Suỵt! Phu Nhân Đến Rồi!

Chương 96


Trinh nương tức giận hai ngày, thấy bên đôi vợ chồng son vẫn im ắng, không có động tĩnh, trong lòng càng nhận định là do khuê nữ nhà mình bày chuyện giày vò.

May mà sự việc đã qua rồi, bèn không nghĩ nhiều nữa.

Bình bình an an đi dạy nữ công như trước, dự định tìm một ngày nhàn rỗi đi khuyên bảo con gái cho thật tốt, nói con gái phải sống với người ta cho đàng hoàng, tử tế, mới là đúng đắn.
Không ngờ được, Lý Diên Tú mang sính lễ đến cửa.
Thay đổi dáng vẻ suy sút của trước đây, cũng không có khí độ trong trẻo, lạnh lùng của quý công tử như ngày trước.

Chàng của hiện tại giống như một thành viên giai cấp vô sản (2), bình dị, gần gũi.
Sau khi giải thích rõ ràng lý do đến, Lý Diên Tú đứng chắp tay rất cung kính, thật đúng như con cháu chào hỏi gia trưởng vậy, lời khiêm, lễ hậu.
Trinh nương thầm nghi ngờ là mình nghe nhầm rồi, nhìn ra ngoài phòng, rương phủ vải đỏ chất đầy sân.

Bà ấy quay sang Ô Qua, hai người hai mặt nhìn nhau.
Rốt cuộc, vẫn là Ô Qua không nhịn được, mở miệng trước:
“Oa, Diên Tú, đây là đã đắc tội Anh tử rồi sao?”
Vừa mới nói xong đã bị Trinh nương hung hăng trừng mắt.
Con gái của bà ấy, bà ấy hiểu rõ, ngang bướng một chút, nóng tính một chút, nhưng có trêu đùa thế nào thì cũng biết chừng mực.
Sao có thể thật sự giăng lụa đỏ trên phố, mười dặm hồng trang đây?
Lý Diên Tú nghe thấy cũng sửng sốt một chút, rồi hiểu ra được ngay, vội hỏi:
“Con và Lạc Anh gặp nhau ở bờ sông Tây Liễu.

Năm năm không gặp, tròng lòng vẫn vấn vương như cũ.

Lần này cũng là vì nàng mà đến, lại không biết đến tột cùng, trong lòng nàng có mấy phần tình ý.”
Lời này của chàng là giả mà có thật, thật lại lẫn mấy phần mập mờ.

Vì các loại nguyên do, gia trưởng cũng không tiện mở miệng hỏi cho rõ ràng.
“Cho đến tận khi nàng đã phá vỡ tầng giấy mới hiểu được.

Nên vội vàng chuẩn bị hôn sự của hai chúng con.

Chỉ là song thân nhà con đều không còn, trưởng bối trong gia tộc điêu linh.

Lễ nghĩa không trọn vẹn, chỉ sợ đã làm Lạc Anh chậm trễ, còn mong hai vị gia trưởng bao dung.”
Ô Qua á một tiếng: “Hai đứa, hai đứa còn chưa thành thân á!”
Lý Diên Tú còn cung kính hơn: “Phải ạ.”
“Hừ!”
Ô Qua vỗ bàn một cái, tức đến trợn tròn mắt, mắng ầm lên: “Còn chưa thành thân mà cậu đã ngang nhiên vào ở trong nhà rồi.

Thế này, thế này, sao về sau Lạc Anh có thể làm người được!”

Trong giọng điệu lộ ra tình cảm, bảo vệ, hoàn toàn xem Lạc Anh thành con gái ruột của chính ông ấy rồi.
Lý Diên Tú chỉ còn cách nhận lỗi: “Là con suy nghĩ không chu đáo.”
Thái độ của chàng rất tốt, nhanh chóng nhận sai.

Lồng ngực Ô Qua tràn ngập lửa giận không thể phát ra ngoài, bức bách trong lòng thật sự khó chịu.

Nhìn Lý Diên Tú ở trước mặt, ông ấy chắp tay sau lưng, đi vòng quanh chàng ba vòng, mấy lần liền cứ giơ nắm đấm lên, lại nặng nề thả xuống.
Vẫn là Trinh nương mở miệng:
“Ô Qua, mình đi ra ngoài một chút, tôi có lời muốn nói riêng với Lý công tử.”
Xưng hô đã đổi từ Diên Tú thành Lý công tử, giọng điệu vẫn luôn hòa ái cũng đột nhiên nghiêm túc hẳn lên.
Nhưng mà, Lý Diên Tú đã nghĩ đến những điều này từ sớm.
Trước khi ra ngoài, Ô Qua nhỏ giọng nói thầm bên tai Trinh nương: “Nếu thằng nhóc này chọc giận mình, mình cứ hô to một tiếng, tôi sẽ vào trút giận thay hai mẹ con mình!”
Nói xong, bực bội rời đi.
Lúc ngang qua Lý Diên Tú, còn không quên trừng mắt thật hung hăng.
Đợi đến khi ông ấy đi rồi, Trinh nương mới chậm rãi mở miệng:
“Lý công tử.
Thân phận của cậu thì Ô Qua không biết, nhưng trong lòng tôi lại hiểu rõ.

