Chương 69. Ngu Tiểu Văn trở về
Ngày hôm sau, hai người lên xe khách đi đến thung lũng Sakya. Đường núi xóc nảy, gương mặt bị thương của Lữ Không Quân trắng bệch, dưới ánh sáng hắt qua cửa sổ trông gần như trong suốt. Thế nhưng anh vẫn mím chặt môi, không nói một lời. Còn Ngu Tiểu Văn thì lo lắng nhìn anh suốt, sắc mặt cũng chẳng khá hơn anh là bao.
Gần trưa, họ đến khe núi mà trước đây Ngu Tiểu Văn từng đặt chân tới. Đi thêm nữa sẽ đến nhà xưởng bỏ hoang, nơi hai năm trước y từng chạm trán bọn tội phạm. Nhưng theo địa chỉ Diệp Nhất Tam đưa, họ phải rẽ sang một lối khác, đi thêm một đoạn sẽ thấy một căn chòi nhỏ. Trước cửa chòi có một cây đa lớn, phía bên thân cây có vết sẹo, ngay bên dưới chính là nơi chôn “thứ quan trọng” mà Diệp Nhất Tam đã nói tới.
Đi một lúc, quả nhiên họ trông thấy căn chòi nhỏ cùng cây đa kia. Ngu Tiểu Văn đi vòng quanh cây, và quả thật phát hiện ra vết sẹo.
“Ở đây!” Y nói.
Như vậy, dù cái “thứ quan trọng” kia có thực sự quan trọng hay không, thì ít nhất chuyện này là thật, bởi Diệp Nhất Tam không thể nào bịa ra chi tiết như vậy trong chốc lát.
Dưới nắng gắt, Lữ Không Quân vã mồ hôi lạnh, chỉ huy Ngu Tiểu Văn: “Cậu đào thử xem.”
Ngu Tiểu Văn vào trong căn chòi tìm được một cái xẻng rỉ sét, ngồi xổm xuống bắt đầu đào. Đào được một lúc, y thoáng thấy giữa những rễ cây đa đan xen có lộ ra một chiếc hộp nhỏ. Y lập tức đào thêm vài cái rồi lấy nó ra ngoài. Đó là một vật màu đen, bên ngoài quấn kín nhiều lớp túi nhựa.
Nhìn kỹ qua lớp nhựa mỏng, hình như là một thiết bị lưu trữ.
Y quay lại, giơ nó cho Lữ Không Quân xem, trên mặt nở nụ cười: “Tìm được rồi!”
Lữ Không Quân nhìn y, cũng khẽ mỉm cười.
Ngu Tiểu Văn ngốc trong chốc lát, đứng dậy bước lại gần anh.
Lữ Không Quân lập tức thu nụ cười, nói: “Cho vào ba lô. Chúng ta quay về Mạn Kinh ngay.”
“Sao… ngay bây giờ à? Cậu nghỉ ngơi chút đi, mai về cũng được. Hai năm rồi, chậm một ngày cũng chẳng sao.” Ngu Tiểu Văn nói, “Đường này xóc quá, vết thương của cậu còn đang rỉ máu kìa.”
Lữ Không Quân đã xoay người bước đi: “Đừng để người khác bắt được cậu. Nếu là Lữ Kỳ Phong thì còn đỡ, nhưng nếu nhà họ Đinh vẫn còn người ở đây, xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì khó mà biết trước.”
Hôm nay Sở cảnh sát náo loạn.
Nhân viên giám sát của Cục Tình Báo Quân Bộ cậu Hai Lữ dẫn theo tiểu đội trưởng đội ba Tổ trọng án Ngu Tiểu Văn, người mất tích hai năm trong lúc thi hành nhiệm vụ, bất ngờ xuất hiện tại cổng Sở cảnh sát Thành Phố, nghe nói họ còn mang theo một số bằng chứng có thể chứng minh sự trong sạch của Ngu Tiểu Văn.
