Chương 72. Dựa vào đâu mà đòi làm bạn với tôi
Lữ Không Quân đưa Ngu Tiểu Văn về Khu Cam.
Ngu Tiểu Văn ngủ một giấc khá ngon. Y cảm thấy cơn sốt đã giảm đi không ít, nhưng tình trạng sốt kỳ đ*ng d*c thì lại càng rõ rệt hơn.
Trong tầm nhìn nhập nhèm của y là một căn phòng xa lạ.
Rèm cửa khẽ lay động trong ánh sáng vàng nhạt của chiếc đèn ngủ, xa xa còn có ánh sáng dịu nhẹ phát ra từ chiếc laptop phản chiếu lên một chiếc ghế và mảng tường phía sau, khiến giấc mơ này vừa đời thường vừa yên bình, hoàn toàn phù hợp với một giấc mộng trọn vẹn.
Trong mơ hồ y ngửi thấy mùi pheromone mình yêu thích nhất, nhưng lại rất nhạt, khó nắm bắt, giống như ảo giác khi hiện thực len lỏi vào giấc mơ. Thế nên y không nghĩ nhiều, đưa tay xuống sờ, chạm vài cái liền vang lên tiếng nước.
Y không nhịn được mà dụi vào chiếc giường thơm tho, r*n r* khe khẽ.
Có tiếng động, Ngu Tiểu Văn liền hướng theo âm thanh mà nhìn. Là cửa mở, người bước vào là Lữ Không Quân. Trên tay anh cầm một khay thức ăn, ánh mắt phức tạp khó nói thành lời dừng lại trên người Ngu Tiểu Văn.
“…” Ngu Tiểu Văn tỉnh táo lại.
Y nhìn Lữ Không Quân, cảm giác kia lập tức dâng lên rất nhanh. Nhưng y đã ý thức được đây không phải là mơ, mà ngay trước mặt người khác làm ra chuyện ấy thì thật không ra gì. Y khó nhịn mà xoay người mấy cái, gắng gượng ép nó nén xuống.
Sau đó y vừa th* d*c vừa rũ người xuống, y vươn tay lấy giấy trên tủ đầu giường, lặng lẽ lau tay rồi ngồi dậy.
Lữ Không Quân đứng ở cửa chăm chú nhìn y.
Ngu Tiểu Văn chỉnh lại quần áo cho gọn hơn.
“Đây là đâu?” Hình như đây đã là lần thứ hai y hỏi câu này trong ngày.
“Nhà tôi.”
“… Hả?”
Ngu Tiểu Văn vo tờ giấy lau trong lòng bàn tay, ngạc nhiên nhìn quanh. Đây rõ ràng không phải căn phòng dành cho khách mà y từng ở.
Lữ Không Quân dường như nhận ra sự nghi hoặc của y, liền nói cho y hay: “Đây là phòng của tôi.”
“… Sao tôi lại ở nhà cậu?” Ngu Tiểu Văn dụi mắt, cố làm mình tỉnh táo hơn, “Sao cậu còn để tôi nằm ngủ trên giường của cậu nữa.”
“Cậu bệnh nặng, tôi đã nói với lãnh đạo của cậu rồi.” Lữ Không Quân đáp, “Tôi còn phải làm việc, để cậu ngủ ở đây thì tôi trông tiện hơn.”
Anh bước tới, đặt khay đồ ăn lên tủ đầu giường.
“Cậu còn nấu cho tôi ăn nữa?!” Ngu Tiểu Văn tròn mắt ngước lên nhìn Lữ Không Quân.
“Từ trưa đến giờ cậu vẫn chưa ăn gì.”
“…” Ngu Tiểu Văn nhìn chén cháo nóng hổi, đĩa trứng bác nhạt màu, cùng một dĩa nhỏ đồ muối.
Y siết chặt tờ giấy vò trong tay, hít mũi một cái, rồi nở nụ cười đắc ý kiểu tiểu nhân với đối phương.
