Suỵt! Phu Nhân Đến Rồi!

Chương 43


Tháng chín, Kiền Châu.
Sau khi viết xong mật thư cuối cùng, đặt vào trong hộp tử đàn và khóa lại, giao thật trịnh trọng cho thân vệ ở bên cạnh, không quên dặn dò:
“Giao thẳng đến tay Ninh công tử, anh ta biết nên làm thế nào.”
Thân vệ đợi lệnh ở bên cạnh nhận bằng cả hai tay rồi ôm vào lòng, cấp tốc rời đi.
Cho đến tận khi tiếng vó ngựa vang lên, hắn mới buông bút lông sói xuống, nhấc tay xoa khóe mắt chua xót.
Bất tri bất giác, thời gian đến Kiền Châu cũng không ngắn.

Tốt xấu gì thì cũng đã giải quyết gần xong mọi việc rồi, tính toán ngày tháng, cũng nên là lúc về thôi.
Đáy mắt Lý Diên Tú đầy ngập vẻ mệt mỏi, vạt áo không nới lỏng, nghiêng người tựa vào ghế chuẩn bị chợp mắt một lát.
Mới nhập mộng, bỗng nghe thấy bên ngoài có tiếng khóc lờ mờ truyền đến, miễn cưỡng mở mắt ra, hắng giọng gọi vệ binh:
“Bên ngoài sao thế?”
“Là một phụ nữ quỳ khóc ở trước cửa, hình như là một bà ở tam phòng Ninh gia bị xét xử lần này, không biết sao lại khóc kêu oan ở đây.”
Vệ binh thấy vẻ mặt hắn mệt mỏi, đưa ra đề nghị: “Công tử, thuộc hạ đi đuổi bà ta đi, đỡ quấy nhiễu sự thanh tịnh của ngài.”
Lúc này đầu óc Lý Diên Tú căng nứt, chuẩn bị gật đầu theo bản năng.

Nghĩ ngợi, vẫn đặt ngón cái lên thái dương đè nén xuống cảm giác đau đớn kia:
“Thôi, mang vào đây ta hỏi xem.”
Sau khi vệ binh đi xuống, chẳng bao lâu đã dẫn một phụ nữ có khuôn mặt thanh tú đến.
Bà ta vừa nhìn thấy hắn, quỳ phịch xuống trước đã.
“Đại nhân minh giám, mấy năm nay tôi ở nhà họ Ninh vẫn luôn hầu hạ phu nhân.

Lần này Ninh gia bị vạch tội, tôi tự biết chẳng có cách nào thay đổi lựa chọn của đại nhân, vẫn xin đại nhân đáp ứng cho tôi đi cùng phu nhân vào kinh, hầu hạ bà ấy một đoạn đường cuối cùng, cũng coi như là báo đáp ơn cứu mạng năm đó.”
Lý Diên Tú giương mắt nhìn người phụ nữ kia, khoảng trên dưới ba mươi tuổi, mặt mày thanh tú, hai tay mịn màng.

Nhìn ra được nếu làm ở nhà họ Ninh hẳn là một quản sự.
“Bà nên biết, Ninh Mục Thụy tham ô khoản lương thực cứu trợ thiên tai, lại ở Kiền Châu ức hiếp dân chúng nhiều năm.

Tội chết khó thoát, phu nhân của gã, dù có thể miễn tội chết nhưng cũng không thiếu được tội lưu đày.

Hoàng ân mênh mông cũng không bắt người làm gánh họa, thế mới thả các người tự do.


Nhưng nếu bà cố ý muốn đi theo, lẽ nào không sợ bị liên lụy?”
Người kia dập đầu thật mạnh, mặc dù đôi mắt đẫm lệ nhưng giọng điệu kiên quyết:
“Hai năm trước tôi vốn nên chết, là phu nhân cứu tôi.

Gần đây người làm giải tán, vào kinh đường xá xa xôi, hàng năm phu nhân ở trên giường bệnh, sao có thể chịu được? Xin đại nhân khai ân, cho phép tôi lên đường cùng.

