Chương 52. Khiêu vũ với tôi đi (Bản chỉnh sửa) | Editor: caphaos | Beta: Beihe
Lữ Không Quân đứng trên ban công phòng mình. Trời đã sẩm tối, con tàu du lịch lướt trên mặt biển đen đặc. Gió biển thổi tới ẩm ướt, dính rít lại tanh mặn, còn phảng phất mùi nhiên liệu nhè nhẹ khó chịu.
Vũ hội vẫn chưa bắt đầu, nhưng quảng trường vườn hoa trên tầng thượng đã vọng lại tiếng ồn ào. Tiếng nhạc mơ hồ, chỉ có âm trầm đập vào màng nhĩ và lồng ngực.
Lữ Không Quân đã hẹn với Hách Đại Lập tranh thủ lúc vũ hội tối nay để bàn về vấn đề cơ học lượng tử. Ban ngày bảo vệ phải đi tuần tra khắp nơi, sáng mai tàu sẽ cập cảng nước M, công việc của Hách Đại Lập sẽ bận rộn vô cùng. Sau đó y sẽ bị điều trở lại trang viên của ngài Diệp, còn công việc trên tàu sẽ được bàn giao cho nhân viên hội chợ triển lãm tiếp quản. Thành ra chẳng còn mấy thời gian nữa.
Tối nay ở vũ hội, công việc của Hách Đại Lập sẽ nhẹ đi đôi chút, có thể tranh thủ nói chuyện.
Lữ Không Quân kéo cửa ban công bước vào phòng, rồi đóng lại. Anh nhìn lướt qua bộ quần áo treo sẵn, đúng lúc ấy di động lại sáng lên. Là cuộc gọi đến. Người gọi là Lữ Kỳ Phong.
Anh nghe máy. Sau đó bật loa ngoài đặt sang một bên, bắt đầu đeo vòng tay.
“Anh ạ.”
“Lữ Không Quân.” Lữ Kỳ Phong bên ấy đi thẳng vào vấn đề, “Nghe nói em chạy đến Cảng Đảo, còn thắp đèn trời cho một viên ngọc nát ở buổi đấu giá?”
“Vâng, mua rồi.”
Lữ Kỳ Phong thở hắt ra: “Bệnh trong người chưa chữa khỏi, giờ đến não cũng hỏng luôn rồi phải không?”
Lữ Không Quân không giải thích nhiều, chỉ thản nhiên nói: “Đấu giá là như vậy, thứ nhất định phải có, thì phải trả cái giá tương xứng.”
“Không phải vấn đề giá cả. Vấn đề là em đã mua cái quái gì cơ.” Giọng Lữ Kỳ Phong nghiêm lại. “Cả huyền học mà em cũng dính vào? Hai năm rồi, em còn định điên đến bao giờ? Tiếp theo có phải em định nghịch cả cơ học lượng tử không?”
Lữ Không Quân: “Sao anh biết?”
“Sao anh biết…” Phía bên Lữ Kỳ Phong vang lên tiếng ghế bị đẩy mạnh. “Tháng trước em còn lặn lội ra nước ngoài chỉ để tham dự buổi tọa đàm ngớ ngẩn của một nhà khoa học nghiên cứu cơ học lượng tử, còn kết bạn WeChat với hắn. Kết quả là có tin tình báo từ nước ngoài truyền về, nói quân đội nước ta có ý định hợp tác với tập đoàn ORZ để nghiên cứu công nghệ quân sự sinh hóa lượng tử. Vài ngày trước, phòng thí nghiệm biển sâu của quốc gia còn phát hiện máy bay trinh sát tàng hình không rõ lai lịch của nước ngoài, anh đây con mẹ nó vì chuyện này mà chạy đôn chạy đáo đến tận bây giờ!”
“…” Lữ Không Quân sững người, bàn tay đang cài cúc áo sơ mi dần ngừng lại.
“Xin lỗi. Không ngờ lại gây ảnh hưởng lớn như vậy. Lần sau em sẽ chú ý.”
“… Còn có lần sau?! Em còn dám nói ra mấy lời đó sao. Em còn nhớ họ của mình là gì không? Lần sau có định thắp đèn trời cho cả nhà họ Lữ luôn không? Muốn gọi luôn máy bay trinh sát của tám nước đến xem trò à?”