“Tôi thật sự có thể vừa nằm trên giường cậu, vừa ăn cháo cậu nấu cho à? Ngay cả khi mơ thấy mình là hoàng đế Mạn Kinh tôi cũng không dám mơ chuyện này đâu!”
“Hoàng đế Mạn Kinh cũng không được.” Lữ Không Quân nói, “Không ai được ăn trên giường tôi.”
Anh nghĩ ngợi một lúc rồi bổ sung: “Nhưng cậu bệnh rồi.”
Ánh mắt Ngu Tiểu Văn lóe sáng, như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ khẽ cắn môi, mím lại nuốt hết xuống.
Lữ Không Quân lại liếc xuống phần cạp quần của Ngu Tiểu Văn. Nơi đó tuy không còn dựng thẳng dữ dội như lúc mình từng thấy, nhưng cũng chưa xẹp hẳn. Nó uất ức dựa vào bên trong lớp quần, như đang tố cáo sự tàn nhẫn vô tình của chủ nhân.
“Cần tôi giúp không?” Anh hỏi.
Ngu Tiểu Văn đang bưng bát cháo lên mũi hít một hơi thì khựng lại, ngẩng đầu: “… Gì cơ?”
“Giúp cậu giải quyết.” Lữ Không Quân nhìn thẳng vào chỗ đó mà nói.
“… ” Ngu Tiểu Văn gập hai chân lại: “Cái, cái đó không cần. Để lát nữa là ổn thôi.”
“Không cần à?” Lữ Không Quân cao giọng, “Trước đây vắt óc bày đủ trò bắt tôi chạm cậu, hôn cậu. Giờ thì bảo không cần? Vì là tôi chủ động nên hết đáng giá rồi à?”
“Ôi dà.” Ngu Tiểu Văn cười ngỏn ngoẻn, “Sao cậu còn lôi chuyện cũ ra nữa vậy. Chẳng phải cậu bảo không muốn nghe tôi xin lỗi nữa rồi sao.”
Lữ Không Quân ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Thấy Ngu Tiểu Văn thỏa mãn l**m sạch muỗng cháo, lại gắp thêm miếng trứng, mắt híp lại, khóe môi cũng nhếch thành đường vòng cung.
“Thơm quá! Này, cậu có biết câu một người lính không muốn trở thành đầu bếp thì không phải là một bác sĩ giỏi không! Ha ha ha…”
“Tôi từng giúp cậu rồi mà.” Lữ Không Quân nói.
Ngu Tiểu Văn lập tức cúi đầu, đi ăn đồ muối.
Lữ Không Quân nói tiếp: “Giờ chẳng phải cậu khó chịu lắm sao?”
Anh thấy vẻ mặt Ngu Tiểu Văn không đổi, nhưng đồ ăn nhét vào miệng thì lại nhiều hơn, y vừa nhai vừa lắp bắp đáp: “Giờ chúng ta là bạn bè rồi mà. Sau này không làm mấy chuyện đó với cậu nữa.”
Vừa nói Ngu Tiểu Văn vừa chỉnh lại vòng tay trên cổ tay: “Ối, thì ra hồi nãy chỉnh thấp xuống, bảo sao…”
Rồi y đặt miếng trứng lên cháo, nâng bát lên, vừa ăn vừa lấy bát che mặt, phát ra tiếng xuýt xoa khen ngon.
…
Lữ Không Quân thu dọn bát đĩa, ngồi trong phòng khách tầng một, chăm chú nhìn màn hình tivi đen thui trước mặt. Anh cau mày nhìn một lúc, sau đó cầm điện thoại bấm bấm, rồi gửi tin nhắn cho Cao Vũ Đinh.
Lữ Không Quân: Mau kiểm tra dữ liệu của tôi. Có phải bệnh tái phát rồi không?
Cao Vũ Đinh nhanh chóng trả lời: ?
Cao Vũ Đinh: Cậu Hai Lữ, ông giỡn với tôi đấy à? Chẳng phải chỉ là đ*ng d*c bình thường thôi sao?
