Suỵt! Phu Nhân Đến Rồi!

Chương 75


Quán trọ có tổng cộng hai tầng, tầng một bày mấy cái bàn ăn, tầng hai là phòng khách trọ.
Gian phòng của Lạc Anh là cái trong cùng phía đông, từ cầu thang đi lên rẽ một cái là đến.

Cho nên gã kia dẫn nàng đi thẳng đến tận cùng phía tây, sau một lần rẽ nữa thì nàng mới phát hiện, không ngờ quán trọ này lại to như thế.
Vừa rẽ xong đã thấy có tổng cộng sáu người rất vạm vỡ, mỗi bên trái, phải có ba người đứng, da ngăm đen, xương gò má cao ngất đỏ hồng, làn da thô ráp, sần sùi, vừa nhìn đã biết không phải người tộc ta.
Lạc Anh thầm oán trong lòng: “Lẽ nào Hoàng đế Bắc Ngụy đến đây? Nếu không sao phải bày trận lớn thế này.
Ít nhiều cũng có chút sợ hãi, lại thầm mắng mình sợ cái gì chứ, đầu tóc của Hoàng thượng nàng cũng từng vò qua đấy, còn sợ mấy tên người Thát dã man này sao?
Vừa mới nghĩ như thế, quả thật có thêm mấy phần dũng cảm ở đâu ra, thế là ưỡn ngực, ngẩng đầu, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, đi qua trước mặt sáu người này.
Đến đầu kia, gã dẫn đường dừng lại trước một cửa phòng đang đóng chặt.
Gã cúi người cung kính, không biết là huyên thuyên với cái cửa gì đó, chẳng bao lâu sau, cửa được mở ra từ bên trong.
Lạc Anh kiễng chân, tròng mắt trừng lớn nhìn vào đến sắp rơi cả ra.

Đợi đến khi người bên trong đi ra, vô cùng thất vọng.
Từng tầng bảo vệ nghiêm mật thế này, nàng còn tưởng là có nhân vật rất giỏi giang nào đó, chẳng ngờ lại là một phụ nữ lớn tuổi.
Bà ta dùng một khăn màu lam, chất vải thượng thừa để cuốn tóc, bên viền điểm xuyết vàng, trân châu.

Trước ngực đeo một chuỗi vòng cổ rườm rà, rủ xuống tận eo, màu xanh màu đỏ, hoe hoét lòe loẹt, hấp dẫn sự chú ý vô cùng.
Bà ta ngẩng đầu nhìn Lạc Anh một cái, lầm bầm nói gì đó với gã kia, gã gật đầu, quay người đi đến chỗ Lạc Anh.
“Mời cô, tự, đi vào.”
Khi nói chuyện, bà già cũng đi đến.
Khoảng cách gần lại, cũng nhìn càng rõ ràng ngũ quan hơn.
Lông mày của bà già nhạt, đôi môi khô khốc, nét bắt mắt duy nhất chính là cái mũi to đùng kia, cánh mũi dày hự đầy thịt, phá hết cả khuôn mặt, còn thêm mấy phần âm độc.
Lưng bà già bị gù, chậm rãi đi qua người nàng, Lạc Anh mẫn cảm ngửi được một mùi gay mũi nhàn nhạt trên người bà ta.
Hóa ra không phải bà ta à.
Trong lòng Lạc Anh nảy lên một chút thất vọng, sau đó lại hơi căng thẳng.
“Mời!”

Gã kia nghiêng người, nhường lối đi.

Lạc Anh hít một hơi thật sâu, nín thở ngưng thần, chậm chạp tiến gần căn phòng bí mật kia.
Cửa đang khép hờ, lộ ra một khe hở chỉ rộng như ngón tay, chẳng nhìn thấy được gì.
Lạc Anh thở ra hết một hơi đang dồn nặng nề trong ngực, đưa tay mạnh mẽ đẩy cửa ra.
Hai bên cửa trái, phải đều mở ra, ánh sáng mặt trời phía sau lưng nàng tranh vào phòng trước, chỉ trong nháy mắt đã chiếu rõ ràng mọi thứ bên trong.
Màn lụa mỏng bị gió thổi lên một góc, lộ ra thảm nhung dài màu đỏ.