Năm đó, tôi đã phát hiện con gái ái mộ cậu, vẫn nói cho nó biết chỉ sợ trèo cao sẽ ngã đau.

Mà không ngờ được, rẽ ngang rẽ dọc, cuối cùng hai người lại ở bên nhau.”
Lý Diên Tú chột dạ trong lòng: “Hôn ước năm đó là do con đã vui đùa quá trớn.”
Chàng của lúc đó chỉ là ác ý muốn trêu ngược lại thôn nữ nhỏ nhắn này, ai có thể ngờ được, vận mệnh phía sau của hai người lại có thể dây dưa sâu đến thế.
Trinh nương xua tay: “Tiền căn hậu quả việc này, tôi cũng hiểu được ít nhiều.

Con gái tôi thế nào thì tôi biết rõ, là do tính cách của nó trước đây quá ngang bướng, ép buộc cậu ký tên, không thể trách cậu.
Chỉ là…”
Bà ấy đổi lời: “Có một việc, tôi muốn hỏi cho rõ ràng.

Có phải, có phải hai người……”
Chung quy là người làm mẹ, vấn đề này đã treo lơ lửng trong lòng nhiều năm, nay việc đã rơi xuống đầu, vẫn sợ sẽ tổn hại danh tiết của con gái.
Cứ do dự mãi mới đỏ mặt mà hỏi nhỏ: “Có phải đã làm chuyện vợ chồng hay không?”
Việc này là một cái dằm trong tim bà ấy.
Trước đây cũng là vì cảm thấy nếu hai người tâm ý tương thông, lại có duyên phận vợ chồng, mới mở một con mắt, nhắm một con mắt.

Nay Lý Diên Tú ra chiêu thế này, đột nhiên làm bà ấy muốn hỏi cho rõ ràng.
“Không phải.”
Lý Diên Tú không đỏ mặt, tim cũng không đập nhanh: “Lòng con có nàng, sao có thể đường đột như thế.”
Trừ việc nàng chủ động dụ dỗ hôn môi hai lần kia, còn lại thì chàng tự nhận thấy là vẫn giữ được quân tử chi đạo.
Trinh nương thở phào nhẹ nhõm.

Lời nói của Lý Diên Tú là một liều thuốc an thần rất hiệu quả.
“Nếu là như thế, tôi cũng nói mấy lời thật lòng đi.”
Trinh nương nhìn người trẻ tuổi ưu tú này, trong lòng cảm thán vô cùng.
Không giống với những người khác, bà ấy chẳng hề mong muốn con gái mình sẽ gả cho người ưu tú như thế.

Con gái của bà ấy chỉ là một người phàm mà thôi, có thể sống vui vẻ qua cuộc đời này, lại được một người biết nóng, biết lạnh yêu thương, đó mới là hạnh phúc.
Mà không phải cố gắng hết sức để đuổi kịp bước chân của Lý Diên Tú, thể xác và tinh thần đều sẽ mỏi mệt.
“Việc hôn nhân này, từ tận đáy lòng là tôi không muốn.
Cậu đã từng cứu hai mẹ con chúng tôi, tôi rất cảm kích.

Nhưng mà, cậu chẳng phải là con rể lý tưởng của tôi.

Năm năm trước, tôi không đồng ý.

Năm năm qua đi, hôm nay, cách nghĩ của tôi vẫn như cũ, không thay đổi.
Chỉ có điều, ai bảo Lạc Anh nó lại yêu thích cậu đâu.

Tôi là người làm mẹ, đồng thời, tôi cũng là một phụ nữ.

Tôi có thể nhìn thấy trong mắt con bé tràn ngập vui sướng và thỏa mãn, đây là điều mà bất kể tôi làm gì cũng không thể cho nó được.

Nhưng, tôi lại chẳng hề nhìn thấy trong mắt cậu tình cảm tương đồng.”
Vẻ mặt Lý Diên Tú không đổi, mà hai tay đang thả bên người bất giác nắm lại thật chặt.