Cao Vũ Đinh: Hơn nữa
Cao Vũ Đinh: Khụ khụ
Cao Vũ Đinh: Chẳng phải ông đang hưng phấn lắm à.
Lữ Không Quân lập tức ngẩng đầu nhìn về hướng lầu trên, nghiến răng nanh một cái thật mạnh. Rồi anh nhắn lại: Không phải cái đó. Là số 2. Vòng phụ trợ.
Một lát sau, Cao Vũ Đinh trả lời: Không có gì bất thường cả, chỉ là các chỉ số hơi cao một chút, vẫn trong mức dịch cảm bình thường thôi. Sao thế? Ngoài cái chuyện muốn làm như khi vào kỳ đ*ng d*c, thì giờ ông còn thấy chỗ nào khó chịu không?
Lữ Không Quân nhanh chóng gõ chữ: Từ chiều tối nay, tôi cảm thấy rất giống lúc trước khi tôi phát bệnh.
Lữ Không Quân: Có chút khó kiểm soát cảm xúc.
Cao Vũ Đinh: Không thể nào!!
Lữ Không Quân: Nhưng, hình như cũng không giống hẳn.
Cao Vũ Đinh: Nói thử xem cảm giác thế nào.
Lữ Không Quân nghĩ một lúc, rồi gõ: So với trước đây, tôi muốn thực hiện các hoạt động trong kỳ dịch cảm hơn, đồng thời lại rất muốn nổi giận.
Cao Vũ Đinh: … Ý gì vậy [Mặt hỏi chấm]
Cao Vũ Đinh: Ý là bây giờ ông muốn angry s*x à?
“…” Lữ Không Quân ném điện thoại sang một bên.
Rất nhanh sau đó điện thoại lại rung, anh lại cầm lên xem. Nhưng lần này không phải tin nhắn của bác sĩ Cao, mà là của Đại Lam Sơn.
Đại Lam Sơn: Cảm ơn cậu đã giúp, anh trai tôi giờ không sao rồi.
Anh gõ chữ trả lời: Ừ.
Đại Lam Sơn lại gửi thêm một tin: Vậy Hách Đại Lập chọn cậu hay chọn Diệp Nhất Tam?
Đại Lam Sơn: [Nhe răng]
Đại Lam Sơn: Vụ án này xong xuôi, cậu ta vẫn phải rời khỏi nước S à?
Lữ Không Quân nhìn chằm chằm vào khung chat.
Cảm giác mà anh cố nén ban nãy đột nhiên bùng phát. Máu chảy nhanh hơn, tim đập dồn dập, cơ bắp trở nên căng cứng, nhưng những biểu hiện ấy lại khó mà đơn giản quy về cơn giận. Bởi sự tức giận đó còn xen lẫn một cảm giác nghẹn ứ lạ lẫm như ấm ức.
Khi Ngu Tiểu Văn làm bảo vệ ở trang viên bên nước M, chủ nhân nơi đó là một kẻ b**n th** nuôi sát thủ để truy sát cấp dưới, còn khách khứa trong trang viên thì cũng hay ra tay đánh người. Chính nhờ vào mọi nỗ lực, dựa vào cả khoa học lẫn huyền học, anh mới tìm được y.
Rồi lại là mình đưa Ngu Tiểu Văn đến đảo Đỗ Quyên, mạo hiểm tính mạng đi cứu Diệp Nhất Tam, vai trúng đạn, suýt chút nữa là mang túi đựng nước tiểu mà sống nửa phần đời còn lại. Đối mặt với nguy cơ nhiễm trùng cũng không dám vào bệnh viện, mà gấp rút chạy đến Sakya ngay trong đêm lấy chứng cứ, còn phải vào một phòng khám chui không giấy phép để lấy đầu đạn ra.
Bây giờ bản thân công việc dồn đống, không ngày nào được nghỉ ngơi đúng giờ, ban ngày còn phải xin nghỉ phép, chạy ngược chạy xuôi chỉ để chứng minh sự trong sạch cho y.
