Suỵt, Ngòi Bút Đưa Anh Tới

Chương 54

“Ừm, là tài xế của chị ấy lái xe tới đón. Bọn em đã qua trạm thu phí. Đi thêm nửa tiếng nữa, anh đừng lo lắng.” Đinh Huyên ngồi ở hàng ghế sau, nhìn thấy rào chắn đường cao tốc ở bên ngoài trượt nhanh ra phía sau, “Sao anh lại đột ngột phải đi công tác ở Macao thế?”

“Một buổi tọa đàm học thuật, vốn quyết định viện trưởng đi, sau đó nói để anh đi.” Đoàn Luật Minh ngồi trên sofa, miệng cắn băng gạc, một tay đổ chu sa vào trong cốc nước. Anh để trần thân trên, từ sau lưng đến vòng eo vẫn rải rác dấu vết tựa như vết bỏng, đã có làn da hoại tử dần dần bong ra từng mảng.

“Mấy ngày anh về?” Đinh Huyên hỏi.

“…Chừng một tuần.” Hy vọng thương tích lần này có thể hồi phục nội trong một tuần.

“Được, vậy anh phải tự chăm sóc bản thân.” Đinh Huyên dặn dò.

Cúp máy, Đoàn Luật Minh cầm lấy danh sách, trong đó đã có ba phần tư cái tên bị gạch ngang.

Mà chuyện này, Đinh Huyên sẽ không biết.

……

Chấm dứt cuộc gọi, Đinh Huyên vuốt ve màn hình di động, ngẩng đầu lên mới phát hiện Cửu Vĩ dùng ánh mắt khó nói rõ mà nhìn cô chằm chằm.

“Sao vậy?” Cô hỏi.

“Đoàn Luật Minh thật sự rất để tâm đến cô.” Cửu Vĩ đánh giá, nhấn mạnh, “Rất để tâm.”

“…Tôi biết.”

“Cô không biết.” Cửu Vĩ mở ra một hộp sữa chua, nghĩ nghĩ, “Nếu không phải lỗi của tôi, anh ta sẽ không dùng ‘đi Macao công tác’.”

“Chuyện này không phải do học viện sắp xếp sao?” Đinh Huyên không hiểu, “Anh đến học viện quậy phá à?”

“Nói với cô không thông chút nào.” Cửu Vĩ chẳng giải thích gì nhiều, “Cô ghi nhớ số di động của tôi đi, nếu có chuyện thì gọi điện cho tôi.”

“Anh không cùng tôi ở chung một khách sạn ư?”

“Đương nhiên không rồi, tôi có chỗ của mình. Dù sao Vu Nữ Cốc cũng là quê nhà.”

“Quê nhà?”

“Tôi cảm thấy thế,” Cửu Vĩ cắn ống hút, “Tôi và Đoàn Luật Minh đã gặp gỡ tại đó, khi ấy tôi là thợ săn.”

“Anh làm cái gì?” Đinh Huyên cảm thấy cô nghe được một danh từ.

“Thợ —— săn,” Cửu Vĩ kéo dài tiếng, “Đi săn loài người, gọi tắt là thợ săn.” Anh ta vừa nói vừa từ trong túi lấy ra kẹo que, hỏi Đinh Huyên, “Cô muốn ăn không?”

“Không cần cảm ơn. Thợ săn là săn thế nào?” Đinh Huyên lại hỏi, “Anh không phải đi săn rồi ăn luôn chứ?”

“Ngại quá tôi chẳng hề có hứng thú với việc ăn thịt người.” Cửu Vĩ lại chê bai, “Tôi không săn bắt để chơi đùa. Lúc ấy vì khai phá vùng du lịch, có thành viên của đội tuần tra bảo vệ rừng đi trông coi có thú dữ thường lui tới không, đương nhiên cũng có một số là cư dân ở đó tự mình đi săn thú. Dù sao tôi chỉ nhàm chán, đi theo phía sau bọn họ trộm đạn, lây dính mùi của tôi trên mấy cái bẫy động vật.” Cửu Vĩ cười, “Cô có biết bọn họ phải tốn bao nhiêu thời gian mới chùi sạch cái mùi trên cái kẹp rồi sắp đặt lại cái bẫy không? Tôi vô cùng hưởng thụ cảm giác nhìn thấy bọn họ nhớn nhác.”

