Chương 49. Trong màn sương mù | Editor: caphaos | Beta: Beihe
Hai năm trước.
Hôm đó, sau khi Lữ Kỳ Phong bắt được Cao Vũ Đinh, người lén bỏ trốn sang Giang Thành, đã gấp rút quay về Mạn Kinh, sau đó đi thẳng từ sân bay đến Vườn Hạo Nhiên. Trời đã tối mịt, Lữ Không Quân hãy còn nắm chặt khẩu súng trong tay, đứng bất động trước một ngôi mộ vô danh, trông còn giống bia mộ hơn cả nấm mồ trước mặt. Giám đốc Vườn không dám tiến lại gần kiểm tra, sợ tên điên này chưa làm xong nghi thức nổ súng, vẫn còn đạn, trở tay cho mình một phát thì toi. Lữ Kỳ Phong đến nơi, tháo ngay khẩu súng hết đạn trong tay anh ra, rồi kéo người về phòng khám bác sĩ Cao.
Lữ Kỳ Phong ngồi trên ghế sofa cạnh phòng bệnh, nhận lấy tập hồ sơ và băng ghi âm từ vệ binh cấp dưới đưa đến.
Anh ta chỉ lướt sơ qua: “Lữ Không Quân ngu xuẩn này đến Vườn Hạo Nhiên chỉ vì chuyện này à?”
“Đúng vậy, thưa chỉ huy.”
Anh ta phất tay, binh sĩ kia chào theo điều lệnh rồi rời khỏi phòng bệnh.
Lữ Kỳ Phong mở tập ghi chép buổi thẩm vấn hiện trường.
Do vụ “Buôn lậu sản phẩm sinh hóa xuyên quốc gia” liên quan đến quân đội nước S cùng các mối câu kết trong ngoài, để xác định bên chịu trách nhiệm, cảnh sát, quân đội và Cục An ninh quốc gia đã lập tổ điều tra nội bộ, chủ yếu nhằm điều tra thân phận viên cảnh sát mất tích và sự kiện vali thuốc. Lữ Kỳ Phong không có mặt ở Mạn Kinh nên không tham dự, còn Lữ Không Quân thì chủ động xin được tham gia buổi thẩm vấn với tư cách người dự thính.
Lữ Kỳ Phong chăm chú xem bản ghi chép ấy.
Nhóm người bị thẩm vấn lần này gồm hai cấp dưới duy nhất còn sống sót của Đinh Khải nhờ đi “vứt xác” Ngu Tiểu Văn, cùng với Từ Kiệt – cộng sự của Ngu Tiểu Văn. Họ mô tả hiện trường cái chết của Ngu Tiểu Văn rất chi tiết, sinh động đến mức làm người ta mủi lòng. Tuy nhiên, các thẩm tra viên quân đội có mặt lúc đó cho rằng những lời khai này đều thiếu bằng chứng mang tính quyết định. Vì vậy, họ bắt đầu nghi ngờ lập trường và thân phận của Ngu Tiểu Văn.
Lữ Kỳ Phong sau khi xem xong cũng có cùng nhận định.
Thứ nhất, những người vứt xác khai rằng Ngu Tiểu Văn đã cải trang, nên ngay cả diện mạo của y họ cũng không thể xác nhận. Riêng Từ Kiệt thì chỉ thấy “một cánh tay trượt xuống thung lũng”.
Thứ hai, nếu người này thực sự rơi xuống từ vị trí đã xác định, thì việc quân đội và cảnh sát lập tức xuống thung lũng tìm kiếm không chừa chỗ nào mà vẫn không tìm thấy thi thể. Như vậy có hợp lý không?
Quan trọng nhất, chiếc vali đen bí ẩn vốn phải nằm trong xe của Đinh Khải lại biến mất cùng với Ngu Tiểu Văn. Hiện trường có rất nhiều thi thể và vật chứng, nhưng chỉ hai thứ đó là không thấy đâu. Trùng hợp à?
Đây quả thật là một chuyện rõ ràng đến mức lợn cũng suy ra được.
Nhưng Lữ Không Quân lại thuộc dạng đầu óc không được minh mẫn thế đấy.
Lữ Kỳ Phong nhìn Lữ Không Quân đang nằm trên giường bệnh, đôi mắt trừng trừng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Còn bác sĩ Cao, dưới sự giám sát của chỉ huy đặc vụ Lữ Kỳ Phong, đã vận dụng tất cả phương pháp có thể để chữa trị cho vị Alpha cấp cao nhất lần thứ hai mất kiểm soát này.
