em mới đến tháng trước, cũng mất mấy ngày mới quen.” Đại Quang chẳng nhận ra pheromone của mình đang lan ra ngoài, làm phiền đến Omega. Cậu đang lơ mơ nhưng vẫn an ủi người ta: “Không sao đâu anh, đợi đến khi anh đi làm rồi, mệt như lừa thì sẽ chẳng còn thời gian để lạ giường nữa.”
Chẳng mấy chốc cậu ta lại phát ra tiếng ngáy.
Ngu Tiểu Văn nằm trở lại giường, nhìn về bóng tối.
Sáng hôm sau, Đại Quang ngồi dậy, thấy Ngu Tiểu Văn đã tắm rửa xong đang quay lưng thay quần áo.
“Ừm?” Ngu Tiểu Văn quay đầu nhìn cậu. “Sao vậy?”
“Anh… cái này.” Đại Quang ngập ngừng một lúc, chỉ vào sau gáy mình rồi hỏi, “Lúc nào anh cũng phải dán cái đó à?”
“Trong phòng có pheromone của Alpha nên phải dán. Cấp anh thấp nên rất dễ bị ảnh hưởng,” Ngu Tiểu Văn trả lời ngắn gọn.
“Á…! Xin lỗi.” Đại Quang hơi đỏ mặt, như vừa hiểu ra điều gì hít hít mũi, “Nhà em không có Omega, nên em không… Xin lỗi anh, sau này em nhất định sẽ chú ý!”
Nói xong, cậu vội mở cửa sổ, rồi tự dán miếng ức chế lên tuyến thể của mình.
“Không sao đâu. Một trong hai người dán là được rồi.” Ngu Tiểu Văn nói.
Đại Quang lén lút quan sát Omega này thêm chút nữa. Nghe nói y cũng từ quê lên thành phố làm việc? Nhưng nhìn chẳng giống chút nào. Đại Quang định trò chuyện thêm vài câu với người bạn cùng phòng mới này.
Nhưng Ngu Tiểu Văn đã cài xong thắt lưng, rời khỏi phòng.
Công việc an ninh trong trang viên này không quá khó, ít ra là nhẹ hơn hẳn so với nhiệm vụ của cảnh sát hình sự. Tuần tra hàng ngày, nếu có tranh chấp hay có vấn đề xảy ra thì đến hiện trường xem xét.
Sau đó, trong quá trình làm việc y dần nhận ra, đây vốn là biệt phủ của một nhân vật quyền lực hàng đầu ở nước M, mà y cũng không còn là người duy trì công lý nữa, thậm chí có thể trở thành đồng lõa của thế lực cường quyền. Lúc này y cần phải cẩn trọng, khéo léo hơn, sử dụng chút mưu trí để vừa hóa giải xung đột, vừa tranh thủ quyền lợi cho những người yếu thế.
Sau một thời gian làm việc, Ngu Tiểu Văn cảm thấy công việc này không tốn nhiều thể như hồi còn làm cảnh sát hình sự, nhưng lại khiến y phải bận tâm rất nhiều. Ngoài ra, sức khỏe của y ngày càng tốt lên. Cảm giác uể oải trong cơ thể ngày càng phai nhạt, công việc lại đòi hỏi sự tập trung cao độ, thế nên tâm trí của y tự nhiên bị phân tán vào những việc cần giải quyết trước mắt.
Ngày nào cũng đi làm rồi tan ca, ăn uống ngủ nghỉ, kiểm tra định kỳ cũng như phối hợp điều trị.
Có vẻ như y đang dần quen với nhịp sống này.
Giờ nghỉ trưa hôm nay, TV ở nhà ăn phát bản tin trưa, mọi người vừa rôm rả dùng bữa vừa ngồi xem.
Một nhân viên trẻ mới vào hỏi: “Phải thế nào mới được làm đội trưởng ạ?”
Nhân viên tạp vụ bên cạnh: “Này ù ôi, cậu mới tới đã nghĩ đến chuyện thăng chức rồi hả?”
