Suỵt, Ngòi Bút Đưa Anh Tới

Chương 74

Bảy giờ năm mươi sáng, tòa lầu thứ hai cửa sau phòng 227.

“Em vào học, anh ở phòng học sát vách chuẩn bị tài liệu cho tọa đàm buổi chiều.” Đoàn Luật Minh đưa ba lô cho cô, “Trong bình là nước sôi, coi chừng nóng.”

“Được.” Đinh Huyên ôm lấy ba lô, “Đoán chừng buổi họp của giáo viên sẽ kết thúc trước.”

“Không sao, anh chờ em.”

Vương Thu và Mạt Mạt ở ký túc xá kế bên đều mang theo sữa đậu nành và bánh rán đi tới.

“Hi, Đinh Huyên!” Khoảnh khắc nhìn thấy Đoàn Luật Minh, ánh mắt Mạt Mạt phát sáng trong phút chốc.

“Chào thầy Đoàn.” Vương Thu vội vàng nói, trông thấy dáng vẻ của Mạt Mạt cô không nhịn cười được. Chuyện Đinh Huyên và thầy Đoàn của viện y học ở bên nhau, là Vương Thu nghe được từ chỗ Tôn Văn, sau đó mới xác nhận với Đinh Huyên, lúc ấy cô ngửa mặt lên trời thở dài hồi lâu.

“Chào hai em.” Đoàn Luật Minh gật đầu, xoay người rời khỏi.

“Wow —— ai vậy? Giáo viên mới của học viện chúng ta hả?” Mạt Mạt nhìn chằm chằm bóng lưng thầy Đoàn rời khỏi, che mặt, hai mắt vẫn đầy sao. Bởi vì đã vào mùa hè, tuy rằng Đoàn Luật Minh vẫn ăn mặc tinh tế, nhưng áo sơ mi dính trên bắp thịt bờ lưng đi theo đường cong lưu loát.

“Đừng mơ nữa! Là bạn trai của Đinh Huyên.” Vương Thu túm lấy Mạt Mạt kéo vào phòng học.

“Trời ơi, không thể nào!” Quần áo Mạt Mạt bị kéo đến nỗi muốn thủng lỗ, nhưng vẫn liên tục quay đầu hỏi Đinh Huyên, “Cậu yêu đương hồi nào thế? Tình yêu thầy trò?”

“Tình yêu thầy trò thì làm sao? Làm gì phải dán mác cho việc yêu đương? Tình yêu chị em tình yêu đồng tính, không phải đều là yêu sao?” Vương Thu chọn hàng ghế thứ ba từ dưới đếm lên, cắm ống hút trong hộp sữa đậu nành.

“Anh ấy là giáo viên của viện y học.” Đinh Huyên cười ngồi xuống.

“Không phải, ý tớ là…” Mạt Mạt ngồi xuống, hai tay chống cằm, thở dài một hơi, “Tớ cũng rất muốn một anh trai đẹp làm bạn trai.” Mạt Mạt nghĩ nghĩ, bắt đầu đếm ngón tay, “Vóc dáng cao lại đẹp trai, vừa có cơ bắp, lại biết quan tâm người khác —— à, tớ sẵn lòng đưa hết tiền của tớ cho anh ấy xài, anh ấy chỉ phụ trách đẹp trai để tớ nhìn thôi.”

“Tư tưởng của cậu nguy hiểm quá đi, người trẻ tuổi.” Vương Thu vỗ vai cô bạn, “Tớ cảm thấy sau này nếu cậu là phú bà thì sẽ bao nuôi mặt trắng.”

“Nhưng hiện tại Mạt Mạt theo đuổi ngôi sao cũng là vậy, tiền đều quăng hết cho thần tượng.” Đinh Huyên nói chen vào, “Tớ nhớ tháng trước cậu đặc biệt bay đi tham gia cuộc họp fan thì phải?”

“Đúng vậy, cái này gọi là bạn trai trên mây.” Mạt Mạt nói. Sau khi chia tay bạn trai bốn năm đại học, Mạt Mạt liền toàn tâm toàn ý ra sức theo đuổi ngôi sao.

Tiếng chuông vào học vang lên. Giáo viên lên bục nói chưa đến mấy câu, bảo sinh viên lên bục bắt đầu làm báo cáo.

“Buổi chiều thầy Đoàn có tọa đàm phải không? Tớ thấy Tôn Văn đăng trên giới bạn bè.” Vương Thu nhỏ giọng nói, vừa cúi đầu chơi game Âm Dương Sư.

