Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J

Chương 67

Chương 67. Bằng chứng quan trọng

Ngu Tiểu Văn lao đi như bay. Y xông vào cửa tòa nhà bỏ hoang, chỉ vài bước đã chạy thẳng lên lầu hai.

Trong phòng xác chết ngổn ngang, máu me lênh láng. Mùi máu tanh tưởi xen lẫn một thứ mùi quái dị, nhưng cũng đã tan gần hết. Y lao tới bên cửa sổ, cùng Lữ Không Quân kéo dây thừng lên. Nhờ có y giúp, Diệp Nhất Tam nhanh chóng lật người trèo vào bậu cửa sổ, rồi ngã phịch xuống đất mà thở hổn hển.

Trực giác mách bảo y rằng Diệp Nhất Tam đã phải chịu đựng tra tấn khủng khiếp, nên vừa thấy người kia vào được là vội hỏi: “Diệp Nhất Tam! Anh ổn chứ!”

Y định kéo đối phương ngồi dậy, nhưng người kia đã xui lơ chẳng còn sức, chỉ muốn nằm im: “Cậu… cậu bắn súng khá chuẩn đấy, cảnh sát Mạn Kinh các cậu còn biết dùng súng bắn tỉa nữa cơ à.”

“Bắn bừa thôi.” Ngu Tiểu Văn nói, “Cũng không thể đứng nhìn mãi được.”

“Tôi không sao, chỉ bị trúng độc thôi.” Diệp Nhất Tam nói, “Nghỉ một chút là ổn.”

Hắn lại nhìn sang phía bên kia, thấy cậu hai Lữ đang dựa vào tường, im lặng nhìn bên này với ánh mắt u ám, rồi nói với Ngu Tiểu Văn: “Là người đó bị thương.”

Ngu Tiểu Văn giật mình, lập tức quay đầu lại, thấy máu thấm trước ngực áo Lữ Không Quân. Vừa rồi y còn tưởng là máu dính từ trong phòng, không ngờ lại chính là máu của Lữ Không Quân, y nhanh chóng bước tới, nhẹ nhàng quỳ xuống.

Y nín thở kiểm tra cơ thể đối phương. Phát hiện có một vết thương do đạn bắn xuyên qua ở vai. Máu ở ngực chảy xuống từ đó. Rồi y giơ hai tay lên, định chạm vào để xem tình trạng vết thương, nhưng lại không dám động vào.

Ngu Tiểu Văn tiến lại gần hơn, vòng tay ôm lấy anh, rồi thò tay vào túi áo của anh.

Lữ Không Quân: “Cậu làm gì vậy?”

Ngu Tiểu Văn lôi điện thoại ra, lúc này mới lên tiếng. Giọng y lắp bắp: “Gọi, gọi xe cứu thương. Cậu phải đi, cậu phải đi bệnh viện.”

“Gọi xe cứu thương?” Lữ Không Quân nhìn y, “Cậu định đưa Diệp Nhất Tam đi, rồi để tôi một mình ở đây chờ xe cứu thương à?”

“Sao có thể như vậy được!” Ngu Tiểu Văn đưa tay lau mắt, nghiến răng nói, “Tôi tất nhiên sẽ cùng cậu đến bệnh viện!”

Lữ Không Quân nhìn chằm chằm vào mặt y, quan sát từng biểu cảm. Rồi nói: “Không cần đến bệnh viện. Chỉ là vết thương ở vai thôi. Ghé qua hiệu thuốc mua thuốc theo lời tôi là được, tôi tự xử lý.”

“Sao mà được! Cậu chảy nhiều máu lắm!” Ngu Tiểu Văn quay lưng lại, dùng áo lau mắt lần nữa.

“Không nghiêm trọng.” Lữ Không Quân nói, “Về nước rồi tính tiếp.”

Sau khi hít thở một chút không khí trong lành bên cửa sổ, Lữ Không Quân đã cảm thấy khá hơn. Anh đứng dậy, bước đến chỗ Diệp Nhất Tam, sau đó lấy ra một dây rút nhựa.