Nếu Hoàng thượng thay đổi ý định thật, tôi cũng quyết không hối hận.”
Lý Diên Tú chẳng nghĩ đến một người phụ nữ mà lại có khí phách như thế, đành gọi vệ binh đến: “Đưa bà ta đến bên cạnh Ninh tam phu nhân, tìm cho hai người một cái xe ngựa, đừng có gây khó dễ.

Đợi đến Ưng Thiên thì tìm cơ hội thả bà ta đi.”
Nghe được lời này, bà ta dập đầu ba cái thật mạnh thật kêu, vui mừng cực kỳ mà khóc: “Cảm ơn đại nhân!”
Đợi sau khi bà ta đi xuống, Lý Diên Tú hoàn toàn không buồn ngủ nữa.

Dứt khoát khơi tâm nến cho sáng, tiện tay rút một quyển sách, đọc hai hàng chữ, bất giác, suy nghĩ lại bay đến nơi xa.
Khi trước ở cạnh Ninh Nghiên, luôn nghe nàng ấy nhắc đến Kiền Châu.

Lại không ngờ lần này đến đây là đi tịch biên tài sản tam phòng Ninh gia.
Cũng không biết nay nàng ấy sống ở Bắc Ngụy thế nào?
Nghĩ đến Bắc Ngụy, không biết tại sao mà một hình bóng xinh đẹp khác lại bỗng xâm nhập vào đầu.
Nghĩ đến nàng khiếp sợ khi thấy toàn thân mình đầy máu, nghĩ đến nàng tức giận khi mình trộm bánh nướng, nghĩ đến khuôn mặt thẹn thùng của nàng khi nhìn…..
Chàng cũng không ngốc, sao lại không nhìn ra cô nương tên là Lạc Anh có ý với mình đâu?
Chỉ tiếc là đối với nàng, có lẽ chàng là cả đời bận tâm.

Mà đối với chàng, chẳng qua nàng chỉ là một phong cảnh mà thôi.
Một phong cảnh rất nổi bật, chưa từng thấy bao giờ.
Lý Diên Tú thật sự làm theo lời nói, suốt đường binh sĩ coi như là chăm sóc cái xe ngựa phía cuối đoàn kia.

Mỗi ngày cung ứng thức ăn nước uống, không quá hai lần, bà kia cũng to gan hơn nhiều, dần dần bắt đầu đảm nhiệm nấu nước nấu cơm, kim chỉ may vá.
Lúc mới đầu, dưới sự quản lý của Lý Diên Tú, mọi người cũng mắt điếc tai ngơ với hành động của người phụ nữ kia.


Nhưng không chịu nổi từng đợt mùi thơm như côn trùng chui vào lỗ mũi, thời gian lâu rồi cũng ngầm đồng ý cho bà ta nấu cơm.
Để trao đổi, mỗi khi đến một thành trấn, bà ta sẽ đi hái ít lá thuốc về.

Dần dà, mọi người cũng quen là sau khi ăn cơm sẽ ngửi thấy mùi thuốc nồng đậm.
Hơn mười ngày sau, đã đến bên ngoài thành Ưng Thiên ba mươi dặm.
Lý Diên Tú căn dặn vệ binh, gọi người phụ nữ kia thu dọn hành lý, có thể đi rồi, đỡ phải vào thành người đông chuyện nhiều.

Không ngờ, bà ta lại mang bao đồ của chính mình đến.
“Cảm ơn đại nhân, nay đã đến Ưng Thiên, tôi cũng xem như đã làm hết một phần tình nghĩa cuối cùng.

Hôm nay coi như bái biệt, mong các vị bảo trọng.”
Việc ăn uống suốt đường được người quan tâm, vệ binh cũng không nhịn được nói theo: “Công tử, tôi cho hai anh em hộ tống chị Lý đến trấn bên cạnh, thuê một cái xe ngựa, miễn cho đường xá xa xôi, một mình chị cũng không tiện.”
Lý Diên Tú không phải người vô tình, để thân vệ mang đến trăm lượng ngân phiếu, tặng cho bà ta.
Người phụ nữ vốn muốn từ chối, lại thấy chàng nói: “Cuộc đời ta khâm phục nhất là người nhân nghĩa, mặc dù bà chỉ là phụ nữ ở hậu trạch, lại có thể nhân đức hơn hẳn rất nhiều đàn ông đàng hoàng.