“Ừm,” Đinh Huyên cầm bút xoay vòng, nhìn bục giảng, “Cậu có biết PPT kỳ này của bọn họ là chủ đề gì không?”

“Tớ nói cậu nghe, cho dù bây giờ cậu nhìn thấy tớ ngồi ở lớp học, nhưng mà suy nghĩ của tớ đã bay đi mất rồi.” Vương Thu lấy ngón tay vẽ một vòng trước trán, “Trên cơ bản mỗi tiết học đều vậy.”

“Được rồi.” Đinh Huyên bất đắc dĩ thở dài. Di động đặt trong bao bên cạnh cây bút đột nhiên màn hình phát sáng, một tin nhắn gửi tới.

Một dãy số xa lạ, nội dung chỉ hai chữ: “Đinh Huyên.”

Ai đây? Đinh Huyên nhăn mặt, lập tức một tin nhắn khác gửi tới: “Gần đây đang tìm tôi? Thương lượng thế nào? Cô và tôi.”

Đinh Huyên ngây ngẩn cả người, tin nhắn này sẽ không phải là… cô còn chưa nghĩ ra, tin nhắn thứ ba lại đến: “Có lẽ cô không biết người dưỡng ra Đoàn Luật Minh chính là tôi.”

Trong lòng Đinh Huyên nhất thời lạnh một nửa, đồng thời một dòng u ám dày đặc bò lên cột sống, như là con rắn lạnh như băng, thè ra cái lưỡi đỏ tươi, dần dần bò lên quấn quanh cổ cô, hòa với hơi thở ẩm ướt thối rữa.

Cô cố gắng ổn định tâm trạng, nhưng ngón tay lại tê dại, bấm mấy lần mới bấm ra hai chữ: “Trang Hàn?”

Di động mau chóng có tin nhắn, nhưng lần này lại là một dãy số lạ khác: “À, xem ra cô còn nhớ tôi.”

“Cô muốn làm gì?” Đinh Huyên hỏi.

“Cô có biết làm sao dưỡng ra yêu quái không?” Đối phương dường như hoàn toàn không thèm để ý câu hỏi của cô, tiếp tục gửi tin nhắn, “Dùng yêu cốt làm nền tảng, trước tiên giết chết một con yêu quái, róc ra yêu cốt, tập hợp linh khí rừng sâu, sau đó hấp thụ nhân khí từ thôn xóm hoặc loài người. Cho đến khi thành hình.”

“Tôi dùng một trăm ba mươi năm dưỡng ra Đoàn Luật Minh. Tôi biết hắn sẽ rất hùng mạnh, nhưng không đoán được hắn lại lấy hình dạng trẻ sơ sinh chào đời.”

“Rốt cuộc cô muốn nói gì?” Đinh Huyên nhịn không được hỏi.

“Ba trăm năm qua tôi nuôi dưỡng rất nhiều yêu quái, bao gồm Đoàn Luật Minh, cũng kể cả…Tư Nam. Tư Nam là một diễn viên giỏi trong cuộc sống. Anh ta giết nhiều người như vậy, đều do tôi bày mưu đặt kế, việc chuyển mệnh cũng đã được lập kế hoạch từ sớm. Biết tại sao anh ta nghe lời như vậy không? Bởi vì lúc ấy yêu cốt dùng để làm nền tảng được tôi chia thành hai, một phần dùng để nuôi dưỡng, phần còn lại dùng để khống chế. Thế nên cô đoán xem tôi có giữ lại một nửa yêu cốt khác dưỡng ra Đoàn Luật Minh không?”

Trong lòng Đinh Huyên tựa như chiếc tàu Titanic đụng phải núi băng, gió lạnh thấu xương dần dần đắm chìm trong nước biển sâu thẳm không thấy đáy. Cô chưa từng nghe nói đến cái này, chỉ một lần nghe được về thứ gọi là “yêu cốt”, là người cá vô tình nói đến.

“Tôi cũng nên cảm ơn cô nhỉ? Nếu không có đề cương của cô, tôi vẫn không biết thân phận của Đoàn Luật Minh. Yêu cốt khiếm khuyết có sự trói buộc trời sinh. Tôi có thể khiến hắn tự hủy diệt, giống như Tư Nam hóa thành tro bụi, để hắn biểu diễn trước mặt cô, ra tay với chính mình giống như lần trước móc trái tim của Trịnh Thanh Tùng, thế nào? Hoặc là giết chết cô trước… Tiếng hát của người cá có thật sự lợi hại vậy không? Thật ra còn có sự giúp đỡ của tôi… Đương nhiên tôi là một người có tấm lòng cảm thông. Nếu cô đủ thông minh thì hãy ngoan ngoãn nghe lời tôi.” Lần này lại là số lạ thứ ba.