“Sơ suất của em.” Lữ Không Quân nói, “Chuyện này đúng là em làm không cẩn thận. Xin lỗi.”
Bầu không khí lạnh lẽo trong chốc lát, Lữ Kỳ Phong hừ một tiếng, nghe giọng có vẻ đang cố gắng kìm nén cơn giận với tên ngu ngốc này.
“Ngày ngày em làm những chuyện ngu xuẩn đó em nghĩ là vì cái gì? Vì áy náy? Vì thương hại? Chỉ vì một kẻ ở tầng lớp như hắn đã đùa giỡn em, khiến em bị che mắt đến khi mất người rồi mới biết hết thảy, để em muộn màng nhận ra, em chẳng chiếm được gì cả. Em không cam tâm. Chỉ vậy thôi.”
Lữ Không Quân nói: “Đúng. Anh còn hiểu em hơn cả em.”
Anh cài xong cúc áo, đi lấy chiếc áo khoác treo trên giá xuống.
“Đúng vậy, anh hiểu rõ em. Phần não kiểm soát cảm xúc của em phẳng lì như một tấm gương vậy.” Lữ Kỳ Phong nói. “Hai năm rồi, nếu không phải vì em liên tục phá đám, vụ án đó đã khép lại từ lâu rồi. Em cứ lật qua lật lại như thế, nếu một ngày phát hiện mình sai, em có dám xin lỗi vì đã gây phiền phức cho Bộ An ninh Quốc gia không?”
Lữ Không Quân: “Ai sai thì người đó xin lỗi.”
Lữ Kỳ Phong tức đến cực điểm lại bật ra một tràng cười lạnh lẽo: “Vậy là em còn định điên tiếp nữa đúng không.”
“Em không điên.” Lữ Không Quân khoác áo vào, đứng trước gương. “Em chỉ đang làm những điều hợp lý trong khả năng của mình.”
Lữ Kỳ Phong: “Hợp lý cái rắm, em chỉ là chữa bệnh đến mức thối não luôn rồi. Lữ Không Quân, anh đã nói rồi, những nghi ngờ của quân đội không phải vô căn cứ. Em cứ tìm thi thể của hắn như vậy, đã bao giờ nghĩ rằng hắn căn bản không chết chưa, bởi vì hắn chưa bao giờ là một cảnh sát hy sinh vì nhiệm vụ cả. Chỉ có em và đám ngốc trong Sở Cảnh Sát mới tin hắn.”
Lữ Không Quân không nói gì.
Lữ Kỳ Phong: “Nếu có một ngày em tận mắt nhìn thấy tên phản bội đó vẫn còn sống thì sao?”
Lữ Kỳ Phong: “Có lẽ hắn sẽ đứng ngay trước mặt em, nhưng lại giả vờ không quen biết, coi em như người xa lạ.”
Lữ Kỳ Phong: “Có lẽ hắn muốn rũ bỏ quá khứ, chỉ coi em là trở ngại, ước gì tránh xa em, thậm chí muốn hại em.”
Lữ Kỳ Phong: “Có lẽ hồi cấp 2 hắn cũng như mấy tên Omega thấp kém đang tuổi dậy thì khác, từng rung động với người bạn đồng lứa vừa xinh đẹp vừa xuất sắc nhất bên cạnh. Nhưng khi gặp lại, chẳng qua vì tâm lý mất cân bằng mà nảy sinh ra âm mưu trả thù thì sao?”
Lữ Kỳ Phong: “Đến lúc đó em sẽ làm gì. Tiếp tục tự lừa mình dối người, hay càng ngốc nghếch hơn nữa? Có muốn hỏi thẳng hắn một câu, rằng năm đó nói yêu em đến chết đi sống lại, vậy tại sao lại rời bỏ em? Anh nói cho em biết, đến lúc đó em chỉ nhận được câu trả lời của cái thứ rác rưởi đó thôi: ‘Cậu hai Lữ, đồ ngốc, tôi mẹ nó sao mà có thể thích cậu được? ~ Đã chẳng còn là trẻ con nữa. Lẽ nào cậu thật sự không biết mình chán phèo luôn à? Một con cá nheo gỗ, thả câu cái là mắc!’”
