Tá Áo Học Sinh

Chương 12

Y Lam rót cho cô một cốc nước, cô uống liền mấy ngụm, ngả xuống giường, mắt nhắm lại, cô ấy không ngủ, đại não của cô vẫn đang phản ứng, đang vận chuyển một cách nhanh chóng, dần dần tiêu hóa và tiếp nhận một hiện thực tàn khốc.

Cái đầu của Lâm Điểm Nhi ngó vào trong phòng bệnh, vẫy tay với Y Lam, ra hiệu cho cô ra ngoài.

Y Lam bước ra ngoài, Lâm Điểm chi nói: " Chị Y lam, đài truyền hình nhờ em nói với chị, cuộc thi của tỉnh sẽ tổ chức vào ngày 29 tháng 8, trước khi khai giảng hai ngày."

“Chị không đi đâu." Y Lam nhìn vào bên trong, nói. "Mẹ chị như thế, chị chẳng thể đi đâu được."

"Giải nhất được ba vạn tệ tiền thưởng." Minh Minh nói.

Mắt Y lam vụt sáng, nhưng liền tối lại ngay.

“Không kịp đâu " Y Lam nhìn vào bên trong, nói: "Bác sĩ nói, trong vài ngày tới, cần phải nộp mười vạn;"

Minh Minh than thở: "Lẽ ra có thể đến lớp để huy động quyên góp, nhưng bây giờ lại đang nghỉ hè."

"Chị đừng sốt ruột quá." Lâm Điểm Nhi nói hết sức già dặn, "Để em nghĩ cách."

Sau khi Lâm Điểm Nhi và Minh Minh ra về, Y Lam quay trở vào phòng bệnh, đến bên giường. Cô Chương nghe thấy tiếng bước chân của Y Lam, bỗng mở mắt, lấy một phong bì dưới giường, nói: "Con hãy đi giúp mẹ trả lại cho người ta một nghìn tệ, mẹ sẽ đưa cho con địa chỉ."

“Sao vậy mẹ? " Y Lam hỏi.

“Anh ta lẽ ra chỉ phải đưa một nghìn tệ, nhưng lại đưa những hai nghìn tệ." Cô Chương nói, "Con mau đi trả lại cho anh ta, và nói với anh ta, mẹ không cần số tiền này, làm như vậy là không tôn trọng người khác!"

Sự phẫn nộ của cô Chương khiến Y lam thật không biết xử trí ra sao nữa. Cô rất muốn nói cho cô Chương biết rằng, Đơn Lập Vĩ vốn không hề biết cô ấy bị mắc bệnh gì, cho nên anh ta làm như vậy không phải vì cái gọi là "đồng tình". Mặc dù Y Lam cũng không biết vì sao Đơn Lập Vĩ lại đưa thêm một nghìn tệ, nhưng cũng nghĩ rằng, cô ấy chẳng đáng phải kích động như vậy.

“Nếu con không muốn đi thì mẹ đi!" Cô Chương ngồi dậy, nói: "Tôi vẫn chưa chết, vẫn có thể đi được."

“Thôi để con đi! " Y Lam đón lấy phong bì từ tay cô Chương, ép cô ấy phải ngồi lại vào giường.

Mặc dù đã là lúc chiều tà, nhưng ông trời vẫn muốn tỏ rõ uy lực của mình, vẫn cứ điên cuồng thổi làn hơi nóng xuống chốn nhân gian; xe ô tô bus có điều hòa thì phải mất hai tệ, nên Y Lam chỉ có thể ngồi xe không có điều hòa (1) . Chuyển xe mất ba lần thì mới tới được địa chỉ ghi trên tấm danh thiếp. Đây là khu biệt thự cao cấp, Y Lam phải nói rõ tên Đơn Lập Vĩ và số nhà thì bảo vệ mới cho cô vào. Từ đằng xa, Y Lam đã nhìn thấy ngay tòa biệt thự người bảo vệ chỉ cho cô. Khoảng sân rất rộng, có một cây hoa quế thật to, giống y như cây trước cổng nhà bà điên ở thị trấn Thanh Mộc Hà. Những chuyện cũ bỗng chốc ùa về, khiến trái tim Y Lam đau nhói, cô đứng nguyên tại đó một lúc lâu, bất động.

