Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J

Chương 78

Chương 78. Không chia lìa

Sáng sớm Ngu Tiểu Văn tỉnh dậy, đôi mắt còn lờ đờ đã chậm rãi bò xuống giường, đi thẳng vào nhà vệ sinh.

Bên trong có người. Y dụi dụi mắt, ý thức dần tỉnh táo lại.

Lữ Không Quân đang ở trong đó, đối diện gương đánh răng. Mặt, cổ và mái tóc rối ướt đẫm, trông như vừa tắm xong. Trên người anh chỉ mặc mỗi chiếc quần ngủ, đứng một cách tùy ý, tay trái chống lên bồn rửa, xương bả vai theo đường rãnh cơ lưng dựng thành một độ dốc phủ đầy cơ bắp rắn chắc.

Anh cẩn thận đánh răng, cho đến khi từ trong gương nhìn thấy Ngu Tiểu Văn, mới quay đầu lại.

“Ừm, dậy rồi?” Ánh mắt anh lướt xuống mấy vết lộ ra dưới cổ áo phông vải bông rộng thùng thình của Ngu Tiểu Văn, rất nhanh lại nhìn vào mắt y, giọng mang chút dịu dàng của buổi sớm: “Muốn dùng nhà vệ sinh không?”

“Không vội, cậu dùng trước đi.” Ngu Tiểu Văn cứng đờ người dịch sang một bên, dán sát tường ngoài nhà vệ sinh như thạch sùng mà nói.

Lữ Không Quân đi ra, đứng đối diện với y.

Thắt lưng quần anh chưa cài nên cạp quần chỉ lỏng lẻo treo dưới hông, thứ bên trong buổi sáng nửa tỉnh nửa mê hơi có chút rõ ràng. Nhưng anh chẳng để tâm, chỉ hỏi: “Cơ thể thấy thế nào, có chỗ nào khó chịu không?”

“… Không có.” Ngu Tiểu Văn liếc ngang liếc dọc, vô thức đưa mắt nhìn xuống một cái.

Lữ Không Quân phát hiện y đang nhìn, lập tức lấy đúng thứ mà y vừa nhìn đó ép y vào tường, còn dùng hai tay cố tình sờ mấy chỗ dễ khiến người ta mềm nhũn chân: “Cậu còn dám nhìn tôi.”

Y giãy giụa: “Tôi đâu có nhìn thấy gì! Tôi muốn đi vệ sinh!”

Lữ Không Quân buông y ra. Ngu Tiểu Văn đóng cửa nhà vệ sinh lại, nhanh chóng giải quyết xong rồi xả nước, soi gương nhìn vết tích dưới cổ, thấy đầu mình đau điếng. Một lát nữa y còn phải đến Sở cảnh sát thắp hương Quan Công, trưa còn phải ăn cơm cùng mọi người. Nhất định phải chọn cái áo sơ mi cao cổ nhất trong tủ để mặc.

Nghĩ đến đó, cảnh tượng tối qua lại liên tục nhảy ra trong đầu.

Y ôm gương mặt nóng bừng một lúc, rồi mở vòi sen, chui vào buồng tắm. Chẳng bao lâu y lại nghe thấy tiếng cửa kéo mở, y bị ôm chặt từ phía sau. Ngu Tiểu Văn hít một hơi, xoay người: “Sao cậu lại vào nữa… Ưm…”

“Để khỏi lát nữa cậu lại phải tắm lần nữa.”

Cảm giác da thịt kề sát dưới dòng nước nóng thật kỳ diệu, nó bù đắp hoàn hảo mọi khoảng trống giữa hai cơ thể, tựa như từng tấc từng li đã hoàn toàn tan chảy vào nhau theo dòng nước ấm. Ngu Tiểu Văn nhìn chỗ giữa ngực hai người tạo thành một bồn nước nhỏ, theo nhịp động tác, tiếng giọt nước rơi vào trong cũng lúc cao lúc thấp..