Lữ Không Quân im lặng hồi lâu. Giống như thật sự đang suy nghĩ điều gì đó.
Rồi vẫn kiên định đáp: “Không thể nào.”
Lữ Kỳ Phong hừ mũi: “Được thôi, em cứ tiếp tục như thế đi. Không có sự trả thù nào thành công hơn cái này đâu. Đây chính là điều em muốn.”
Giọng anh ta thoáng một nụ cười lạnh lẽo: “Nếu một ngày em phát hiện ra mình sai, đến lúc đó chính tay em giết tên phản quốc ấy, vậy coi như em đã thay mặt xin lỗi Bộ An ninh quốc gia. Thế nào?”
“Anh đừng có nổi điên nữa, Lữ Kỳ Phong.” Lữ Không Quân nói, “Em đang bận.”
Cúp máy xong, Lữ Kỳ Phong nhíu mày trầm ngâm.
Có gì đó không đúng.
Hai năm qua, mỗi khi mình nhắc đến tên Omega lừa đảo thấp kém kia, Lữ Không Quân đều phản ứng vô cùng mạnh mẽ, lời lẽ gay gắt, còn cãi mãi không tha. Nhưng lần này có vấn đề.
Là chỉ huy đặc vụ, Lữ Kỳ Phong nhạy bén nhận ra điểm bất thường. Anh ta suy nghĩ một lúc, lập tức quyết đoán cầm điện thoại, gọi cho cấp dưới Lục Nhân Giả.
…
Ngu Tiểu Văn đứng trong quảng trường vườn hoa trên không ở tầng cao nhất của tàu du lịch. Đèn đuốc rực rỡ khắp quảng trường, giữa sân bày một tháp rượu champagne khổng lồ với những lẵng hoa rực rỡ xung quanh. Trên những chiếc bàn dài đặt đủ món ăn tự chọn, phía góc quảng trường còn có khói nướng bốc lên, tỏa ra hương thơm nức mũi.
Khách tham dự vũ hội đã lần lượt kéo đến, quanh đó cũng bố trí không ít nhân viên an ninh. Ngu Tiểu Văn đứng cạnh một giỏ hoa. Y ngửi hương hoa, rồi lại ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm. Biển tối đen khiến những vì sao càng thêm rực rỡ, y rất ưa thích khung cảnh ấy.
Ngu Tiểu Văn xem lịch trình hội nghị y học, kéo dài ba ngày, kín hết thời gian. Sau đó chắc nạn nhân sẽ quay về nước S.
Lữ Không Quân bảo có chuyện muốn nói với mình. Nói gì chứ? Muốn quyên góp riêng cho mình một khoản tiền, để thân nhân liệt sĩ có cuộc sống tốt hơn sao?
Y lắc đầu, xua đi những ý nghĩ kỳ quái ấy khỏi đầu óc.
Tóm lại, có thể gặp, có thể nói chuyện, đã rất vui rồi.
Gặp một lần sẽ vơi đi một lần.
Gió biển thổi nhè nhẹ. Khi khúc nhạc du dương vang lên, vũ hội bắt đầu. Ánh đèn dần mờ xuống, vài vị khách trên quảng trường đã bắt đầu chuyển động theo giai điệu, trò chuyện khe khẽ.
“Hách Đại Lập.” Đại Lam Sơn không biết đã đứng cạnh y từ bao giờ, giọng nói cực kỳ gần, dọa y giật thẳng lưng nhìn qua.
“Cậu làm gì vậy?” Ngu Tiểu Văn mất kiên nhẫn lùi về sau một bước, giữ khoảng cách với hắn.
Ánh mắt của Đại Lam Sơn mang theo ý cười, nhưng không hề thân thiện.
Hắn hạ giọng một chút: “Cậu và Lữ Không Quân đã ngủ với nhau chưa?”
“…” Đệt.
Ngu Tiểu Văn cạn lời: “Làm sao có thể chứ? Không phải cậu là bạn của cậu Lữ sao, trong lòng cậu, cậu ấy là kiểu người có thể tình một đêm với bảo vệ à??”
Nụ cười của Đại Lam Sơn chuyển thành khinh miệt: “Ồ? Vậy cậu thề đi. Nói dối thì rơi xuống biển chết đuối.”