Đến tận khi nghe thấy tiếng trẻ em khóc thét lên, Y Lam mới như chợt tỉnh giấc mộng, vội đi về hướng tòa biệt thự. Tiếng trẻ em khóc xuất phát từ biệt thự của Đơn Lập Vĩ, Y Lam gõ cửa, chẳng có ai trả lời, nhưng đứa trẻ khóc ngày càng dữ dội hơn, Y Lam nhìn qua cửa sổ vào trong, liền nhìn thấy một đứa trẻ ngồi dưới sân nhà, giữa phòng khách gào khóc rất to. Đứa trẻ chỉ chắc khoảng 5, 6 tuổi, đủ các loại đồ chơi vứt lăn lốc khắp sàn nhà.

"Bé ơi! " Y Lam gọi nó: "Sao em khóc vậy?"

Thằng bé giơ tay lên, vừa khóc vừa nói: "Đau, máu!"

Y Lam nhìn thấy ngón tay nó đang chảy máu, chắc là khi đang chơi đồ chơi, không cẩn thận nên bị cứa vào.

“Em đừng sợ!" Y Lam vội vàng an ủi cậu bé, nói: " Nam nhi thì phải dũng cảm chứ, thế người nhà em đâu?"

“Cô giúp việc nấu cá, không có hành, cô ấy ra chợ mua hành rồi, chỉ ba phút là sẽ về, dặn em tự ngồi chơi một mình."

"Thế à." Y Lam nói với đứa bé: " Em lấy một tờ giấy chùi miệng lại đây, chị sẽ lau tay cho em."

Cậu bé đưa tờ giấy qua cửa sổ cho Y lam và giơ tay ra. Y Lam nhìn một lát, vẫn may, vế thương khá nông, máu cũng không chảy ra nữa, Y Lam cũng thấy yên tâm, cô nói với cậu bé: "Không sao đâu, sẽ hết đau ngay thôi."

“Chị tìm ai vậy?" Đứa bé nhìn Y Lam bằng ánh mắt hiếu kỳ.

“Đơn Lập Vĩ." Y Lam nói, "Chú ấy cư ngụ ở đây có phải không?"

“Đấy là bố em, nhưng em không thể mở cửa cho chị được." Cậu bé nhanh nhẹn nói, "Vì em không biết chị là người tốt hay là kẻ xấu."

Y Lam bị cậu bé làm cho bật cười. Đúng lúc đó, một người phụ nữ trung tuổi bước vội vã vào trong sân, tay xách một ít thức ăn, nhìn thấy Y Lam liền cao giọng hỏi: "Cô tìm ai đấy?"

“Cháu tìm chú Đơn." Y Lam nói, " Cháu là con gái của cô giáo Chương."

"Vậy à, mời vào, mời vào!" Người phụ nữ mở cửa và nói, "Nghe nói cô giáo Chương bị ốm, không đến dạy được, Đinh Đinh buồn lắm,"

“Cô giáo Chương đâu ạ? "Cửa vừa mở ra, Đinh Đinh đã len đến bên cạnh Y Lam hỏi: "Cô giáo Chương bảo chị đến đây phải không ạ?"

"Cô giáo Chương tạm thời chưa thể đến được." Y Lam xoa đầu cậu bé, nói: "Sau này chị sẽ dạy đàn cho em, em có đồng ý không nào?"

Đứa bé nhìn Y Lam một lát, đôi mắt tinh nghịch chớp chớp, có vẻ như đang suy nghĩ xem nên đồng ý hay là không. Y Lam mỉm cười, kéo nó vào nhà vệ sinh, rửa tay cho nó, sau đó bảo người phụ nữ đó tìm băng dán vết thương băng cho Đinh Đinh, Đinh Đinh ngây người nhìn từng động tác của Y Lam, rồi nói thầm bên tai Y lam, "Chị à, ngón tay chị đẹp thật đấy, ngón tay em chẳng ra sao cả, không thể học nổi đàn, nhưng bố em cứ bắt em học."