(Giờ chúng ta là bạn bè rồi mà)
.
Lẽ nào Lữ Không Quân phải trân trọng một Omega vì mình mà có thể xông pha núi đao biển lửa, thậm chí hy sinh tính mạng hay sao?
Rồi mỗi năm chỉ gửi cho anh một tin Chúc mừng năm mới?
Lữ Không Quân bật dậy, sải bước lên cầu thang, đi thẳng về phòng mình. Anh vừa khéo thấy Ngu Tiểu Văn từ phòng tắm đi ra, gương mặt ửng hồng mơ màng của y khi nhìn thấy anh thì sững lại, trong vẻ mông lung còn thấp thoáng chút xấu hổ bị che giấu, nhưng ngay lập tức điều chỉnh lại trạng thái, ra vẻ mình chẳng làm gì cả, chỉ đơn giản đi vệ sinh xong mà thôi.
“Khụ khụ… Thật là một cái bồn cầu thoải mái.” Y giấu đầu lòi đuôi nói.
Lữ Không Quân lại không nhịn được vạch trần: “Trông có vẻ còn thoải mái hơn cả tôi.”
Ngu Tiểu Văn mặt dày đi thêm vài bước, chợt nghĩ đến gì đó thì liền kéo giãn khoảng cách với đối phương, nói: “Tôi thấy mình ra nhiều mồ hôi quá, chắc làm bẩn cả giường của cậu rồi. Tôi tắm được không? Cậu có bộ quần áo nào sạch để tôi thay không?”
Lữ Không Quân khẽ hít mũi. Ngu Tiểu Văn càng lùi ra sau một chút, nhìn anh.
Lữ Không Quân quay vào phòng, lấy cho y một chiếc q**n l*t dùng một lần mới tinh, cùng một bộ đồ ngủ sạch sẽ.
“… Cảm ơn.” Ngu Tiểu Văn nhận lấy từ xa, nhanh chóng rời đi, bước vào phòng tắm.
Rất nhanh sau đó, tiếng nước rào rào vang lên.
Ngu Tiểu Văn vội vàng cọ rửa cơ thể. Sau lưng bỗng có động tĩnh. Y theo phản xạ quay lại, liền phát hiện Lữ Không Quân đang đứng ngoài cửa kính, mặt đối mặt với mình.
Ngu Tiểu Văn giật nảy, ôm ngực hỏi: “Đệt! Cậu đang làm cái gì thế?”
Cửa kính phòng tắm bị kéo ra.
“Ê ê cậu làm cái…!” Ngu Tiểu Văn theo phản xạ xoay lưng về phía đối phương, nhưng nghĩ làm đàn ông mà bị nhìn mông thì chẳng bằng nhìn thẳng mặt còn hơn, thế là y lại xoay người lại, lấy tay che phần dưới: “Có chuyện gì à? Không thể ra ngoài rồi nói sao?
Lữ Không Quân lặng lẽ bước vào buồng tắm, nhìn chằm chằm Ngu Tiểu Văn. Dù bị vòi sen dội ướt cả người lẫn quần áo anh cũng không để ý, chỉ dán mắt vào y.
… Ngu Tiểu Văn lại đưa thêm một tay che ngực.
Quần áo của bác sĩ Lữ rất nhanh đã ướt sũng. Ngu Tiểu cố nhịn không đảo mắt xuống dưới, chỉ nhìn thẳng vào gương mặt đối phương. Gương mặt của Lữ Không Quân cũng bị ướt nhẹp, mái tóc đen dính sát vào trán, giọt nước theo hàng mi run rẩy và chóp mũi chảy xuống môi cùng cằm. Gương mặt vốn lạnh lùng xa cách, giờ trông lại mơ hồ giống như một chú chó nhỏ đáng thương trong mưa.
… Ngu Tiểu Văn dứt khoát quay đầu nhìn cánh cửa kính.
“Sau này cậu còn định quay về sống cùng tên đặc công đó không?”