Lữ Không Quân th* d*c nặng nề nhất thì dùng sức mạnh hơn một chút, bồn nước nhỏ liền sụp xuống, nước nóng rực trút xuống ào ạt.

Ngu Tiểu Văn trở về phòng ngủ, lại một lần nữa ngã úp xuống giường: “Trời ạ.”

Đây chính là yêu đương sao?

Mặc dù đã rất mệt, nhưng cơ thể Omega cấp thấp của y lại rất khó nói. Bị một Alpha cấp cao nhất làm xong, cảm giác kia dường như không thể nhanh chóng trôi qua. Y mơ mơ màng màng cuộn người trên giường, kẹp chặt chăn, lấy mu bàn tay che đôi mắt vẫn còn rớm lệ, mãi cho đến khi dư vị cuối cùng cũng tan đi.

Y buông tay xuống, phát hiện Lữ Không Quân vẫn luôn nhìn chằm chằm mình, ánh mắt đầy hứng thú, không rõ là đang quan sát hay nghiên cứu, tóm lại trông rất hài lòng. Ngu Tiểu Văn vô cùng xấu hổ, lấy chăn che kín người: “Nhìn gì thế? Cơ thể tôi vốn dĩ đã thế này rồi.”

Lữ Không Quân không trả lời, mà kéo ngăn tủ đầu giường, lấy ra hai hộp đã khui, một chiếc vòng tay mới và một chiếc điện thoại mới.

“Lúc đến sở thì mang theo. Tôi đã lắp sẵn thẻ sim cũ của cậu vào rồi.”

Ngu Tiểu Văn: “… Cậu đừng lúc nào cũng tốn tiền vì tôi. Tôi tự mua được mà.”

“Đây là loại giống của tôi. Cậu mua không được.” Bác sĩ Lữ vừa cài cúc áo vừa nói, “Lát nữa tôi đưa cậu đến sở cảnh sát.”

“Cậu không phải đi làm à?” Ngu Tiểu Văn hỏi.

Tay bác sĩ Lữ khựng lại, nói: “Buổi sáng không có việc gì, chiều đi cũng được.”

Ngu Tiểu Văn: “Thế thì cậu cũng không cần đưa. Tôi tự bắt xe đi được, lúc về tiện thể lái chiếc xe trước kia từ sở cảnh sát thành phố về. Sao cậu còn phải đưa tôi một chuyến? Phiền lắm.”

Lữ Không Quân đi tới, ngồi xuống: “Đưa cậu đến đơn vị, không được à?”

“… Không phải, tôi chỉ thấy làm phiền cậu quá nhiều.” Ngu Tiểu Văn nói, “Luôn nhận được lợi ích, ngại lắm.”

“Thế thì cậu cũng chủ động làm gì cho tôi đi.” Lữ Không Quân nói.

“Được, vậy trước khi tôi phục chức, ngày nào tôi cũng đưa cậu đi làm.” Ngu Tiểu Văn đáp.

“Không phải. Cái khác cơ.”

Ngu Tiểu Văn: “Hả?”

“Cái tôi dạy cậu tối qua.”

“… Được thôi.” Ánh mắt Ngu Tiểu Văn lảng đi, mơ mơ hồ hồ đồng ý: “Tối nay về, tôi sẽ báo cáo kết quả học tập cho cậu.”

Lữ Không Quân nhìn y. Im lặng.

Ngu Tiểu Văn: “?”

Lữ Không Quân đưa tay chạm mặt y, còn khẽ nghịch môi y. Ngu Tiểu Văn nhận ra chỗ đáng ngờ kia lại có phản ứng.

Ngu Tiểu Văn: “…”

Ngu Tiểu Văn l**m sạch vết bẩn ở khóe môi, đứng lên. Sau đó lại bị đè ngã xuống giường lần nữa.

Y nghèn nghẹn mũi nói: “Cậu bị sao vậy!”