Nói xong, huơ huơ mười ngón tay tròn mũm mĩm trước mặt Y Lam.

Y Lam di di tay vào mũi cậu bé, nó liền cười ngặt nghẽo.

Người phụ nữ trung niên vừa cười vừa đi đến bên Y Lam, nói với cô: "Tôi đã gọi điện thoại cho ông Đơn rồi, ông ấy bảo cô đợi ông ấy một lát, ông sẽ về ngay."

"Vâng?" Y Lam nói.

Trong lúc chờ Đon Lập Vĩ trở về. Y Lam dắt tay Đinh Đinh đến chơi đàn, cô muốn xem trình độ của cậu bé ra sao, để còn chuẩn bị tốt cho buổi dạy hôm sau. Đinh Đinh đã chơi hoàn tất được một bài, có thể nhận thấy rằng, Đinh Đinh là một đứa trẻ thông minh lanh lợi, và cô Chương cũng rất kiên nhẫn dạy dỗ. Bản nhạc mà Đinh Đinh đánh chính là bài hát dân ca mà cô ấy yêu thích nhất, không biết tên là gì, chỉ thấp thoáng nhớ lời ca của hai câu: Bao nhiêu chuyện cũ bay trôi theo gió, bao nhiêu ân oán cũng tan dần theo gió, hai thế giới, biết bao điều mê hoặc ...

Hồi đó, khi Y Lam vừa mới về nhà cô Chương ở, cô ấy thường chơi bản nhạc này, đôi lúc còn thoáng hát theo, như thể đang hoài niệm điều gì đó. về sau, không thấy cô ấy đàn hát gì nữa, cũng không cho phép Y Lam đánh cái thứ gọi là "linh tinh lộn xộn " ấy nữa, thật không ngờ cô lại dạy cho đứa bé sáu tuổi bản nhạc này.

Cậu bé hiếu động nên hay nóng, mặc dù trong phòng đã bật máy điều hòa, nhưng trên mặt Đinh Đinh vẫn đầy mồ hôi. Y Lam lấy một tờ giấy ăn, tỉ mỉ lau mồ hôi cho Đinh Đinh. Đinh Đinh bỗng dừng lại và hỏi cô:

“Em đánh có hay không hả chị?"

“Đánh hay lắm. " Y Lam nói.

“Nhưng, em không nhớ hết phần sau đâu. mà ngón tay em đau lắm, chị đánh tiếp hộ em nhé?"

“Được." Y Lam nói.

Bản nhạc vừa đánh xong, đằng sau có tiếng vỗ tay. Y Lam quay đầu lại nhìn, không ngờ đó là Đơn Lập Vĩ, không biết Đơn Lập Vĩ đã về nhà từ lúc nào.

"Bố." Đinh Đinh nhảy đến, đu cả người lên Lập Vĩ, không chịu xuống. Cậu nũng nịu: "Tay con bị đứt, chị Y Lam đã băng lại cho con đấy."

“Chú Đơn." Y lam cũng đứng dậy.

“Thế còn chưa cảm ơn chị đi à?" Anh cố gắng lắm mới đặt được Đinh Đinh xuống, đưa cho Y Lam một lon nước ngọt, nói: "Chị La bận làm cơm, nên quên cả mời cháu nước."

“Cháu cảm ơn." Y Lam thực sự cũng cảm thấy khát, đón lấy là uống một hơi hết sạch. sau đó, cô rút ra một nghìn tệ, đặt trên bàn uống nước, nói với anh: "Mẹ cháu bảo cháu trả lại tiền cho chú, mẹ nói, chú đã đưa thừa."

“Không cần phải để ý đến thế đâu." Đơn Lập Vĩ nói, "Tôi đến bệnh viện thăm cô giáo, cũng chẳng biết mua gì, cho nên .."

“Nhưng mẹ cháu lại rất để ý." Y Lam nói," Xin chú đừng làm cháu khó xử."

“Vậy cũng được." Đơn Lập Vĩ bất lực nói, "Cháu ở lại đây dùng cơm nhé?"

“Cháu phải đi ạ, mẹ cháu ở bệnh viện một mình, cháu không yên tâm."

