Một chú chim đậu trên chiếc bàn màu trắng, cất tiếng hót líu lo chào buổi sáng.
Bàn tay phải nàng đưa ra, những ngón tay vươn dài dịu dàng chạm vào bộ lông màu ngọc thạch của chú chim. Ngay lập tức, nó bay đi không một chút tiếng động. Chú chim lượn lên phía trên theo hình vòng cung, rồi vỗ cánh bay về phía mặt trời đang chiếu rọi.
Nàng đứng lên khỏi ghế, bước vài bước tới trước như thể muốn đuổi theo chú chim. Nhưng ngay lúc đó, một mạng lưới những chấn song bằng vàng lấp lánh hiện lên và cản đường nàng lại. Chú chim tiếp tục bay qua những kẽ hở, hướng ra phía bên ngoài đầy tự do. Cao rồi cao hơn nữa, xa rồi lại càng xa hơn, nó bay đi tới một nơi nào đó.
Asuna đứng lặng im nhìn bóng chú chim càng lúc càng nhỏ dần cho tới lúc hòa vào nền trời, rồi từ từ quay lại và ngồi xuống ghế.
Bộ bàn ghế trắng tinh bằng cẩm thạch ấy lạnh lẽo và rất cứng. Bên cạnh bộ bàn ghế có một chiếc giường sang trọng cũng màu trắng. Mấy món đồ nội thật ấy là thứ duy nhất có ở trong căn phòng - nếu như ta có thể gọi nó là như vậy.
Sàn nhà cũng được lát những viên gạch màu trắng sáng loáng. Đi từ đầu này sang đầu kia căn phòng mất khoảng hai mươi bước, nhưng căn phòng hình tròn này bị bao quanh bởi bức tường tạo nên từ những chấn song bằng vàng sáng choang. Khoảng cách giữa những chấn song đủ rộng để Asuna lách người qua, nhưng thiết lập của hệ thống khiến nàng không thể thoát ra được.
Những chấn song dọc ngang đan chéo nhau kéo dài lên phía trên rồi chụm lại tạo thành một mái vòm. Ở phía trên cùng mái vòm là một lỗ hổng hình tròn lớn, và có một nhánh cây to lớn luồn qua đó để đỡ cho toàn bộ kiến trúc bên dưới. Cành cây vươn lên đến tận trời xanh ấy mọc ra từ một cái cây khổng lồ.
Nói cách khác, căn phòng kì lạ này là một cái lồng. Nó là một cái lồng chim có kích cỡ khó tin, nhưng chim chóc lại có thể dễ dàng bay vào hay bay ra khỏi đây. Người duy nhất phải chịu đựng sự giam cầm là Asuna. Thế nên, nó nên được gọi là một cái nhà tù mới đúng.
Căn phòng rất sang trọng, tao nhã và tuyệt đẹp, vậy nhưng nó lại một nhà tù trên cây vô cùng lạnh lẽo.
Đã khoảng 60 ngày kể từ khi Asuna tỉnh dậy ở nơi này. Mà con số ấy cũng chẳng đáng tin cậy lắm, vì ở đây chẳng có thứ gì để viết cả. Một ngày ở đây cũng có vẻ là ngắn hơn hai mươi tư giờ. Nhưng cho dù vậy đi nữa, đồng hồ sinh học của nàng vẫn khiến nàng thức dậy, cho dù là đêm hay ngày.
Mỗi khi tỉnh giấc, nàng lại tự hỏi đã bao nhiêu ngày trôi qua rồi. Càng bị giam cầm lâu ở đây, thì dường như những kí ức về quãng thời gian nàng ở bên "người ấy" lại càng nhạt nhòa dần đi.
Lúc đó...
Khi Aincrad sụp đổ, cả thế giới đó bị bao trùm trong một vụ nổ chói lòa. Trước khi tan biến, Asuna và Kirito đã níu chặt lấy nhau và chờ đợi cho tới khoảnh khắc cả hai mất đi ý thức.
Nàng không hề cảm thấy sợ hãi chút nào. Nàng có một niềm tin kiên định rằng mình đã làm những điều cần phải làm, và đã sống một cuộc đời không có gì để hối tiếc. Được tan biến cùng với anh ấy quả thật là một cái kết vừa ý, nàng đã nghĩ vậy.
Được bao phủ trong luồng sáng của linh hồn hòa quyện vào nhau của cả hai, thì cho dù họ mất đi cơ thể cũng chẳng sao cả.
Khi hơi ấm của anh ấy biến mất, Asuna ngay lập tức bị chìm vào trong bóng tối. Thế rồi có những luồng sáng lóe lên đứt quãng. Chẳng hề biết rằng mình đã bị đưa tới đâu, nàng hét lên. Ánh sáng lấp lánh trải rộng về phía nàng, và rồi nàng rơi xuống nơi này.
Một cái gương khổng lồ treo trên tường và đỡ lấy chiếc giường kiểu Gothic. Phản chiếu trên đó là một hình hài hơi khác so với trí nhớ của nàng. Khuôn mặt và mái tóc màu hạt dẻ thì vẫn vậy, nhưng trên người nàng lại đang mặc một chiếc váy trắng mỏng liền mảnh mà nàng nghĩ là trông hơi mỏng manh quá mức. Ngay ở phía trên ngực áo là một cái ruy băng màu huyết dụ để tô điểm thêm cho chiếc váy. Cái cảm giác lạnh lẽo truyền tới từ đôi bàn chân trần giúp nàng biết rằng gạch lát sàn làm từ đá cẩm thạch. Trên lưng nàng không có thứ vũ khí nào cả, nhưng lại có một thứ bí ẩn gì đó trong suốt đang chìa ra với hình dạng giống như đôi cánh. Chúng giống với cánh của côn trùng hơn là cánh chim.
Ban đầu, nàng thật sự nghĩ rằng mình đã tới thế giới bên kia. Nhưng giờ thì nàng hiểu chuyện không phải là như vậy. Dù đã cố vẫy bàn tay nhưng nàng vẫn chẳng thể mở cửa sổ menu ra được. Đây không phải là Aincrad, mà là một thế giới hư ảo khác, một nhà tù ảo do máy tính tạo ra. Asuna bị giam cầm ở đây vì ý đồ thâm độc của một kẻ khác.
Nếu chuyện đã là như vậy thì nàng không thể để bản thân gục ngã được. Tâm trí nàng không chấp nhận việc bị sự hiểm độc của hắn nghiền nát. Mỗi ngày trôi qua, Asuna đều cố gắng chịu đựng sự cô đơn và lo lắng. Nhưng giờ đây, sự kiên định của nàng đang bắt đầu vỡ vụn. Nỗi tuyệt vọng dần len lỏi thấm vào trong trái tim nàng.
Asuna ngồi trên chiếc ghế lạnh lẽo, hai bàn tay bắt chéo nhau đặt trên bàn, và cứ nghĩ về người ấy là con tim nàng lại cảm thấy xao động. "Mau lên... hãy mau tới và cứu em, Kirito-kun..."
"Nét mặt đó quả thật là tuyệt đẹp đấy, Titania."
Đột nhiên, một giọng nói vang lên bên trong cái lồng chim.
"Đó là nét mặt của một người đang sắp bật khóc. Ta rất muốn đóng băng nó lại và dùng nó làm vật trang trí."
"Thế thì cứ làm luôn như vậy đi."
Asuna nói và quay mặt về phía giọng nói kia phát ra. Ở phía mép của cái lồng vàng, đoạn hướng ra cái cây khổng lồ gọi là «Cây thần thế giới», có một cánh cửa. Cánh cửa ấy quay về phía một cái cầu thang được chạm khắc trên một cành cây khác nối giữa thân cây và cái lồng. Nó mở ra, để lộ một người cao lớn đang đứng đó.
Mái tóc lượn sóng màu vàng kim rủ xuống từ bên dưới một cái vương miện bạc hình tròn được đội ở trên đỉnh đầu hắn. Kẻ đó mặc một cái áo choàng không tay tao nhã làm bằng lụa màu xanh lá, được tô điểm thêm bởi những nét thêu màu bạc. Hắn cũng có cánh như Asuna, nhưng không trong suốt mà giống như một cặp cánh bướm khổng lồ hơn. Bốn mảnh của đôi cánh ấy có màu sắc chuyển qua lại giữa đen huyền như nhung và xanh lục bảo.
Khuôn mặt hắn mang một vẻ đẹp chỉ có thể là nhân tạo. Vầng trán láng mịn, cái mũi mảnh khảnh, đôi mắt có con ngươi cùng màu sắc và hoa văn với cặp cánh của hắn - hắn quả thực là có ngoại hình tuyệt đẹp. Thế nhưng đôi môi mỏng xoắn lại với vẻ hết sức khinh bỉ và vén lên nở một nụ cười như thể coi thường vạn vật đã phá hỏng hoàn toàn vẻ đẹp đó.
Sword_Art_Online_Vol_03_-_159
Khi vừa nhìn thấy kẻ đó, Asuna quay đi như thể vừa nhìn thấy một thứ hết sức dơ bẩn. Nàng nói với giọng đều đều.
"...Với tư cách là người quản trị hệ thống thì anh muốn làm gì chẳng được. Cứ làm theo ý của mình đi."
"Em lại nói những lời vô tình ấy nữa rồi. Tới giờ ta đã cưỡng ép em điều gì chưa, Titania?"
"Anh vẫn còn nói được như vậy sau khi nhốt tôi ở đây sao? Mà đừng có gọi tôi bằng cái tên kì quặc đó. Oberon, à không, Sugou-san, tên của tôi là Asuna."
Asuna ngẩng đầu lên nhìn hiện thân của Nobuyuki Sugou, «Tinh linh vương Oberon». Nhưng lần này nàng không lảng tránh nhìn đi chỗ khác, mà đáp trả lại cái nhìn của hắn bằng một ánh mắt đầy mạnh mẽ. Xoắn môi lại với vẻ ghê tởm, Oberon nói với giọng buồn buồn.
"Mau tỉnh lại đi. Ở thế giới này, ta là Tinh linh vương Oberon, còn em là Tinh linh hậu Titania. Chúng ta được toàn thể người chơi ghen tị, là chủ nhân của ALfheim, và em sẽ dần mở lòng ra... rồi trở thành bạn đời của ta thôi."
"Anh có chờ bao lâu đi nữa thì đó cũng chỉ là chuyện hão huyền mà thôi. Thứ duy nhất mà tôi sẽ luôn trao cho anh chỉ là sự khinh bỉ và căm thù."
"Ai chà, bướng bỉnh quá đi."