Diệp Nhất Tam hít phải khí độc lâu hơn, nên hồi phục cũng chậm hơn, đến giờ hắn vẫn chưa tỉnh táo hẳn.

Hắn liếc nhìn Ngu Tiểu Văn, rồi hỏi Lữ Không Quân: “Cậu định giao tôi cho anh trai cậu à?”

Lữ Không Quân lắc đầu, nói: “Hai người, đều phải theo tôi đến Sakya. Làm xong việc chính, hai người muốn đi đâu cũng không liên quan gì đến tôi.”

Diệp Nhất Tam: “Rốt cuộc cậu muốn gì?”

Lữ Không Quân: “Sự thật của vụ án năm đó.”

Diệp Nhất Tam im lặng hồi lâu, nói: “Tôi có thể đưa cậu một thứ khá quan trọng, chắc sẽ giúp được cậu. Nhưng đổi lại, cậu cũng phải giúp tôi một việc.”

Lữ Không Quân: “Anh nói đi.”

Diệp Nhất Tam: “Nhân cơ hội lần này, hãy để tôi biến mất hoàn toàn. Cậu phải dùng thân phận của mình làm chứng cho tôi, rằng trên thế giới này không còn Diệp Nhất Tam nữa.”

Lữ Không Quân suy nghĩ một lúc, bảo: “Nếu thứ anh đưa thực sự đủ quan trọng, sẽ đồng ý với anh.”

“Cậu có thể đi xem trước.” Diệp Nhất Tam nói, “Nhưng trước đó, cậu có thể ra ngoài một chút không? Tôi có chuyện muốn nói riêng với Ngu Tiểu Văn.”

“Được. Hai người nhanh lên.” Lữ Không Quân nhét khẩu súng vào thắt lưng, không để ý đến ánh mắt của Ngu Tiểu Văn, quay người rời khỏi phòng.

Nghe thấy tiếng bước chân của Lữ Không Quân xuống lầu, Diệp Nhất Tam nói với Ngu Tiểu Văn: “Cậu cũng nghe thấy những gì tôi nói rồi.”

Ngu Tiểu Văn gật đầu, đáp: “Ừ.”

Nghĩ lại ý của Diệp Nhất Tam lúc nãy, Ngu Tiểu Văn cũng hiểu ra, hắn nói rằng có một bằng chứng “khá quan trọng” liên quan đến chuyện năm xưa có thể giao cho Lữ Không Quân. Năm đó, Ngu Tiểu Văn rơi xuống vách núi và mất ý thức, còn Diệp Nhất Tam lại có thể cứu mình lên từ đó, nên việc hắn nắm giữ một số manh mối quan trọng mà Ngu Tiểu Văn không biết là hoàn toàn hợp lý. 

Diệp Nhất Tam nói: “Lúc đó tôi nghĩ, nếu đưa bằng chứng cho cậu, cảm xúc của cậu sẽ bùng lên, chắc chắn sẽ muốn chứng minh sự trong sạch của mình. Đến lúc đó, cảnh sát nước M mà nhất quyết truy tìm chiếc vali và tôi, thì tôi sẽ bị người của các cậu bắt đi, hoặc nhiệm vụ bị lộ, bị tổ chức xử lý. Còn cậu thì không thể tiếp nhận điều trị, cho dù được minh oan cũng chỉ chờ chết. Vì vậy tôi không nói cho cậu biết. Cậu chắc là hiểu được mà.”

Ngu Tiểu Văn nói: “Tam Nhi, nếu không có anh, bây giờ tôi đã nằm trong quan tài gần hai năm rồi. Chuyện thành ra thế này, tôi chỉ thấy hổ thẹn vì đã liên lụy đến anh, sao có thể trách anh được? Những gì anh làm đều có lý cả.”

Diệp Nhất Tam nói: “Chuyện đến nước này, thật ra là lỗi của cậu. Cậu bị tình cảm chi phối, không buông bỏ được Lữ Không Quân, việc bị phát hiện chiếc vòng tay chỉ là cái cớ thôi, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra.”

Ngu Tiểu Văn: “… Xin lỗi.”

Diệp Nhất Tam: “Hoặc có lẽ cậu vốn định sau khi khỏi bệnh thì sẽ về nước, ai mà biết được.”