"Bao giờ chị lại đến nữa?" Đinh Đinh chen vào.

"Thứ tư." Y Lam cúi người nói với cậu, "Sau này chị sẽ thường xuyên đến."

"Yeah!" Đinh Đinh nhảy cẫng lên.

Y Lam vuốt ve đầu cậu, tạm biệt hai bố con họ. Khi chưa đi ra khỏi khu đó, bỗng nghe tiếng còi xe từ phía sau, quay người lại nhìn, thấy Đơn Lập Vĩ, anh đang ra hiệu cho Y Lam lên xe.

“Không cần đâu ạ” Y Lam xua tay, nói: “Từ đây đến trạm xe bus gần lắm.”

“Nào, lên xe đi! Tôi đưa cháu về.” Giọng của anh nghe rất nhẹ nhàng, nhưng không dễ từ chối.

Y Lam nghĩ một lát, rồi kéo cửa xe, ngoan ngoãn ngồi lên xe.

Xe bắt đầu chuyển bánh, anh hỏi: “Cháu bao nhiêu tuổi rồi?”

“Dạ, sắp 17 rồi ạ.” Y Lam nói.

“Cháu nhảy đẹp lắm.” Anh nói, “Hôm qua tôi vô tình xem chương trình trên tivi, cháu thật xứng đáng dành giải nhất.”

Mặt Y Lam bỗng đỏ lựng.

“Đinh đinh nghịch lắm.” Anh nói, “Mẹ cháu rất kiên nhẫn.”

“Cháu cũng sẽ làm như vậy.” Y Lam nói.

Anh bỗng bật cười: “Cháu cũng không phải có áp lực gì đâu, tôi chẳng yêu cầu Đinh Đinh thi thố gì cả, tôi bắt nó học đàn để nó trầm tĩnh một chút.”

Y Lam bỗng nhớ đến hồi xưa, khi cô Chương đưa cô về nhà, khi lần đầu tiên bảo Y Lam ngồi trước chiếc đàn, cô ấy nói: “Con trầm tĩnh quá, đàn có thể làm cho tấm lòng con được cởi mở hơn.”. Thực ra, cô ấy đã nói đúng, bây giờ nghĩ lại, Y Lam cần phải cảm ơn cô ấy, chính cô ấy đã làm cho cô được giải phóng trong âm nhạc và vũ đạo. Những sự chua xót và đau khổ và hổ thẹn trong quá trình trưởng thành mới có thể bay theo mây khói được.

Trời đất của ngày hè chính là khuôn mặt của trẻ em, chẳng ngờ, khi hai người đang nói chuyện, cơn mưa từ trên trời ập xuống, sấm rền vang, gần như không còn nhìn rõ được đường đi. Anh ta dừng xe vào khoảng trống bên đường, nói: “Chúng ta đợi một lát rồi đi.”

“Cảm ơn chú đã tiễn cháu.” Y Lam chân thành nói. Nếu không nhờ có anh ta, lúc này chắc vẫn chưa kịp lên xe bus, hơn nữa chắc chắn sẽ bị một trận mưa bất ngờ ập xuống này giội cho ướt như chuột lột.

Anh ta nhìn Y Lam, mỉm cười, trong ánh mắt thể hiện sự thương cảm.

Y Lam quay đầu nhìn cơn mưa bên ngoài cửa xe.

Trong đời người, có rất nhiều thứ đến một cách bất ngờ như vậy đấy.

Giải nhất, một vạn tệ, nụ cười rạng rỡ trên bục giảng, bệnh tình của cô Chương, lời mời không được thực hiện tại quán cà phê, bó hoa hồng đầu tiên và cả cơn mưa đến thật bất ngờ. Những điều mình thích thì đón nhận. Những điều không thể né tránh thì sẽ lãng quên. Nhưng cần phải đối diện như thế nào với những sự việc đang diễn ra đây?

Những điều rủi ro liệu có đi qua hay không, và lúc nào mới là điểm kết thúc, cô thiếu nữ Y Lam ngồi trong chiếc xe hào nhoáng của Đơn Lập Vĩ nhìn cơn mưa xối xả và chìm vào suy nghĩ.
Bình Luận (0)
Comment