Oberon chậm rãi đưa bàn tay phải lên một bên gương mặt Asuna và bật cười.
"Đúng vậy... mấy ngày gần đây ta cũng cảm thấy thế."
Hắn cố đưa gương mặt Asuna quay sang nhìn mình, nhưng nàng vẫn cứ ngoảnh đi.
"Nếu lại như vậy thì chắc ta dùng biện pháp mạnh để khiến em phục tùng cũng được thôi. Mà có khi dùng cách đó còn vui hơn ấy nhỉ."
Khuôn mặt Asuna bị bàn tay xấu xa của hắn tóm chặt lấy, rồi hắn từ từ đưa những ngón tay bên bàn tay trái tới, chạm vào má nàng rồi lui từ từ dần xuống bờ môi. Cảm giác ghê tởm khiến một cơn run rẩy chạy dọc sống lưng Asuna.
Đôi mắt Asuna tràn đầy sự tởm lợm, nàng nghiến chặt răng và bặm môi lại thành một đường kẻ mảnh. Những ngón tay của Oberon lướt qua lướt lại chỗ môi nàng, rồi chậm rãi lui dọc xuống phía cổ. Khi chúng chạm tới phần ngực, những ngón tay đó nắm chặt lấy dải ruy băng màu đỏ tươi. Vừa tận hưởng sự xấu hổ và nỗi sợ hãi của Asuna, hắn vừa đưa tay nắm lấy đuôi của dải ruy băng và từ từ, từ từ kéo ra...
"Dừng lại ngay!"
Không thể chịu nổi sự động chạm của hắn nữa, Asuna cuối cùng cũng hét lên một tiếng. Nghe thấy giọng nàng, Oberon gừ lên trong cổ họng, nhưng vẫn buông tay ra khỏi dải ruy băng. Hắn ve vẩy mấy ngón tay rồi vừa cười vừa nói.
"Đùa thôi mà. Không phải ta đã nói với em rồi sao? Ta sẽ không cưỡng ép em. Dù sao thì, khi tới đúng thời điểm thì em cũng sẽ phải cầu xin ta thôi. Chỉ là vấn đề thời gian."
"Quá ngu xuẩn, anh thật sự nghĩ rằng chuyện đó sẽ xảy ra sao?"
"Em có chắc là ta 'ngu xuẩn' hay không? Rồi em sẽ sớm chấp nhận tình cảm của ta thôi Titania."
Oberon đặt cả hai bàn tay lên bàn và nghiêng người tới trước đầy vẻ tà dâm. Nở một nụ cười phảng phất, hắn nhìn ra phía bên ngoài lồng chim.
"Em thấy không, hàng chục ngàn người chơi chìm đắm vào nơi đây và tận hưởng trò chơi ở trong thế giới rộng lớn này. Nhưng than ôi, họ đâu có biết gì. Hệ thống Full Dive được phát triển không phải là để dành cho ngành công nghiệp giải trí!"
Trước những lời nói không ngờ ấy, Asuna trở nên câm lặng. Oberon dang rộng hai tay ra như thể đang đứng trước sân khấu.
"Ta không nói đùa đâu! Trò chơi này chỉ là sản phẩm phụ thôi. Giao diện máy của Full Dive, hay nói cách khác là Nerve Gear và Amusphere, có quy mô hạn hẹp, thế nên các tín hiệu điện tử tập trung vai trò của bán cầu xử lí cảm giác trong não lại để tạo ra các tín hiệu cấu thành ảo giác về môi trường. Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu gỡ bỏ bộ giới hạn đó đi?"
Đôi mắt màu xanh lá của Oberon chứa đầy sự tà ác ẩn giấu cũng như sự tham vọng. Asuna chùn bước lại vì sợ hãi theo bản năng.
"Tức là, những chức năng khác của não ngoài việc xử lí cảm giác ra như suy nghĩ, tình cảm và kí ức. Nếu không có bộ giới hạn thì ta hoàn toàn có thể điểu khiển chúng!"
Sự điên rồ của Oberon khiến Asuna không nói được nên lời. Sau khi hít vài hơi, nàng cuối cùng cũng cất giọng lên được.
"Chuyện, chuyện như thế sẽ không bao giờ được cho phép."
"Thế thì ai là cái người 'cho phép' đây? Loại nghiên cứu đó đang được tiến hành ở nhiều quốc gia rồi. Thế nhưng dạng nghiên cứu này lại cần có đối tượng thí nghiệm là con người. Hơn nữa những gì mà con người nghĩ là chỉ có thể được mô tả bằng lời."
Oberon cười lên the thé rồi rời khỏi chỗ cái bàn, hắn điều chỉnh lại tư thế rồi bước đi vòng quanh Asuna.
"Có rất nhiều tiến trình riêng lẻ trong chức năng bậc cao hơn của não, do đó cần phải có đối tượng thử nghiệm với số lượng lớn. Thế nhưng vì đây là việc ghi nhận lại phản ứng của não bộ nên cần phải thử nghiệm đi thử nghiệm lại nhiều lần, và việc thí nghiệm trên con người thì lại bị cấm. Đó chính là lí do tại sao nghiên cứu này lại tiến triển chậm chạp đến vậy. Thế nhưng một ngày nọ, khi xem tin thời sự, ta đã tìm ra một cách có thể tìm được đủ đối tượng thí nghiệm mà mình cần - mười ngàn người!"
Tóc gáy Asuna dựng hết lên. Chẳng còn Oberon nói nàng cũng có thể tưởng tượng được ra điều hắn sắp nói tiếp là gì.
"Kayaba-senpai... Anh ta là một thiên tài, nhưng cũng là một tên đần. Hiển nhiên là anh ta có năng lực đấy, nhưng lại chỉ hài lòng với việc tạo ra một thế giới trong game. Nhưng cho dù vậy thì cũng không ai có thể can thiệp được vào máy chủ SAO của anh ta. Tuy nhiên khi toàn bộ người chơi được giải thoát, ta đã có thể đột nhập vào thế giới đó bằng cách hack vào bên trong qua bộ định tuyến, dễ dàng như vậy đấy."
Làm bộ dáng như thể đang cầm một cái cốc, gã tinh linh vương đưa bàn tay ra và xoay tròn, cứ như thể hắn sắp uống một loại rượu vô hình vậy.
"Mà việc chờ trò chơi được phá đảo đúng là tốn thời gian thật. Tuy rằng không thể tóm được tất cả, nhưng ta cũng đã kiếm được 300 đối tượng thí nghiệm. Ngoài đời thật thì chẳng có cơ sở nào chứa được ngần ấy người cả, nhưng trong thực tế ảo thì lại có thừa chỗ!"
Oberon tiếp tục nói liên hồi về sự ảo tưởng của hắn. Ngay từ đầu Asuna đã ghét cái thói này của hắn rồi.
"Nhờ có 300 người chơi từ máy chủ SAO cũ, nghiên cứu của bọn ta đã có tiến triển rất lớn chỉ trong vòng có hai tháng! Cấy ghép những đối tượng mới vào trong kí ức, những kĩ thuật sai khiến cảm xúc... Công nghệ này đã cơ bản được định hình. Thao túng linh hồn - thật là tuyệt vời!"
"Loại nghiên cứu này... anh nghĩ là cha tôi sẽ cho phép sao?"
"Lão già đó dĩ nhiên là không biết gì rồi. Nghiên cứu này được tiến hành bởi một nhóm nhỏ và bí mật tuyệt đối. Nhưng rồi nó sẽ trở thành một mặt hàng kinh doanh thôi."
"Mặt hàng kinh doanh...?"
"Một công ty của Mĩ đang gần như thèm thuồng chờ ngày nghiên cứu này được hoàn thành. Ta dự định sẽ bán công nghệ đó với giá rất cao. Dù sao thì nó sẽ hoàn toàn thuộc về RECTO, và công ty RECTO sẽ dần dần rơi vào tay ta thôi."
"…"
"Ta sẽ sớm trở thành một thành viên của nhà Yuuki. Đầu tiên, với tư cách là con nuôi, ta sẽ có đủ tiêu chuẩn để làm người thừa kế công ty RECTO. Với tư cách là hôn phu của em thì việc đó lại càng hợp lí hơn. Ta nghĩ nếu chúng ta tập dượt qua ở ngay đây và ngay bây giờ thì cũng phải là ý tệ đâu."
Cảm giác kinh tởm khiến một cơn run rẩy chạy dọc sống lưng Asuna, nàng lắc đầu chậm rãi nhưng đầy cương quyết.
"Tôi tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện đó. Khi tôi trở về thế giới thật, tôi sẽ lôi ngay những việc làm tàn bạo ấy ra ánh sáng."
"Hỡi ôi, em vẫn không hiểu ư. Ta cứ nói ra một cách thoải mái như vậy là vì em sẽ sớm quên sạch mọi chuyện thôi! Những gì còn sót lại là..."
Oberon đột nhiên ngưng lại, hắn cúi đầu xuống và im lặng. Thế rồi hắn vẫy bàn tay trái mở ra một cửa sổ, quay sang đó và ra chỉ thị.
"Tôi đang quay về đây, hãy đợi lệnh."
Cửa sổ biến mất, rồi hắn quay sang Asuna và cười.
"Ta đã cảnh báo em rồi đấy, cái ngày mà em sẽ ngả vào vòng tay ta một cách mù quáng đang tới rất nhanh. Cho dù là em phục tùng ta ngay lúc này, hoặc để ta biến trí não nàng thành sân khấu cho một trong số những thí nghiệm của ta. Thế nên lần sau gặp lại, hãy tỏ ra ngoan ngoãn một chút, Titania."
Sau khi vuốt ve mái tóc của Asuna như thể vuốt ve một con mèo, hắn quay đi. Asuna cúi gằm xuống mà không nhìn Oberon bỏ đi. Trong tâm trí nàng, những lời nói cuối cùng của Oberon và sự kinh hoàng phát ra từ chúng cứ lặp đi lặp lại. Tiếng "Cạch!" của cánh cửa đóng lại vang vọng khắp căn phòng, rồi sau đó sự im lặng lại bao trùm.
Thay xong bộ đồng phục vào, Suguha rời khỏi phòng của câu lạc bộ Kendo. Một luồng gió tươi mới mươn man vuốt ve đôi má cô trong lúc cô dạo bước qua những tòa nhà trong trường với thanh shinai buông lỏng trong tay.