Ngu Tiểu Văn: “… Không phải vậy! Chẳng phải như thế là cố tình hại anh sao? Sao tôi có thể làm thế được? Tam Nhi, anh đã cứu mạng tôi, tôi luôn nghĩ dù thế nào cũng phải giữ bí mật này, dù bị bắt cũng phải phủ nhận có liên quan đến anh. Nếu anh gặp chuyện, tôi sẽ liều mạng bảo vệ anh. Nhưng sau đó…”

Diệp Nhất Tam: “Tôi biết cậu là người thế nào. Chỉ là cậu không kiểm soát được bản thân.”

Ngu Tiểu Văn: “Tôi…”

Diệp Nhất Tam: “Ngu Tiểu Văn, thật ra lúc đó tôi biết rõ cậu là một tai họa tiềm ẩn, nhưng vẫn đưa cậu về, là vì ngài Diệp khi đó rất coi trọng dự án này, mà dữ liệu cậu cung cấp thực sự rất có giá trị. Cho nên chuyện này cậu không cần phải cảm cảm động đến rơi nước mắt.”

“Thôi bỏ qua đi.” Diệp Nhất Tam phẩy tay, “Chuyện đã đến nước này rồi, cậu có thể đi lấy bằng chứng. Nhưng vụ án của cậu rốt cuộc sẽ có kết quả thế nào, tôi không biết. Dù sao thì Đinh Khải thật sự đã chết, quân đội rốt cuộc muốn một sự thật, hay chỉ cần một kẻ chịu tội rõ ràng, chuyện đó tôi không hiểu. Tôi chỉ biết rằng cái cơ quan tình báo của nước các cậu chẳng có ai tốt đẹp cả.”

Một lúc sau, Ngu Tiểu Văn kiên định nói: “Nhưng Lữ Không Quân là người tốt. Cậu ấy thật lòng.”

Diệp Nhất Tam suy nghĩ một chút, lần đầu tiên không phản bác lại quan điểm của y về nhà họ Lữ, mà chỉ nói: “Có lẽ vậy.”

“Dù sao nếu cậu định quay về, thì tự lo cầu phúc cho mình đi.” Diệp Nhất Tam nói, “Lỡ mà bị kết tội phản quốc, thì cũng nghiêm trọng lắm đấy?”

Ngu Tiểu Văn trầm ngâm một lúc, rồi nói: “Chuyện đó để sau đi. Chỉ cần anh an toàn, tôi cũng sẽ không rời khỏi nước S nữa. Vào tù cũng chẳng sao.”

“Vì thằng hai Lữ à?”

Ngu Tiểu Văn không trả lời.

Diệp Nhất Tam ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, thở dài một hơi: “Sao tôi lại đưa một kẻ đầu óc toàn yêu với đương như cậu về nước M chứ? Tôi đã bị cái dáng vẻ cảnh sát hình sự dũng cảm, lanh lợi của cậu lúc đó lừa một cú ngoạn mục. Cuối cùng thì cũng là lỗi tại tôi mù.”

Bên ngoài, trời đã sáng tỏ. Ánh nắng chiếu xuống đống gạch vụn và cát đá hoang tàn của tòa nhà bỏ hoang, mang theo một sự tĩnh lặng như bụi đã lắng xuống.

Lữ Không Quân lái xe đến, khẩu súng bắn tỉa cũng đã được thu hồi. 

Anh đeo súng sau lưng, tựa vào xe, ánh mắt nặng nề luôn hướng về cửa vào của tòa nhà nhỏ phía trước, không rõ đang nghĩ gì.

Tại một tòa nhà nhỏ trong Vô Tướng Thành, ngọn lửa dữ dội vừa được khống chế. Trong đám tro tàn xám đen vẫn còn những tia lửa cam bay lượn, mùi khét lẹt lan tỏa trong không khí, nhiệt độ cũng khiến da người cảm thấy bỏng rát.

Lữ Kỳ Phong giẫm lên vũng nước đọng bên cạnh tòa nhà, đá văng một khúc than ướt rơi xuống. Vài thi thể cháy đen đã được đưa ra, đặt ngay dưới chân anh ta.