Trinh nương cười khổ: “Tôi tin cậu thích con bé, dù sao thì dung mạo của nó cũng không tồi, mặc dù tính cách không đáng yêu lắm nhưng cũng không làm cho người ta ghét.

Còn hiếm có hơn là nó là người chung tình.

Tổng kết lại, không có lý lẽ nào mà cậu lại không thích nó.
Nhưng thích một người có thể thích bao nhiêu lâu chứ.

Người như cậu, tất nhiên là kiến thức và tầm nhìn cao hơn người thường.

Dung nhan sẽ già đi, thời gian sẽ thay đổi, tình cảm sâu nặng đến đâu cũng sẽ bị thời gian trôi qua mài mòn làm cho bình thản lại.

Huống chi là tôi không nhìn ra được rốt cuộc tình sâu nghĩa nặng của cậu sâu đến đâu, nặng đến đâu.
Cho nên, tôi cầu xin cậu hãy đối xử với nó tốt một chút.

Có thể, đến một ngày, bên người cậu sẽ xuất hiện người càng tốt hơn, cũng xin cậu niệm mối tình si dũng cảm, cô độc này của con bé mà đối xử với nó tốt một chút.”

Trinh nương rưng rưng nước mắt, run rẩy thỉnh cầu chàng.
*
Buổi trưa, mặt trời rạng rỡ treo ngay trên đỉnh đầu.

Trừ ánh sáng chói mắt, chẳng cảm thấy chút độ ấm nào.
Đám người bán hàng rong ở đầu đường, cuối ngõ, lần lượt đi ra từ sau sạp hàng.

Trong ngày cũng chỉ có lúc này mới ấm áp một chút.
Tiếng rao nối liền không dứt, khá nhiều người phụ nữ đều cầm làn, hoặc đứng, hoặc ngồi chọn lựa, cò kè mặc cả, cực kỳ náo nhiệt.
Lý Diên Tú lại cảm thấy như bị nhốt trong hầm băng.
Chàng đi trên đường một mình giữa đám người vô cùng rộn ràng, càng lộ vẻ cô độc từ nội tâm của chàng.
Lời nói của Trinh nương như một cái dằm đã hung hăng đâm vào tim chàng.
Chàng muốn phản bác, nhưng sau khi tìm kiếm một lượt lại phát hiện ra mình vô lực phản bác.
Trong lúc chàng luôn miệng yêu cầu Lạc Anh phân tích, mổ xẻ, nhận thức rõ ràng thật tình, chính chàng thì sao?
Tiếng nói quen thuộc ở sau lưng đã làm suy nghĩ phiền loạn của chàng dừng lại, mờ mịt quay người nhìn, người đang nghiêng đầu, nhìn chàng với ý cười tràn ngập, không phải Lạc Anh thì còn có thể là ai được.
“Đang nghĩ gì thế, gọi chàng mấy lần mà cũng chẳng đáp.”
Nàng bĩu môi, giọng điệu oán thầm, nhưng trong ánh mắt là ý cười tràn ngập.
Đột nhiên, trên cổ ấm áp:
“Cái này là em mua cho chàng, thế nào, thoải mái chứ hả?”
Nàng kiễng chân quàng khăn lông cáo cho chàng thật nghiêm túc, rồi lùi ra sau mấy bước, rất là vừa lòng:
“Em đã nói với thợ săn rồi, đợi khi nào có được miếng cùng một màu thì dù thế nào cũng phải để lại cho em.

Chàng vẫn là dùng màu trắng thì càng dễ nhìn hơn, he he.”
Cổ họng Lý Diên Tú khô khốc, bên tai lại vang lên những lời Trinh nương nói.
Nơi cổ rất mềm mại, ấm áp, hết sức thoải mái.

Sự săn sóc của nàng cũng thế, luôn lộ ra ở những khi lơ đãng.

Trong lúc không để ý, thế mà toàn bộ cuộc sống của chàng đã được nàng sắp xếp tốt vô cùng.
Lạc Anh khoác tay chàng, vẫn đang nói liên miên:
“Chị Ngọc Nhi rất lạ, đang dạo phố yên lành mà đột nhiên lại đi mất.

May mà vừa quay người thì em nhìn thấy chàng luôn.

À đúng rồi, chúng ta đi mua hai con gà mái đi, trở về sẽ làm gà hun khói cho chàng nhắm rượu.

Chiêu này là học được từ người bản địa đấy nhé.

