Suỵt! Phu Nhân Đến Rồi!

Chương 84


Thời gian như bóng câu chạy qua cửa sổ, mặc kệ mọi người luyến tiếc, cầu xin như thế nào, nó vẫn sẽ không dừng lại vì bất cứ ai.
Thời gian năm năm, thiên hạ đã là một cục diện khác hẳn từ lâu.
Ở Nam Trần, năm năm trước, lấy hai nhà Ninh, Tần làm đầu, còn có vô số người hoàng thất, đại thần triều đình cùng dâng sớ yêu cầu Lý Minh Hoa trao trả triều chính, chuyển ra khỏi hoàng cung, vào hành cung Nam Uyển dưỡng thọ.
Quá trình thế nào thì không thể hiểu hết, tóm lại là triều đình hiện nay đã được chính thức trả vào tay Phương Cẩn.

Đồng thời, Ninh Mặc ra nhập triều đình, còn vượt qua cả cha hắn, một bước đã nhảy vọt lên, đứng đầu Tam sư (Thái sư, Thái phó, Thái bảo).
Về phần Lý Diên Tú, từ lúc nhà họ Lý suy tàn thì đã hoàn toàn không còn tin tức.
Có người nói, chàng đã bị ngầm thanh toán rồi, đến nay, cỏ phần mộ đã mọc cao vài thước từ lâu.

Cũng có người nói, đầu óc chàng rất thông minh, sau khi nhận ra sự bất bình thường, tháo chạy khỏi Ưng Thiên suốt đêm, giờ làm một gã hiệp khách tiêu dao nơi hải ngoại.

Còn có người nói Hoàng đế niệm tình cũ, chẳng hề truy cứu, nhưng cũng không cho chàng nhập sĩ nữa.

Chàng của ngày hôm nay suốt ngày uống rượu trên phố Ưng Thiên, giờ còn triền miên trên giường bệnh.
Lạc Anh của năm năm trước đã vì thế mà khóc mấy trận, trong lòng đau đớn.
Nhưng, chung quy thời gian vẫn còn có lòng thương xót, nó dùng đôi tay dịu dàng vuốt ve miệng vết thương của người ta trong lúc bất giác.

Mặc dù năm đó đau khổ thế nào đi nữa, khi nhớ lại, khi những sự việc kia tái hiện trong đầu, nỗi đau ấy như rượu hoa lê trắng đã bị thêm nước, nhàn nhạt, êm dịu.
Một giọng nói yêu kiều vang lên, kéo Lạc Anh ra khỏi hồi ức:
“Ơ, Sao hôm nay lại là em trông tiệm thế, thím Lý đâu rồi?”
Lạc Anh vội đứng dậy, thấy Ngọc Nhi mặc áo khoác ngắn bằng vải thô, đang cầm một cái làn trúc, bụng to đùng, nhìn hết sức kỳ lạ.
Nàng vội đi đến đỡ, vừa thầm oán:
“Nếu chị muốn gì thì cứ bảo hàng xóm nói với em một tiếng là được, sao phải vác bụng to thế này đi ra cơ chứ.”
Ngọc Nhi vuốt bụng, đáy mắt lộ ra ý cười hiền từ, đặt làn lên trên bàn, mở mảnh vải che phía trên, lấy đồ ở trong bày ra.
“Chị nhàn rỗi ở nhà cả ngày cũng chẳng có việc gì, bèn làm chút bánh hồ đào, tặng em nếm thử.”
Lạc Anh oa một tiếng, cầm bánh trong đĩa lên, cắn một miếng.

Cảm giác mềm mại, mịn màng quen thuộc, làm nàng thoải mái đến híp cả mặt lại.
Đến khi nuốt xuống xong, nàng giơ ngón tay cái với Ngọc Nhi: “Chị Ngọc Nhi giỏi thật đấy, cái gì cũng biết làm.”
Ngọc Nhi che miệng cười, đưa trà ở trên bàn qua: “Sao mà lại như trẻ con thế, ăn chậm một chút, đừng để nghẹn.”
“Vốn em vẫn còn là trẻ con mà.” Lạc Anh dõng dạc, sau khi ăn xong ba, năm miếng, phủi vụn bánh trên tay: “Cất chỗ còn lại này đi thôi, đợi mẹ về để bà ấy cũng thử xem.”