“Cậu nói xem, lỡ tôi mất em trai thì nên trách ai đây?” Lữ Kỳ Phong nhìn người đang bị đủ loại máy móc bao quanh trên giường bệnh mà nói.
“… Sẽ không đâu! Tôi nhất định sẽ cố hết sức, thưa ngài.” Cao Vũ Đinh lau mồ hôi lạnh trên trán, báo cáo: “Tiếp tục phương pháp trị liệu đóng kín năm giác quan, hiện đây là cách duy nhất có thể ngăn chặn việc pheromone tiếp tục mất kiểm soát. Thuốc men và sản phẩm ức chế, sau khi có kết quả kiểm tra sức khỏe tôi sẽ dùng đúng loại cho phù hợp. Tôi tuyệt đối sẽ dốc hết sức!”
“Vẫn phải đóng kín năm giác quan à? Từ lần trị liệu trước mắt nó vẫn chưa khỏi hẳn. Làm tiếp như thế có bị mù không?” Lữ Kỳ Phong hỏi.
“Chắc là không…” Thấy ánh mắt của chỉ huy đặc vụ đột nhiên thay đổi, Cao Vũ Đinh lập tức nói: “Không, chắc chắn không. Có tôi ở đây, tôi tuyệt đối sẽ không để chuyện đó xảy ra.”
Cao Vũ Đinh dè dặt nói: “Cường độ pheromone của Alpha cấp cao nhất vốn tương thích tự nhiên với khả năng ức chế đỉnh cao của bản thân, nhưng giờ, khả năng tự kiềm chế đã hoàn toàn mất hiệu lực. Những phương pháp điều trị thông thường cũng khó mà có tác dụng… Không còn cách nào khác, đành phải làm vậy thôi.”
Lữ Kỳ Phong là một điều tra viên dày dặn kinh nghiệm, anh ta hiểu rất rõ việc tước đoạt hoàn toàn giác quan của một người còn tàn khốc hơn hẳn so với các hình phạt thể xác. Rất nhiều kẻ bị thẩm vấn chịu được đau đớn về thể xác, song, vẫn phải khuất phục trước phương pháp này, thậm chí có thể dẫn đến chấn thương tâm lý nghiêm trọng và rối loạn chức năng sinh lý.
“Tóm lại, nếu nó chết thì cậu cũng chết. Nếu nó có di chứng thì cậu cũng sẽ có.” Lữ Kỳ Phong nhìn thẳng vào Cao Vũ Đinh mà nói.
Cao Vũ Đinh: “…”
Lữ Kỳ Phong lại lấy từ trong túi tang vật ra một xấp bệnh án của Ngu Tiểu Văn, đưa cho Cao Vũ Đinh: “Cậu xem thử cái này.”
Cao Vũ Đinh cầm qua xem.
Lữ Kỳ Phong hỏi: “Cậu là bác sĩ, hiểu sâu biết rộng. Căn bệnh này, rốt cuộc có thể sống nổi không?”
Cao Vũ Đinh: “…” Hắn nhìn những dòng chữ trên đó, không biết có nên nói thẳng ra ở đây hay không.
Trên này viết rất rõ ràng, ngay cả người bình thường cũng có thể hiểu được: bệnh của Ngu Tiểu Văn đã đến giai đoạn nguy kịch, chẳng sống được bao lâu nữa. Nhìn vào ngày tháng trong hồ sơ bệnh án, cho dù ở nước ngoài có đang phát triển một dự án thần kỳ nào đó, thì cũng phải trải qua giai đoạn thử nghiệm thuốc. Nhưng người này rõ ràng vẫn luôn điều trị bằng phương pháp thông thường trong nước, căn cứ vào tiến triển bệnh thì hiện tại chắc chắn đã qua đời rồi.
“Chưa từng nghe nói.” Cao Vũ Đinh trả lời Lữ Kỳ Phong, nhưng thực ra là nói với Lữ Không Quân, “Thật sự chưa có. Xin lỗi.”
Hắn nhìn về phía Lữ Không Quân. Nghĩ rằng với thân phận của Lữ Không Quân, chắc chắn còn hiểu rõ hơn cả mình, thế nên Cao Vũ Đinh có cảm giác khó xử như bị ép buộc phải thốt ra lời làm tổn thương người khác.
Nhưng Lữ Kỳ Phong lại hỏi tiếp: “Vậy, hồ sơ bệnh án này có khả năng bị làm giả không?”