Lúc này là một giờ rưỡi, ngôi trường hết sức yên tĩnh vì tiết năm vừa bắt đầu. Vào khoảng thời gian này, học sinh năm nhất và năm hai đều đang tới lớp, nhưng học sinh năm ba thì lại có thể tự do đến trường hay không tùy ý cho tới khi họ bắt đầu tập trung vào các lớp ôn luyện cho kì thi vào cấp ba. Chỉ có những người đã có giấy mời nhập học như Suguha là thảnh thơi đi dạo xung quanh được.
Suguha có thời gian rảnh rỗi, nhưng những người cùng khóa với cô thì lại thường nói những lời châm chọc mỉa mai mỗi khi họ gặp n hau. Nói chung thì Suguha sẽ không đến trường nếu như không có lí do. Thầy dạy Kendo của cô là một người nghiêm khắc nhưng cũng là một giáo viên rất nhiệt tình và rất quan tâm tới cô học trò yêu quý này. Dù đã có giấy mời nhập học từ một trường danh tiếng nhưng Suguha vẫn tiếp tục tới trường hàng ngày để nhận sự chỉ dạy nghiêm khắc của thầy.
Theo lời thầy thì dạo gần đây, Suguha đã bắt đầu có được tính khôn khéo. Nghe thấy vậy, Suguha đã nghĩ xem nguyên nhân của việc đó là gì. Hẳn là do cô bước vào thế giới ALfheim và rèn luyện trong những trận không chiến mỗi ngày, dù là mới trong một thời gian ngắn.
Tuy thế, thấy cô chưa bao giờ nói rằng nó khiến cô kém đi hay làm cô vất vả hơn gì cả. Và hôm nay, cô thậm chí còn ghi được hai điểm trước người thầy 30 tuổi của mình[1] – một trong những người tập Kendo mạnh nhất cả nước.
Cô không biết tại sao, nhưng gần đây có vẻ như cô đoán định đòn tấn công của đối thủ dễ dàng hơn nhiều. Cứ khi nào cô gặp phải đối thủ mạnh, thần kinh cô lại hoạt động hết sức, thời gian như trôi chậm lại và khiến mọi thứ như trở nên mãnh liệt hơn.
Cô nhớ lại việc mấy ngày trước mình giao đấu với Kazuto. Lúc đó anh ấy đã né được một trong những đòn sở trường của cô, vốn là chiêu mà người ta không thể dễ dàng né được. Thứ phản xạ siêu hạng ấy dường như là do anh ấy đã trải qua nó ở một tốc độ hoàn toàn khác biệt so với cô. Suguha đột nhiên nghĩ rằng phải chăng trải nghiệm khi Full Dive cũng có ảnh hưởng tới cơ thể thật.
Cô cứ suy nghĩ miên man quên hết mọi thứ như vậy trong lúc đi tới chỗ để xe đạp, cho tới khi có ai đó đột nhiên gọi cô từ chỗ bóng râm.
“Lyfa – chan.”
“Ha…”
Suguha nhảy bật tới trước một bước vì giật mình. Một cậu trai đeo kính có dáng người hơi mảnh khảnh xuất hiện trước mặt cô. Cậu ta và Recon có chung đặc điểm là thường xị lông mày xuống khi buồn phiền, nhưng lúc này đây lông mày cậu ta còn nhíu nghiêng một góc còn lớn hơn cả mọi khi. Suguha chống bàn tay phải lên hông, khẽ thở hắt ra và nói.
“Đừng có gọi tớ như vậy ở trường!”
“X – xin lỗi, Suguha – chan.”
“Cái đó…”
Suguha dùng một tay bỏ lớp bọc cái vỏ của thanh shinai ra rồi bước lên trước. Cậu bạn kia nở một nụ cười bất lực và lắc lắc đầu.
“Phải rồi, tớ xin lỗi, Kirigaya – san.”
“Có chuyện gì thế, Nagata – san?”
“Tớ có chuyện muốn nói với cậu, ta đi chỗ nào đó nói chuyện tự nhiên được không?”
“Ở đây là được rồi.”
Nagata Shinichi thể hiện một nét mặt khổ sở và buông thõng vai xuống.
“Dù sao thì, cậu có giấy mời nhập học rồi còn gì, sao cậu vẫn còn đến trường.”
“À, Sugu-, Kirigaya – san, tớ muốn nói chuyện với cậu thôi mà. Tớ đã đợi ở đây từ sáng sớm đấy.”
“Trời ạ! Cậu đúng là rảnh thật đấy.”
Suguha lui lại vài bước và ngồi xuống bên cạnh một cái bồn hoa khá cao.
“Thế cậu muốn nói về chuyện gì nào?”
Nagata Shinichi ngồi xuống và nói trong khi vẫn giữ một khoảng cách nhất định với Suguha.
“Sigurd và mấy người khác muốn đi săn vào chiều mai. Có mấy cái hang ngầm ở dưới mặt nước, nên bọn Salamander hiếm khi xuống dưới đó lắm.”
“Tớ đã bảo rồi, nếu nói về chuyện đi săn thì cứ dùng email là được. Dù sao thì, xin lỗi nhé, thời gian tới tớ không tham gia được đâu.”
“Hơ…hở!? Tại sao?”
“Tớ định đi tới Aarun.”
Ở chính giữa trung tâm của ALfheim là cây thần thế giới vươn lên sừng sững, và ở gần gốc của nó là một thành phố trung lập rộng lớn – Aarun. Sylvain nằm cách khá xa Aarun. Chuyến đi này sẽ kéo dài vài ngày, chủ yếu là do có một số khu vực không thể bay qua được.
Nagata Shinichi sững người ra trong giây lát, rồi ngồi lại gần chỗ Suguha và hỏi.
“Cậu đi cùng với gã Spriggan hôm qua à?”
“À ừ, tớ đã hứa là sẽ dẫn anh ta đi rồi.”
“Cậu… cậu không suy nghĩ bình thường được à! Tớ không biết tại sao cậu lại định đi qua đêm cùng với cái tên kì quặc đó.”
“Sao cậu lại đỏ mặt hả? Đừng có tưởng tượng linh tinh!”
Suguha cầm lấy thanh shinai dí vào ngực cậu ta. Đôi lông mày của Nagata rũ xuống hết cỡ với vẻ đau đớn, rồi cậu ta nhìn Suguha đầy căm phẫn.
“Hồi trước tớ có hỏi là cậu có muốn đi cùng tớ tới Aarun không, nhưng cậu lại từ chối thẳng thừng.”
“Đó là vì dù tớ có đi với cậu bao nhiêu lần đi nữa thì cũng chết cả đám thôi. Dẫu sao thì, lí do của tớ là vậy đấy, nhắn với Sigurd hộ tớ nhé.”
Suguha đứng dậy, nói một câu “Tạm biệt” rồi đi tới chỗ gửi xe đạp. Vẻ mặt đáng thương của Nagata, trông như thể một chú chó vừa bị mắng mỏ rồi đánh cho một trận, khiến cô có chút đau lòng. Thế nhưng dù vậy đi nữa, thì tin đồn đang lan ra khắp trường rồi. Cô không muốn tỏ ra quá gần gũi với cậu ta nữa.
“Mình chỉ đi chỉ đường cho anh chàng đó, có vậy thôi.”
Suguha tự nhủ với bản thân rằng phải kìm nhịp tim mình chậm lại. Thế nhưng khi cô nghĩ đến người có tên Kirito ấy, đôi mắt đen đầy bí ẩn của anh ta khiến cô không tài nào bình tĩnh được.
Mau chóng gỡ khóa của chiếc xe đạp đậu trong góc của bãi gửi xe rộng lớn ra, Suguha sau đó đạp xe đi. Không khí lạnh lẽo của mùa đông lướt qua đôi má cô, nhưng cô chẳng hề để tâm. Đi qua lối cổng sau của trường, cô đi xe dọc xuống một con dốc cẩm ướt mà chẳng hề bóp phanh.
“Bay thật nhanh”, đó là điều mà Suguha đang nghĩ. Cùng bay hết tốc lực với Kirito… chỉ nghĩ về chuyện đó thôi mà cô đã thấy phấn khích rồi.
Suguha về đến nhà lúc gần hai giờ.
Xe đạp của Kazuto không có ở trong sân, hẳn là anh ấy chưa quay về từ chỗ phòng tập.
Dạo gần đây, cơ thể Kazuto có vẻ như đã hồi phục lại được như trước khi xảy ra thảm kịch SAO. Thế nhưng anh ấy vẫn chưa hài lòng vì cảm thấy có sự chênh lệch giữa năng lực vận động của cơ thể ngoài đời thực và trong thực tế ảo.
Chuyện này hoàn toàn có thể hiểu được nếu xét tới việc không thể mô phỏng hoàn toàn năng lực của cơ thể thật để áp dụng cho nhân vật ảo. Ngay cả Suguha cũng hiểu chuyện đó vì cô từng suýt ngã một hai lần gì đó khi nghĩ mình có thể bắt kịp được với tốc độ của bản thân khi dùng kĩ năng «Bay».
Đi từ cổng vào trong nhà, Suguha sau đó vào phòng giặt là và cho bộ quần áo của cô vào trong máy giặt rồi bấm nút ON. Cô đi vào phòng mình, cởi chiếc áo sơ mi kiểu thủy thủ và cái váy màu xám ra rồi treo chúng lên móc trên tường.
Suguha đứng đó, chỉ mặc bộ đồ lót trên người và đặt tay lên ngực. Mặc dù cô đã đạp xe rất nhanh trên đường về nhà, nhưng nhịp tim của cô sẽ sớm trở lại mức bình thường. Tuy vậy, hiện giờ nó vẫn đang ở mức 90 nhịp một phút.
Việc này không phải hoàn toàn là do cô vừa tập Kendo, nhưng Suguha vẫn muốn kiểm chứng lại. Cô hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, thế nhưng những ý nghĩ trong đầu vẫn khiến nhịp tim cô giữ ở mức cao.
Sword_Art_Online_Vol_03_-_171
“Mình đang nghĩ gì thế này, a, không phải là mình muốn đưa anh ta tới Aarun đâu. Nhưng mình đã có anh hai rồi cơ mà… Thật tình, không biết tại sao mình lại suy nghĩ như thế này… Mình đúng là ngốc ngốc ngốc!”
Đi tới kết luận rằng bản thân mình quá ngốc nghếch về chuyện tình cảm, Suguha mặc một cái áo phông rộng và đeo tất vào rồi ngồi xuống giường.
Cô lấy chiếc Amusphere trên giá sách ra, bật nó lên rồi đội lên đầu, và nhắm mắt lại. Sau đó, cô hít một hơi thật sâu và niệm câu thần chú màu nhiệm.
“LINK START!”