“Cô muốn tôi làm gì?” Toàn thân Đinh Huyên cảm thấy lạnh lẽo, cổ họng như bị nghẹn lại cảm thấy khó thở, trong lòng giống như có tảng đá ngàn cân đè lên.

“Đề cương của cô viết hết chưa?”

“Vẫn chưa…đó là chuyện rất lâu về trước, tôi đã xóa bỏ tất cả.”

“Không sao, vậy cô viết lại bản đề cương ban đầu cho tôi. Tôi đoán, cô hẳn là không ngu xuẩn nói chuyện này với Đoàn Luật Minh chứ?”

“Rốt cuộc cô muốn tôi làm gì?” Đinh Huyên nhanh chóng hỏi.

Nhưng bên kia đã không còn tin tức.

“Đinh Huyên, Đinh Huyên! Thầy gọi cậu trả lời câu hỏi kìa!” Vương Thu ở bên cạnh kéo nhẹ cô.

Đinh Huyên cứng đờ ngẩng đầu, theo bản năng đứng lên, trong mắt là hình ảnh đen trắng bóp méo, bên tai là sự tĩnh lặng trống rỗng.

Rốt cuộc ý đồ của Trang Hàn là gì? Cô ta muốn hại chết Đoàn Luật Minh? Rốt cuộc cô ta có chủ ý gì?

Nhưng cho dù thế nào, có một câu chính xác, Đinh Huyên sẽ không nói chuyện này với Đoàn Luật Minh. Cô sẽ không mạo hiểm, sẽ không để anh có bất cứ nguy hiểm nào đến tính mạng.

Cô tuyệt đối không để kết cục mình từng viết khiến Đoàn Luật Minh hóa thành tro bụi trở thành sự thật.

……

Hai giờ chiều, tại phòng nghỉ cho khách nằm bên cạnh phòng thuyết trình tại thư viện.

“Đối với sinh viên khoa học xã hội thì buổi tọa đàm này hơi nhàm chán.” Đoàn Luật Minh mặc áo vét, cài nút, “Sao sắc mặt của em kém vậy?”

“Hả?” Đinh Huyên hoàn hồn, cười một cái, “Đi học bị thầy hỏi, em không trả lời được.” Rất xấu hổ.

“Không sao, tại phương diện học thuật anh cũng còn có vấn đề không suy nghĩ cẩn thận.” Đoàn Luật Minh cầm tài liệu, “Sau khi kết thúc anh đưa em đến một nơi.” Anh dừng một chút, “Sau lần đó anh suy nghĩ tới nguyên nhân đề cương em viết bây giờ lúc thì có hiệu lực lúc thì mất hiệu lực.”

“Hửm?”

“Cái này giống như đề cương ban đầu của em, nhìn theo hiện tại, đề cương lúc đó chỉ một nửa hiệu nghiệm, một nửa không hiệu nghiệm. Ví dụ như quả thực xuất hiện mị yêu và hạc yêu, nhưng kết cục cuối cùng không quá giống nhau.”

“Ưm…em vẫn còn suy nghĩ.” Đinh Huyên đứng dậy, thật ra hiện tại cô không muốn nói về đề tài này, thế là cô nhìn thời gian, “Em nên ra ngoài giữ chỗ.”

“Đi thôi.” Đoàn Luật Minh mở cửa cho cô.

Từ phòng nghỉ đi ra, thừa dịp ít người, Đinh Huyên đi thẳng tới chỗ ngồi dưới sân khấu, chọn vị trí tốt. Mà Đoàn Luật Minh đang trao đổi với người chủ trì của buổi tọa đàm, điều chỉnh màn ảnh.

Đinh Huyên thấy anh không để ý tới mình, liền lấy di động ra cầm danh thiếp đạo diễn Doãn Trường Kiêu đưa cho gọi điện. Bên kia nhanh chóng nối máy.

“Đạo diễn Doãn, chào ngài.”

“Đinh Huyên à, có chuyện gì sao?”

“Tôi muốn hỏi ngài…có từng nghe qua chuyện yêu cốt không?”

“Yêu cốt? Tất cả yêu quái đều có.” Doãn Trường Kiêu nói.

“Thế yêu cốt có thể dùng để dưỡng yêu không?”