Không phải Ngu Tiểu Văn mệt, mà thật sự không chịu nổi những ảnh hưởng và cảm giác do cơ thể yếu ớt này tạo ra dưới sự khống chế của pheromone đối phương. Y cảm thấy não mình như hỏng mất rồi, ướt nhẹp giống hệt đôi chân.

Bác sĩ Lữ cũng không hẳn là có lý lẽ gì đanh thép, nhưng vẫn giải thích cho y: “Alpha cấp S vừa có bạn đời, nhu cầu sẽ nhiều hơn một chút. Nếu tới kỳ dịch cảm, thông thường có thể kéo dài liên tục từ năm đến bảy ngày, Alpha cấp S cao nhất còn có thể đến nửa tháng. So với cấp bậc của tôi, tôi vốn chẳng tính là loại quá phóng túng đâu.”

Ngu Tiểu Văn kinh hãi: “… Thế thì không có thân thể khỏe mạnh thì thật sự không thể làm Omega nhà Alpha cấp S rồi!”

Đôi mắt bác sĩ Lữ bỗng dưng sáng lên kỳ lạ, sau đó cúi đầu hôn nhẹ khóe môi y: “Lần cuối.”

Rồi bổ sung: “Sáng nay, lần cuối.”

Ngu Tiểu Văn trở lại Sở cảnh sát, nhận được sự hoan nghênh nồng nhiệt như dự liệu. Trong vòng vây, y dâng hương Quan Nhị Gia, đến giờ cơm trưa thì mọi người cùng kéo nhau sang nhà hàng lớn Cát Lợi mở tiệc đón gió cho Ngu Tiểu Văn.

Ngu Tiểu Văn nhận ra cái tên Lữ Không Quân này nhất quyết muốn đưa mình tới, có lẽ không chỉ đơn giản là để đưa mình thôi.

Lữ Không Quân đã đến Sở cảnh sát, lại còn là ân nhân lớn giúp Tiểu Văn rửa sạch oan khuất trong vụ án, đương nhiên được coi là khách quý, dưới sự nhiệt tình mời mọc của mọi người nên cùng tham dự bữa tiệc đón gió. Trong bữa tiệc, khi lão Vương nói muốn giới thiệu đối tượng cho Ngu Tiểu Văn, y liếc Lữ Không Quân một cái, lập tức nói với lão Vương: “Anh thì giới thiệu gì, chẳng lẽ là mấy ông bạn độc thân già của anh? Đừng lo chuyện bao đồng nữa.”

Lão Vương: “Hầy, tôi biết, trước kia cậu từng nói vì không thể đánh dấu nên không nghĩ đến chuyện này. Nhưng lần này khác, cậu thanh niên kia cũng là người trong giới, bên Viện kiểm sát. Hôm qua sau khi xem phiên tòa, cậu ta đã nhờ dì hai tôi gọi cho tôi phải đến mười cuộc điện thoại. Tôi nói tuyến thể của Tiểu Văn có chút khiếm khuyết, thế mà người ta vẫn cứ để mắt đến cậu, nói cho dù thân thể có vấn đề cũng muốn thử tiếp xúc trước đã. Hơn nữa, kiểm sát viên với cảnh sát, cũng rất xứng đôi mà.”

“Haha đệt. Kiểm sát viên trong phiên tòa lại thích bị cáo à? Mắt nhìn độc đáo thật, là ai vậy?” Ngu Tiểu Văn thấy vô cùng mới mẻ, cười hớn hở khoe răng, muốn hỏi thêm thì bên cạnh vang lên tiếng “khụ khụ”.

Sau đó, cổ họng của Lữ Không Quân như hơi khó chịu, rất tự nhiên kéo lỏng cổ áo, để lộ ra tuyến thể chi chít vết tím đỏ lộn xộn cùng dấu răng mơ hồ.

Không khí bỗng lặng ngắt.