Một bảo vệ khác: “Đừng mơ nữa, được chọn cả rồi. Nếu không, cậu cũng phải giỏi lắm mới đấu lại đám quan hệ, hoặc mấy người được ví như chùm chìa khóa treo ngay hông lãnh đạo ấy.”
Nhân viên tạp vụ: “Chùm chìa khóa là gì?”
Bảo vệ: “Kiểu lãnh đạo đi một bước phải vỗ một c** **.”
Mọi người bên cạnh trò chuyện, còn Ngu Tiểu Văn lặng lẽ ăn cơm.
Bản tin trong nước trên TV vừa kết thúc, giờ đang chiếu bản tin quốc tế. Hình ảnh Lữ Thanh Xuyên xuất hiện trên màn hình, dòng phụ đề bên dưới ghi rằng nhiệm kỳ của ông vừa kết thúc thì đã được tái đắc cử trong cuộc bỏ phiếu mới đây.
Tin tức quốc tế thường lướt qua rất nhanh. Nhưng vì nước S là nước láng giềng lớn, cộng thêm cảnh quay lễ tái nhậm chức, nên thời gian phát sóng lâu hơn một chút. Ngu Tiểu Văn ăn chậm lại, nhìn màn hình, cố gắng căng tai lên để phân biệt giọng đọc trong bản tin. Giọng nữ đang tóm tắt sơ lược về gia thế và tiểu sử của vị Ủy viên quân sự nước S này.
Ngu Tiểu Văn nhìn vị Alpha cấp cao nhất mặc quân phục chỉnh tề, mỉm cười điềm đạm và phong độ dưới ánh đèn rực rỡ.
Lần cuối cùng y thấy khuôn mặt này là trong một đoạn video ngắn mờ tối, dưới ánh sáng mờ ảo ám muội của một phòng nghỉ theo giờ. Khi đó biểu cảm của ông đầy tính xâm lược, động tác hung bạo và đầy kiểm soát, đè lên một gã râu quai nón sống dở chết dở.
Hai cảm giác thật sự khác biệt một trời một vực.
Thần thái của Lữ Thanh Xuyên trong ống kính lúc này, lại có vài phần giống với người mà y thầm thương.
Y chăm chú nhìn vào màn hình phát bản tin quốc tế, trong đầu cũng bất giác hồi tưởng về những cơn mưa không dứt nơi Mạn Kinh, chiếc điều hòa ô tô bật nhỏ cùng những cuộc trò chuyện và cái ôm chẳng mấy thân mật. Song bầu không khí hiện tại lại chẳng hề ăn nhập với khung cảnh khi đó, tạo nên một cảm giác phân li kỳ lạ khi mọi chuyện đã qua đi.
Ngu Tiểu Văn đột nhiên thấy mình như vừa sống qua một kiếp khác. Trong quãng thời gian tê dại này, đây là lần đầu tiên y cảm nhận rõ ràng đến thế.
… Không bao giờ có thể quay lại nữa.
Ngón tay y vô thức giật giật.
Bản tin chuyển sang nội dung mới, nước S vừa phá một vụ án buôn lậu thuốc xuyên quốc gia, kết quả còn kéo theo một vụ bê bối trong quân đội v.v. Chỉ vài giây là lướt qua.
Nhưng vẫn khiến mọi người bàn tán vài câu.
“Vụ này, nghe đâu là bọn tội phạm đến nước mình trộm hàng cấm.” Bảo vệ nói, “Tôi có thằng bạn làm trong chỗ buôn bán cái đó, đại ca của nó phái nó sang nước S điều tra thử, kết quả là vừa đặt chân đến nơi đã bị cảnh sát nước S bắt luôn, giờ vụ án kết thúc cậu ta mới bị trục xuất về. Đại ca nó chê mất mặt nên ném nó về quê ở miền Nam rồi.”
“Vụ này tôi biết á,” Nhân viên tạp vụ nói, “Mà mấy vụ kiểu này ở nước M ba ngày hai bận lại có, sao ở nước S lại được lên hẳn tin tức quốc tế.”