Ngu Tiểu Văn lau mặt: “Giờ tôi là Ngu Tiểu Văn chứ đâu phải Hách Đại Lập, còn về đâu được nữa? Đây chính là nhà của tôi, tôi không đi đâu hết.”
“Cậu dễ đ*ng d*c như thế, sau này sẽ thường xuyên để mấy Alpha bụng dạ khó lường trong Sở giúp à?”
Ngu Tiểu Văn bật thốt một câu chửi: “Mẹ nó! Ai? Ai bụng dạ khó lường hả? Đứa nào dám!”
“Tôi nghĩ tôi không thể làm bạn với cậu được.” Lữ Không Quân nói.
“… Nhưng ban nãy cậu nói là có thể mà?” Ngu Tiểu Văn cảm thấy quần áo của đối phương dưới nước trở nên dính nhớp chạm vào người mình. Sau đó Lữ Không Quân đột nhiên chủ động giúp y.
!
“Ha…”
Ngu Tiểu Văn lập tức ngả người tựa vào bức tường gạch men bị hơi nước hun nóng. Lữ Không Quân liền áp sát theo. Anh cúi đầu nhìn Ngu Tiểu Văn, để lộ chiếc răng nanh, rồi đưa đầu lưỡi l**m nhẹ qua đôi môi đỏ mọng ướt át và đầy đặn của mình.
Ngu Tiểu Văn nhìn đôi môi hé mở trông mềm mại của anh, cố gắng kiềm chế bản thân rồi quay mặt đi.
“Tôi… đã nói là không cần…”
Kết quả lại phản tác dụng. Đối phương càng dùng sức mạnh bạo hơn, khiến y suýt nữa khuỵu xuống. Y gắng gượng giãy giụa, nhưng bị đối phương giữ chặt, hơi thở nóng rực phả bên má, nói chuyện: “Đã từng l*m t*nh. Không thể làm bạn.”
“Ai nói?” Ngu Tiểu Văn bảo, “Chuyện đó, ừm, lý nào lại thế. Ngay cả tình nhân chia tay rồi còn có thể làm bạn kia mà, huống hồ chúng ta… vốn chẳng có gì…!”
Đối phương mạnh tay ấn xuống cơ thể y. Bàn tay bác sĩ chuẩn xác, vừa chạm đã đúng chỗ. Ngu Tiểu Văn không kịp đề phòng nên cả người run rẩy nhũn cả ra, rồi cúi đầu nhìn những dòng nước hòa lẫn thứ kia chảy xuống dọc theo chân mình.
Ngón tay gì mà dài dữ vậy!
“Biết rõ ở đây.” Lữ Không Quân nói, “Không thể làm bạn.”
“… Nếu cậu không muốn làm bạn thì thôi! Nhưng thật ra bác sĩ khám cho tôi trước đây… chắc cũng… biết rồi! Chuyện đó thì có gì đâu?”
Dư âm trong mắt Ngu Tiểu Văn vẫn chưa tan hết, hai tay vô lực chống lên tường. Cả người y tỏa ra hương rượu nồng đậm nhất, thế nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, vừa th* d*c vừa cứng miệng.
Lữ Không Quân nhìn dáng vẻ này của y.
Anh nói: “Nhưng anh ta sẽ không biết giọng của cậu khi gọi tên anh ta là như thế nào.”
“… Vậy rốt cuộc cậu muốn gì!” Ngu Tiểu Văn chống tay vào ngực anh, giọng mang theo chút nghẹn mũi, lớn tiếng gào lên: “Cậu bị ngốc à? Cậu định làm kẻ hy sinh vô tư chắc? Tôi là tên tống tiền từng lấy bê bối nhà cậu ra uy h**p đấy! Còn lừa cậu, hại cậu sinh bệnh! Đứng trước phẩm chất cao thượng của cậu, tôi chỉ thấy tự thẹn kém xa! Vậy tại sao cậu phải đối xử với tôi như thế?!”