“Nhưng tôi nhớ là Luật Minh ‘cứu’ anh.”

“Đúng vậy, tôi đâu có biết bọn họ sẽ mang theo sợi đay, thuốc mê, súng —— đều là đám xấu xa đi du lịch. Đổi lại là cư dân ở đó, cho dù có săn bắt, cũng không dám bắn hồ ly.” Cửu Vĩ cười, lộ ra hàm răng sáng bóng, “Bọn họ cổ hủ mê tín, tin vào truyền thuyết.”

“Truyền thuyết gì?” Đinh Huyên tò mò hỏi.

Cửu Vĩ cười hì hì: “Không nói với cô.”

……

Mười giờ sáng, phòng khách sạn lầu hai mươi mốt.

Hiểu Toa chọn lựa trong mớ hoa, lấy ra những đóa đã héo rũ bỏ sang một bên, đóa nào còn nở đẹp thì cắt cành một chút, bỏ vào bình hoa dưỡng tiếp. Sau khi thu dọn xong xuôi, ôm mớ cành héo định ném bỏ.

Vừa lúc Đinh Nhược Kỳ truyền nước biển xong, chờ khi Đinh Huyên tới thì cùng trở về, mở cửa ra liền thấy: “Sao có nhiều hoa vậy?”

“Đều là của nhân viên đoàn phim tặng. Anh Trần còn đặc biệt gửi cho đặc sản quê nhà đấy.” Hiểu Toa nhặt lá cây trên mặt đất bỏ vào thùng rác, xách túi to, thuận tiện chào Đinh Huyên.

“Em về phòng ở đi, khỏi cần qua đây.” Đinh Nhược Kỳ tháo mũ ra, lấy cái gương hộp phấn nhìn trái nhìn phải.

“Tại sao?” Hiểu Toa hỏi.

“Để tránh lây bệnh cho em, cái này cũng không hiểu.” Vừa thấy trên mặt còn chưa mọc ra nốt rạ mới, Đinh Nhược Kỳ rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, “Huống hồ Đinh Huyên cũng qua đây rồi.”

“Ờ, anh La nói lát nữa sẽ qua thăm hai người.” Cuối cùng Hiểu Toa nói.

“Được.” Đinh Nhược Kỳ đi về phía phòng ngủ, hỏi Đinh Huyên, “Em gọi điện cho ai thế? Cứ gọi suốt.”

“Sư đệ của em.” Giờ phút này Đinh Huyên vô cùng hối hận, không nên đưa Cửu Vĩ sang đây. Ai ngờ vừa xuống xe, đang khi nói hai ba câu với Đinh Nhược Kỳ, anh ta giống như con thỏ chuồn mất chẳng thấy bóng dáng.

“Có cần gọi người đi tìm không? Bên này du khách nhiều lắm.”

Đinh Huyên lắc đầu, đúng lúc điện thoại nối máy.

“A lô?” Âm thanh lười biếng của Cửu Vĩ ở đầu dây bên kia.

“Anh chạy đi đâu hả?”

“Đi dạo lung tung, đang qua đây.” Vừa dứt lời, cánh cửa vang lên tiếng kẹt, Cửu Vĩ vặn mở khóa cửa tiến vào.

“…Lần sau anh phải ghi nhớ khi đến nhà người khác lần đầu tiên, anh phải gõ cửa trước, đợi người bên trong ra mở cửa, được không?” Đinh Huyên nhắc nhở chính mình nhiều lần phải có kiên nhẫn có kiên nhẫn.