Anh ta cúi đầu, chăm chú nhìn mấy thi thể đã không còn hình dạng con người. 

Sau đó quay đầu nhìn sang phía bên kia của đống đổ nát.

Người phụ trách giám định pháp y từ nước S đi ngang qua bên cạnh, Lữ Kỳ Phong hỏi: “Trên thi thể có thể lấy được DNA không?”

Người phụ trách giám định nhìn thi thể, vâng vâng dạ dạ lúng túng đáp: “Chỉ huy Lữ… Mấy xác này đã cháy thành than hết rồi.”

“Anh đã kiểm tra từng tấc mô chưa? Chưa đúng không? Vậy mà dám nói bừa?” Lữ Kỳ Phong nói, “Còn muốn làm gì nữa? Hay là đem cả phòng giám định của các anh ra thiêu thử xem?”

Lữ Kỳ Phong đột nhiên máu dồn lên não. Anh ta bình tĩnh lại một chút, rồi bước đến chỗ mấy tên tay sai sống sót. Khi được phát hiện, bọn họ đang ở trong một căn phòng kín ở tầng một, lúc tầng trên bốc cháy thì chưa bị ảnh hưởng, chỉ vì hoảng loạn tìm đường thoát mà chạy loạn dẫn đến hít phải khói và bị bỏng.

Lữ Kỳ Phong ngồi xuống, quan sát từng người một. Tay chân họ đều bị trói bằng dây nhựa. Trên miệng vẫn còn dấu vết của băng keo, đã bị gỡ ra.

“Ai đã trói mấy người?”

Bọn họ đồng loạt lắc đầu.

Một tên nói: “Thưa ngài sĩ quan nước ngoài, đây là chuyện của nước M chúng tôi, chắc không đến lượt ngài can thiệp đâu?”

Lữ Kỳ Phong bật cười. Anh ta đứng dậy, dùng giày quân đội đá mỗi tên một cú. Tên nào không kêu thì đá tiếp cho đến khi phải la lên mới thôi.

Một tên lăn lộn dưới đất, vừa kêu vừa nói: “Báo cáo ngài! Người đó đến từ phía sau, nhanh quá, không kịp phản ứng. Khi nhận ra thì đã nằm trong phòng rồi…”

Không ngoài dự đoán. Dựa vào thông tin tình báo và cách xâm nhập, nghĩ kỹ cũng đoán được là tên đó làm. Điều này càng chứng minh anh ta đã tìm đúng nơi.

Lữ Kỳ Phong không tiếp tục truy hỏi chuyện này, mà hỏi: “Mấy người nói đến từ nước M. Vậy có biết Diệp Nhất Tam không?”

Mấy tên nhìn nhau, gật đầu.

“Hắn đi đâu rồi? Lữ Kỳ Phong hỏi.

Một tên tay sai bị khói hun đen thui trả lời: “Diệp Nhất Tam tất nhiên là chết rồi.”

Lữ Kỳ Phong lập tức túm tóc gã, kéo gã đứng dậy khỏi mặt đất. Tên đó hét lên thảm thiết.

“Sao mày biết? Trả lời nhanh thế, chắc đã thống nhất lời khai rồi đi?”

Anh ta kéo tóc tên đó lôi về phía trước, gã cố gắng nhúc nhích bò theo từng nhịp bước chân. Lữ Kỳ Phong ném gã xuống bên cạnh mấy cái xác cháy đen: “Chắc chắn thế thì chỉ ra đi. Xác nào là hắn?”

Tên đó bị kéo đến mức nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, run rẩy đáp: “Thì… thì làm sao mà nhìn ra ai với ai. Nhưng đại ca chúng tôi chưa bao giờ để lại người sống. Chắc là cái xác bị cắt cổ kia…”

Lữ Kỳ Phong sững người.

Một lúc sau.

Anh ta hỏi gấp: “Mày tận mắt thấy à? Có không?”

“… Không. Đại ca thích làm việc một mình, không cho chúng tôi nhìn. Chúng tôi đều ở tầng một.”