Có phải sắp hết rượu rồi không, em phải mau đi giục ông chủ quán mới được.”
Đột nhiên, người bên cạnh dừng bước.
Lạc Anh không hiểu, quay đầu thấy chàng vẫn đứng tại chỗ.
Ánh nắng sáng lạn, chiếu thẳng lên khuôn mặt chàng, làm mờ ngũ quan, nhìn không chân thật.
“Xin lỗi.”
Lý Diên Tú thì thầm lặp lại một lần nữa: “Xin lỗi.”
Tình cảm của tôi đối với nàng, có lẽ thật sự không sâu như vậy, tôi cũng không dám cam đoan cuộc đời này sẽ yêu một mình nàng thật chân thành.

Nhưng giờ khắc này đây, tôi lại tham luyến sự bình yên khi ở bên nàng vô cùng.

Rõ ràng không yêu, lại chẳng dũng cảm rời đi được.
Nhưng chàng có thể đảm bảo một điều duy nhất, nhất định chàng sẽ đối xử rất tốt với Lạc Anh.

Kể cả khi thế sự thay đổi, kể cả khi tình không còn sâu.
Chỉ bởi vì nàng chính là một cảng tránh bão duy nhất trong năm tháng trôi nổi không ngừng.
“Gì cơ?”
Lạc Anh không nghe rõ, tiến gần hai bước, áp sát đến trước mặt chàng, cố chịu đựng ánh sáng chói chang, híp mắt lại:
“Chàng nói gì cơ?”
Lý Diên Tú nhịn xuống xúc động muốn ôm nàng thật chặt, nắm lấy tay nàng, cúi đầu, hứa hẹn một cách nghiêm túc và thành kính:
“Lạc Anh, cả cuộc đời này, tôi sẽ đối tốt với nàng.

Cả kiếp này, sẽ không phụ lòng nàng.”
Chàng bổ sung một câu ở trong lòng: Nếu một ngày kia tôi phụ nàng, cứ phạt tôi mất đi thứ quý trọng nhất.
Lạc Anh chớp mắt liên tục, ngắm khuôn mặt chàng, đột nhiên cắn môi một cái, rồi kiễng chân, nhanh chóng hôn lên mặt chàng như chuồn chuồn lướt nước.

Sau đó khẽ nói:
“Em, em cũng thế.”
Khuôn mặt thẹn thùng tràn đầy ý cười hạnh phúc, nàng khoác lấy cánh tay Lý Diên Tú, vô cùng hào phóng mà tựa đầu lên, kiêu ngạo nhìn người qua đường, chỉ hận không thể tuyên bố với toàn thế giới:
Đây là chàng trai của bản cô nương, chúng tôi muốn thành thân!
Những người đi đường nhìn thấy, có ngạc nhiên, cũng có khen ngợi, mà càng nhiều hơn là ánh mắt thiện ý.

Nhìn một đôi bích nhân do trời đất tạo nên, trong đầu cũng không kiềm nổi mà hiện lên thời gian hạnh phúc khi còn trẻ tuổi của chính họ.

Cũng có những người phụ nữ vừa mới tân hôn, đi theo chồng ra phố, họ vừa hâm mộ, vừa lặng lẽ véo cánh tay người bên cạnh.
“Lý Diên Tú.”
“Ừ?”
“Em thấy rất hạnh phúc, thật đấy, em cảm thấy em là cô gái hạnh phúc nhất thiên hạ.”
Sự vui sướng nơi khóe mắt, đuôi mày, đều không thể che được, tiếng cười thầm liên tiếp.

Không cần nhìn cũng có thể cảm nhận được niềm vui của nàng.
Lý Diên Tú lại tự bảo chính mình trong lòng một lần nữa: Người nhà họ Lý trọng tình, đã chọn ai thì đó là cả đời.

Việc Lý Trinh lo lắng sẽ không xảy ra.
~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói:
Xác thật là giai đoạn tình cảm này của Lý Diên Tú đối với Lạc Anh vẫn chưa thể nói là yêu được.
Đã trải qua một loạt biến cố, tình yêu với Diên Tú mà nói đã phai nhạt rất nhiều.

Nếu năm năm trước với Lạc Anh là rung động của thiếu niên, vậy hiện tại càng là một loại cảm giác ỷ lại, lưu luyến không rời.
Dù sao thì cái chữ yêu này rất nặng.
Nhưng không cần lo lắng đâu, mẹ ruột mà, không ngược đâu.
~~~~~~~~~~
Ngát dịch.
(1) “Tề đại phi ngẫu”: hôn nhân không môn đăng hậu đối thì dễ xích mích
(2) Tác giả dùng từ “普罗大众” – proletariat, có vẻ hơi hiện đại nhỉ..

Bình Luận (0)
Comment