Ngu Tiểu Văn: “…”
Trước kia có ngủ rồi. Nếu nói cho chính xác.
Sắc mặt Ngu Tiểu Văn thoáng sượng lại trong chốc lát. Đại Lam Sơn thấy thế liền cười một tiếng.
“Ngủ thì ngủ thôi, có gì to tát đâu. Tôi không hiểu mấy người các cậu, nhưng tôi tôn trọng.” Đại Lam Sơn nói, “Có điều, tôi biết thân phận cậu không đơn giản thế đâu. Cậu với Diệp Nhất Tam đều có bí mật không thể cho ai biết. Đó mới là trọng điểm.”
Đại Lam Sơn đối diện với y, dường như có chút hàm ý sâu xa: “Đừng có đùa giỡn với cậu hai Lữ. Tôi đang để mắt đến cả hai người đấy.”
“…Sẽ không.” Ngu Tiểu Văn đột nhiên cảm thấy tên ngốc này không còn chướng mắt đến vậy nữa. Y đổi trọng tâm trên chân, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Tôi sẽ không lừa Lữ Không Quân. Sau khi các cậu về nước, tôi cũng sẽ không liên lạc với cậu ấy.”
“Cậu đúng là.” Đại Lam Sơn lại lộ ra vẻ khinh bỉ, “Mồm miệng lúc nào cũng không có lấy một câu thật lòng. Nhưng ngay từ đầu đã dối trá liên tục. Cậu hai Lữ là một con cá lớn như vậy, tôi không tin cậu không muốn câu.”
Ngu Tiểu Văn: “… Lần này là thật. Không lừa cậu.”
Y đan hai tay ra sau lưng, siết nhẹ các ngón tay.
Đại Lam Sơn từ chối cho ý kiến, chỉ hừ một tiếng rồi bỏ đi. Hắn đi đến tháp rượu champagne, mở cuộc gọi video, quay cả tháp lẫn khuôn mặt mình cho đối phương xem.
Một lúc sau, Ngu Tiểu Văn bất ngờ thấy nạn nhân bước lên từ cầu thang. Anh đứng trong một góc tối ngoài rìa vùng ánh sáng mờ ảo, ánh mắt lướt qua khắp nơi, như đang tìm kiếm gì đó.
Ánh mắt ấy lướt qua đây.
Anh nhìn thấy Ngu Tiểu Văn, ánh mắt giao nhau, nhưng không bước lại gần. Chỉ tùy tiện tìm một chiếc bàn nhỏ gần đó, rồi ngồi xuống ghế bên cạnh.
Vẻ mặt anh lãnh đạm, mái tóc được chải gọn gàng để lộ vầng trán. Cùng với trang phục chỉnh tề, dù tất cả khách mời đều ăn mặc lộng lẫy tham dự vũ hội, anh vẫn rất khác biệt với những người khác, không chỉ vì ngoại hình.
“Cậu ấy vốn không muốn đến, nhưng cậu ấy vẫn đến. Vậy ai là người có thể khiến cậu ấy làm chuyện trái ý mình?” Người ta sẽ tự hỏi như thế, rồi vô thức dừng mắt nhìn lâu thêm vài giây khi ngang qua.
Cuối cùng, Ngu Tiểu Văn mang trái tim đập thình thịch bước đến. Y ngồi xuống, chống cằm nhìn đối phương.
“Cậu đến rồi.” Y mỉm cười khẽ nói.
Trước lời chào nồng nhiệt của y, đối phương lại tỏ vẻ không hưởng ứng, rời ánh mắt khỏi gương mặt y, nhìn ra biển: “Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Điều này khiến Ngu Tiểu Văn bất mãn. Mẹ nó lúc ông đây tống tiền cậu thì cậu lạnh nhạt cũng thôi đi, giờ tôi đã là thân nhận liệt sĩ rồi mà thái độ cũng không thể hòa nhã hơn chút à?
Y hạ quyết tâm hôm nay phải moi được chút gì từ tên nhạt nhẽo này.
Dù sao thì hai người mới chỉ ở bên nhau có mấy tháng, y sắp nhai đi nhai lại thành xá lợi đến nơi rồi. Y cần chút nguyên liệu mới.