“Cái này cậu không biết rồi,” Bảo vệ nói, “Cái quan trọng ở đây là vụ này dính đến bê bối quân đội nước S khiến bên đó bị mất uy tín. Mỗi ngày có cả đống vụ cảnh sát quản còn không xuể, không phải cũng chỉ đưa tin mỗi vụ này thôi sao?”
Nhân viên tạp vụ: “Cũng đúng thật. Vụ án thì ngày nào chẳng có. Dù có là bê bối gì đi nữa, qua cơn gió bụi là đâu lại vào đấy, còn mấy ông lớn kia lại như chẳng có chuyện gì xảy ra.”
Trong lúc mọi người nói chuyện trên trời dưới đất, bản tin đã đổi qua nhiều nội dung khác rồi chuyển sang quảng cáo.
Các đồng nghiệp của Ngu Tiểu Văn ăn xong thì cầm khay rời đi. Trong số đó, không ít người từ chỗ xa lạ với y giờ đã trở nên quen mặt hơn.
Mặc dù y là một bảo vệ mới trầm lặng, luôn cố giữ khoảng cách, nhưng thời gian trôi qua, đồng nghiệp dù ít dù nhiều cũng khó mà phớt lờ khi ánh mắt vô tình chạm nhau, thường thì họ sẽ gật đầu ra hiệu một cái. Vậy nên khi một nam Beta đi ngang qua mỉm cười với y, Ngu Tiểu Văn cũng vô thức nhếch nhẹ khóe miệng đáp lại.
Đối phương hơi sững sờ, sau đó cười toe toét, kêu: “Hôm nay cậu đến nhà ăn sớm nhỉ!”
Y cũng ngẩn ra theo, nhớ xem hôm nay có phải mình đến sớm hơn bình thường không.
“Anh!” Cậu bạn cùng phòng Đại Quang thấy người bên cạnh y dọn khay đồ ăn rời đi, cậu lập tức ngồi xuống, đi cùng còn có một nam một nữ trẻ tuổi.
Cậu chỉ vào cô gái kia: “Chị này nói muốn làm quen với anh!”
Cô gái hất cái tay chỉ trỏ đáng ghét của cậu ta ra, sau đó mỉm cười nói với Ngu Tiểu Văn: “Chào anh! Anh còn nhớ em không? Lần trước khách bắt em quỳ trên đá cuội lau bồn tắm suốt hai tiếng, anh đã giúp em giải vây. Anh thực sự nhạy bén lắm luôn!”
Ngu Tiểu Văn nhìn cô gái ấy, lần trước gặp cô ấy còn khóc sưng cả mặt, giờ đây trông đã thanh tú và tươi tắn hơn rất nhiều.
“Anh vẫn còn nhớ.” Y trả lời.
“Em ấy nhắc đến anh mấy ngày liền đấy,” Chàng trai lực lưỡng đi cùng liếc nhìn cô gái rồi lạy quay sang Ngu Tiểu Văn, lớn tiếng nói: “Em ấy thấy anh hay cùng về ký túc xá với Đại Quang nên hỏi thăm. Thế mà Đại Quang lại không chịu hó hé tiếng nào. Cuối cùng em ấy phải đích thân đến đây.”
Đại Quang lập tức ngượng ngùng phản bác: “Không phải, người ta không thích bị hỏi chuyện riêng… Anh ấy cũng không thích nói, thì làm sao em nói được. Giờ thì người ta ở đây rồi, muốn biết gì thì chị tự mình hỏi đi.”
Cô gái hơi ngại ngùng, không nói gì.
“Vậy rốt cuộc cậu tên là gì?” Chàng trai lực lưỡng nhìn Ngu Tiểu Văn, mặt tỏ vẻ nếu không trả lời thì sẽ không xong với anh ta.
Ngu Tiểu Văn: “…”
“Sao anh lại dọa ân nhân của em thế!” Cô gái véo tay chàng trai, “Ăn no rồi thì lượn hết đi!”