Thật ra nếu Ngu Tiểu Văn giữ mặt không cảm xúc, thì drama này cũng chưa chắc đã rơi trúng đầu y. Dù sao muốn liên tưởng hai người bọn họ theo phương diện đó, cũng cần sức tưởng tượng khá lớn.

Nhưng chính y lại chủ động đỏ bừng mặt, tay chân luống cuống, ôm đầu như muốn chui xuống gầm bàn. Hoàn toàn dâng tặng bằng chứng xác thực cho mọi suy đoán.

Thế là, lão Vương liền hồ nghi nhìn người này, lại liếc người kia, để chắc ăn thì ngậm miệng. Những đồng nghiệp Alpha vốn trước đó còn khoác vai bá cổ rủ rê uống rượu, cũng bắt đầu giữ khoảng cách rạch ròi hơn.

Ngu Tiểu Văn đoán rằng, có lẽ ngay từ tối qua, người kia đã ôm sẵn chủ ý gì đó, mới để y cắn vào tuyến thể của mình.

Cơm nước xong xuôi, dưới ánh mắt vừa chúc phúc vừa hóng chuyện của mọi người, hai người cùng lên xe.

Sau khi xe lăn bánh, một đồng nghiệp cuối cùng nhịn không nổi, quay sang nói với Từ Kiệt: “Đội trưởng Ngu đúng là dữ thật, miệng như bạch tuộc ấy. Không biết còn tưởng anh ấy mới là Alpha đấy.”

Một đồng nghiệp khác tiếp lời: “Đội trưởng Ngu ghê thật, đến người nhà họ Lữ cũng chinh phục được. Từ giờ chẳng phải chúng ta có chỗ dựa rồi sao.”

Sư phụ đã có người thương, khiến Từ Kiệt thoáng hụt hẫng mất mát, nhưng nhiều hơn vẫn là niềm vui mừng khi thấy sư phụ có được hạnh phúc.

“Cũng xem như là người xứng với sư phụ tôi.”

Trên xe, Ngu Tiểu Văn thắt dây an toàn, quay sang hỏi Lữ Không Quân: “Cậu cố ý phải không. Đưa tôi đi chẳng qua là muốn tham gia bữa tiệc chứ gì?”

“Thất vọng lắm à?” Lữ Không Quân nói, “Tôi không tới thì cậu có thể nhân tiện gặp gỡ vị kiểm sát viên kia.”

Được người khác nói ngay trước mặt Lữ Không Quân rằng có người thích mình, Ngu Tiểu Văn mặt mày nở nang, trong bụng sớm đã vui sướng không kìm nổi: “He he he! Làm gì có chuyện đó? Tôi có bản lĩnh bắt cá hai tay chắc?”

“Tôi thấy cậu lại tỏ ra khá hứng thú đấy.” Lữ Không Quân nắm vô lăng, liếc y một cái, “Nghề nghiệp thì hợp với cậu, mắt nhìn cũng tinh, lại còn không để ý việc cậu không thể đánh dấu.”

Ngu Tiểu Văn: “Hây, tôi cũng chỉ hỏi cho vui thôi. Tò mò mà. Dù sao Alpha mà không để ý chuyện này thật sự rất hiếm đúng không?”

“Tò mò.” Lữ Không Quân im lặng một lát, xe từ từ dừng lại bên lề đường.

Ngu Tiểu Văn: “Hửm? Sao lại dừng xe?”

Y nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lữ Không Quân xoay hẳn người sang, nhìn thẳng vào y.

“Bảo không để ý chẳng qua là do chưa quen cậu thôi. Vài tháng sau yêu thật rồi, có khi người ta sẽ nhốt cậu dưới tầng hầm, hàng ngày để lại mùi trên người cậu để cậu không còn cơ hội ph*t t*nh với người khác.”

Ngu Tiểu Văn sửng sốt, ánh mắt trở nên hơi sợ: “Alpha nào cũng thế sao?”