“Được rồi, lần sau hẵng nói.” Anh ta vừa tiến vào thì nhét một túi giấy to trong lòng Đinh Huyên, “Đầu thỏ sốt cay, ăn ngon lắm.” Sau đó anh ta lập tức đến mép sofa, theo thói quen nằm lên trên, đẩy túi đồ của Đinh Nhược Kỳ xuống đất, “Tôi đã ăn năm mươi mấy cái rồi.”

“Ngồi dậy, giờ không phải ở nhà.”

“Có thể để tôi tự do chút không?” Cửu Vĩ bật dậy ngồi thẳng, hết sức bất mãn.

“Đây là sư đệ của em?” Đinh Nhược Kỳ đứng ở cửa phòng ngủ, quan sát Cửu Vĩ ngồi trên sofa.

“À, phải, chị gọi anh ta Tiểu Hồ là được.” Đinh Huyên kéo Cửu Vĩ lên.

“Tôi nhớ ra anh.” Đinh Nhược Kỳ nhìn Cửu Vĩ, “Hồi trước khi quay ‘Liễu diệp nhân tâm’, Đinh Huyên từng đưa anh tới trường quay.”

“Trí nhớ của cô tốt ghê.” Cửu Vĩ chán chường, “Tôi đi ra ngoài. Mấy hôm nay đừng lo đến tôi. Nếu có chuyện thì gọi tôi.” Nói xong, anh ta không hề quay đầu mà mở cửa ra, nghênh ngang đi mất.

“Anh ta giận rồi?” Đinh Nhược Kỳ lẩm bẩm một câu, ngồi trên sofa.

“Không có, tính khí anh ta như vậy.”

“Sư đệ này của em, tuy nói tình tình hơi tệ, nhưng cho dù là vóc dáng hay diện mạo đều rất thích hợp làm người mẫu.” Đinh Nhược Kỳ mở ra một bịch bánh sơn trà, đánh giá, “Dáng người cao, khuôn mặt khó phân nam nữ, dễ thích nghi.” Đôi mắt cô sáng lên, nằm sấp trên tay vịn túm lấy đuôi ngựa của Đinh Huyên, “Cần chị hỏi giúp không? Người đại diện của chị có cô em gái làm người mẫu, vừa mới ra nghề.”

“Đúng rồi, người đại diện mới của chị thế nào?” Đinh Huyên thuận miệng hỏi.

“Lát nữa gặp được thôi, anh ta ở ngay dưới lầu. Nói tóm lại, tốt hơn lão yêu bà hồi trước rất nhiều.” Đinh Huyên cầm di động dùng chế độ tự chụp ảnh làm gương soi, hận không thể lấy kính lúp nhìn xem trên mặt có mọc nốt rạ không, “La Minh —— lão La, chị gọi riêng anh ta như vậy, trước mặt thì gọi là anh La —— khá hiền lành, tính tình rất tốt. Trông ăn nói khách sáo, nhưng cũng có khôn khéo.” Nói đến đây, Đinh Nhược Kỳ liền muốn buôn chuyện, “Em nên gặp mặt em gái của anh ta —— hình như cô ta cũng qua bên này chụp hình. Rõ ràng là hai anh em, nhưng bộ dạng chẳng giống tí nào.”

“Làm người mẫu chắc là rất đẹp nhỉ?” Đinh Huyên buông di động xuống, cô gửi tin nhắn báo bình an cho Đoàn Luật Minh.

“Cũng không phải nói xinh đẹp,” Đinh Nhược Kỳ suy nghĩ hồi lâu nên hình dung thế nào, “Dáng cao, khí chất tốt, nhất bạch già bách sửu (làn da trắng mịn che trăm xấu) đi. Tiếc nuối duy nhất chính là —— là người câm.”

“Không nói được?”

