Tá Áo Học Sinh

Chương 9

Anh và cô vốn là người của hai thế giới. Cô đã từng ngây thơ hoang tưởng rằng giữa họ sẽ có điểm chung gì đó.

Như là giận dỗi, khi xuống xe, Y Lam cố tình nghiêng người bước đi, nhưng khi đến cửa xe, cô mới phát hiện ra không biết đôi đó đã xuống từ lúc nào rồi, vị trí họ đứng đã trống, thần kinh đã bớt căng thẳng nhưng lạ thay trái tim như thiếu mất một mảnh.

Với trái tim rạn vỡ, cô trở về nhà, không ngờ lại nhìn thấy một bóng dáng thân quen. Y Lam đứng lại, định thần và nhìn kỹ, quả đúng là cô giáo. Cô ấy xách một chiếc túi to chạy đến và ôm chầm lấy Y Lam, xoay mấy vòng, nói bằng giọng đầy yêu thương: “Tiểu Tam Nhi, em càng lớn càng trở nên xinh đẹp.”

Đó là cô giáo Tần.

“Sao cô lại đến đây ạ? Mà cô cũng chẳng báo trước một câu!” Y Lam phấn khởi hỏi.

“Đợt nghỉ hè cô vào thành phố học bồi dưỡng, cô đến đây tối qua, cô gọi điện mãi mà không được, đành phải đến tận nơi xem thế nào.”

“Cô ấy phải vào viện rồi.”

“Thế sao?” Cô giáo Tần vội hỏi, “Bệnh viện gì vậy, có nguy hiểm không, cô sẽ đi cùng em đến bệnh viện thăm chị ấy.”

“Không nguy hiểm gì đâu ạ. Cô ấy mệt quá thôi ạ.” Y Lam nói, “Trời nóng nực thế này mà dạy nhiều học sinh quá, cứ đi khắp thành phố, trúng nắng. Thường ngày lại không chú ý đến sức khỏe, nên giờ bị ngã bệnh.”

Vừa bước vào cửa, Y Lam mời cô giáo Tần ngồi và rót nước cho cô. Cô giáo Tần không ngồi, mà lấy tay ấn vào mặt Y Lam, nhẹ nhàng hỏi: “Thế em thì thế nào?”

Y Lam nhìn cô giáo mỉm cười, rồi ngồi xuống, dựa đầu vào ngực cô: “Báo cho em một tin vui.” Cô Tần nói, “Em có muốn nghe không?”

“Cô nói đi ạ.”

“Đồng Tiểu Lạc đã thi đỗ vào trường Đại học Bắc Kinh rồi.” Cô giáo Tần nói, “Cậu ấy đã đứng đầu danh sách trong toàn huyện ta đấy.”

“Thật hả cô?” Y Lam ngồi thẳng dậy, nói: “Cậu ta giỏi vậy sao?”

“Lại không à! Lúc nhỏ ngốc nghếch như vậy, không ngờ đến lúc lớn lại học giỏi thế. Mẹ cậu ta vui lắm, hai hôm trước đã mời tất cả giáo viên tiểu học trung học chúng tôi ăn bữa cơm.”

“Cô cho em gửi lời chúc mừng cậu ấy.” Y Lam thực sự vui thay cho cậu.

“Chắc chắn rồi.” Cô giáo Tần nói, “Hay là đợi cô học bồi dưỡng xong, em cùng cô về Thanh Mộc Hà một chuyến, em chưa về đó lần nào, lẽ nào em không nhớ nó sao?”

Mặt Y Lam tối sầm lại, một lúc lâu sau mới nói: “Cô ấy không thích. Lần này em lại thi không tốt.”

“Để cô nói với chị ấy.”

“Đừng cô ạ.” Y Lam nói: “Để thi hết cấp 3 hãy đi ạ.”

“Cũng được.” Cô giáo Tần nói, “Hiện giờ thời gian đúng là rất quý giá.”

Trở lại bệnh viện, Y Lam gọt vỏ táo, cúi đầu nói với cô Chương: “Sáng nay cô giáo Tần đến nhà mình, cô ấy hỏi thăm mẹ, nhưng tại bận quá nên không đến thăm mẹ được. Số hoa quả này là do cô ấy mua.”