Sau khi trải qua các tiến trình kết nối và đưa ý thức của mình nhập vào cơ thể của nữ tinh linh kiếm sĩ Lyfa, cô mở mắt ra tại «Quán Hoa Lan Chuông».
Dĩ nhiên là không có ai ngồi ở phía bên kia bàn cả. Còn một lúc lâu nữa mới tới giờ hẹn, vẫn còn rất nhiều thời gian để chuẩn bị cho cuộc hành trình.
Lyfa rời khỏi quán, ở phía bên ngoài là thành phố Sylvain được bao phủ bởi ánh bình minh tuyệt đẹp. Để thuận tiện cho những người chỉ có thể đăng nhập vào một khoảng thời gian nhất định trong ngày, một ngày ở ALfheim chỉ kéo dài mười sáu tiếng đồng hồ ngoài đời thực. Do đó, thời gian ở đây không tương đồng với thời gian ở thế giới thật. Cửa sổ menu hiển thị giờ thế giới thật ở ngay cạnh giờ của ALfheim để mọi người không quên mất thời gian. Ban đầu thì có hơi rắc rối, nhưng giờ thì Lyfa lại thích như vậy.
Cô đi loanh quanh và tới vài cửa hàng, mua rất nhiều thứ rồi quay lại mà vẫn còn dư một ít thời gian. Khi quay trở lại quán trọ, cô mở cửa đi vào và thấy một bóng người màu đen đang dần hiện hình ở chỗ cái bàn.
Sau khi đăng nhập xong, Kirito chớp chớp mắt vài cái rồi mỉm cười khi nhận ra Lyfa đang đi tới.
“Xin chào, cô tới sớm quá nhỉ.”
“Ừ, tôi tới đây được một lúc rồi. Vừa nãy tôi có đi mua sắm một chút.”
“À, vậy ư… Có vẻ như tôi cũng cần phải chuẩn bị thôi.”
“Tôi cũng mua một ít item thông thường hay dùng rồi, nên anh không cần lo về chuyện đó, nhưng mà…”
Cô xem xét bộ giáp và thanh kiếm trang bị khởi đầu tồi tàn của Kirito.
“Anh sẽ cần bộ trang bị tốt hơn đấy.”
“Tôi cũng nghĩ vậy. Thanh kiếm này đúng là chẳng đáng tin cậy chút nào.”
“Về chuyện tiền nong… anh có tiền không? Nếu không thì tôi có thể cho mượn một ít.”
“À…”
Kirito vẫy bàn tay trái mở cửa sổ menu ra, nhưng vừa nhìn qua nó khuôn mặt anh ta cứng đờ lại.
“Là cái thứ «Yurudo»[2] này ấy hả?”
“Ừ, đúng rồi. Anh không có chút tiền nào à?”
“Kh, không, tôi có… khá nhiều đấy.”
“Thế thì đi tới cửa hiệu bán trang bị thôi.”
“Được rồi.”
Đúng lúc đó, Kirito hoảng hốt đứng dậy, lục lọi tìm thứ gì đó trên người cho tới khi anh ta nhìn vào túi áo ngực.
“Này, Yui, chúng ta đi thôi nào.”
Khuôn mặt của cô bé tiểu tiên tóc đen ló ra khi cô trèo ra khỏi cái túi áo. Cô bé vươn vai ngáp một cái, trông có vẻ như vẫn còn buồn ngủ.
Lyfa đưa Kirito tới cửa hiệu bán trang bị. Tới lúc họ hoàn tất việc mua đồ thì đường phố đã ngập tràn ánh nắng buổi sáng rồi.
Việc tìm giáp trụ cho Kirito rất dễ dàng, bao gồm một cái quần và một cái áo với thuộc tính phòng ngự được tăng cường, cùng với một cái áo khoác bên ngoài. Tuy nhiên Kirito lại tốn rất nhiều thời gian để chọn kiếm, và luôn tỏ vẻ không hài lòng với tất cả những thanh mà anh ta xem qua.
Chủ quán đưa cho Kirito một thanh kiếm, anh ta cầm nó lên thử vài đường rồi lại đưa trả lại và nói “Phải nặng hơn nữa”, và quá trình đó cứ lặp đi lặp lại. Cuối cùng Kirito cũng tìm được một thanh kiếm vừa ý: một thanh cự kiếm cao ngang với anh ta, và mua nó. Lưỡi kiếm thuôn nhọn dần về phía mũi kiếm và có màu đen sáng bóng, từ đó cho thấy sức nặng bất thường của nó. Thanh kiếm này hẳn là trang bị được làm cho tộc Imp hay Gnome, vì chỉ có những chủng tộc cao lớn ấy mới dùng tới loại kiếm này.
Ở trong ALO, lượng sát thương gây ra được quyết định bởi «Sức tấn công của vũ khí» và «Tốc độ vung kiếm». Về phía người chơi, tộc Sylph và Cait Sith thiên về tốc độ hơn và bổ trợ cho lượng sát thương gây ra bằng tốc độ vượt trội của mình. Nhưng những người chơi theo hướng sức mạnh lại có thể dễ dàng trang bị các loại vũ khí có kích cỡ và sức tấn công lớn. Mối tương quan qua lại giữa tốc độ và sức mạnh này tạo nên sự cân bằng giữa các chủng tộc trong game.
Những thành viên của tộc Sylph có kĩ năng đủ cao vẫn có thể trang bị rìu hay búa, nhưng thông số ẩn bất biến của tộc Sylph khiến họ không thể sử dụng chúng hiệu quả được. Spriggan là chủng tộc dùng được nhiều loại vũ khí, nhưng nhìn kiểu gì thì cũng thấy dáng người của Kirito là dạng thiên về tốc độ hơn.
“Loại kiếm đó, anh có sử dụng nó hiệu quả được không?”
Nghe thấy câu hỏi với vẻ kinh ngạc đó của Lyfa, Kirito gật đầu đầy tự tin.
“Không vấn đề gì.”
Vì anh ta đã nói vậy nên Lyfa cũng đành phải đồng ý. Sau khi trả tiền xong, Kirito tra thanh kiếm vào cái bao trên lưng, nhưng do nó quá dài nên mũi kiếm gần như chạm xuống dưới đất.
Trông anh ta lúc này giống như một đứa trẻ đang bắt chước làm hiệp sĩ vậy, nghĩ đến đây Lyfa cố nhịn cười và nói.
“Vậy, giờ việc chuẩn bị đã xong xuôi hết rồi! Bắt đầu từ lúc này, xin nhờ anh giúp đỡ tôi trong thời gian tới.”
Lyfa chìa bàn tay phải của mình ra về phía Kirito. Kirito cười ngượng ngùng và cũng đưa bàn tay phải ra bắt tay Lyfa.
“Tôi cũng vậy, mong được cô giúp đỡ.”
Yui bay ra khỏi túi áo và vỗ vỗ lên bàn tay hai người rồi nói.
“Cùng nhau cố gắng hết sức nhé! Mục tiêu của chúng ta là Cây thần thế giới!”
Vác thanh kiếm to bự ở phía sau lưng cộng thêm Yui ngồi trên vai, Kirito đi theo sau Lyfa tới chỗ một tòa tháp màu xanh lục bảo sáng lấp lánh tuyệt đẹp.
Đây chính là biểu tượng của tộc Sylph, «Ngọn tháp gió». Dù đã nhìn thấy bao nhiêu lần đi nữa, vẻ đẹp của nó vẫn khiến người ta phải sững sờ. Vừa nghĩ vậy, Lyfa quay sang bên nhìn anh chàng người Spriggan đang nhìn tòa tháp với vẻ ghê tởm không giấu nổi. Lyfa cố kìm nén không cười và nói với anh ta.
“Trước khi chúng ta đi, anh có muốn tập phanh lại không?”
“…Không sao đâu. Tôi đã quyết định là từ giờ trở đi sẽ bay một cách an toàn rồi.”
Kirito trả lời với vẻ mặt bất lực.
“Với lại, sao chúng ta lại tới chỗ này vậy? Cô có bận việc gì ở đây sao?”
“Tôi không bận việc gì cả, nhưng mà trước khi bắt đầu một chuyến bay đường dài thì tốt hơn hết là nên bắt đầu ở một nơi cao. Ta có thể tận dụng độ cao đó làm lợi thế.”
“À, tôi hiểu rồi.”
Lyfa đẩy Kirito đang gật gù từ phía sau lưng đi tới trước.
“Đi thôi nào! Tôi muốn vượt qua cánh rừng trước khi trời tối.”
“Tôi không quen địa hình ở đây lắm. Cô chỉ đường được không?”
“Cứ để đó cho tôi!”
Lyfa vỗ lên ngực và quay lại nhìn về phía sâu bên trong ngọn tháp. Lãnh chúa tộc Sylph, Sakuya, là một người chơi nữ mà cô quen biết khá lâu rồi. “Sắp rời khỏi thị trấn một thời gian rồi, mình cũng nên nói với cậu ấy một tiếng”, Lyfa chợt nghĩ vậy. Thế nhưng cột cờ nhô lên từ phía trung tâm tòa tháp lại không treo lá cờ của tộc Sylph. Việc này rất hiếm gặp, nó có nghĩa là hôm nay Sakuya không có ở đây.
“Có gì không ổn sao?”
Kirito nghiêng đầu hòi, nhưng Lyfa lắc đầu và quyết định rằng mình sẽ gửi email báo lại cho Sakuya sau. Họ đi qua cổng trước của Ngọn tháp gió và đi vào phía trong.
Tầng một là một đại sảnh hình tròn rộng lớn với rất nhiều cửa hàng bán đủ loại hàng hóa nằm dọc phía tường bao bên ngoài. Ở trong sảnh có hai cái thang máy vận hành bằng mana nằm ở ngay chính giữa và cứ liên tục nhận những người chơi vào ra tấp nập. Ở ALfheim thì giờ bình minh vừa mới trôi qua, nhưng ngoài đời thực thì trời đang tối dần. Điều này có nghĩa là số lượng người chơi đăng nhập sẽ sớm bắt đầu tăng lên theo từng phút.
Lyfa cầm tay Kirito và đi về hướng thang máy bên phải đang đi xuống.
Đột nhiên, có một vái người chơi đi tới và chắn đường họ. Lyfa suýt thì ngã nhưng cô kịp sải cánh ra và giữ thăng bằng lại.
“Này, như thế hơi nguy hiểm đấy.”
Cô phàn nàn theo phản xạ, nhưng người đàn ông cao lớn chắn trước mặt cô lại là một gương mặt quen thuộc.