“Ừm, hoàn toàn không nói được, cơ mà ngược lại thính lực không thành vấn đề. Chỉ là cảm thấy sự cân đối của cơ thể cô ta không tốt lắm, chị thấy trên người cô ta luôn tím bầm. Lão La nói là vì cô ta thích đấu vật.” Đinh Nhược Kỳ lấy ra khăn giấy ướt lau tay, vừa ăn xong bánh sơn trà hơi dính tay, “Lão La cũng không trông chờ cô em gái dựa vào nghề người mẫu nổi tiếng kiếm tiền, dù sao chỉ là tìm chút chuyện để làm. Cô ta thích thì dấn thân làm thôi. Có điều…” Đinh Nhược Kỳ nhăn mặt nhíu mày, “Chị cứ cảm thấy quan hệ giữa hai người họ thật ra cũng không tốt bao nhiêu. Khiến chị nghĩ tới… nói thế nào nhỉ, vợ chồng sau khi kết hôn hai mươi mấy năm, đã không còn tình yêu từ lâu, chỉ còn lại tình thân kéo dài hơi tàn vô vị giống như nước đun sôi.”

“Người ta là anh em đấy! Vợ chồng chỗ nào chứ.”

Tiếng gõ cửa vang lên. Đinh Nhược Kỳ kề sát mắt mèo nhìn: “Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, là La Minh.” Cô vừa nói vừa mở cửa ra.

Xuất phát từ sự lễ phép, Đinh Huyên từ sofa đứng dậy.

Tiến vào là một người đàn ông trung niên, khuôn mặt tuy rằng không anh tuấn, nhưng khí chất vừa đủ, chẳng qua năm tháng tăng thêm hai phần tóc mai hơi bạc trắng, trông rất thích hợp với vai diễn đế vương trung niên hoặc là đổng sự trưởng tập đoàn tài chính, chẳng qua là một người đại diện của diễn viên.

“Chị của Nhược Kỳ phải không? Xin chào.” La Minh vừa tiến vào liền chào hỏi Đinh Huyên, cười rộ lên trông rất giống bề trên.

“Chào ông.” Đinh Huyên bắt tay ông ta, dày rộng ấm áp.

“Nghe Nhược Kỳ nói cô sang đây, tôi liền qua thăm hỏi. Có điều —— trông cô ngược lại nhỏ hơn Nhược Kỳ không ít.” La Minh cười nói.

“Cái này không phải lời thừa sao? So sánh người đến trường với người từ nơi xã hội phức tạp à?” Đinh Nhược Kỳ cầm nắm hạt dưa chọi qua ông ta, trông rất thân thuộc.

Đinh Huyên hơi xấu hổ, nhưng thấy dáng vẻ phớt lờ của La Minh cô liền yên tâm.

“Dư Vũ đến đây phải không?” Đinh Nhược Kỳ vừa cắn hạt dưa vừa hỏi.

“Đừng ăn nhiều, hạt dưa nóng lắm.” Sau khi dặn dò La Minh mới nói, “Có lẽ vừa đến nơi.”

“Ngư Ngọ?” Đinh Huyên hỏi.

(*) ngư ngọ & dư vũ là từ đồng âm “yú wǔ”.

“Em gái của anh La, tên là La Dư Vũ. Dư của tiệp dư, Vũ của vũ đạo, rất cổ điển.” Đinh Nhược Kỳ ném vỏ hạt dưa vào thùng rác, “Tôi chỉ có thể thông qua ăn uống để dời sự chú ý, bằng không thì muốn gãi khuôn mặt —— ờ, Dư Vũ tới chụp hình phải không? Giờ người còn ở studio nhỉ?”

“Phải, studio mới được xây dựng.” La Minh nói, “Vu Nữ Cốc hình như có mục đích xây dựng làm thành phố dành cho phim ảnh, dù sao phong cảnh nơi này đẹp, giao thông coi như tiện lợi. Nhưng mà chuyện này rất khó nói.”

“Tại sao?” Đinh Huyên hỏi.

“Thôn dân đều quá ngu muội. Ngay cả việc xây dựng một trạm tín hiệu cũng ồn ào cả buổi, đuổi đi đội thi công. Càng miễn bàn tới việc xây dựng một thành phố dành cho phim ảnh, đến lúc đó khẳng định sẽ nói là quấy nhiễu thổ địa.”