Khi nhân viên tạp vụ bưng khay rượu đi ngang qua, Ngu Tiểu Văn lấy hai ly, rồi đưa cho Lữ Không Quân một ly.
“Uống trước đã. Uống xong rồi nói. Nào nào.”
“Ực!” Ngu Tiểu Văn ngửa cổ uống trước non nửa ly. Lữ Không Quân nhìn chiếc ly trong tay hồi lâu, nhưng cũng không nói gì mà chỉ uống theo.
“Uống xong rồi.” Lữ Không Quân nói, “Thật ra, tôi muốn…”
“Ây, chờ chút.” Ngu Tiểu Văn gọi một người phục vụ, dứt khoát lấy cả chai mang về bàn, rót đầy ly cho cả hai.
Y nâng ly, chúc Lữ Không Quân: “Chúc cậu sống lâu trăm tuổi!”
“…” Lữ Không Quân cau mày nhìn ly rượu đầy tràn, cuối cùng vẫn uống hết. Anh rút khăn giấy lau miệng, rồi nhanh chóng gắp mấy miếng trái cây trên đĩa hoa quả ăn vào.
Trên gương mặt anh ửng lên một lớp đỏ nhàn nhạt.
… Đáng yêu thật đấy. Ngu Tiểu Văn nhìn dáng vẻ ấy, cũng tự mình nhấp một ngụm rượu.
Gặp một lần lại vơi đi một lần.
Ngu Tiểu Văn uống cạn, chống má, đôi mắt cong cong, nheo lại cười ngắm anh không rời.
Lữ Không Quân dựa người ra sau ghế, ngồi xa hơn một chút.
“Chúc cậu vui vẻ hạnh phúc.” Ngu Tiểu Văn lại nâng ly.
Lữ Không Quân uống một hơi cạn sạch, sau đó mí mắt run run, dùng khăn giấy che miệng.
Một khúc nhạc mới dịu dàng nổi lên, rất nhiều vị khách dần bước ra giữa sảnh khiêu vũ, chậm rãi lắc lư theo điệu nhạc.
Nhìn đám đông, Ngu Tiểu Văn nói: “Hồi trung học, buổi vũ hội mừng năm mới có truyền thống là bạn Omega có thể mời một bạn học Alpha cùng tham dự. Tôi chỉ muốn mời Alpha nổi tiếng nhất toàn khối nhảy cùng mình, nhưng chắc chắn cậu ta sẽ không nhận lời. Thế là tôi chẳng mời ai cả. Sau này cũng không còn cơ hội tham gia vũ hội nữa. Nhưng tôi vẫn thường tưởng tượng mình đã cùng cậu ấy tham dự vũ hội đó, cùng nhau khiêu vũ.”
“Tôi cũng chưa từng tham gia.” Lữ Không Quân trả lời y, rồi nhìn về phía đám người, như rơi vào một hồi ức nào đó.
Ngu Tiểu Văn cười xởi lởi hai tiếng.
“Ồ! Tôi hiểu rồi. Có phải quá nhiều người mời cậu quá mà chẳng biết chọn ai, nên dứt khoát không đi luôn. Chúng sinh bình đẳng mà, để mấy em trai em gái không mời được cậu cũng không buồn. Cậu tử tế thật.”
Lữ Không Quân nói: “Không phải. Không ai mời tôi cả. Tôi nghĩ chắc là từ khi người nhà tôi tự ý dán bức thư tình người ta viết cho tôi lên bảng tin trường, nên không còn ai dám đưa mấy thứ ấy cho tôi nữa.”
…Dán thư tình lên bảng thông báo?…
“Người… Người nhà?…” Ngu Tiểu Văn dần ngồi thẳng lưng, đôi mắt cũng trừng trừng mở lớn.
Người nhà. Không cần nghĩ cũng biết, nhà họ Lữ còn ai chó má như vậy nữa. Y cố gắng kiềm chế, không hét thẳng ra cái tên Lữ Kỳ Phong xxx này.