“Ơ? Không phải là thím Lý lại đi ngõ đèn đỏ đấy chứ?”
“Đúng thế, tay nghề của mẹ rất nổi tiếng, trước đây các cô ấy chỉ nhờ mẹ vẽ hoa thì cũng thôi.

Nhưng bây giờ còn trực tiếp mời người đến hướng dẫn đường may đấy.

Ài, mẹ ý mà, còn bận hơn cả em đấy.”
Nói đến đây, đột nhiên Lạc Anh làm mặt quỷ: “Nhưng mà thế cũng tốt, đỡ cho mẹ suốt ngày nói ong ong bên tai em chuyện gả đi.”
“Em ý mà!”
Ngọc Nhi chẳng biết làm sao: “Lẽ nào gả cho người ta lại không tốt à? Thành gia rồi, có chuyện gì thì đều có người chia sẻ với mình.”
Lạc Anh nhìn nàng ta hệt như đang thấy quỷ, hồi lâu sau mới nói: “Không phải là chị cố ý đến đây làm thuyết khách đấy chứ?”
Ngọc Nhi nghẹn lời, chột dạ quay đầu đi, cũng không lên tiếng.
Mặc dù nàng ta không nói gì, nhưng biểu cảm trên mặt đã bán đứng tất cả rồi.
Thế này thật là kỳ lạ.
Hai người qua lại thường xuyên, từ lâu đã thân như chị em.

Lúc đầu, Ngọc Nhi là một bé gái mồ côi chạy nạn đến đây, tính cách dịu dàng, lương thiện.

Điều hiếm có nhất là chưa bao giờ xen vào việc của người khác.
Thế mà hôm nay lại đi làm thuyết khách, thật sự làm cho người ta khó tin.
Lạc Anh khom người, dán mặt mình vào mặt nàng ta, nhìn chằm chặp: “Chị Ngọc Nhi, không phải là chị bị mẹ em ép đấy chứ?”
Thấy Ngọc Nhi đỏ bừng cả mặt, Lạc Anh tức đến đứng bật dậy, vỗ bàn một cái thật mạnh, quát to: “Được đấy, em đã bảo mà, sao đến bây giờ mẹ còn chưa về, hóa ra là thấy chột dạ, không dám quay lại nữa.

Hừ!”
Dứt lời, đặt mông xuống ghế, lấy tay làm quạt, ra sức quạt thật mạnh.
Ngọc Nhi thấy nàng tức giận thật sự, cũng chẳng để ý được gì nhiều, vội khuyên: “Em gái tốt ơi, sao đi nữa thì em cũng đừng giận mà.

Vốn là chị không biết cách nói chuyện, chọc em giận, em đừng tức chị nhé.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn, thanh tú của nàng ta đỏ bừng lên, có thể nhìn ra được là đang rất sốt ruột.
Lạc Anh không thể lạnh mặt được nữa, xì cười một tiếng.
“Được lắm, em lừa chị.” Giờ Ngọc Nhi mới hiểu ra, lạnh mặt: “Thiệt cho chị còn tưởng em đau lòng thật, chị lo lắng lắm đấy.”
“Em đã quen rồi.”
Lạc Anh khoát tay chẳng thèm để ý, bĩu môi giận dữ về phía cửa: “Hai năm nay, có lúc nào mà mẹ em không thúc giục đâu.


Dù sao thì em!”
Nói đến đây, nàng dựa người ra sau, hai chân đung đưa qua lại.

Thở phào một hơi, vô cùng thoải mái:
“Dù sao thì em cũng nghe vào tai nọ, ra tai kia.

Kệ ai tức thì cứ tức, em chẳng tức!”
Cô nương đang ngồi đã ở tuổi song thập, trổ mã dáng ngọc thướt tha, giữa mi mày lại mang theo một chút bướng bỉnh và phóng khoáng, làm cho ngũ quan yếu mềm lại thêm mấy phần anh khí.
Giống như hoa hồng trà dại trên núi, rực rỡ chói mắt, làm cho người ta vừa nhìn đã phải rời mắt.
Ngọc Nhi thấy thế, cũng không khuyên nữa, đứng dậy, xách cái làn không lên, muốn đi về nấu cơm.