Lữ Không Quân: “… Tôi chỉ, lấy ví dụ thôi.”

Suy nghĩ một lát, Ngu Tiểu Văn gãi gò má.

Y hỏi nhỏ: “Vậy là cậu rất để ý đúng không?”

“… Không.” Lữ Không Quân nói, “Tôi không có ý đó.”

Ngu Tiểu Văn nhìn anh.

Lát sau, y bật cười nhẹ rồi nói: “Dù cậu nghĩ thế nào, tôi cũng chỉ yêu mỗi cậu. Ngay cả khi chúng ta chia tay, tôi cũng sẽ không đi xem mắt.”

Lữ Không Quân trầm ngâm, kiềm chế bàn tay mình, chỉ v**t v* chân Ngu Tiểu Văn: “Cái gì mà ngay cả khi chúng ta chia tay. Tôi đã nói tôi không có ý đó mà.”

Ngu Tiểu Văn lại ôm lấy mặt anh: “Tôi cũng chỉ lấy ví dụ thôi. Tôi đương nhiên hy vọng có thể mãi mãi ở bên cậu. Như hôm qua chúng ta đã nói, chỉ cần cậu nguyện ý, xuống địa ngục tôi cũng theo cùng.”

Y hôn nhẹ lên môi đối phương một cái, rồi buông ra, ngồi về chỗ: “Đi thôi. Cậu còn phải đi làm nữa.”

Ngoài cửa sổ, bên đường đang có những đóa hoa hồng mai rơi xuống. Cùng với nụ hôn này, bất chợt lấp đầy khoảng trống trong ký ức khứu giác suốt hai năm qua của Lữ Không Quân.

Lữ Không Quân nói: “Hai năm nay, mỗi lần thấy hoa hồng mai nở, tôi lại nhớ tới mùi vị khi hôn cậu dưới tán cây.”

Ngu Tiểu Văn ngạc nhiên quay đầu, chạm mắt với Lữ Không Quân.

Lữ Không Quân: “Nhưng nhìn thấy nó, tôi cũng sẽ nhớ tới chuyện cậu đã chết.”

Ngu Tiểu Văn hít mạnh một hơi. Y đặt tay lên mu bàn tay đối phương rồi nắm chặt. Khoảnh khắc này, y bỗng thấy hối hận khi nói câu “ngay cả khi chúng ta chia tay”.

Dù rằng đó thật sự xuất phát từ tấm lòng chân thành, cũng là lời chúc phúc cho một cuộc sống trọn vẹn hơn của Lữ Không Quân sau này. Nhưng y chợt nhận ra, thực ra đối phương vẫn luôn đứng yên một chỗ, còn mình mới là kẻ từng đổi tên đổi họ bỏ lại tất cả để rời đi.

Vì không có niềm tin vào bản thân, nên cũng chẳng cho đối phương sự tin tưởng và thái độ kiên định, thật khiến người ta đau lòng biết bao.

“Hoa hồng mai ở Mạn Kinh, sẽ mãi mãi nở rộ.” Lữ Không Quân nói.

“…” Ngu Tiểu Văn tháo dây an toàn, nhào người tới ôm chặt lấy anh.

Trước kia y cũng chẳng hay khóc, thô lỗ vụng về như con khỉ hoang. Nhưng ở trước mặt bác sĩ Lữ, lúc nào cũng có một chút yếu mềm. Khi rời khỏi tòa án, Ngu Tiểu Văn còn tự nhủ, sau này tuyệt đối không được khóc nữa. Dù thế nào, y vẫn là người may mắn, bất cứ mối quan hệ nào cũng nên cảm ơn và trân trọng, rồi sống vui vẻ mà qua ngày.

Thế nhưng lúc này, cuối cùng y đã không kìm nén được.

Có lẽ so với việc tự dặn mình không được rơi nước mắt, y càng cần một lần khóc òa sảng khoái như thế này hơn.

Bình Luận (0)
Comment