Cũng có tin rằng Lữ Kỳ Phong, người phụ trách vụ án này bên Cục Tình Báo Quân Bộ hiện vẫn đang xử lý vụ án ở đảo Đỗ Quyên, chưa trở về nước. Vì vậy, trước khi quân bộ cử thẩm vấn viên chính thức, Ngu Tiểu Văn tạm thời được Sở cảnh sát tiếp nhận và trực tiếp giám sát tại chỗ.
Lữ Không Quân mang “bằng chứng” cùng kỹ thuật viên giám định và cục trưởng rời đi. Còn Ngu Tiểu Văn thì bị yêu cầu chờ trong một phòng ghi chép, đợi chỉ thị tiếp nhận của Sở cảnh sát.
Ngu Tiểu Văn đi lại trong căn phòng quen thuộc đến mức chẳng thể quen hơn, mắt dừng trên những dấu vết thân thuộc. Hai năm thực ra trôi qua rất nhanh, có những thứ căn bản chẳng kịp thay đổi. Vết hằn trên tường là do một gã nóng nảy ở tổ bên cạnh từng ném ghế để lại, sau đó được lấy phấn bảng chà từng lớp để che đi, đến giờ trông vẫn trắng lóa. Cứ như chuyện gã đó bị chị hậu cần mắng cho một trận, rồi phải đứng trước mặt mọi người cặm cụi quét vôi lên tường mới chỉ diễn ra ngày hôm qua.
Y lại đi đến bên cửa sổ, ngắm bóng cây lay động ngoài kia.
Ngay cả mấy bụi cây cũng chẳng lớn thêm được chút nào, vẫn y hệt như lần cuối cùng y đi làm, mang cái dáng vẻ tinh tươm vừa được công nhân thành phố cắt tỉa xong.
Một dòng cảm xúc phức tạp và nặng nề dâng lên trong lòng y. Ngắm một lúc, y quay lại, ban đầu ngồi xuống phía cảnh sát làm biên bản, nghĩ ngợi một chút y lại đứng lên, ngoan ngoãn ngồi xuống chỗ của người bị lấy lời khai.
“Rầm!” Một tiếng, cửa bị đạp tung ra, một đám người như bỏng ngô bắn tung tóe xông vào phòng, làm Ngu Tiểu Văn đang yên lặng trầm tư giật cả mình.
“Sư phụ!”
“Tiểu Văn… thật sự là Tiểu Văn sao!”
Nhìn kỹ thì là Từ Kiệt, đội trưởng Trần Tử Hàn cùng vài đồng nghiệp cũ, mọi người giống như lũ xác sống đói khát nhào tới phía Ngu Tiểu Văn.
“Ê… ê!…” Ngu Tiểu Văn bị dòng người vây lấy, kéo chặt, rồi một khuôn mặt to tướng loang loáng nước mắt dí sát vào trước mặt y: “Sư phụ! Sao anh còn sống thế này! A!”
“Nói bậy nói bạ! Sống chẳng phải tốt à? Câm miệng cho tôi!” Giọng đội trưởng Trần Tử Hàn nghẹn ngào, hắn nắm chặt vai Ngu Tiểu Văn lắc dữ dội: “Ngu Tiểu Văn! Cái thằng ăn dao như cậu sao lại còn sống chứ? Hả?”
Đứng phía sau đám người, có một người vừa khóc như bò rống, vừa lấy tay che mặt, chính là lão Vương, đồng đội năm đó y thay đi Sakya: “Tốt quá rồi, tốt quá rồi… hu hu… đây là thật sao? Đội trưởng còn sống thật…”
Khóc rồi lại cười, cười ngây ngô như thằng ngốc. Cười cười rồi lại nổi giận. Từ Kiệt thậm chí còn dám mắng cả sư phụ: “Ngu Tiểu Văn! Mẹ kiếp! Sao anh lại có thể chẳng nói với bọn em một tiếng? Ngày nào tan ca em cũng khóc, khóc liền mấy tháng trời anh có biết không! Mẹ nó, rốt cuộc anh làm sao vậy hả?!”