“… Ai nói anh ăn no rồi.” Chàng trai lực lưỡng cầm lấy cái bánh bao vừa nhai vừa tiếp tục quan sát Ngu Tiểu Văn.
Ngu Tiểu Văn bật cười.
Đại Quang chống tay lên má nhìn Ngu Tiểu Văn: “Ở ký túc xá anh chưa bao giờ cười hết. Hóa ra anh chỉ cười với con gái thôi! Sao Omega mà cũng thế chứ?”
Một lát sau, Ngu Tiểu Văn giải thích: “Anh mới đến, nên ít nói chuyện. Không có ý gì khác đâu.”
Ba người kia đều nhìn y, như đang quan sát một loài động vật mới lạ: “Ồ?”
Chàng trai lực lưỡng: “Là kiểu chậm quen.”
Cô gái: “Em không phải kiểu kiên quyết muốn làm thân, chỉ muốn bày tỏ lòng cảm ơn thôi. Anh không thích nói thì không cần nói. Haha…”
Cô gái nói muốn cảm ơn rồi từ đó bắt chuyện: “Thật đấy, em cảm ơn anh rất nhiều… Anh bảo vệ. Hôm đó em còn nghĩ chắc chắn mình sẽ bị sa thải rồi. Nhưng em không thể bị sa thải được, vì chị em đang bệnh, mẹ em thì ở gần ký túc xá mình nhặt ve chai… Ồ! Em kể với mẹ về anh, mẹ em còn biết đấy, còn bảo anh vừa đẹp trai vừa tốt bụng. Nếu có thời gian thì mời anh đến nhà em chơi nhé! Cứ dẫn cả bạn bè theo! Mẹ em nấu canh ngon lắm, Đại Quang và mọi người đều thích. Nếu anh không chê. Haha…”
Bản tin trưa đã kết thúc, TV chuyển từ quảng cáo sang phát lại bộ phim thần tượng rất nổi ở nước M do một nữ minh tinh trẻ đóng chính. Tiếng ồn ào xung quanh cũng dịu đi nhiều, mọi người rõ ràng hứng thú với chương trình này hơn là tin tức.
Cô gái nói một tràng dài nhưng không nhận được phản hồi gì, bắt đầu cảm thấy hơi lúng túng, không nói thêm nữa. Mặt đỏ lên, nhìn về phía chàng trai lực lưỡng, dường như muốn ra hiệu rời đi.
“… Anh là nhân viên bảo vệ đội ba.” Một lúc sau, y rút tấm thẻ đeo ngược trong túi ngực ra, để lên bàn. Trên đó là tên và ảnh của y.
“Anh tên.” Y tạm ngừng, nói: “Anh tên Hách Đại Lập.”
“Ồ, tên hay quá. Sau này có thể tìm anh được không?” Cô gái vừa nói, vừa cầm lấy thẻ của y nhìn xem.
Chàng trai lực lưỡng cắn một miếng bánh bao thật to, ánh mắt không cam lòng đánh giá y: “Tên đúng là nghe oai thật.”
Hách Đại Lập cười để lộ hai hàm răng: “Sau này gặp khó khăn cứ đến tìm anh.”
Tin tức trong khoảnh khắc, vài giây sau đã trở thành chuyện cũ.
Có những chuyện sẽ dần bị lãng quên.
Thế giới không còn Ngu Tiểu Văn…
Liệu có khác gì không?
Tối hôm đó, trước khi lên giường, y cất chiếc vòng tay vào sâu trong ngăn kéo.
Y lặng lẽ leo lên giường, mở điện thoại tìm kiếm thiên nga pha lê. Xem một lúc, y tắt điện thoại rồi dém chăn cẩn thận.
Không còn đường lui nữa. Đây là thực tế. Ngu Tiểu Văn đã biến mất dưới vách núi đó, kể cả với cương vị là người hùng hay là kẻ phản bội. Y đã không thể và cũng không có cách nào hợp lý để trở thành Ngu Tiểu Văn của quá khứ. Đây là lựa chọn mà mình đã đưa ra, kết quả ra sao cũng phải chấp nhận.