Tâm trạng y phức tạp. Y cảm thấy hốc mắt hơi nóng lên, vừa buồn cười, vừa hoang đường, lại vừa…
Chuyện bức thư tình năm đó, Ngu Tiểu Văn thực sự đã buồn rất lâu, nhưng cũng đã qua rồi. Hôm nay tình cờ biết được hóa ra không phải do Lữ Không Quân làm, y cũng thấy nhẹ nhõm. Nhưng thật ra, cho dù chuyện đó là do Lữ Không Quân làm thì cũng hợp tình hợp lý. Dù sao bản thân vốn là một Omega chẳng ra gì, hơn nữa thứ đó viết ra không dán lên thì Lữ Không Quân cũng sẽ chẳng bao giờ đọc được, dán lên ít ra cũng không uổng công người viết. Y luôn tự an ủi mình như vậy.
Giờ thân phận đã khác, không nên để lộ cảm xúc quá mức vì chuyện cũ. Thế nên y hít một hơi, đè nén khàn nghẹn, dùng giọng điệu bâng quơ của người ngoài mà nói: “Chậc, người nhà cậu Lữ thật đúng là nhân tài. Nhưng cũng chẳng cần tiếc nuối, sau này đến ngày cưới, cậu sẽ khiêu vũ cùng người hợp với mình nhất thôi.”
“…” Nghe vậy, Lữ Không Quân dường như không hề được an ủi, ngược lại khuôn mặt càng u ám, ánh mắt dõi theo đám người đang chậm rãi lay động theo nhạc. Gió biển thổi rơi một lọn tóc xuống trước trán anh, khiến ấn đường khẽ nhíu lại, lộ ra một chút mơ hồ và xa cách, giống như bị cả thế giới bỏ lại một mình.
… Cái khí chất xa lạ, cô độc đến khó hiểu ấy là sao vậy.
Nhưng rất nhanh, Lữ Không Quân điều chỉnh lại khí chất đó, khôi phục dáng vẻ như cũ: “Giờ có thể nói chuyện của tôi chưa, Đội trưởng Hách?”
Ngu Tiểu Văn đứng dậy: “Nhảy với tôi một điệu nhé.”
Lữ Không Quân ngẩng đầu, nhìn y.
“Tôi không biết nhảy.”
“Cậu nghe nhịp này đi. Một hai ba bốn, một hai ba bốn.” Ngu Tiểu Văn khẽ gõ nhịp cho anh, “Cậu cứ đếm theo, hai nhịp thì bước một lần, chắc chắn không sai đâu.”
Bác sĩ Lữ nhìn y như thể chẳng hiểu gì.
Ngu Tiểu Văn xòe tay, ngón tay buông lỏng, tự nhiên vươn về phía đối phương: “Để tôi dạy cậu.”
“Tôi không muốn nhảy.” Lữ Không Quân không đưa tay đáp lại ngón tay y.
Tôi còn không biết cậu không muốn nhảy chắc?
Ngu Tiểu Văn nhếch môi cười: “Trước khi bàn chuyện, nhảy với tôi một điệu đi. Nào, nhảy xong rồi, cậu nói gì tôi cũng nghe.”
Lữ Không Quân chỉ có thể đứng lên, Ngu Tiểu Văn ngoắc nhẹ mấy ngón tay. Lữ Không Quân miễn cưỡng đặt tay lên đầu ngón tay y. Ngu Tiểu Văn một phát bắt được tay anh, canh tay khẽ dùng sức kéo, rượu vào rồi trọng tâm không vững, Lữ Không Quân lập tức bị quán tính đưa tới gần sát người y. Ngu Tiểu Văn cười tinh quái: “Cẩn thận chút.”
Lữ Không Quân lập tức đứng thẳng, lùi ra giữ khoảng cách thật xa.
Ngu Tiểu Văn lại bước lên, nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh, thị phạm động tác đơn giản nhất mà y từng thấy ở trang viên: “Cậu có thể như thế này. Nhìn chân tôi này. Hây, hây.”
Y bước hai bước sang trái, một bước về trước, xoay nửa vòng. Sau khi thị phạm xong, y ngẩng đầu lên, thấy đối phương đang chăm chú nhìn thẳng vào mắt mình. Trong mắt anh dường như còn long lanh ánh nước.
Ngu Tiểu Văn ngẩn ra, bàn tay cũng buông khỏi vai anh: “… Sao vậy? Thật sự không muốn nhảy đến mức này à? Thế thì thôi vậy.”
“Do uống rượu thôi.” Lữ Không Quân nghiêng đầu nhìn về phương xa, đáp.