“Tôi chẳng cao thượng chút nào. Con mẹ nó tôi chưa từng lo chuyện bao đồng.” Lữ Không Quân đáp.
!
Lữ Không Quân, bác sĩ Lữ mà cũng văng tục!
Điều đó khiến Ngu Tiểu Văn choáng váng, lập tức tự hỏi có phải mình chửi bậy nhiều quá nên làm hư cậu Hai Lữ rồi không.
Lữ Không Quân tắt nước, rút lấy chiếc khăn tắm bên cạnh quấn lên vai y. Sau đó Ngu Tiểu Văn như củ cải bị nhổ khỏi đất, bị anh xách lên lôi về phòng.
“A! Này!” Y bị quăng xuống giường.
“Chẳng phải cậu cũng biết rõ sao.” Lữ Không Quân đứng trên cao cúi xuống nhìn y: “Là cậu chủ động muốn thích tôi trước. Còn có ý đồ bất chính mà tống tiền tôi, sau lại lừa tôi rằng cậu chết rồi. Làm ra từng ấy chuyện có lỗi với tôi, giờ chỉ động mấy câu là muốn làm bạn với tôi cho nhẹ nhàng ư?”
“Vậy thì cậu đánh tôi một trận đi?” Ngu Tiểu Văn quấn chặt khăn tắm quanh người, “Thưởng tôi là muốn làm gì cơ chứ.”
Lữ Không Quân: “…”
Bác sĩ Lữ đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài. Ngu Tiểu Văn lập tức cũng bật người dậy, vội chạy vào phòng tắm mặc q**n l*t và bộ đồ ngủ. Sau đó y lại chạy ra cầu thang, thò đầu lo lắng nhìn xuống dưới. Nghe thấy tiếng bước chân Lữ Không Quân đi lên, y liền lập tức chạy về phòng, dùng khăn tắm quấn tóc, rồi chui vào chăn nằm xuống.
Lữ Không Quân trở lại, đặt cái hộp có nhãn Ts-4 lên bàn, cởi bỏ chiếc áo ướt sũng còn nhỏ giọt ném lên lưng ghế, rồi ngồi xuống. Anh vuốt nước trên tóc, khoanh tay, để trần nửa thân trên nhưng ánh mắt lại chuyên chú đối diện với Ngu Tiểu Văn. Giọng điệu bình tĩnh không hề khớp với ánh mắt ấy: “Cán bộ, chúng ta chơi một trò chơi nữa đi. Nhưng lần này, tôi đặt ra luật.”
“… Trò chơi gì?” Ngu Tiểu Văn liếc nhìn hộp thuốc quen mắt kia, lại liếc sang Lữ Không Quân. Rồi y lập tức nghiêng mắt né đi với vẻ đáng ngờ.
“Hai chọn một. ” Lữ Không Quân nói.
“… Chọn cái gì?”
“Cậu có thể chọn dùng thuốc nói thật.” Lữ Không Quân chỉ vào cái hộp trên bàn.
“Hoặc là chọn sống luôn dưới tầng hầm nhà tôi.”
“Tầng hầm cái gì chứ.” Ngu Tiểu Văn vừa ăn xong bát cháo gạo thơm ngào ngạt và trứng mềm mịn do Lữ Không Quân nấu, lúc này thật sự không hiểu nổi đối phương, “Cậu định nhốt tôi dưới tầng hầm sao?”
“Không muốn thì cậu có thể chọn thuốc nói thật.” Lữ Không Quân nói, “Đây là hai chọn một.”
“Rốt cuộc cậu muốn làm gì.” Ngu Tiểu Văn thật sự không hiểu, “Cậu cứu tôi, sao còn muốn giam tôi. Hơn nữa cậu cũng giam không nổi tôi đâu, ngày mai cậu phải đưa tôi về phòng tạm giam rồi.”
“Tôi có thể không đưa. Chỉ cần nói là tối qua không trông chừng, cậu chạy mất.” Lữ Không Quân đáp.