Giữa thảm có một lư hương ba chân bằng vàng, khói bay chậm rãi theo khe chạm rỗng, lơ lửng, ngập tràn.

Bức rèm châu bên trái che mờ, có một loại vẻ đẹp muốn giấu càng lộ.

Trên cái án kỷ bằng tử đàn khắc hoa ở bên phải bày một quyển sách cổ đang mở ra, giá bút bằng ngọc xanh còn có một cái bút lông sói chưa khô.
Lạc Anh nhấc chân, bước vào, dưới chân mềm mại làm trong lòng này cũng hơi bay bổng theo.
Vừa mới đi hai bước thì nghe thấy rầm một tiếng, ánh sáng cũng ảm đạm ngay lập tức.
Nàng vội quay người lại nhìn, phát hiện là cửa bị người ta đóng từ bên ngoài rồi.
Còn chưa kịp nghĩ thêm, rèm châu sau lưng đã vang lên tiếng động, tiếng va chạm giòn tan của hạt châu đã kéo nàng quay người để nhìn, vừa thấy liền sững sờ ngay lập tức.
Dưới rèm châu, một người đẹp thân hình gầy yếu, bệnh tật, đang đứng đoan trang, mày liễu môi đỏ, mắt hạnh mang ý cười, khuôn mặt trái xoan tái nhợt, như một nhân vật đi ra từ bức tranh mỹ nữ.  
Thấy vẻ mặt Lạc Anh ngơ ngẩn, mỹ nhân bỗng che miệng cười khẽ: “Là Lạc Anh cô nương à?”
Từ khi con người sinh ra đã thích những việc tốt đẹp, cảnh đẹp, vật đẹp, và còn người đẹp.
Sau khi thấy mỹ nhân trước mặt, trong đầu Lạc Anh trống rỗng, cũng chẳng dám thở mạnh, chỉ sợ vừa lên tiếng thì mỹ nhân sẽ bay đi mất.
Thấy dáng vẻ ngờ nghệch, ngốc nghếch của nàng, ý cười của mỹ nhân càng sâu hơn.
“Lạc Anh -- Ta hơn cô mấy tuổi, bèn làm lớn đi, gọi cô một tiếng em gái.”
Trong lúc nói chuyện, nàng ta đã thản nhiên đi đến, giơ ngón tay xanh nhạt ra, khẽ nắm lấy tay Lạc Anh.
Lạc Anh cảm nhận được đầu ngón tay mềm mịn, lại nhìn dung nhan tuyệt đẹp, thấy hơi thở như lan của nàng ta, linh hồn nhỏ bé của nàng cũng sắp bay đi mất rồi.
Lúc đầu, Ninh Nghiên còn hơi thấp thỏm, nay gặp Lạc Anh thì cảm thấy thú vị vô cùng, chút bất an nho nhỏ trong lòng cũng đã biến mất một phần trong nháy mắt.


Lại thấy nàng đang ngơ ngác nhìn mình, trong ánh mắt không hề có một phần ghen tị, hâm mộ nào, phần lo lắng còn lại cũng đã tan thành mây khói.
Sau khi nàng ta kéo Lạc Anh ngồi xuống, rót một chén trà nhỏ đưa đến trước mặt nàng, thấy nàng nhận lấy rồi uống một hơi cạn sạch như đang mất hồn, vội nhắc nhở: “Cẩn thận nóng!”
Chỉ tiếc, nói chậm rồi.
Trong miệng bị bỏng mãnh liệt, rốt cuộc đã làm cho nàng hoàn hồn, nhảy bật lên như một con khỉ, lè lưỡi, ra sức lấy tay quạt.
“Xin lỗi.”
Ninh Nghiên tìm xung quanh được một quả táo, ánh mắt tràn đầy sự xin lỗi: “Dùng cái này làm lạnh trước đi.”
Lạc Anh nhận lấy, áp vào miệng, lập tức cảm giác mát mẻ hơn nhiều.
Chén nước bị rơi xuống đất, trong nháy mắt đã tạo ra một vệt đen trên thảm nhung đỏ.