“Sao con lại để cô ấy tốn tiền mua?” Cô Chương trách Y Lam.

“Đồng Tiểu Lạc đã đỗ vào trường Đại học Bắc Kinh rồi.” Y Lam nói.

Cô Chương thở dài: “Chẳng biết con sẽ thế nào!”

Y Lam không nói gì, Đại học Bắc Kinh, đến nghĩ cũng không dám nghĩ nữa là.

Kim giờ chỉ đến số 12, đó là thời gian đã hẹn, nhưng Y Lam đã sớm quyết định sẽ không đi rồi. Buổi chiều ngyaf hè dài dằng dặc, Y Lam nằm trườn người trên giường cô Chương ngáp ngắn ngáp dài, cô đang nghĩ đến cảnh anh đợi cô ở quán cà phê, có thể là sẽ xoay quanh chiếc cốc trong tay, có thể là sẽ buồn chán nhìn ta cửa sổ, có thể sẽ gọi điện đến nhà cô…

Không hiểu vì sao, trong lòng cô bỗng trào lên một niềm khoan khoái. “Con đang nghĩ gì vậy?” Cô Chương lại hỏi.

“Không có gì ạ.” Y Lam vẫn trả lời câu nói quen thuộc.

Cô ấy luôn muốn khống chế suy nghĩ của Y Lam, có đôi lúc, Y Lam nghĩ, cô ấy còn ngây thơ hơn cả mình.

Cứ như vậy, cô ấy ở bệnh viện ba ngày. Y Lam cũng ở lại cùng ba ngày. Ngày thứ ba, khi chuẩn bị ra viện, có vị phụ huynh biết tin đến thăm cô. Đó là một người phụ nữ trung niên, vàng bạc đeo đầy người, như thể sợ người khác không biết là bà ta có nhiều tiền. Y Lam đứng một bên thu dọn đồ, bà ta nhìn Y Lam, nói: “Cô giáo Chương, con gái cô thật xinh quá, hình như tôi đã nhìn thấy trên tivi rồi thì phải.”

Cô giáo Chương chỉ mỉm cười.

Cô ấy đã khỏe lên rồi, bác sĩ nói tốt nhất nên ở bệnh viện thêm hai ngày nữa để theo dõi nhưng cô ấy nhất định đòi xuất viện.

“Cô giáo Chương, cô xem, giờ học của Tiểu Bảo thế nào?” Người phụ nữ thăm dò, nói: “Sắp đến kỳ thi rồi.”

“Ngày mai sẽ dạy bình thường.” Cô ấy nói.

“Tôi biết cô giáo rất bận, nhưng cô giáo có thể dạy thêm một buổi, được không cô?” Người phụ nữ đó được đằng chân lân đằng đầu.

Y Lam đặt mạnh chiếc phích nước xuống đất làm cho bà ta sợ hết hồn. Bà ta vội vàng đưa cho Y Lam hoa quả và hoa tươi bà ta đem đến, nói: “Đừng quên đem theo mấy thứ này.”

Y Lam vội cầm hoa quả và hoa tươi, bước vội ra cửa, để ở ngoài cửa, sau đó quay lại, chỉ tay ra cửa, lạnh lùng nói: “Cô đem đồ về đi, chúng tôi cầm không nổi, phiền cô về đi cho, mẹ tôi cần phải nghỉ ngơi.”

“Y Lam, con!” Cô Chương từ trên giường bệnh ngồi dậy, vội vàng xin lỗi, giải thích với bà ta: “Con gái tôi sợ tôi bị mệt quá.”

“Có thể hiểu được mà, hiểu được mà! Cô giáo cứ nghỉ ngơi đi ạ, ngày mai tôi sẽ gọi điện cho cô giáo.” Người phụ nữ đó bước lùi rời khỏi phòng bệnh, lùi đến cửa, bà ta liền xách làn hoa quả vào bên trong, cười xòa, rồi nhanh chóng mất hút.

“Dạy học! Dạy học! Suốt ngày chỉ biết dạy thôi.” Y Lam nói, “Mẹ đã ốm nằm viện rồi còn dạy gì nữa!”

“Mẹ không đi dạy thì phải làm sao?” Cô ấy hỏi.

Y Lam chẳng biết nói gì.