Anh ta cao hơn so với chiều cao trung bình của người Sylph, và có gương mặt trông có vẻ cục cằn nhưng vẫn rất đẹp trai – thành quả của sự may mắn khó tin, hoặc là do một khoản đầu tư tiền bạc đáng kể. Toàn thân anh ta được bao bọc bởi bộ trọng giáp màu bạc, còn ở hông đeo một thanh cự kiếm bản rộng. Vầng trán rộng của anh ta được ngăn ra bởi một cái vòng, mái tóc dài màu xanh lục đậm rủ xuống trên vai. Người đàn ông này tên là Sigurd, anh ta là người ở vị trí tiên phong trong party mà Lyfa đã gia nhập trong mấy tuần vừa qua. Cô cũng thấy những thành viên trong party của anh ta đi cùng. Nghĩ rằng Recon có thể cũng ở đây, Lyfa nhìn xung quanh nhưng không thấy mái tóc màu xanh lục ngả vàng bắt mắt của cậu ta đâu.
Lyfa và Sigurd thường cạnh tranh với nhau để có được danh hiệu kiếm sĩ mạnh nhất tộc Sylph. Anh ta cũng là một chính trị gia đầy quyền lực, và là thành viên của bộ máy chính quyền mà Lyfa, do sự hay ngượng ngùng của mình, không tham gia. Mặc dù «Lãnh chúa tộc Sylph» – người chơi được chọn thông qua bầu cử mỗi tháng một lần để đưa ra quyết sách về những việc như điều phối tiền thuế thu từ người chơi chẳng hạn – hiện nay là Sakuya, nhưng Sigurd, vốn có danh tiếng ngang ngửa với Sakuya, cũng nằm trong nhóm những người chơi cực kì năng nổ.
Khoảng thời gian khổng lồ anh ta dùng để chơi game cũng đồng nghĩa với việc lượng trang bị hiếm và sự thành thục khi dùng skill của anh ta vượt xa Lyfa. Nếu đấu một chọi một, Lyfa phải dùng đến toàn bộ kĩ thuật vượt trội của mình thì mới thắng được, và ngay cả vậy đi nữa thì cô vẫn khó có thể vượt qua Sigurd về mặt phòng thủ. Nhưng trong khi đi săn thì anh ta là một đồng đội đáng tin cậy với vai trò tiên phong. Thế nhưng cái giọng điệu và thái độ tự cho mình là đúng của Sigurd khiến cho một người không thích bị ràng buộc như Lyfa rất khó chịu. Vì thế nên dù việc đi săn hiện giờ rất thuận lợi, nhưng cô lại nghĩ rằng đã tới lúc rời khỏi party.
Đứng trước mặt Lyfa, tư thế của Sigurd thể hiện rõ ràng sự ngạo mạn của anh ta. ‘Chuyện này xem ra phiền phức rồi đây’ – Lyfa thầm nghĩ vậy và mở miệng.
“Chào buổi sáng, Sigurd.”
Mặc dù Lyfa nói lời chào với vẻ mặt tươi cười, nhưng Sigurd xem ra không có tâm trạng để đáp lại. Thay vào đó, anh ta chỉ nói với giọng đầy gượng gạo.
“Cô muốn rời khỏi party sao, Lyfa?”
Trong có vẻ như tâm trạng lúc này của Sigurd rất tệ hại; Lyfa vốn định bảo anh ta đây chỉ là một chuyến đi tới Aarun thôi, nhưng vì tình hình hiện giờ có vẻ phiền toái nên cô chỉ gật đầu và nói.
“Ừ, đại khái vậy. Tôi cũng tích cóp được khá nhiều tiền rồi nên thời gian tới định nghỉ ngơi một chút.”
“Cô quá ích kỉ đấy, thế còn những thành viên khác trong party thì sao?”
“Ích kỉ!?”
Câu nói đó gợi lên một kí ức với Lyfa. Sau khi cô đánh bại Sigurd trong một «Duel Event» (sự kiện song đấu) gần đây qua một trận chiến đầy ác liệt, anh ta đã mời cô vào party. Lyfa đã chấp nhận với hai điều kiện: cô chỉ tham gia khi có thể và được quyền rời party nếu muốn. Cụ thể hơn, cô muốn anh ta biết rằng mình không thích bị ràng buộc bởi trách nhiệm.
Sigurd nhíu mày lên và nói tiếp.
“Cô là một thành viên nổi tiếng trong đội của tôi. Nếu cô đột nhiên bỏ đi và gia nhập vào một nhóm khác chẳng phải là bôi tro trát trấu lên mặt tôi sao?”
“…”
Lyfa câm lặng trước cái giọng điệu trịch thượng của anh ta. ‘Vậy ra chuyện là như thế hả’, cô thầm nghĩ.
Cô chợt nhớ lại lời khuyên hiếm hoi nhưng đầy nghiêm túc của Recon sau khi cậu cùng gia nhập vào party Sigurd với cô.
Recon bảo Lyfa nên tránh dính líu quá sâu vào đó. Lí do là vì Sigurd mời cô gia nhập không phải vì sức mạnh của cô, mà chỉ vì muốn tăng danh tiếng party của mình lên mà thôi. Tức là Sigurd muốn chỉ huy kẻ đã đánh bại mình để giữ sự tôn nghiêm của chính anh ta.
Lúc đó Lyfa đã bật cười ‘Sao mà chuyện đó xảy ra được chứ’, nhưng Recon vẫn cố thuyết phục cô.
“ALO là một game MMO rất khó. Do đó, người chơi nữa ở trong đây ít ỏi tới mức những người chơi khác thường có xu hướng thần tượng hóa họ, cho dù là họ có thiếu kĩ năng chiến đấu đi nữa. Đặc biệt là cậu đấy, Lyfa – chan, vì cậu là một cô gái rát dễ thương, nên cậu còn quý hiếm hơn cả mấy loại trang bị huyền thoại mà phần lớn mọi người chơi đều muốn sở hữu ấy. Thực tế thì Sigurd chỉ muốn dùng sự hiện diện của cậu để phô trương và nâng cao địa vị của mình thôi.”
Recon còn nói thêm một mớ chuyện khó hiểu nữa, nhưng Lyfa chỉ ngoảnh lại qua vai đáp cho cậu ta một cái nhìn hờ hững và bắt cậu ta trật tự trước khi cô kịp suy nghĩ nghiêm túc về việc đó. Nhưng cô chẳng hiểu rõ lắm về việc làm một thần tượng là như thế nào. Đối với một game MMORPG có đủ thứ phải nhớ như thế này, Lyfa không muốn phức tạp hóa mọi việc lên, thế nên cô thôi không nghĩ về nó nữa. Cho đến giờ, cô vẫn làm thành viên của party mà không gặp phải vấn đề đáng kể nào, nhưng tới hôm nay…
Nhìn Sigurd đầy vẻ giận dữ đang đứng trước mặt, Lyfa cảm giác như có một sợi dây trói buộc đang bao chặt lấy cô. Lí do chính cô chơi ALO là để thoát khỏi những xiềng xích trói buộc của thực tại, để tận hưởng cảm giác bay lượn đầy tự do trên bầu trời.
Nhưng có lẽ cô đã quá ngây thơ và thiếu hiểu biết. Cho dù mọi người trong thế giới ảo đều có cánh, nhưng việc lãng quên đi trọng lực thì vẫn chỉ là một thứ ảo ảnh mà thôi.
Lyfa/Suguha nhớ lại khi cô bị một đàn anh trong lớp Kendo bắt nạt hồi còn học tiểu học. Mặc dù kẻ đó đã luôn là nhà vô địch kể từ bắt đầu tập Kendo, nhưng anh ta lại không hạ được cô bé Suguha nhỏ tuổi hơn trong một trận đấu. Sau đó anh ta trả thù bằng cách gọi thêm vài gã bạn tới và tấn công Suguha trên đường về… đúng là một hành động đáng xấu hổ. Việc kẻ đó làm cũng giống như thái độ của Sigurd hiện giờ, đầy vẻ giận dữ và tức tối.
Kết quả rồi cũng sẽ như vậy thôi.
Lyfa cúi đầu xuống, trong lòng cô bị bao trùm bởi nỗi tuyệt vọng. Đúng lúc đó, tựa như một cái bóng chẳng ai chú ý tới, Kirito lên tiếng từ phía sau lưng cô.
“Đồng đội không phải là thứ đồ đạc để lợi dụng.”
“Hảả…”
Trong giây lát, Lyfa không hiểu nổi ý nghĩa của câu nói đó. Thế rồi đôi mắt cô mở to ra nhìn Kirito. Âm lượng giọng nói của Sigurd cũng tăng vọt lên.
“Cái gì!?”
Kirito bước lên chắn giữa Lyfa và Sigurd, rồi nhìn thẳng vào mắt Sigurd dù kém anh ta đến cả một cái đầu.
“Tôi nói là anh không nên coi người khác như thể một thanh kiếm hay bộ giáp quan trọng mà mình có thể khóa vào trong ô trang bị được.”
“Cái g… Sao mày dám…”
Trước những lời nói thẳng thắn của Kirito, khuôn mặt của Sigurd đỏ bừng lên. Anh ta lật áo choàng sang rồi đưa tay lên chuôi kiếm.
“Mày không hiểu tình hình đâu, thằng Spriggan dơ dáy kia. Lyfa, cô định đi chung với gã này sao?! Hắn chắc hẳn là một «Kẻ phản bội» lưu lạc tới đây vì bị trục xuất ra khỏi lãnh địa của tộc hắn!” Sigurd làm bộ như thể sắp rút kiếm ra. Khi nghe anh ta nói ra những lời đó, Lyfa cuối cùng cũng hết kiên nhẫn nổi và hét lên.
“ĐỪng có nói những lời thô lỗ ấy với Kirito – kun! Anh ấy là đồng đội mới của tôi!” Gân trán Sigurd nổi vằn lên, anh ta đáp lại với vẻ kinh ngạc đầy tức tối.
“Lyfa, cô định rời bỏ lãnh địa này sao?”
Đôi mắt Lyfa mở to ra trước những lời nói đó.
Nhìn chung thì có thể chia những người chơi trong SAO ra làm hai trường phái.