Ngu Tiểu Văn: “…”
Y không biết đáp thế nào. Cổ họng nghẹn lại, cuối cùng chỉ nuốt xuống nỗi chua xót dâng trào, mỉm cười nói: “Hai năm nay không ai lau mông hộ, cậu đã học được tự lau chưa đấy? Nhóc con.”
Không hiểu sao câu này lại chạm đúng nỗi đau của Từ Kiệt, cậu ôm chặt lấy Ngu Tiểu Văn, mềm nhũn ra, khóc ròng ròng.
“Anh…”
“Đứng dậy đi, đừng ôm một mình thế.” Một đồng đội khác của tiểu đội ba đẩy đẩy Từ Kiệt nhưng không ăn thua. Từ Kiệt liền nói: “Đây là sư phụ tôi, mấy anh chỉ là đồng nghiệp thôi.”
“Đứng dậy cho tôi!” Trần Tử Hàn túm mạnh sau cổ áo cậu song vẫn vô ích. Mọi người lại bắt đầu xô đẩy nhau.
Cửa ra vào lại vang lên động tĩnh. Ngu Tiểu Văn nhìn qua bờ vai Từ Kiệt, thấy Lữ Không Quân, mấy sĩ quan của quân bộ, còn có vài đồng nghiệp bên Sở cảnh sát, bao gồm cả cục trưởng. Nét mặt họ khó mà đoán được, không biết chứng cứ xem tới đâu rồi. Ngu Tiểu Văn tới chào Cục trưởng trước.
“Cục trưởng Lý.” Ngu Tiểu Văn nhớ tới chuyện mình còn nợ ông mười bảy vạn tám, liền nhe răng cười một cái đầy áy náy: “Sớm biết thế thì cháu đã không nhận bừa cha nuôi. Chẳng những không lấy được tiền tuất, còn khiến ngài phải bỏ ra một đống tiền!”
“Thằng nhãi!” Cục trưởng Lý bước vào, mắt đỏ hoe, đầu tiên cho y một cái ôm thật chặt. Rồi quay đầu nói với Lữ Không Quân và người của quân bộ phía sau: “Người này cứ để Sở cảnh sát trông trước.”
Quan chức quân bộ gật đầu đồng ý.
Ngu Tiểu Văn không bị chuyển đến trại tạm giam hay chỗ nào khác, mà được giữ lại trong Sở cảnh sát. Y được tạm bố trí ở một phòng giam tạm thời. Đồng nghiệp đã sắp xếp căn phòng vốn đơn sơ ấy khá tử tế: trên chiếc giường sắt trong song chắn thép trải nhiều lớp chăn, còn đặt vài quyển sách báo. Song chắn cũng không khóa, y có thể đi lại trong phòng giam, thậm chí sang dạo ở buồng bên cạnh. Thức ăn hằng ngày đều do chị hậu cần đi lấy riêng ở nhà ăn cơ quan, đảm bảo đủ hai mặn hai nhạt.
Từ Kiệt thậm chí ngay trong đêm đầu tiên Ngu Tiểu Văn ở lại, vừa xong hiện trường còn nguyên mùi đất bụi đã chạy về, cứ khăng khăng đòi ở cùng để bầu bạn với sư phụ. Ngu Tiểu Văn phải vừa kéo vừa đẩy, còn lấy tay ấn đầu cậu ta mới đuổi được ra ngoài.
Những kẻ tình nghi bị nhốt trong một gian chuồng sắt khác, mấy người chen chúc, lần nào cũng tò mò liếc nhìn về phía y.
Ba ngày sau, có một người đến sở cảnh sát tìm Ngu Tiểu Văn.
Lúc ấy Ngu Tiểu Văn đang ăn cơm hộp, đứng ngay hành lang vừa ăn vừa tán gẫu quên cả trời đất với đám nghi phạm phòng bên: “Ừm? Cậu với hắn thân lắm à? Đệt, thằng đó mẹ nó còn nợ tôi tiền cơ. Giờ hắn làm gì rồi? Gì cơ, lấy vợ rồi? Còn có con nữa!? Bao giờ thế? Thật không đấy, còn kiếm được chỗ làm? Được được được… coi như khoản tiền kia tôi mừng cưới. Này, cậu cũng học theo hắn đi, đừng có… ừ khụ khụ…”
Vừa ăn vừa nói, y xoay đầu lại thì thấy cô Trần đang đứng cách đó mấy mét nhìn mình, cơm suýt phun ra khỏi mũi.