“Thật khổ cho tấm lòng các bậc làm cha, làm mẹ.” Cô ấy lại nói, “Bây giờ con làm sao mà hiểu được.”

Thực ra Y Lam hiểu hết cả. Để chuyển được từ huyện vào thành phố, cô ấy đã phải bán căn nhà trước đây, từ bỏ công việc trước đây và ra đi không chút tiếc nuối. Giờ đây, họ sống trong một căn nhà cũ có hai phòng, không bằng được căn nhà ở trong huyện, giá cao khủng khiếp, phải mất mười mấy vạn tệ mới mua được. Y Lam không có hộ khẩu ở đây, muốn vào được trường điểm thì phải nộp thêm hai vạn tệ. Số tiền bị thiếu đều là do cô ấy dày mặt đi vay, thà mình chịu khổ sở còn hơn, điều này thì Y Lam biết rất rõ.

Lúc đầu muốn tham gia cuộc thi đó, chính là vì một vạn tệ giải thưởng. Y Lam dám chắc mình có khả năng nhận được một vạn tệ đó, nhưng cô ấy nhất định không cho Y Lam tham gia.

Về nhà vừa mở cửa ra thì điện thoại vang lên. Y Lam vội chạy đến nhấc máy, không ngờ lại là Minh Minh, đầu dây bên kia nói giọng trách móc: “Đi đâu vậy, gọi mãi mà không thấy ai nhấc máy.”

“Có việc mà.” Y Lam nói, “Có chuyện gì vậy?”

“Mình có một việc rất vui muốn nói cho cậu biết.” Minh Minh nói, “Cậu đoán xem là gì nào?”

“Nói đi nào.” Y Lam nói, “Mình còn phải làm rất nhiều việc, không có thời gian tán gẫu với cậu đâu.”

“Chúng mình đã đến trường Đại học Sư phạm thăm Bo Quách rồi.” Minh Minh nói, “Hè này anh ấy không về nhà mà ở lại đi chơi cùng bạn gái, oa, bạn gái anh ấy xinh lắm.”

“Ừ.” Y Lam nói.

“Cậu sao vậy, Y Lam, có phải là cậu đang có tâm sự gì không? Sao lại hờ hững như vậy?”

“Trời nóng nực quá.” Y Lam nói.

“Bo Quách có hỏi cậu đấy,” Minh Minh nói, “Anh ấy nói có thời gian sẽ mời bọn mình đi uống cà phê, đến lúc đó mình sẽ gọi cậu, cậu đừng có mà trốn đi đấy.”

“Được rồi,” Y Lam nói, “Tạm biệt.”

Cúp điện thoại, Y Lam nhìn thấy cô Chương đi từ phòng ra, tay cầm túi xách.

“Mẹ định làm gì vậy ạ?” Y Lam hỏi.

“Buổi tối có tiết dạy.” Cô ấy nói, “Mẹ phải đi.”

“Không cho mẹ đi!” Y Lam chặn cô ấy lại.

“Mẹ không sao cả.” Cô ấy thoáng mỉm cười, nói, “Sức khỏe của mẹ, mẹ tự biết mà. Mấy hôm trước trời nóng quá, mẹ không để ý.”

“Nếu mẹ cứ nhất định đi, con đi cùng mẹ.” Y Lam nói: “Đợi chúng ta ăn xong bữa tối, con đi cùng mẹ.”

“Cũng được.” Cô ngồi xuống, nói: “Vậy để mẹ gọi điện nói với họ mẹ đến muộn một chút.”

Y Lam vội đi vào bếp, mới phát hiện ra chẳng còn đồ ăn gì ngoài nửa con vịt quay đã bị đông cứng trong tủ lạnh. Cô chạy ra ngoài nói với cô Chương: “Con quên mất là không còn đồ ăn, hay tối nay chúng ta ra quán vậy!”

“Thế à.” Cô ấy nghĩ một lát rồi nói: “Nấu mì đi, rán hai quả trứng gà. Con đừng nói gì, mẹ đói lắm rồi.”

Y Lam lặng lẽ quay vào nhà bếp nấu mì, cô cứ luôn nấu không được ngon món mì, hoặc quá nhũn, hoặc quá cứng. Trong lúc cúi đầu ăn mì, Y Lam nghĩ đến quán mì ở quê, nơi mà cô và Đồng Tiểu Lạc thường tới, món mì bò ở đó thực sự khiến cô nhớ mãi. Từ khi rời khỏi thị trấn Thanh Mộc Hà, Y Lam chưa về lại đó lần nào.