Cao Vũ Đinh sững người: “Trên đời này, chẳng có gì là không thể làm giả cả. Nhưng hồ sơ này rất đầy đủ, chắc là không phải…”
Lữ Kỳ Phong lại thẳng thừng hỏi: “Nếu hồ sơ này là thật, thì người đó chắc chắn đã chết. Đúng không?”
Cao Vũ Đinh gật đầu: “Đúng vậy.”
“Lữ Không Quân.” Lữ Kỳ Phong nhìn dáng vẻ anh dựa vào giường bệnh như đã chết, hận sắt không thành thép mà cười lạnh một tiếng.
Người nằm trên giường bị gọi tên, không biết đang nghĩ gì mà vẫn chẳng nói một lời.
Còn Cao Vũ Đinh thì biết thừa tên điên Lữ Cả này vừa bảo mình chữa trị, vừa sát muối vào tim em trai anh ta, trong lòng khổ sở hết chỗ nói. Hắn dùng ánh mắt ra hiệu cho Lữ Cả, mà lại bị tưởng là có tật về mắt.
Lữ Kỳ Phong nói: “Mọi người tìm thế nào cũng không ra xác hắn, anh nói cho em biết, hắn chuồn rồi. Cái hồ sơ bệnh án gà mờ này là giả, để lại đường lui sau này cho hắn. Yêu em cũng là giả nốt, chẳng qua chỉ để trả thù vì cầu mà không được thôi. Đến khi em thật sự phát hiện ra hắn còn sống, thì sẽ biết những lời anh nói mới là thật. Tới đó đừng có tìm hộ hắn bất kỳ cái cớ nào, nếu hắn bảo với em là có nhiệm vụ nằm vùng hay nỗi khổ tâm chó má gì đó, thì em cứ trình cho hắn toàn bộ chi phí, nhân lực mà đám đần độn bên Sở cảnh sát đã bỏ ra để đi tìm xác, cùng hồ sơ bệnh án về căn bệnh nan y của hắn. Sau đó bắn cho hắn một phát, coi như không uổng công em chịu khổ vì hắn từng ấy. Hiểu chưa?”
Cao Vũ Đinh chẳng đành lòng nhìn gương mặt trắng bệch như tờ giấy của Lữ Không Quân, chỉ đành bước tới, ngồi xuống, khẽ vỗ cánh tay anh rồi nói: “… Chuyện này chắc ông còn rõ hơn tôi. Chẳng phải đã nói sẽ phối hợp điều trị cho tốt sao? Đừng tự giày vò mình nữa.”
Bệnh nhân vẫn không động đậy.
Một lúc lâu sau, anh mới chậm rãi, dồn hết sức lực, yếu ớt nói ra mấy câu chẳng đâu vào đâu:
“Giá như lúc đó cùng đến Giang Thành thì tốt biết mấy. Như vậy sẽ chẳng cần phải tự chứng minh trong sạch. Không được vào Vườn Hạo nhiên cũng chẳng sao.”
…
Tối hôm đó, Lữ Không Quân nằm trên chiếc giường trong khoang phòng xa hoa của du thuyền, nửa mê nửa tỉnh, liên tục sinh ra những cảm giác vừa thật vừa ảo. Cửa ban công khép hờ, gió đêm khẽ lay động rèm cửa.
Anh không sao ngủ được, dứt khoát ngồi dậy, đi đến chỗ vali, lấy khung ảnh đặt trên cùng, rồi quay lại giường nằm xuống ngắm nghía. Anh nhìn cây cầu lớn trong bức ảnh rồi chìm vào suy nghĩ.
Anh đã từng nghĩ, liệu có phải như Lữ Kỳ Phong nói, không tìm thấy là bởi người đó vẫn còn sống.
Nhưng bệnh tình của y thì giải thích ra sao? Còn những chuyện xảy ra sau này nữa. Nếu Ngu Tiểu Văn vẫn còn sống, y tuyệt đối không nỡ để đồng nghiệp đau lòng tuyệt vọng vì mình, bị người đời phỉ nhổ. Y không thể nào không đi tìm chân tướng. Không thể nào không trở về.
Còn nữa.
Lữ Không Quân lại nhìn tấm ảnh trong khung, cùng dòng chữ bên dưới:
Đây thật sự là một thành phố xinh đẹp, tôi rất thích. Tôi cũng rất vui vì có thể cùng người mình yêu nhất đến đây >