Ngân phiếu này bà cứ cầm đi thôi, sau khi trở về mua chút ruộng đất, sống tốt vào.”
Mắt đẹp của người phụ nữ rưng rưng, sau khi bái tạ ba lần, lui xuống theo vệ binh.
Thấy thế, Lý Diên Tú tiếp thu được khá nhiều.

Sau khi bình ổn tâm trạng, chuẩn bị xuất phát, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái, vào thành giao người cho phủ Ưng Thiên, bản thân cũng được nghỉ ngơi cho tốt.
Mới lên ngựa, chàng vô ý nói: “Phái người đi nói với Kiền Châu tri phủ một tiếng, không được để người nhà họ Ninh làm khó bà ta.”
Tam phòng Ninh gia bị hỏi tội, mà bà ta lại bình an một đường trở về, chỉ sợ người có lòng lại lấy bà ra làm văn làm vẻ, chẳng phải là oan uổng người tốt rồi?
Đã nhiều ngày thân vệ nhận không ít sự chăm sóc của bà ta, vừa nghe được liền cười:
“Người phụ nữ này vốn không phải người Kiền Châu, là bị bán đến Thanh Châu, vừa khéo được Ninh phu nhân về nhà mẹ đẻ tiện tay mua về.

Nay bà ấy đã báo được ơn, vừa vặn có thể về quận Trác rồi.”
Lý Diên Tú mạnh mẽ kéo lại dây cương, con ngựa bị đau, nhấc hai chân trước hí vang.
“Nói gì cơ? Bà ta là người quận Trác?”
Thân vệ không hiểu sao công tử lại ngạc nhiên đến thế, nhưng mà gật đầu thành thật nói:

“Đúng thế, bốn năm trước quận Trác gặp thiên tai liên tục hai năm liền.

Oán thán khắp trời đất, nơi nơi là người chết đói, thậm chí còn có người giết con mà ăn.

Trong nhà vì đồ ăn bèn bán bà ấy.

Nói ra thì đúng là một người đáng thương!”
Đột nhiên Lý Diên Tú nhớ đến lời kể của Lạc Anh:
“Mẹ và em trai tôi bị bán đi hai năm trước.

Anh thường xuyên chạy ở bên ngoài, gặp nhiều người, đi qua nhiều nơi, có thể giúp tôi tìm không?”
Khi đó chàng đã nói thế nào nhỉ?
Chàng còn tưởng biển người mênh mông, tìm một người không khác gì khó như mò kim đáy bể, bèn từ chối quyết đoán.

Lại chưa từng nghĩ hôm nay gặp được trùng hợp như thế này.
Nghĩ đến đây, Lý Diên Tú không nhịn được nữa, quất roi thật mạnh, quay đầu đuổi theo phương hướng người phụ nữ kia rời đi lúc nãy.

——— ———
“Thật vô vị!”
Lạc Anh nằm bò trên tháp mỹ nhân, lười biếng nhặt hai viên minh châu lên thả vào hộp nữ trang trên bàn nhỏ.

Bò lên ngồi thẳng dậy, vươn cổ gọi vào bên trong:
“Cậu còn cần bao lâu mới viết xong thế?”
“Sắp rồi, sắp rồi.”
Phương Cẩn cũng không ngẩng đầu lên, lông mày nhíu chặt, ngòi bút không ngừng.

Văn vẻ tiếp theo thế nào cũng không rõ ràng.
Tháng sau chính là sinh nhật tám tuổi của cậu bé, Thái phó bắt đầu giảng về đạo làm vua, đồng thời giao bài tập học hành càng nhiều hơn.
Vì thế, thời gian chơi cùng Lạc Anh cũng bắt đầu giảm đi.
Thấy Phương Cẩn lại không lên tiếng, Lạc Anh chẳng thú vị gì cả, than thở rồi lại nằm xuống như cũ.
Hết sức nhàm chán.
Lạc Anh lầu bầu, đưa tay túm lại một viên thủy tinh ở dưới cùng của rèm, dùng đầu ngón tay vuốt ve.
Tiếng bước chân rất nhỏ vang lên, vẫn bị nàng mẫn cảm phát hiện được.