Loại thứ nhất lấy lãnh địa tộc mình làm căn cứ, kết nhóm với những người chơi cùng chủng tộc, và đóng thuế một phần số tiền mình kiếm được để phát triển các lực lượng của phe mình. Lyfa và Sigurd thuộc dạng này. Loại thứ hai rời bỏ lãnh địa của tộc mình, lấy một thành phố trung lập làm căn cứ, lập party với những người chơi thuộc các chủng tộc khác. Những người chơi thuộc nhóm thứ nhất thường khinh bỉ những ai thuộc nhóm thứ hai. Người chơi thuộc dạng thứ hai thường thiếu quyết tâm, họ bị bỏ rơi và khinh rẻ, hoặc bị trục xuất khỏi lãnh địa tộc mình và bị gọi là «Kẻ phản bội». Trong trường hợp của Lyfa, cái cảm giác là một người Sylph và thuộc về cộng đồng này của cô rất mờ nhạt. Lí do cô vẫn ở lại Sylvain có một nửa là vì vẻ đẹp của thành phố này, nửa còn lại là vì cô ngại di chuyển. Thế nhưng giờ đây, những lời nói của Sigurd đã khiến mong muốn được tự do của cô nhanh chóng trỗi dậy.
“Đúng rồi, chính là như thế. Tôi định rời khỏi đây đấy.”
Lyfa buột miệng nói mà chẳng hề suy nghĩ.
Miệng Sigurd méo xệch lại vì tức giận, hàm răng anh ta cắn chặt vào môi. Đột nhiên Sigurd rút thanh kiếm to bản của mình ra rồi liếc về phía Kirito với vẻ hung dữ.
“Tao đã định buông tha cho mày vì trong mắt tao mày chỉ là loại sâu bọ mạt rệp mà thôi. Nhưng nếu mày là một tên trộm thật thì tốt nhất là đừng có ra vẻ kiêu ngạo. Dám bước vào lãnh địa của tộc khác như vậy thì cho dù tao có đâm chém mày thế nào thì mày cũng chẳng có quyền phàn nàn, phải không?”
Mặc cho lời lẽ và hành vi của Sigurd có mạnh bạo đến tới cỡ nào, thì Kirito cũng chỉ khẽ nhún vai. Quả là một người không biết sợ là gì; thậm chí đến Lyfa cũng phải kinh ngạc. Cô đưa bàn tay lên thanh kiếm đeo bên hông, chuẩn bị sẵn sàng để giao đấu với Sigurd. Bầu không khí xung quanh chợt trở nên vô cùng căng thẳng.
Đúng lúc đó, đồng đội của Sigurd bước lên và thì thầm mấy lời với anh ta.
“Tin xấu rồi đây, Sigurd. Nếu cậu giết một người không có năng lực phản kháng trước mặt đám đông thế này thì…”
Không biết từ lúc nào mà đám đông người xem đã chú ý tới dấu hiệu có phiền phức ở đây và bu lại xung quanh. Nếu đây là một trận đấu đúng thủ tục, hoặc đây đúng là một tên gián điệp người Spriggan thì không sao. Nhưng nếu Sigurd cố tình giao đấu với một du khách không có khả năng đánh trả như Kirito thì đúng là quá mất danh dự.
Sigurd nghiến răng đầy vẻ không cam lòng và nhìn xuống Kirito rồi tra kiếm vào bao.
“Tốt nhất là ta nên tránh đi thôi, Lyfa.”
Bỏ ngoài tai lời nói của Kirito, Sigurd hướng sự chú ý vào Lyfa.
“Sớm muộn gì cô cũng sẽ hối hận… vì đã phản bội tôi.”
“Tôi sẽ còn hối hận hơn nữa nếu tiếp tục ở lại đây.”
“Nếu cô muốn quay lại thì tốt hơn hết là quỳ gối mà trở về đi.”
Nói xong, Sigurd quay đi và bước về phía lối ra của tòa tháp. Hai người đi cùng với anh ta nhìn về phía Lyfa trong giây lát như thể định nói gì đó, nhưng rồi lại thôi và quay người bỏ đi.
Sau khi cả ba người đó đã đi mất, Lyfa hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Kirito và nói.
“Xin lỗi vì đã khiến anh dây vào sự việc kì quặc này…”
“À không, hình như tôi còn đổ thêm dầu vào lửa ấy chứ. Nhưng như vậy với cô có ổn không? Chuyện rời bỏ lãnh địa tộc mình ấy?”
“À.”
Không biết nên nói gì cho phải, Lyfa đẩy Kirito từ phía sau lưng đi về chỗ thang máy. Sau khi chen người đi qua đám đông, họ tới được thang máy, thế rồi Lyfa bấm nút đi lên tầng trên cùng. Từ phía dưới đáy đường thông cho thang máy làm bằng kính mờ, một hòn đá hình cái đĩa đi lên. Một luồng sáng màu xanh lá từ từ bao phủ lấy nó, và khi hai người bước vào thì tảng đá nhanh chóng chạy thẳng lên trên.
Khi thang máy dừng lại, bức tường kính mở ra không chút tiếng động, và ánh sáng màu trắng của mặt trời buổi sáng cùng với một làn gió đầy tươi mới ùa vào trong buồng thang máy.
Lyfa bước ra ngoài và nhanh nhẹn đi tới chỗ đài quan sát trên đỉnh tháp. Trước đây cô đã từng tới nơi này rất nhiều lần rồi, nhưng khung cảnh rộng lớn trải về khắp bốn phương vẫn khiến con tim cô bay vút lên trong niềm hân hoan.
Lãnh địa tộc Sylph nằm ở phía tây nam của ALfheim. Ở phía tây của nó là một thảo nguyên hướng về phía biển xanh lấp lánh vô tận. Phía đông là một cánh rừng sâu vây quanh những ngọn núi phủ đầy cây tử đinh hương, và ở phía xa bên kia những ngọn núi ấy là Cây thần thế giới vươn lên sừng sững giữa bầu trời cao, gắn kết vạn vật dưới cái bóng khổng lồ của nó.
“Oa… đúng là một khung cảnh tuyệt vời…!”
Bước ra khỏi thang máy sau Lyfa, Kirito mở to mắt ra khi nhìn thấy cảnh vật trước mắt.
“Bầu trời trông gần tới độ tưởng như đưa tay ra là chạm tới được ấy nhỉ.”
Nhìn thấy khung cảnh phản chiếu trong mắt Kirito, Lyfa cũng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xanh thẳm, chìa tay lên và nói.
“Phải rồi. So với bầu trời thì mọi vật đều dường như rất nhỏ bé.”
“…”
Có chút ngạc nhiên khi thấy Kirito chợt mỉm cười với mình, Lyfa cũng cười đáp lại và tiếp tục nói.
“Đây đúng là một cơ hội tuyệt vời. Tôi đã luôn có dự định là một ngày nào đó sẽ bay đi từ nơi này. Thế rồi tôi lại thấy sợ khi phải làm việc đó một mình, và không tài nào có đủ quyết tâm.”
“Vậy ư? Nhưng việc này theo một cách nào đó lại trở thành một lời từ biệt không yên ả rồi.”
“Với tình hình như vậy thì tôi cũng chẳng rời khỏi đây trong yên bình được nữa. Tại sao…”
Lyfa nói, có nửa phần trong đó là với chính bản thân cô.
“Tại sao tôi vẫn bị trói buộc dù rằng tôi đã có đôi cánh…”
Câu trả lời cho những lời nói của Lyfa không đến từ Kirito mà là từ cô bé tiểu tiên tên là Yui vừa trèo từ dưới cổ áo rồi ngồi lên vai anh ta.
“Làm người là một việc rất phức tạp mà.”
Yui trả lời với giọng lanh lảnh như chuông; thế rồi cô bé bay sang bên kia vai Kirito và ngồi xuống. Yui đưa bàn tay lên nắm lấy tai Kirito và thì thầm.
“Cái lối cư xử khó hiểu này của con người, và cả sự khao khát đối với những người khác, em không hiểu được cái yếu tố tâm lí ẩn sau những chuyện đó.”
Trong một khoảnh khắc, Lyfa quên mất rằng Yui chỉ là một chương trình, và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô bé.
“Sự khao khát?”
“Em hiểu rằng nỗi thôi thúc được theo đuổi trái tim của người khác là một nguyên tắc hành xử cơ bản của con người. Và chuyện đó có thể coi là điều đã tạo nên em. Nếu chỉ tùy theo ý của bản thân…”
Yui đột nhiên đưa cả hai bàn tay lên ôm lấy khuôn mặt Kirito và hôn một cái “chụt”.
“…Thì em sẽ làm như vậy. Một cách bày tỏ rất đơn giản.”
Nhìn thấy việc cô bé vừa làm, đôi mắt Lyfa mở to ra. Kirito dở khóc dở cười và đưa đầu ngón tay lên ấn vào trán Yui.
“Nhưng thế giới của con người phức tạp hơn thế nhiều. Nếu con mà cứ hành động trực tiếp như vậy thì có thể sẽ bị coi là quấy rối, và con sẽ bị phạt đấy.”
“Phải làm sao cho có vẻ phong cách và đường hoàng, đúng không ạ?”
“…Bố van con đấy, đừng có đi nhớ mấy thứ kì quặc đó.”
Lyfa vô cùng kinh ngạc, cô cứ đứng nhìn Kirito và Yui nói chuyện như vậy cho tới khi mở được miệng ra rồi nói.
“AI đó thật đúng là đáng kinh ngạc. Tất cả «Tiểu tiên cá nhân» đều như vậy à?”
“Cô bé này thì đặc biệt kì lạ đấy.”
Kirito vừa nói vừa nắm lấy cổ áo Yui và đặt cô bé vào lại túi áo ngực.
“Nhưng khao khát trái tim của người khác thì có ổn không?”
Lyfa vừa vặn người qua lại vừa ngẫm nghĩ về những lời Yui vừa nói.
Vậy thì, phải chăng cái cảm giác muốn bay tới bất cứ nơi nào mình muốn ở trong thế giới này, sâu thẳm bên trong nó cũng có nghĩa rằng cô chỉ muốn tìm kiếm một ai đó? Tâm trí Lyfa vô tình lóe lên và hình ảnh gương mặt Kazuto hiện ra, khiến trái tim cô chợt đập một tiếng “thịch”.
Phải chăng đây là lí do cô muốn sử dụng đôi cánh tinh linh, để có thể bay qua những rào cản của thế giới thực và sà vào vòng tay của Kazuto? Đó có thực sự là điều cô muốn không…?
“Mình sẽ không bao giờ có thể…”
Cô quyết định rằng bản thân mình đang suy nghĩ quá nhiều rồi. “Ngay lúc này, mình chỉ đơn giản là muốn bay, có vậy thôi.”
“Cô vừa nói gì à?”
“Không, không có gì. Mau khởi hành thôi.”