Cô Trần là con gái của Sở trưởng Trần bên quân vụ, hai năm trước khi Ngu Tiểu Văn bắt tội phạm, tình cờ gặp cô cùng Lữ Không Quân ăn cơm xong đi ra bãi đỗ xe. Hai người còn từng nói chuyện trong xe của Lữ Không Quân, y dĩ nhiên nhớ rõ vị Omega cấp cao xinh đẹp này.
Lần gặp thứ hai là khi Ngu Tiểu Văn cùng Lữ Không Quân đến nhà hàng sang trọng trên tầng cao, lại chạm mặt cô Trần cùng anh trai cô là Trần Kiến. Khi ấy nghe loáng thoáng, cô Trần rất vừa ý Lữ Không Quân, nhưng Trần Kiến dựa vào những chuyện mình thấy ở S House mà khẳng định Lữ Không Quân là kẻ b**n th**, cấm cô tiếp xúc với anh.
Kẻ đầu sỏ gây ra tin đồn b**n th** này, chính là bản thân y đã tống tiền Lữ Không Quân, khiến cậu ấy vì muốn thoát khỏi sự uy h**p mà phải giúp mình thực hiện nhiệm vụ tại S House .
Tính ra thì y chỉ gặp cô Trần có hai lần, còn cô Trần chỉ mới thấy y đúng một lần. Giờ đột nhiên xuất hiện ở đây, thật sự rất lạc lõng, khiến Ngu Tiểu Văn có phần căng thẳng.
Bởi nghĩ đi nghĩ lại, mối liên hệ giữa hai người cũng chỉ xoay quanh một người.
Hai người trở về phòng đơn của Ngu Tiểu Văn. Y nhìn cái ghế dài bằng gỗ trơn láng, lập tức mời cô ngồi lên giường: “Cô ngồi bên này đi, chỗ này sạch sẽ hơn.”
Cô Trần ngồi xuống giường, Ngu Tiểu Văn thì phủi bụi trên ghế gỗ dài, rồi ngồi ngay ngắn ở đối diện nhìn đối phương.
“Cán bộ Ngu, đã lâu không gặp.” Cô Trần nói.
Ngu Tiểu Văn ngượng ngùng: “Tôi không còn là cán bộ gì nữa. Gọi tôi là Ngu Tiểu Văn được rồi, trưởng ban Trần.”
Cô Trần đánh giá y: “Trông khí sắc của anh khá hơn nhiều so với hai năm trước.”
“Hai năm này sức khỏe khá hơn thật.” Ngu Tiểu Văn không nói sâu, chỉ dịu giọng hỏi thăm: “Cô Trần, cô tìm tôi có chuyện gì sao?”
Vài giây sau, cô Trần mới hỏi: “Lữ Không Quân mang về một chiếc USB được cho là rất quan trọng. Nhưng dữ liệu bên trong đã hỏng, mãi vẫn chưa khôi phục được. Chuyện này anh biết chứ?”
Ngu Tiểu Văn sững sốt: “… Gì cơ? USB hỏng rồi?”
“Anh không biết à? Bảo sao.”
Ngu Tiểu Văn theo phản xạ nắm chặt lấy đùi, trong lòng cũng dần dần trĩu xuống.
Cô Trần bỗng hỏi: “Anh và Lữ Không Quân thân lắm à?”
Ngu Tiểu Văn ngẫm chừng hai giây, cân nhắc từ ngữ rồi đáp: “Có quen biết.”
Cô Trần nhìn y một lúc, sau mới nói: “Trong hai năm nay, Lữ Không Quân và anh trai tôi tiếp xúc nhiều hơn, tôi còn tưởng anh ta muốn tiếp cận nhà tôi và bố tôi. Có lẽ cũng có liên quan đến tôi… Trước đây tôi vẫn nghĩ vậy.”