Lúc ra đến cửa, một chân vừa bước ra, đột nhiên lại không tiến nữa:
“Anh tử!”
Vẻ mặt nàng ta hơi do dự, một lúc lâu sau mới nói: “Em… không thành thân, có phải là vì trong lòng vẫn nhớ đến anh ta?”
Tay của Lạc Anh đang cầm xẻng đảo thức ăn để cắt đậu phụ lại dừng giữa không trung, hồi lâu sau vẫn không lên tiếng.
Là ai thở dài một tiếng mờ mịt như khói sương.

Lại là ai làm trí nhớ nhạt nhòa.

Nay cố gắng hồi tưởng, mà chỉ nhớ được dáng vẻ tuấn mỹ dị thường, nhưng ngũ quan thì lờ mờ không rõ.
Lúc bán nốt một miếng đậu phụ cuối cùng, vừa khéo là lúc ánh mặt trời chiếu lên ván cửa.
Tay chân nàng nhanh nhẹn, thu dọn cửa tiệm, chuyển khuôn đậu vào phòng bếp.

Đột nhiên lại hơi lười biếng, nàng dứt khoát chuyển ghế ra giữa nhà, ngồi vắt chân nhìn người đi qua lại trước cửa, bất giác, nỗi lòng bay xa.
Tình cảm thời niên thiếu.
Từng có thời gian nàng ngây thơ, tưởng rằng bản thân đã thích Ninh Mặc thật sự.

Còn một lòng một dạ muốn gả cho hắn.


Nay nghĩ lại, đúng là ngốc nghếch đáng yêu.
Thời gian năm năm, thật sự đủ để thay đổi rất nhiều.
Dù thân nàng nơi đất bắc, nhưng cũng biết được khá nhiều tin tức.
Ví dụ như vị Huyện chủ Tần Thải Thải ở Mai viên kia, chẳng hề gả cho em họ của nàng ta, mà là định ra hôn ước với Ninh Mặc, chỉ đợi sau khi nàng ta cập kê, sẽ thành hôn.
Vị tiểu thanh mai Lý Khanh Khanh của Tần Miện, vì bị Lý gia liên lụy, đi lưu đày nơi nghìn dặm xa xôi -- Dù sao thì đây đã là kết quả tốt nhất mà Tần Miện tranh thủ cho nàng ta.
Mà Lý Diên Tú…..
Ôi! Lý Diên Tú ơi!
Đột nhiên, tầm nhìn của nàng mờ đi.
“Ơ, bán hết rồi mà, sao còn ngồi đây, không chê người ta đến nhìn à?”
Lạc Anh vội quay người đi, dụi mắt.

Lúc xoay lại, làm nũng với chút giọng mũi:
“Con gái của mẹ đây xinh đẹp như thế, còn sợ người ta nhìn á.

Nhìn đi, cứ nhìn thoải mái, dù sao nhìn cũng không rụng bông hoa nào mà.”
Trinh nương tinh ý đến mức nào chứ, lập tức đã nhận ra con gái không bình thường:
“Con… sao lại khóc rồi?”
“Còn không phải là việc mẹ chọc ra ạ.” Lạc Anh thuận nước đẩy thuyền, bĩu môi: “Có phải mẹ chê con ăn không ngồi rồi ở nhà, muốn đuổi con đi rồi?”
Trinh nương không nghi ngờ gì khác thật, vừa tức vừa buồn cười: “Con bé này, nói lung tung cái gì đấy.

Không phải mẹ sợ người ta bàn tán à, đã là cô nương hai mươi tuổi rồi đấy.

May mà vẫn có con gái Bắc Ngụy mười bảy, mười tám mới thành hôn.

Nếu không thì còn không bị người ta nói đến chọc thủng cả xương sống à.”
“Cứ chọc đi.”
Lạc Anh rất là không thèm để ý: “Nhiều nhất thì họ cũng chỉ nói sau lưng thôi ạ, ai dám đến động vào con thử xem?”
“Con ý mà!” Trinh nương vươn ngón trỏ ra gõ một cái thật mạnh lên trán nàng, hận rèn sắt không thành thép: “Con cứ mạnh miệng đi.”
Bà ấy tức nên đi thẳng vào sân sau, lười đấu võ mồm với nàng.
Sau khi Trinh nương vào trong, Lạc Anh quay đầu nhìn cái ghế trống không, nỗi lòng thương cảm đã bị hòa tan, cũng không muốn tiếp tục nhớ lại nữa.