“… Chạy từ Khu Cam? Ngay trước bao nhiêu camera và lính gác? Cậu tưởng tôi là siêu trộm Kid chắc, ai tin nổi.” Ngu Tiểu Văn quấn chăn quanh người, ngồi dậy, “Cậu có gì muốn hỏi thì cứ hỏi, tôi đảm bảo không lừa cậu, khỏi phí thuốc này. Anh trai cậu còn nói thứ này trong Cục Tình Báo cũng phải có giấy phép mới dùng được. Thế mà cậu lấy nó ra làm trò chơi?”
“Cậu sẽ lừa tôi.” Lữ Không Quân nói.
“Cậu cứ hỏi đi, còn chưa hỏi câu nào mà sao đã biết tôi sẽ lừa cậu.” Ngu Tiểu Văn nói.
“Có phải cậu đã thích người khác rồi không.”
Ngu Tiểu Văn: “…”
Y ngạc nhiên nghẹn lại mấy giây, mới đáp: “Không. Đâu dễ mà thích người khác như vậy.”
“Cậu nói dối.” Lữ Không Quân nói, “Cậu nghĩ rất lâu mới trả lời, hơn nữa tôi còn nghe nói cách quên một mối tình chính là bắt đầu một mối khác.”
Ngu Tiểu Văn: “… Cậu vẫn còn độc thân, còn ‘nghe nói’ gì chứ. Bỏ một mối tình thì có nhiều cách với nhiều lý do lắm.”
Lữ Không Quân: “Vậy cậu nói xem cậu thuộc loại nào.”
“Tôi thuộc…” Ngu Tiểu Văn nói, “Trong phòng tạm giam tôi đã nói rõ với cậu rồi. Nếu cậu không hiểu, thì thôi bỏ đi, cậu vốn không phải người hợp để suy nghĩ về chuyện tình cảm.”
Lữ Không Quân không nói gì, vẻ mặt thoáng nét tổn thương.
Ngu Tiểu Văn thấy không nỡ, đang định mở lời, thì Lữ Không Quân nói: “Cậu bảo tôi không hợp để yêu đương.”
“Tôi… tôi chỉ là…” Ngu Tiểu Văn định tìm lời vớt vát.
Lữ Không Quân hừ lạnh một tiếng: “Lúc tống tiền thì cậu cứ bám riết lấy tôi, giờ tôi làm nhiều điều cho cậu như vậy thì cậu lại bảo chỉ muốn làm bạn. Đầu óc cậu có vấn đề à. Cậu nghĩ mình hợp để yêu đương lắm sao?”
“Không phải, tôi đây… tôi đây chẳng phải vì muốn tốt cho cậu sao.” Ngu Tiểu Văn nghẹn họng, “Chứ không thì sao? Cậu muốn tôi cứ bám lấy cậu mãi à.”
“Không muốn.” Lữ Không Quân lạnh lùng nói từng chữ một, “Cậu còn thích tôi nữa đâu, tôi chẳng mong mỏi gì ở cậu nữa hết.”
Lữ Không Quân đột nhiên đứng bật dậy, xách bộ đồ ướt đi ra ngoài, còn mạnh tay đóng sầm cửa lại.
Ngu Tiểu Văn: “…”
Ngu Tiểu Văn ngồi ngẩn người trong chăn một lúc, bỗng nhận ra đã rất lâu rồi mình không dùng điện thoại. Bây giờ y chợt cảm thấy mình rất cần một chiếc điện thoại để lên mạng cầu cứu.
Bệnh về pheromone có thể khiến một Alpha cấp cao nhất vốn kiểm soát cảm xúc cực kỳ giỏi lại đột ngột thay đổi tính tình à? Liệu có chữa được không? Lỡ không chữa được…
Cậu ấy vốn là một người trầm tĩnh và dịu dàng đến thế.
Sao mình có thể bù nổi cái đầu bình tĩnh, giỏi giang cho Lữ Không Quân đây?
Y nằm xuống, quấn mình trong tấm chăn thơm tho mà rầu rĩ.