Lạc Anh ngượng vô cùng, nói lí nhí: “Không phải tôi cố ý đâu.”
“Không sao, là sơ suất của ta.”
Khóe miệng Ninh Nghiên mỉm cười, trong mắt lại vẫn mang chút lo lắng: “Trong miệng bây giờ đỡ hơn rồi chứ?”
“Đỡ hơn nhiều, đỡ hơn nhiều.”
Lạc Anh cọ hai hàm răng, phát hiện không hề bị rụng, nhe răng cười: “Tôi có da dày thịt béo, không cần lo lắng.”
Thái độ đáng yêu này làm Ninh Nghiên không nhịn được, lại cười lên.
Nàng ta cười, Lạc Anh nhớ đến lúc tiểu Phòng tử học bài có từng nói một câu.
Rạng rỡ cả phòng (1).  
Có lẽ là chưa bao giờ bị một cô gái dùng ánh mắt trực tiếp như thế nhìn chằm chằm, Ninh Nghiên cũng hơi nghịch ngợm lên, một tay chống cằm, nghiêng đầu, đôi mắt đa tình chứa đầy ý cười:
“Em Lạc Anh không ghét ta à?”
Trong quá trình lớn lên của nàng ta, trừ mẹ ra, còn chưa có người nào cùng giới tính biểu hiện thiện ý với nàng ta cả.
Vẻ đẹp yêu nghiệt bất chính, dụ dỗ, gây họa cho đất nước, bị chụp mũ mấy thứ này quá nhiều, nàng ta cũng chẳng thèm để ý.
Ninh Nghiên còn tưởng bản thân đã đủ mạnh mẽ, mạnh mẽ đến nỗi có thể khinh thường bất cứ ánh mắt khác biệt nào.

Bất kể mũi đao, biển lửa, nàng ta đều có thể không cần chớp mắt một cái, càng khỏi nói đến những lời chê, ghét, đáng buồn cười của người khác.
Nhưng, cho đến tận hôm nay, nàng ta mới phát hiện ra bản thân sai rồi.

Hóa ra, được người cùng giới thưởng thức, yêu thích cũng là một việc làm cho người ta vui vẻ đấy.
Không có ánh mắt ghen tị, không có nguyền rủa nghiến răng nghiến lợi, mà chỉ đơn thuần là thưởng thức, yêu thích.
“Vì sao phải ghét?”
Lạc Anh lập tức ngồi ngay ngắn lại, nói nghiêm trang: “Cô đẹp thế này mà, chưa bao giờ tôi gặp người nào đẹp như cô cả.

Không, đã nhìn thấy trong tranh.

Không, không, người trong tranh cũng chẳng đẹp như cô.

Thật đấy, cô vừa bước ra, tôi còn tưởng là thấy được tiên nữ cơ.”
Ninh Nghiên cười càng sáng lạn hơn.
“Tôi nói thật đấy.”
Tưởng người đẹp không tin mình, Lạc Anh vội thổ lộ: “Cô thật sự rất đẹp, nếu tôi mà là đàn ông, không thể không cưới cô làm vợ.”
Ninh Nghiên tinh nghịch nháy mắt, rất vô tội: “Nhưng Lạc Anh là nữ mà.”
“Tôi, tôi là nữ, nhưng cũng không cản trở gì việc tôi thích cô.” Lạc anh hơi thẹn thùng, hai tay kẹp giữa đùi đang âm thầm chà xát, nói chuyện cũng dần ấp úng: “Cô đẹp như thế, ai không thích đâu.”
Từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên cô nàng hoang dã này biết xấu hổ là thế nào.
Thời gian có hạn, Ninh Nghiên không trêu nàng nữa, trực tiếp nói: “Em Lạc Anh, nghĩ cách dẫn Diên Tú rời khỏi nơi này nhanh chút.”
“Ờ.”
Lạc Anh thuận miệng trả lời, rồi mới phát hiện ra, trừng mắt thật lớn nhìn nàng ta:
“Cô, sao cô lại biết tôi, sao cô lại biết Lý Diên Tú? Không đúng, không đúng, cô là vị khách thần bí kia?”
Trong nháy mắt, đầu óc của nàng loạn hết cả lên, giống như có rất nhiều quả cầu lông đang lăn đi lăn lại trong đó, rối hết vào nhau.
“Em gái đừng sợ.”
Ninh Nghiên giơ tay muốn nắm tay nàng, nhưng nàng lại lùi về sau hai bước, nàng ta nắm vào khoảng không.
Đôi mắt của người đẹp chớp lên một tia mất mát ngay lập tức.