“Vậy thì mẹ nó cái kiểu khẳng định chết rồi chết rồi của mày là cái quái gì? Đại ca của tụi mày trói tổng cộng bao nhiêu người?”

“Không biết. “

Lữ Kỳ Phong giẫm lên mặt gã, ép gã đối diện với những thi thể cháy đen. Tên tay sai bị hun khói hét lên thảm thiết.

“Nhìn từng cái một, nhớ lại đi.”

Tên tay sai nhắm chặt mắt lại: “Thật sự không biết! Có người liên quan không nằm trong lệnh truy nã, đại ca cũng bắt… Tính cả mấy người đến sau thì tổng cộng bao nhiêu… Thật sự không biết!”

Lữ Kỳ Phong nói chậm rãi: “Biết rõ tôi lợi hại thế nào, những gì cần nhớ thì tự nhiên sẽ nhớ ra thôi.”

Anh ta liếc nhìn mấy cái xác chết cháy đến mức không thể nhận dạng, vuốt tóc, để lộ đôi mắt đỏ ngầu: “Đưa mấy tên này đi, thẩm vấn kỹ vào.”

Lữ Không Quân và mọi người không có thời gian trì hoãn nên lập tức rời đi ngay. Họ lái xe đến một hiệu thuốc, Lữ Không Quân chỉ mua thuốc kháng viêm và băng gạc, rồi lập tức tiếp tục hành trình.

Họ người quay về nơi trú tạm. Thấy Đại Lam Sơn đang ngủ gật trên ghế, một tay của hắn bị còng vào chân bàn trước mặt bằng chiếc còng tay vốn thuộc về Ngu Tiểu Văn.

Ngu Tiểu Văn nhanh chóng bước tới mở còng cho hắn.

“Về nhanh thế…” Đại Lam Sơn liếc nhìn vết thương của Lữ Không Quân, ngáp một cái: “Ồ, cậu không sao chứ?”

Lữ Không Quân nhìn Đại Lam Sơn không nói một lời, nhưng vẻ khinh miệt trong mắt anh lại hiện rõ mồn một.

Đại Lam Sơn dụi mắt, rồi lại xoa xoa cổ tay: “Lữ Không Quân, đừng làm bộ nữa. Chẳng lẽ cậu chưa từng bị Hách Đại Lập xoay như chong chóng à?”

Sau khi dùng thuốc mua được để băng bó đơn giản, cả nhóm lại lên xe đến điểm hạ cánh của trực thăng. Ở đó có một nhóm người khác đang chuẩn bị xuất cảnh. Lữ Không Quân đưa họ một khoản tiền, họ tỏ ra vô cùng cảnh giác. Anh lại đưa thêm tiền, họ mới đồng ý đưa Diệp Nhất Tam rời khỏi đảo Đỗ Quyên, đến điểm đến của họ trước rồi mới tính tiếp.

Còn Lữ Không Quân thì sẽ đưa Ngu Tiểu Văn về nước S, đến thung lũng Sakya để lấy “bằng chứng quan trọng”.

“Diệp Nhất Tam.” Trước khi chia tay, Lữ Không Quân nói với hắn: “Chuyện tôi hứa với anh, tôi sẽ quyết định sau khi xem bằng chứng. Tốt nhất đừng để tôi thất vọng.”

Diệp Nhất Tam rất chắc chắn: “Cậu sẽ không thất vọng đâu.”

Hắn xoay người đi được vài bước, rồi lại quay lại nói với Ngu Tiểu Văn: “Ngu Tiểu Văn, chúc mộng đẹp của cậu thành sự thật.”

“…” Ngu Tiểu Văn lập tức nhìn sang Lữ Không Quân, nhưng anh chỉ nheo mắt lại, rồi quay phắt người bước nhanh về phía trực thăng của Đại Lam Sơn.

Ngu Tiểu Văn vẫy tay với Diệp Nhất Tam, mỉm cười nói: “Tam Nhi, đi đường bình an nhé. Sau này ổn rồi, nhất định phải đến tìm tôi!”

Diệp Nhất Tam không hứa hẹn gì với y, hắn chỉ vẫy tay, rồi quay người bước lên trực thăng.

Bình Luận (0)
Comment