Điều chỉnh tâm trạng, xoay người đi vào sân.
Đến buổi tối, vừa bày đồ ăn ra thì chợt nghe thấy có người đến gõ cửa.
“Ai đấy?”
Lạc Anh rất lấy làm lạ, đứng dậy mở cửa hậu viện, thấy người mổ lợn ở ngõ đông cầm cả một cái chân giò đang đứng ở cửa, rất hưng phấn.
Sau khi thấy Lạc Anh, ông ta khép bớt miệng cười một chút, mở to mắt nhìn ra sau lưng nàng:

“Anh tử, chiều nay chú mổ lợn giúp người ta, người ta cho cái chân giò to đùng này.

Còn tươi lắm, mẹ cháu nướng món này thơm nức, chú bèn tặng sang đây.”
Đúng là đang nói chuyện với Lạc Anh, nhưng mắt lại cứ hướng vào bên trong để tìm người.
Người mổ lợn tên là Ô Qua, người Bắc Ngụy, để râu quai nón, to béo vạm vỡ, nhìn như một người rừng.
Lần đầu tiên Trinh nương nhìn thấy ông ta, sợ đến không dám nói to.
Tiếp xúc quen rồi mới biết năm nay Ô Qua bốn mươi, lúc trước cũng có một bà vợ, ai ngờ khi sinh con thì một thi hai mạng.

Từ đó về sau, ông ta cũng ở một mình, cho đến tận khi gặp được Trinh nương.
Hôm nay tặng gan, mai tặng thịt, đến ngày kia thì dứt khoát cầm cả cái đầu lợn sang.

Qua thời gian dài, Lạc Anh cũng thích ông chú nhanh mồm nhanh miệng mà hàm hậu này.

Chẳng qua là…..
“Tối thế này rồi, ông còn đến làm gì?”
Sau khi nói xong, Trinh nương mới cảm thấy giọng điệu của mình hơi mập mờ, vội nói tiếp: “Ông giữ lại cái chân giò này tự ăn đi, bọn tôi có ăn được đâu, chỗ thịt ông cho lần trước còn chưa ăn hết đấy.”
Ô Qua vừa thấy người trong lòng, ánh mắt sáng lên ngay lập tức.
“Vốn tôi còn muốn mang sang cho bà cái đầu lợn đấy, nhưng họ phải tế tổ, đành đổi thành cái chân giò này.

Bà yên tâm, tôi đã lấy hết tiết rồi mới mổ, không có chút mùi tanh nào.”
Đôi mắt ông ta sắp dán lên mặt Trinh nương rồi.
Dù là ai cũng không chịu nổi, Trinh nương đỏ mặt, nhận lấy rồi đuổi người ra ngoài: “Được rồi, tôi biết rồi, mau về đi.”
Ô Qua bèn vội lấy một cái lược gỗ ở trong người ra, gấp gáp đưa qua: “Còn có cái này, sáng nay bà làm rơi ở chỗ tôi.”
Trinh nương nhanh tay lẹ mắt giật lấy, không thèm phân trần gì mà đuổi người ra ngoài.

Chỉ sợ đuổi chậm một chút thì gã khờ này lại nói ra cái gì không bình thường.
Đợi người đi rồi, bà ấy cắn môi, quay người chậm rì rì, lập tức đối diện với khuôn mặt đang cười đểu của Lạc Anh.
“Ôi ôi ôi!” Lạc Anh cố ý trêu bà ấy, giọng nói cường điệu lên: “Đây là thêu hoa gì ý nhở, còn làm rơi cả lược ở nhà người ta.

Nhưng sao chú Ô lại nhặt được, con nhớ cửa hàng thịt lợn của ông ấy còn cách ngõ đèn đỏ một đoạn đấy ạ.”
Trinh nương không dám nhìn ánh mắt nàng, hoảng hốt nói: “Lúc sáng sớm muốn mua ít thịt, chắc là bị rơi lúc ấy.”
Chẹp, chẹp, chẹp, thật đúng là không biết nói dối, người đã hơn ba mươi rồi, đỏ mặt thẹn thùng hệt như gái mười tám.
Cũng khó trách, làm cho chú Ô điên đảo thần hồn.
Chỉ là, trông cậy vào hai người này thì chẳng biết đến bao giờ mới có thể tu thành chính quả được.
Lạc Anh quyết định giúp mẹ một phen..

Bình Luận (0)
Comment