Lạc Anh không đành lòng, chần chừ tiến lên, hạ quyết tâm, ngồi lại vị trí ban nãy.
Không để ý đến sự ngạc nhiên trong mắt Ninh Nghiên, nàng nghểnh cổ, giả vờ tức giận: “Cô, cô nói cho rõ, có phải cô đang điều tra chúng tôi không? Nếu không, sao cô lại có thể biết tên chúng tôi được.

Còn nữa, cô đang làm gì, vì sao bình thường đều trốn trong phòng, không ra gặp người?”
Giọng điệu cứng rắn, tiếng nói lại nhỏ, giống như một con chuột con, làm gì còn khí thế oai phong của ngày thường nữa.
Một lần nữa Ninh Nghiên mỉm cười.

“Ta là Ninh Nghiên, anh trai ta là Ninh Mặc, nghĩ chắc là Lạc Anh có quen đấy.

Mùa xuân năm ngoái, ta đi Bắc Ngụy hòa thân, từ biệt một năm, còn tưởng là đời này sẽ không thể gặp lại cố nhân nữa.

Lại không ngờ gặp được Diên Tú ở thành Từ Châu.
Nhắc đến Lý Diên Tú, Ninh Nghiên cười rất sáng lạn: “Về phần em, đương nhiên là trong thư của anh trai có nhắc đến, lại nghe Diên Tú gọi tên, ta mới biết hóa ra em chính là vị thần kỳ kia.”
Quá nhiều tin tức trong một lúc, Lạc Anh bị oanh tạc cho hơi ngơ ngẩn.

Nhưng mà, một câu cuối cùng lại làm nàng bắt được trọng điểm rất nhanh chóng:
“Ninh Mặc nhắc về tôi với cô á? Anh ta nói tôi thế nào?”
Sau khi hưng phấn mới phát hiện bản thân đang túm chặt bàn tay nhỏ nhắn của người ta, cũng có chút không rụt rè cho lắm.

Bèn vội giải thích: “Tôi là sợ anh ta nói năng lung tung, phá hủy hình tượng của tôi.”
Giải thích tương đương với che giấu, che giấu thì ở bên thừa nhận.
Làm sao Ninh Nghiên không biết sức mê hoặc của anh trai nhà mình được, lúc này đã hiểu rõ hoàn toàn, cười nói: “Anh trai nói em có tấm lòng son, làm người thẳng thắn, chân thành.

Hôm nay được gặp, quả thật là không tầm thường.”
Lời khen mạnh mẽ như thế, Lạc Anh ngượng ngập lắc đầu: “Tôi, tôi làm gì tốt như anh ta nói thế đâu.”
Mặc dù lời là vậy, nhưng khóe miệng đã kéo đến tận mang tai rồi.
Cứ cười nói mãi, đột nhiên, nàng không cười nổi nữa.
Bởi vì nàng nhớ đến nguyên nhân mà Lý Diên Tú phát cáu ngày đó, là vì chưởng quầy đã nói.
Cái nơi như Bắc Ngụy, sau khi cha chết, trừ mẹ đẻ ra thì tất cả sẽ được con trai thừa kế, bao gồm cả phụ nữ.

Như vậy, Ninh Nghiên… chính là người mà mọi người nhắc đến, người mà sau khi Đại Hãn hoăng thì được gả cho Nhị vương tử?
Dường như là ngay lập tức, trong lòng Lạc Anh như có một tảng đá nặng trịch đè ép rất khó chịu, ánh mắt cũng chua xót.
Một cô gái tốt đẹp như thế, lại phải trải qua long đong lận đận thế này.
Mà một câu có lẽ là hạnh phúc, không thể nói thành lời được nữa.
~~~~~~~~~
Ngát dịch
(1) “Mãn thất sinh huy”.

Bình Luận (0)
Comment