“Thảo nào tín hiệu kém như vậy.” Đinh Nhược Kỳ lại mở tủ lạnh lấy ra một hộp sữa chua ít béo, còn nói, “Nhàm chán quá đi, A Huyên, ngày mai chị bảo Hiểu Toa cùng em đi dạo.”

“Không cần. Khi nào rảnh em tự đi được.” Đinh Huyên lễ phép khoát tay, “Hôm nay muốn nghỉ ngơi.”

“Được rồi, vậy anh La anh đi đi. Bye bye.”

“Tạm biệt.” La Minh đứng lên, “Nếu Đinh Huyên có việc thì cũng có thể liên lạc với tôi.”

“Được được. Nói với Dư Vũ đợi khi tôi hết bệnh thủy đậu thì sẽ chiêu đãi cô ấy!” Đinh Nhược Kỳ hô lên, cô ở phòng bếp rót sữa.

……

Sau khi La Minh rời khỏi, Đinh Huyên đi ngủ trưa. Sau khi tỉnh lại thì nhìn thấy rặng mây đỏ rực rỡ bên ngoài, cô vẫn muốn ra ngoài một chút. Tối qua Đinh Nhược Kỳ quen thói thức khuya chờ đến hai giờ đêm mới ngủ, bây giờ không có việc gì làm thì nằm trên giường dọc điện thoại. Hơn nữa xuất phát từ cảm giác tội lỗi ăn đồ vặt, cô không định ăn bữa tối. Thế là Đinh Huyên thay quần áo, trực tiếp ra ngoài.

Vu Nữ Cốc to lớn, phân chia quy hoạch một vài khu ngắm cảnh, Đinh Huyên chọn nơi ít du khách, quẹo vào mấy ngõ hẻm thật dài, trông thấy một studio cỡ nhỏ mới xây dựng. Cửa chính rộng mở, người đến người đi không hề để ý tới cô. Đinh Huyên đứng ở cửa, tò mò nhìn vào trong.

Phông màn trắng toát, trong ánh đèn flash chói mắt chớp tắt, có một người mẫu mang mái tóc đen dài đứng nghiêng.

Hình như chú ý tới ánh mắt của Đinh Huyên, tầm mắt của cô ta hướng sang đây.

Trong phút chốc Đinh Huyên hoảng hốt bởi diện mạo của cô ta.

Khuôn mặt nhọn góc cạnh khác với người mẫu làm thẩm mỹ, cô ta rất gầy rất trắng, gầy đến nỗi góc cạnh rõ rệt, trắng đến mức làn da phát sáng, màu sắc lông mày rất nhạt, đôi mắt sâu sắc óng ánh, nhưng bởi vì khoảng cách giữa mắt hơi rộng, bởi vậy trông có phần cứng nhắc. Nhưng chóp mũi rất cao, môi mỏng cằm nhọn, đường nét nửa thân dưới lại vô cùng tinh xảo.

Đặt trong thẩm mỹ phổ biến nhất, cô ta không tính là xinh đẹp.

Nhưng Đinh Huyên lại cảm thấy, vẻ xinh đẹp của cô ta không giống như của loài người.

Đột nhiên, Đinh Huyên nhớ tới lời của Đinh Nhược Kỳ về La Dư Vũ, cô em gái không nói được “nhất bạch già trăm sửu” của La Minh.

Mà ở đằng sau cách cô không xa, trong cơn gió lạnh phần phật, một mình Cửu Vĩ đứng trên một tảng đá ở ven đường.

Dưới ánh đèn flash, người mẫu vẫn không nhúc nhích nhìn về bên này.

Trên mặt anh ta không có biểu tình gì, tầm mắt từ bóng lưng của Đinh Huyên, chuyển sang bên trong studio…đối diện với cô ta.
Bình Luận (0)
Comment