“Cô không phải nói đến chuyện yêu nô làm việc tà đạo chứ? Quả thực có chuyện như vậy.” Doãn Trường Kiêu nói, “Cơ mà tôi không hiểu biết nhiều lắm, tiếp xúc rất ít.”

“…Cám ơn ngài.” Đinh Huyên bị hai chữ “quả thực” nghẹn ở cổ họng, trong lúc nhất thời giọng nói khô khốc không thốt nên lời.

“Xảy ra chuyện gì à?”

“Không có gì…cám ơn.”

Vừa dứt lời, bên cạnh có người chen qua, ngồi xuống kế bên cô, vươn tay huơ huơ trước mắt cô: “Đinh Huyên! Ngây người hả?”

Đinh Huyên hoảng hốt, con ngươi xoay vòng hồi lâu, mới nhìn rõ bên cạnh là Tiên Đam.

“Sao cậu lại tới đây?” Vừa cất tiếng Đinh Huyên mới phát hiện giọng mình khàn khàn.

“Nghe tọa đàm đó, tôi rất tò mò thầy Đoàn làm thầy giáo như thế nào?” Tiên Đam vắt chân lên, ung dung thản nhiên, “Ngày mai tôi sẽ rời khỏi.”

“Cậu đi đâu?”

“Trở về thăm đạo quán, đã cuối kỳ rồi. Bộ môn của chúng tôi không có thi cuối kỳ, chỉ có luận văn.” Tiên Đam điềm nhiên như không nói, “Học kỳ sau tôi không đến đây nữa.”

“Vậy cậu ——”

“Haiz, không nói không nói, bắt đầu rồi!” Tiên Đam hết sức chăm chú nhìn lên sân khấu.

Tháng sáu, hơi lạnh trong phòng thuyết trình đầy đủ.

Mà vào tháng chín năm ngoái, Đinh Huyên cũng ngồi ở đây, xem Đoàn Luật Minh diễn thuyết trên sân khấu. Giống như trở về một năm trước, cô lại cảm nhận tâm trạng giấu kín, gió nổi lên cuốn bay bụi bặm.

Đoàn Luật Minh mặc âu phục thẳng thóm, mặt mày anh tuấn sáng sủa, điềm tĩnh chín chắn, đứng sau bệ giảng in huy hiệu trường Hoa Đại, anh cầm bút laser, chiếu lên màn hình, chủ đề là mầm bệnh nhiễm trùng. Điểm khác biệt là, diễn thuyết lần này là tiếng Trung.

Đinh Huyên nhìn anh chăm chú, suy nghĩ trong đầu vỡ vụn thành nhiều mảnh đang lên men, tựa như tấm gương phản chiếu, lướt qua nhanh chóng, sau đó dần dần hợp lại thành một hình vẽ hoàn chỉnh.

Diễn thuyết được một nửa, Đoàn Luật Minh dừng lại hỏi một câu.

Có một cậu sinh viên lập tức giơ tay trả lời, đồng thời biểu đạt lòng ngưỡng mộ đối với giáo sư Đoàn, hơn nữa còn hỏi Đoàn Luật Minh về tiến triển của nghiên cứu chữa trị cá heo bị thương.

“Tôi đã chuyển phương hướng nghiên cứu rồi.” Đối với sinh viên, Đoàn Luật Minh có thói quen tương tác tự nhiên tao nhã mà không mất đi cảm giác khoảng cách, “Khiến em thất vọng rồi. Có điều nếu em có ý tưởng độc đáo về phương diện này, tôi rất vui lòng tìm hiểu, em có thể gửi mail cho tôi.”

Cậu nam sinh liên tục nói cảm ơn, sau đó hưng phấn ngồi xuống.

“Giờ phút này thầy Đoàn khiến tôi nghĩ tới vị thần gieo trồng kiến thức và trí tuệ cho nhân gian.” Tiên Đam cảm thán nói.

“Ngày mai cậu muốn về đạo quán? Đạo quán cũng là nơi từng dạy bắt yêu?” Đinh Huyên lên tiếng hỏi vấn đề khác.

“Ừm.” Tiên Đam gật đầu.

“Ở đâu?”

“Bên cạnh núi Thanh Thành.”

“Ngày mai tôi đưa cậu qua đó.”

“Hả?” Tiên Đam không hiểu.

“Cậu có khả năng, nhưng còn chưa đủ sâu.” Sau khi trầm mặc Đinh Huyên nhìn cậu ta, “Mà tôi còn cần sự giúp đỡ của cậu.” Có lẽ, cô sẽ có phát hiện mới tại đạo quán.
Bình Luận (0)
Comment