Lyfa mỉm cười với Kirito, rồi ngẩng lên nhìn trời. Bầu trời rạng đông sáng rực rỡ, và khi mặt trời màu vàng kim ló dạng, những đám mây tản đi để lộ ra nền trời xanh thẳm trải rộng vô tận. Thời tiết hôm nay hẳn sẽ rất đẹp.
“Sẵn sàng chưa?”
“Rồi.”
Kirito và cả Yui ở trong túi ngực đều gật đầu. Ngay khi Lyfa chuẩn bị cất cánh thì…
“Lyfa – chan!”
Cô khựng lại bởi tiếng gọi phát ra từ người vừa lăn ra khỏi thang máy. Đôi bàn chân Lyfa đang bắt đầu lơ lửng giờ lại hạ xuống nền đài quan sát.
“Ồ, Recon.”
“Xấu tính quá đi… Ít ra cậu cũng phải nói cho tớ biết trước khi đi chứ.”
“Xin lỗi nhé, tớ quên mất.”
Đôi vai Recon xìu xuống, nhưng rồi cậu ta làm ra vẻ mặt nghiêm túc và nói.
“Lyfa – chan, cậu rởi khỏi nhóm thật à?”
“Ừ… nhưng một nửa quyết định đó bắt nguồn từ không khí căng thẳng lúc đó. Còn cậu thì sao?”
“Tớ đã quyết định rồi, tớ nguyện mang thanh kiếm này đi cùng với Lyfa – chan.”
“Thôi khỏi, tớ không thật sự cần nó lắm.”
Recon suýt ngã lăn ra trước câu nói của Lyfa, cánh của cậu ta rũ xuống. Nhưng cậu ta không bỏ cuộc chỉ vì một chuyện như vậy.
“Ban đầu tớ định nói là chúng ta cứ nên đi cùng nhau thôi, nhưng tớ có việc cần phải làm.”
“Sao cơ…?”
“Giờ vẫn chưa có bằng chứng tích cực nào cả, nên tớ muốn điều tra thêm. Tạm thời tớ sẽ ở lại trong party của Sigurd… Kirito – san.”
Recon quay sang Kirito với vẻ mặt nghiêm túc.
“Cậu ấy có thói quen hay đâm đầu vào rắc rối lắm, nên hãy cẩn thận nhé.”
“Ồ, tôi hiểu rồi.”
Kirito có vẻ thích thú với nét mặt của Recon, và gật đầu.
“Với lại tôi cũng muốn nói cho anh biết luôn, cậu ấy là--- Ặc!!”
Recon kêu lên một tiếng vì bị Lyfa dẫm vào chân.
“Đừng có nói mấy chuyện thừa thãi! Chắc là tớ sẽ ở ngoài vùng trung lập một thời gian, nhưng nếu có chuyện gì thì cứ gửi email cho tớ!”
Lyfa nói vội rồi xòe cánh ra và nhẹ nhàng bay lên không trung. Quay lại nhìn gương mặt Recon với vẻ có chút luyến tiếc, Lyfa vẫy bàn tay phải chào tạm biệt.
“Cho dù không có tớ thì cậu vẫn phải luyện tập phi hành chủ động cho đến khi làm được nó một cách hoàn hảo đấy. Và đừng có tới quá gần lãnh địa của tộc Salamander! Tạm biệt nhé!”
“Cẩn thận nhé Lyfa! Tớ sẽ đuổi kịp cậu sau!”
Nhân vật ảo đó hét lên dù rằng cậu ta sẽ sớm gặp lại Lyfa ở trường trong đời thật. Dù vậy, cái cảm xúc mãnh liệt khi chia tay vẫn khiến trong lòng Lyfa tràn đầy tâm trạng, cô chợt trở nên bối rối và ngoảnh mặt đi. Lyfa nhìn về hướng đông bắc rồi duỗi cánh ra thành một góc rộng hơn và bắt đầu liệng.
Kirito mau chóng bắt kịp cô, và hỏi trong khi cố nín cười.
“Cậu ta là một người bạn ở thế giới thực à?”
“À, ừ.”
“Ưmmm.”
“…Thế là sao hả?”
“Không có gì, tôi chỉ nghĩ là chuyện đó rất hay thôi.”
Sau khi Kirito nói xong, cô bé tiểu tiên trốn trong túi ngực anh ta cũng lên tiếng.
“Em biết rất rõ cảm xúc của người đó: anh ta thích chị Lyfa. Thế chị nghĩ gì về anh ta nào?”
“Chị không biết!”
Lyfa hét lớn và tăng tốc để che giấu khuôn mặt đỏ bừng của mình. Mặc dù cô đã quen với cái kiểu bày tỏ thẳng thừng này của Recon, nhưng không hiểu sao khi ở trước mặt Kirito cô lại trở nên rất ngượng nghịu.
Lúc bình tĩnh lại thì Lyfa thấy họ đã ra khỏi thành phố và đang bay phía trên một khu rừng. Cô quay lại nhìn thành phố màu xanh lục bảo đang trôi xa dần và biến mất khỏi tầm mắt.
Nghĩ tới việc rời khỏi Sylvain sau khi đã sống hơn một năm trời trên những con phố ở đó, cảm giác hoài niệm chợt dâng lên trong tim cô, cùng với đó là cơn đau nhói trong lồng ngực. Thế nhưng cái cảm xúc rộn ràng khi được bay tới một thế giới mà cô chưa từng biết tới đã xóa tan cơn đau ấy đi. ‘Tạm biệt nhé’, Lyfa thầm nói với bản thân trước khi quay mặt lại về phía trước.
“…Đi thôi nào! Tôi muốn tới được cái hồ đó trong một nhịp bay!”
Lyfa chỉ về phía cái hồ lấp lánh phía xa, và vỗ cánh nhanh hơn.
Cảm giác lạnh lẽo truyền đến từ những ngón tay của hắn khiến hai tay Asuna run lên, nhưng nàng vẫn cố chịu đựng.
Nằm ở giữa cái lồng chim là một chiếc giường lớn. Oberon nằm dài trên đó, chiếc áo dài màu xanh lục của hắn để hơi chùng. Hắn nắm lấy bàn tay trái của Asuna đang ngồi ngoảnh mặt đi ở bên cạnh và vuốt ve làn da nàng. Hắn tận hưởng cái cảm giác có thể tấn công nàng bất cứ khi nào mình muốn. Một nụ cười giả tạo nở ra trên khuôn mặt hoàn mỹ của hắn.
Oberon vừa mới tới đây một lúc trước, rồi nằm lên giường và bảo Asuna tới ngồi bên cạnh hắn. Asuna không muốn dính dáng gì với kẻ này và đã từ chối, nhưng khi nhìn thấy bàn tay hắn thao tác gì đó, nàng cảm thấy có mối nguy hiểm nào đấy đang nhắm về phía mình.
Cố chịu đựng cảm giác ghê tởm, Asuna làm theo lời hắn – kẻ vốn có thói quen thay đổi thái độ trầm trọng – nhưng nàng sợ rằng sự tự do của mình sẽ càng bị tước đoạt đi nhiều hơn. Tuy nhiên, Oberon lại đang muốn được thấy sự kháng cự của Asuna. Hắn muốn thưởng thức sự căm ghét của nó, rồi sau đó dùng quyền quản trị hệ thống để trói buộc hành động của nàng. Asuna muốn ít ra cũng giữ được sự tự do của bản thân ở trong cái lồng này, từ đó có hi vọng thoát ra bên ngoài được.
Nhưng mọi chuyện đều có giới hạn cả. Nếu hắn mà đụng vào người nàng thì nắm đắm tay phải của Asuna sẽ đập ngay vào mặt hắn. Nhưng Asuna lại không phản ứng; cho dù Oberon có vuốt ve cánh tay nàng bao nhiêu đi nữa thì nàng vẫn cứ ngồi trơ ra như tượng đá. Cảm thấy thất vọng khi không thể khiến Asuna bối rối được, Oberon buông tay ra.
“Ai chà, em đúng là một người phụ nữ bướng bỉnh.”
Hắn nói với vẻ khinh thị. Chỉ nghe giọng của hắn thôi Asuna đã thấy chướng tai rồi, nó cứ như là bản sao hoàn hảo của giọng Sugou ngoài đời thật vậy – lại thêm một lí do nữa khiến nàng thấy ác cảm.
“Dù sao thì cơ thể này cũng chỉ là ảo. Cho dù ta có làm gì thì cũng không để lại vết xước nào đâu. Suốt ngày cứ ở một chỗ thế này em không thấy chán sao? Này, em có muốn vui vẻ một chút không?”
“Hình như anh không hiểu thì phải. Cho dù cơ thể này là máu thịt thực sự hay chỉ là ảo đi nữ thì nó vẫn là ‘thật’, ít ra thì đối với tôi là như vậy.”
“Em định nói là tâm trí sẽ bị vấy bẩn ư?”
Tiếng cười như thể tiếng chim gù phát ra từ cổ họng Oberon.
“Dẫu sao thì, ta cũng sẽ không thả em ra cho tới khi nào ta đảm bảo được vị trí của mình ở RECTO. Do đó em nên sáng suốt hơn một chút và học cách thích nó đi. Hệ thống này thực ra rất uyên thâm đấy, em có hiểu không?”
“Tôi không có hứng thú. Và tôi cũng sẽ không ở đây mãi đâu… anh ấy nhất định sẽ tới cứu tôi.”
“Ế? Ai cơ? Anh ấy? Người hùng Kirito ư?”
Nghe thấy tên người ấy, toàn thân Asuna hơi run lên. Oberon bật cười và ngồi dậy. Có vẻ như hắn cuối cùng cũng tìm ra thứ có thể làm trái tim Asuna tan vỡ… Thế rồi hắn bắt đầu lải nhải.
“Tên thật của cậu ta là Kirigaya Kazuto phải không? Mấy hôm trước ta đã gặp mặt trực tiếp cậu ta đấy.”
“!!”
Nghe thấy vậy, Asuna quay sang nhìn Oberon.
“Ồ, thằng nhóc còm cõi đó thực ra lại là người hùng trong SAO… Nói thật là ta không thể tin nổi chuyện đó! Hay cậu ta là cái loại người mà người ta vẫn gọi là dân cuồng game ấy hả?”
Oberon vô cùng thích thú, vừa ngồi thẳng người lên vừa nói tiếp.
“Ta đã gặp cậu ta rồi… em có đoán được là ở đâu không? Ở trong căn phòng mà cơ thể thực của em đang nằm đấy. Lúc cậu ta ngồi trước cơ thể đang ngủ say của em, ta đã nói với cậu ta rằng chúng ta sắp cưới nhau trong tuần này. Khuôn mặt cậu ta khi nghe thấy điều đó đúng là tuyệt tác! Cứ như một con chó bị lấy mất khúc xương vậy, vẻ mặt cậu ta vô vọng không cam chịu nổi. Lúc đó ta có cảm giác như sắp phá lên cười một cách hả hê vậy!”