Nhưng Lữ Không Quân thì ngược lại, cậu ấy đã trở lại là Lữ Không Quân của quá khứ.
Cục cưng à, hãy quay lại con đường đúng đắn, sống như cách cậu đã định sẵn đi.
Trái tim y bỗng nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Từ khi đến đây, đây là lần đầu tiên y ngủ nhanh đến vậy.
Không làm được một cảnh sát giỏi thì hãy cố gắng làm một người tử tế.
…
Giang Thành, nước C.
Cao Vũ Đinh ngồi trên ghế, ánh mắt cảnh giác, cả người thủ thế chờ đợi, giống như con thỏ bật chạy bất cứ lúc nào.
Còn Lữ Kỳ Phong ngồi trên ghế sofa thưởng trà. Anh ta ngẩng đầu nhìn thoáng qua vị bác sĩ trị liệu pheromone riêng của em trai mình.
Nếu không phải do tên này không nhận ra gián điệp giở trò mờ ám trong quá trình điều trị, thì cái tên khốn kiếp đó đã không thể đùa giỡn mình xoay mòng mòng, rồi thừa cơ bỏ trốn. Nếu không phải tên này vô y đức đến mức tự ý tháo chạy, có lẽ Lữ Không Quân cũng sẽ không đột ngột bộc phát vấn đề pheromone nghiêm trọng đến thế.
Tóm lại dù cố ý hay vô ý, thù mới hận cũ, nhìn tên này trốn đến Giang Thành sống nhàn nhã thoải mái ở đây, Lữ Kỳ Phong giữ khuôn mặt bình tĩnh ôn hòa, nhưng lại toát ra sát khí đáng sợ ngày một rõ ràng.
“… Tôi thực sự không liên quan gì đến chuyện tên gián điệp bỏ trốn!” Vẻ mặt Cao Vũ Đinh đau khổ thề thốt: “Tôi thề! Thưa ngài, tôi thực sự không biết gì hết! Tôi thực sự chỉ là…”
“Ngừng, câm miệng.”
Lữ Kỳ Phong nhìn chén trà. Chén mỏng men mịn, kiểu dáng tinh tế, trông có vẻ rất đắt tiền. Tên bác sĩ này trốn xong sống cũng sung sướng quá nhỉ.
“Những gì cần nói, cậu nên nói trước khi chạy. Bây giờ nói thêm bất cứ điều gì cũng chỉ khiến tôi cảm thấy tức giận hơn vì đã phí thời gian đáng quý lên người cậu.”
Cao Vũ Đinh lau mặt, giọng nói mang theo chút nghẹn ngào hèn mọn: “Xin lỗi ngài, thực sự xin lỗi. Do lúc đó tôi sợ quá, tôi thực sự không biết gì cả, lại sợ phải chịu trách nhiệm… nên mới làm ra chuyện khiến mình hối hận. Kể từ khi đến đây ngày nào tôi cũng ăn năn hết! Thật đấy, ngài muốn tôi làm gì tôi đều sẽ hợp tác. Tôi sẽ cố gắng bù đắp lại khoảng thời gian đã lãng phí…”
Vừa biểu diễn khoa trương vừa lén quan sát Lữ Kỳ Phong. Dựa vào kinh nghiệm lâu nay, tên chỉ huy đặc vụ này chắc chắn sẽ không nảy sinh nửa phần thương cảm chỉ vì mình tỏ ra đáng thương hay thề thốt trung thành.
Thực ra khi Bác sĩ Cao điều trị cho tên gián điệp đó cũng nghe ngóng được chút ít từ lính gác, tên gián điệp này không phải kẻ chủ mưu, chỉ là củ cải dính bùn bị kéo ra khi phòng đặc vụ bắt tên đầu sỏ. Chẳng qua vì hắn ngoan cố không khai, nên mới bị Lữ Kỳ Phong tra tấn thảm đến vậy.
Một kẻ như thế, chạy cũng đã chạy rồi, tại sao nhất định phải bắt lại cho bằng được?