Ngu Tiểu Văn không đáp, chỉ nở một nụ cười rất nhạt thay cho câu trả lời.
“Hôm qua, anh ta suýt nữa bổ đầu Trần Kiến. Tôi tận mắt chứng kiến.”
“Gì…”
Cô Trần nói tiếp: “Sau đó anh tôi kể, thì ra Lữ Không Quân vẫn luôn tìm chứng cứ việc Đinh Khải cấu kết với tổ chức phi pháp nước ngoài, anh tôi sợ dính vào vũng nước đục nên cứ tránh né anh ta. Hôm qua, anh ta đột nhiên bắt anh tôi giao ra nhà cung ứng thuốc cho S House từ trước đến nay, còn phải khai rõ trong mối quan hệ với Đinh Khải có những ai. Trước kia, những gì anh ta yêu cầu nhiều lắm cũng chỉ là dọa sẽ xin thủ tục khám xét việc phê duyệt thuốc men của S House. Nhưng hôm qua, anh ta nói nếu không hợp tác thì sẽ bắn chết anh tôi, cùng lắm thì tự mình vào tù.”
Ngu Tiểu Văn bật dậy khỏi ghế, đứng thẳng một lúc, rồi lại ngồi xuống. Y mím chặt môi, nhìn cô Trần, cố gắng tỏ ra như người ngoài cuộc, chờ đối phương nói tiếp.
“Trước đây anh tôi nói anh ta điên, tôi còn không tin. Giờ thì tôi tin rồi.” Cô cười khẽ một tiếng.
“Nếu anh ta nổi nóng, anh tôi sẽ chẳng coi ra gì. Nhưng anh ta bình thản đến mức như không liên quan đến mình, cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể rút súng bắn liền. Điều đó mới thật sự dọa anh tôi sợ chết khiếp. Anh tôi nói, ‘Sớm đã bảo nhà họ Lữ toàn một lũ điên mà không chịu tin, sau này tuyệt đối không cho em bước chân vào cửa nhà họ Lữ.’”
Ngu Tiểu Văn nhớ lại vẻ mặt Lữ Không Quân trên núi Musa khi nói câu “Muốn nhảy không?”, lập tức hoàn toàn thấu hiểu cảm giác run rẩy nhụt chí của Trần Kiến. Tâm trạng nặng nề khi Ngu Tiểu Văn vừa nghe tin chứng cứ do Diệp Nhất Tam cung cấp đã bị hỏng, so với tin tức này lại hóa ra nhẹ hơn hẳn.
Tim y lại bắt đầu nảy lên, nghẹn ở cổ họng khiến y buồn nôn, lưng cũng liên tục toát mồ hôi lạnh.
Cô Trần lại đưa mắt quan sát “phòng đơn” này.
“Sau khi Lữ Không Quân mang tài liệu đi, tôi ra ngoài dò hỏi. Lúc đó mới nghe tin, nghi phạm cũ trong vụ án Đinh Khải thật sự vẫn còn sống trở về.” Cô thu ánh mắt đang nhìn quanh, đặt lại lên người Ngu Tiểu Văn: “Thì ra chính là anh.”
“… Là tôi.” Sau một khoảng im lặng dài, Ngu Tiểu Văn mới gượng ra được câu trả lời.
Cô Trần: “Tôi chỉ muốn hỏi anh một câu, anh thật sự vô tội sao? Vậy ra kẻ xấu thật sự chính là Đinh Khải và đám người trong quân bộ. Còn anh thì bị oan.”
Ngu Tiểu Văn khẽ thở dài: “Đúng vậy.”
“Được rồi.” Cô cũng thở ra một hơi, nhưng tâm trạng lại hoàn toàn trái ngược, tựa như đã nhẹ nhõm đi rất nhiều.
Sắc mặt cô bộc lộ một sự thấu hiểu ngầm, rồi đứng lên, bật cười khẽ một tiếng.
“Được. Thế thì tôi hiểu rồi.”
–
caphaos: Chắc phải trông chờ bé beta chuốt lại văn thôi, đọc khô quá à kkk