Toàn thân Oberon rung lên, tiếng cười kì quái của hắn vang vọng trong không khí.
“Vậy là em thực sự nghĩ rằng thằng nhóc đó sẽ tới cứu em sao? Chúng ta có thể đặt cược xem. Ta thì không nghĩ là cậu ta có đủ can đảm để cầm Nerve Gear lên thêm một lần nữa đâu! Khả năng cậu ta biết được là em đang ở trong trò chơi này là rất nhỏ nhoi. Ồ phải rồi, ta sẽ gửi thiệp cưới cho cậu ta. Cậu ta sẽ đến để xem em trông như thế nào khi mặc váy cưới. Ta nghĩ là sự mâu thuẫn tới mức độ đó sẽ dẫn tới sự hủy diệt… của người hùng!”
Asuna lại cúi đầu xuống, từ từ quay lưng lại phía Oberon và nhìn vào tấm gương lớn treo bên cạnh chiếc giường. Đôi vai nàng thõng xuống một cách yếu ớt, đôi bàn tay nắm chặt lấy tấm đệm.
Thấy Asuna như vậy, Oberon cảm thấy rất thỏa mãn. Asuna nhìn qua gương và thấy hắn đứng dậy rồi ra khỏi giường.
“Lúc đó camera giám sát lại bị tắt, nên tiếc là ta không chụp lại được vẻ mặt của cậu ta khi đó. Nếu không thì ta đã mang bức hình đó tới đây rồi. Lần sau ta sẽ thử chụp khi có cơ hội. Giờ thì chúng ta phải chia tay tại đây thôi, Titania. Mặc dù sẽ hơi cô đơn một chút, nhưng em hãy cố chịu đựng cho tới ngày kia nhé.”
Oberon cười lên một tiếng cuối cùng, sau đó quay người đi và bước về phía cửa, vạt áo thụng của hắn lắc lư qua lại.
Ở trong gương, bóng dáng Oberon lùi xa dần, nhưng trong trái tim Asuna, những giọt nước mắt vui mừng và phấn khởi lại đang trào ra.
Kirito – kun! Kirito – kun vẫn còn sống và khỏe mạnh.
Kể từ khi bị giam cầm ở đây, đó là nỗi bận tâm lớn nhất của Asuna. Có thể là chỉ có mình nàng bị đưa tới đây, còn anh ấy thì đã biến mất, ý thức của anh ấy đã bị hủy diệt rồi cũng nên. Cho dù nàng có phủ nhận điều đó đến thế nào đi chăng nữa, thì những suy nghĩ đó vẫn cứ như một thứ chất độc cứ mãi ri rỉ trong tâm trí nàng.
Thế nhưng giờ đây, lời nói của Oberon đã xóa tan đi nỗi lo âu ấy.
Thật tình, kẻ đó nghĩ hắn rất thông minh, nhưng thực ra hắn chỉ là một tên ngu ngốc. Trước giờ vẫn luôn như vậy. Dường như hắn không thể thôi lên giọng coi thường người khác được. Mặc dù hắn luôn ra vẻ đạo đức giả trước mặt bố mẹ Asuna, nhưng với Asuna và anh trai cô thì họ đã quen với cái giọng điệu cay độc khi nói về người khác của Sugou.
Điều tương tự cũng đúng với tình cảnh hiện giờ. Nếu hắn thật sự muốn làm tan nát trái tim Asuna thì đáng ra hắn không nên nói cho nàng biết về Kirito đang ở thế giới thực, mà nên nói là Kirito đã chết rồi.
‘Kirito vẫn còn sống khỏe mạnh ngoài đời thật.’
Asuna tự nói đi nói lại điều đó với bản thân mình. Cứ mỗi lần nàng nhắc lại nó, ánh sáng trong trái tim nàng lại trở nên mạnh mẽ và vững vàng hơn.
Nếu anh ấy còn sống thì nhất định sẽ không chịu ngồi yên đâu. Kirito sẽ tìm ra thế giới này, và nhất định sẽ tới. Vì thế, nàng không thể cứ chỉ là một tù nhân được. Nàng phải tìm cách làm gì đó và hành động quyết đoán.
Asuna tiếp tục làm ra vẻ buồn bã. Qua gương, nàng có thể nhìn thấy Oberon đã đi tới chỗ cửa và quay lại nhìn để kiểm tra mình.
Trên cánh cửa có một tấm kim loại nhỏ với mười hai nút bấm nằm san sát nhau trên đó. Chỉ cần nhập đúng mã số là cánh cửa sẽ mở ra.
Không rõ tại sao Oberon lại vẫn dùng cái thứ phiền phức đó thay vì việc dùng đặc quyền của quản trị viên và mở cửa ra một cách trực tiếp. Hiển nhiên là hắn cũng có khiếu thẩm mĩ của riêng mình và không muốn mang những thứ liên quan tới hệ thống vào đây. Hắn chỉ muốn làm tinh linh vương, giam cầm tinh linh hậu ở đây và hành hạ nàng mà thôi.
Đúng là một màn kịch ngu ngốc.
Oberon đưa tay lên và bấm trên tấm kim loại. Từ vị trí mà hắn đang đứng thì Asuna không thể nhìn rõ được hành động của hắn do hiệu ứng khoảng cách của hệ thống. Do đó, nàng không thể nhìn ra được là hắn bấm nút nào. Oberon hẳn là đã tính tới chuyện này, và cho rằng một nhà tù với ổ khóa như vậy là rất an toàn.
Điều này là đúng, nếu nhìn từ góc độ của Oberon.
Hắn dùng Nerve Gear để kết nối với thế giới ảo, nhưng thời gian hắn ở trong đây là có hạn. Vì thế có nhiều thứ mà hắn không hiểu. Ví dụ như, gương ở trong thực tại ảo không tuân theo quy luật quang học.
Asuna giả vờ khóc, và căng mắt nhìn sát vào gương. Ở trên đó là hình ảnh phản chiếu hoàn hảo của Oberon với độ chi tiết cực cao. Ở thế giới thực thì cho dù dí sát mắt vào gương tới cỡ nào đi nữa thì ta cũng không thể nhìn thấy những vật thể ở xa được. Nhưng ở đây gương chỉ là một màn hình có độ phân giải cực cao, và do đó không chịu tác dụng của hiệu ứng khoảng cách. Vì thế đến cả những cử động ngón tay của Oberon cũng có thể được nhìn thấy rõ ràng.
Đây là ý tưởng mà Asuna đã nghĩ ra từ lâu. Tuy nhiên, khi Oberon rời khỏi đây, nàng lại không có cơ hội để đứng gần gương. Nhưng ngay lúc này đây, Asuna đã có thể tận dụng được cơ hội này.
… 8… 11… 3… 2… 9
Asuna nhìn sát vào những ngón tay trắng nõn của Oberon đang nhập mã số, và nhanh chóng ghi nhớ nó lại. Cánh cửa mở ra, và khi Oberon đã đi ra ngoài, nó lại đóng sầm lại. Đôi cánh màu ngọc thạch của hắn khẽ đu đưa khi hắn đi xuôi theo con đường ở trên cây, rồi dần dần khuất bóng.
Asuna đứng nguyên tại chỗ và nhìn chằm chằm xuống sàn nhà kẻ carô của cái lồng.
Đến giờ nàng mới thu thập được những thông tin sau.
Nơi đây là ở trong thế giới của một game VRMMO tương tự như SAO có tên gọi là là ALfheim Online. Trò chơi đã được vận hành chính thức và thu hút được một lượng lớn người chơi. Oberon/Sugou dùng máy chủ của ALO để giam giữ khoảng 300 người chơi SAO thông qua «Giam cầm trí não» và dùng họ làm đối tượng để thực hiện thí nghiệm bất hợp pháp trên con người. Toàn bộ sự việc là như vậy.
Khi nàng hỏi rằng sao hắn lại khởi động một thí nghiệm nguy hiểm và bất hợp pháp như vậy trong một trò chơi đại chúng, Sugou đã nói với vẻ than vãn.
“Em có biết phải tốn bao nhiêu tiền để vận hành hệ thống này không? Chỉ một server này thôi đã tốn đến mười triệu yên![3] Làm thế này thì công ty kiếm được lợi nhuận, còn ta thì có thể thực hiện thí nghiệm của mình – nhất cử lưỡng tiện.”
Vậy ra vấn đề chỉ là về tiền bạc, như vậy lại tiện cho Asuna. Nếu như đây là một môi trường hoàn toàn đóng kín thì nàng chẳng thể làm được gì cả., Nhưng vì thế giới này có kết nối với thế giới thực nên vẫn còn có hi vọng.
Một ngày trong game trôi qua nhanh hơn so với ngoài đời thực, Asuna từng nghe Oberon nói vậy. Tính toán chính xác ra thì rất khó khăn, nhưng Oberon lại vô tình giải quyết việc đó hộ nàng.
Thường thì mọi ngày hắn đều tới đây. Khi đã giải quyết xong công việc, hắn dùng một hệ thống đầu cuối ở ngay trong công ty để vào được đây. Asuna biết là hắn có xu hướng bám sát theo lịch trình thường nhật mà hắn đã quen, nên cô nghĩ lịch trình đó sẽ không mấy khi thay đổi. Do đó, thời điểm tốt nhất để hành động là khi hắn đã về nhà để ngủ.
Dĩ nhiên, ngoài hắn ra thì còn có những người khác tham gia vào kế hoạch này. Tuy nhiên, do đây vốn là một trái pháp luật nên khó có khả năng toàn bộ các bên liên quan tới ALO đều dính vào việc này. Có lẽ chỉ có một vài người trực tiếp dưới quyền của Sugou mà thôi. Ngay cả vậy đi nữa, thì cũng không có khả năng là tình hình bên trong ALO luôn được giám sát, vì đã là người làm công ăn lương thì chẳng ai lại muốn phải làm việc cả đêm cả.
Để trốn thoát khỏi cái lồng này thì Asuna phải tìm cách tránh được tầm mắt của chúng và tìm được thiết bị đầu cuối ở đâu đó trong hệ thống. Một khi đã truy cập vào được đó, nàng có thể sẽ đăng xuất được, nếu không thì cũng có thể gửi tin nhắn ra ngoài. Asuna nằm lên giường, úp mặt vào gối và chờ đợi thời gian trôi đi.