Chỉ bởi vì đã từng trốn thoát khỏi tay Lữ Kỳ Phong, nên mới thật sự phạm tội chết.
Mình cũng như thế. Vậy nên, Cao Vũ Đinh cầu xin tha mạng chỉ là phản ứng bản năng, nhưng trong lòng hiểu rõ mình đã hết đường sống.
Lữ Kỳ Phong cười khẽ: “Tôi tin tên gián điệp đó không liên quan gì đến cậu.”
“… Ngài thật sáng suốt!” Cao Vũ Đinh lập tức khom lưng khuỵu gối khúm núm, châm trà nóng vào chén trống đặt trên bàn trà cho Lữ Kỳ Phong. Sau đó hai tay dâng lên anh ta.
Lữ Kỳ Phong cúi mắt nhìn chén trà bốc hơi nghi ngút, không chạm vào phần miệng chén được để trống, mà mạnh tay ấn chặt các ngón tay đang cầm chiếc chén mỏng của Cao Vũ Đinh.
Chỉ chốc lát sau, cả người Cao Vũ Đinh run rẩy vì nóng, tròng mắt cũng sáng lên, nhưng hắn không dám phát ra tiếng động nào.
… Lữ Không Quân ơi, việc ông giới thiệu đây thực sự hại chết tôi rồi. Cao Vũ Đinh gào thét khổ sở trong lòng.
“Ôi thưa ngài… đại ca! Gần đây Tiểu Quân, thế nào rồi?” Hắn nén đau cố giữ giọng bình tĩnh mà thăm dò.
Lữ Kỳ Phong im lặng một lúc, buông tay hắn ra, rồi nhấc chén trà lên uống.
Cao Vũ Đinh lập tức đưa đầu ngón tay chạm vào d** tai mình. Lữ Kỳ Phong liếc hắn một cái, hắn liền vội vàng bỏ tay xuống.
Lữ Kỳ Phong nói: “Cậu là bác sĩ pheromone của nó, hỏi tôi câu này có phải quá thất trách rồi không?”
“… Dạ?”
Bác sĩ Cao nghĩ, đúng là mình đã bỏ lại phòng khám và bệnh nhân mà chạy trốn, chẳng vinh quang gì… Nhưng chẳng phải cũng là do anh ép tôi sao!
Cao Vũ Đinh không còn gì để nói.
Lữ Kỳ Phong nhìn cái mặt đang nghệt ra của hắn thì nhấc chân đá mạnh vào ngực, hắt cả chén trà nóng lên mặt đối phương.
Vị bác sĩ tội nghiệp ngã lăn xuống đất r*n r*. Cao Vũ Đinh cũng biết đánh đấm, nhưng lúc này hắn không dám phản kháng tên sĩ quan quân tình b**n th** này, chỉ đành ôm đầu co người phòng thủ để giảm bớt thương tích.
Lữ Kỳ Phong đứng dậy, dùng đế giày da nặng nề giẫm mạnh lên má bác sĩ, để lại dấu bùn lẫn nước trà nhầy nhụa: “Chuyện này thì không cãi chày cãi cối nữa? Hửm?”
Người dưới đất lập tức r*n r* gào xin tha mạng.
Vẻ mặt Lữ Kỳ Phong đầy sát khí vừa giẫm đạp tên chọc anh ta bực bội, vừa rút điện thoại đang rung không ngừng trong túi ra nghe.
“Alo.”
Đầu dây bên kia báo cáo vài câu ngắn gọn.
“Nó lại chạy đi đâu… Gì Vườn Hạo Nhiên? Súng? Nó còn mang theo súng?” Lữ Kỳ Phong chuyển trọng tâm bàn chân, “Trong Vườn Hạo Nhiên toàn là người chết, nó mang súng định bắn ai?”
Cúp máy, Lữ Kỳ Phong thở hắt ra, rút chân khỏi mặt tên bác sĩ rồi đi ra cửa mặc áo khoác.
“Thu dọn hành lý trong mười phút, về nước với tôi. Bệnh nhân của cậu nổi điên rồi.”