Có đôi lúc, thậm chí cô còn nghi ngờ rằng liệu có phải mình đã từng sống ở đó hay không.

Nghe cô giáo Tần nói, Đồng Tiểu Lạc đã cao gần một mét tám rồi. E rằng khi gặp lại, cả hai sẽ chẳng nhận ra nhau mất.

Cô Chương gắp một chiếc đùi vịt vào bát mì của Y Lam, nói: “Đợi các em học sinh này thi xong, mẹ sẽ nấu một bữa ăn thật ngon, giờ mẹ đã quá lạ lẫm với chuyện bếp núc rồi.”

“Mẹ phải ăn ngon một chút.” Y Lam nói, “Ăn cơm ở ngoài cũng không được tùy tiện nữa.”

“Mẹ biết rồi.” Cô Chương gật đầu, giọng cô hiếm khi được hòa nhã như vậy.

Tối đó Y Lam đi cùng cô đến nhà học sinh, nhưng không thành, khi xuống tầng, khi xuống tầng, cô ấy bỗng đứng không vững, vội vàng nắm lấy tay vịn cầu thang, cong người xuống. Y Lam đứng bên vội vàng đỡ cô, hỏi: “Mẹ sao vậy?”

“Váng đầu.” Cô ấy nói.

Cô ấy chưa bình phục, vẫn vô cùng yếu ớt.

Y Lam dìu cô ấy trở về nhà, cô ấy năm lên giường, giở một số điện thoại đưa cho Y Lam, nói: “Con gọi cho mẹ số điện thoại này, nói với ông ta hôm nay mẹ có việc bận, hôm khác sẽ đến.”

“Vâng.” Y Lam nói.

Cô Chương nhắm mắt lại, đầu nghiêng sang một bên. Trời rất nóng nhưng lại không dám bật điều hòa, Y Lam tìm được chiếc quạt, ngồi bên cạnh quạt cho cô. Cô xua xua tay, nói: “Cứ kệ mẹ, con gọi điện rồi thì đi học đi, mẹ nằm một chút là khỏe thôi mà.”

Ra phòng khách, Y Lam gọi hai cuộc điện thoại. Một cuộc là theo lời dặn của mẹ, gọi cho phụ huynh, đầu dây bên kia là một giọng nam trầm ấm, ông ta nhẹ nhàng nói không vấn đề gì, Y Lam nói thật ngại quá, ông ta lại nói, không sao cả, thực sự không sao cả, chúc cô giáo sớm bình phục. Một cuộc điện thoại khác là gọi cho Minh Minh. Y Lam nói nhỏ với Minh Minh: “Ngày mai nhớ gọi cho mình nhé, nói là phải đến trường.”

“Sao thế? Muốn là Âm gì? Định làm gì hả?” Minh Minh nghe thấy liền hỏi ngay.

“Nhớ mang bộ trang phục diễn của mình nhé, mai chúng ta gặp nhau tại đài truyền hình.”

“A!” Minh Minh hét lên, “A, a, a, tốt quá, Y Lam, cuối cùng thì cậu cũng đã nghĩ thông suốt rồi!”

Y Lam quay đầu nhìn vào phòng, lo lắng lấy tay che ống nghe lại.

“Có phải nói chuyện không tiện à?” Minh Minh khẳng khái nói: “OK, tất cả để mình lo, chúng ta mai gặp nhé!”

Đêm hè cô quạnh, nằm trên chiếc giường nhỏ êm ái ở nhà, Y Lam rất mệt mỏi nhưng vẫn bị mất ngủ. Cô rút từ ngăn kéo ra cuốn sách “Một thoáng ngày hè” lật từng trang, từng trang nhưng đầu lại toàn là những hình ảnh khác.

Y Lam quảng sách sang một bên, nằm bò ra giường, tự ra lệnh cho chính mình: “Y Lam, ngươi không bao giờ được như vậy nữa!”

Không bao giờ được!

Không bao giờ được như vậy nữa.

Không bao giờ…

Suốt cả một đêm, trời cứ thế dần dần sáng tỏ.
Bình Luận (0)
Comment