Lạc Anh vui vẻ ngồi dậy, tưởng là Phương Cẩn, lại không ngờ người đến là Trương Đại bạn.
Thấy mất mát trong mắt nàng, Trương Đại bạn cười nói: “Nếu cô nương rất buồn bực, lão nô đi cùng cô nương đến vườn Trân thú đi dạo?”

“Không đi.”
“Thế, dạo hồ Kính?”
“Đã đi rất nhiều lần rồi.”
“Thế, ra vườn thưởng hoa đi, lúc trước bên nhà ấm trồng hoa có đến báo Diêu hoàng, Nhị kiều (mẫu đơn) đều nở rồi, rất là xinh đẹp đấy.”
“Ai da, không đi, không đi, tất cả đều không đi!”
Lạc Anh cũng không biết sao lại đột nhiên bộc phát tính khí: “Vào cung đã mấy tháng rồi, đến dưới đất có mấy viên gạch tôi cũng đếm rõ rõ ràng ràng rồi, càng khỏi nói đến mấy loại hoa này, thú này.

Ngày nào cũng nhìn, chán ngấy từ lâu rồi, cũng không biết còn có cái gì mới mẻ không.”
Sau khi giải tỏa tức giận, lại cảm thấy mình không sao nói rõ được mà bực bội thế, ngượng ngùng chuyển đề tài: “Thuận Hỉ đâu, còn ở thư viện à?”
“Phải.” Trương đại bạn y hệt như chưa từng có chút oán thán nào, nụ cười hiền từ như cũ: “Nghe bảo tiên sinh ở thư viện khen nó có tư chất cao, học hành cực kỳ giỏi.”
“Thế thì tốt.”
Lạc Anh vừa nhắc đến em trai lại hả hê: “Cha tôi thông minh, khẳng định em trai cũng không kém.”
“Đó là tự nhiên.”
Sau khi nói chuyện, Lạc Anh lập tức không lên tiếng nữa.

Trong im lặng, ý định xuất cung lại giống như hạt đậu ngâm nước vậy, bắt đầu nứt vỏ nảy mầm.
“Nếu không thì tôi tự ra ngoài chơi? Trước khi trời tối sẽ quay trở lại.”
Trương Đại bạn quay đầu nhìn Hoàng thượng đang nghiêm túc khổ học, nhỏ giọng nhắc nhở: “Hôm nay Hoàng thượng lại bị Thái phó dạy bảo, cô nương vẫn không nên xuất cung trước.”
Từ sau lần hai người kèn cựa rồi lại giảng hòa, có thể so sánh họ với châu chấu trên cùng một sợi dây vậy, một người đi đâu, nhất định người còn lại cũng phải đi cùng.
Nhắc đến hai hôm trước nàng đi cho hươu ăn, cậu bé đang viết bài nên nàng không quấy rầy nữa.

Kết quả là sau khi quay lại, thấy đầy đất là đống lộn xộn, cậu bé giận giữ vô cùng.

Sau khi thấy nàng thì ôm thật chặt không buông tay.
Lạc Anh cũng không nói ra được có chỗ nào không đúng lắm, mà nàng chỉ thấy hơi không thoải mái.
Cuối cùng, dưới ánh mắt tha thiết của Trương Đại bạn, nàng vẫn là mềm xuống:
“Thôi được rồi, tôi không ra ngoài nữa.”
Trương Đại bạn cười hài lòng, căn dặn đám cung tỳ dâng chút bánh ngọt lên cho Lạc Anh, rồi lại đi vào hầu hạ Phương Cẩn.
Nhìn về phía tấm rèm che buông xuống kia, trong lòng Lạc Anh trống rỗng.
Nàng lại nằm xuống, trợn to đôi mắt, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.
Trong cái lồng tre treo ở hàng lang, con vẹt xanh vàng nghiêm túc mổ hạt gạo.
Nghe nói từ sau trận mưa gió kia, con chim này bị dọa sợ đến nỗi nát cả lá gan, không dám đứng trên đầu cành một mình nữa, mà ngược lại, ở trong lồng cảm thấy an toàn hơn, dễ chịu hơn.

.

Bình Luận (0)
Comment