Vài ngày sau, Ma Tùng Quân đánh xe ra khỏi thành An Sương.
Hắn hướng về phía Nam của tòa thành, đi đến vùng đồng bằng trống trải.
Huyết Phong đã tìm ra được doanh trại của lũ cướp, số lượng khá đông, nhưng thực lực tổng thể lại không đáng nhắc đến.
Bất quá vấn đề nằm ở chỗ Huyết Phong không biết tên đoàn trưởng mới của lũ cướp là Ma Pháp Sư hệ gì, cũng như cấp độ ma thuật hắn có thể sử dụng.
Bất quá Phiền Bỏ Mẹ đã đi theo Huyết Phong và đánh giá qua tên kia rồi, trông nguy hiểm chứ thực chất chỉ là Ma Pháp Sư Trung cấp Ngũ tinh.
Yếu còn hơn cả đám Hội Huyết Nhẫn dính boom chết kia nữa.
Đang đung đưa trên đường, thấy trời hôm nay nắng ghê, cái tự dưng Ma Tùng Quân nhìn ở xa xa thấy hai thân ảnh dìu nhau đi vật và vật vưỡng về phía này.
Lại gần hơn một chút, hắn liền nhận ra được đây là người quen.
Thế là hắn dừng xe ngay sát bên họ, nhưng không xuống xe, chỉ ngồi trên, tay gác vào thành cửa xe hỏi:
“Đi đâu mà trông như ăn mày thế kia?”
“Ma Tùng Quân? Ngươi tính đi đâu?”
Người quen của Ma Tùng Quân hỏi.
“Đi đâu hỏi làm gì? Cần quá giang về thành không? Đi bộ đến chiều mới đến đấy.” – Ma Tùng Quân nói.
“Được...!cho chúng ta đi nhờ với.” – Hai người nước mắt giàn giụa nói.
Hai cái con người khổ sở kia chính là Bellamy Sophie và Koch Clara.
Bọn họ được Huyết Phong mở cửa cho vào trong, chẳng nói chẳng rằng cả hai tranh nhau chạy vào nhà tắm để tắm rửa.
Kẻ giành được thắng lợi chính là Bellamy Sophie với bộ ngực to chèn ép người.
Vì không giành được nhà tắm, Koch Clara nhảy xuống xe, đứng ở dưới chửi đổng.
Ngồi trên ghế lái, sắc mặt Ma Tùng Quân đen lại, hắn không biết quyết định cho hai người này lên xe có là phải quyết định đúng không nữa.
“Ma Tùng Quân, đừng đi vội.
Đợi ả kia tắm xong, đến ta tắm nữa.” – Koch Clara mang theo gương mặt nhếch nhác nói.
“Được rồi, lẹ đi.
Chúng ta còn đi nữa.” – Ma Tùng Quân thở dài nói.
Hắn nhìn Koch Clara từ trên xuống dưới một lượt, phát hiện cô nàng này không có vết thương gì, nhưng bộ dáng lại quá chật vật.
Chắc là lại đi qua khu rừng ở phía Nam, không biết gặp ma quỷ gì trong đó mà thành cái bộ dạng này.
“Ngươi tính đi đâu? Sao lại đi về phía Nam, tính rời đế quốc ư?”
Lúc này Koch Clara lại hỏi.
Nàng không thể để cho Ma Tùng Quân dắt theo Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết rời khỏi đế quốc được.
Nếu thế chẳng khác nào thiên tài vào tay nước khác, như thế không được.
“Rời cái gì? Ta có phải là người đế quốc bao giờ đâu mà rời.
Bớt nói nhảm đi, có chuyện gì?” – Ma Tùng Quân nhíu mày nói.
“Đừng đi về hướng đó.
Ngôi làng giáp ranh với Dạ Lang đã bị phong ấn.
Con đường đi đến Dạ Lang bằng hướng này đã bị đóng kín.
Nếu ngươi muốn rời khỏi đế quốc thì quay lại đi, qua các tòa thành ở phía Đông Nam hoặc Tây Nam đế quốc để sang quốc gia khác.
Phong ấn kia...!rất khủng khiếp.”
Nhắc lại trải nghiệm của mấy ngày trước, Koch Clara nhịn không được rùng mình vài cái.
Hơn mười mấy Ma Pháp Sư Thượng cấp, tất cả đều chết không còn một mống.
Nếu không phải nàng và Bellamy Sophie có một số ma thuật hộ thân cấp cao thì chưa chắc đã còn sống rời khỏi đây.
“Ngôi làng? Các ngươi đến đó làm gì?” – Ma Tùng Quân đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Trên gương mặt Ma Tùng Quân lúc này mang theo một ít sát khí, Koch Clara ngạc nhiên khi nhận ra điều đó.
Thái độ kia của Ma Tùng Quân nghĩa là sao? Hắn tại sao lại có sát khí với mình?
“Nói!” – Ma Tùng Quân quát lên một tiếng, khiến cho Huyết Phong và Lưu Béo cũng phải giật mình lao xuống.
“Ta...” – Koch Clara cứng họng không biết trả lời thế nào.
Bởi vì đây là bí mật của đế quốc, không thể cứ thế mà nói được.
Nhưng Ma Tùng Quân lại làm thái độ như muốn giết người thế kia khiến cho bản thân nàng cũng bị dọa sợ.
Bước lên một bước, Ma Tùng Quân dí sát mặt vào Koch Clara, hắn gằn lên từng chữ: “Lũ khốn các người giết cả một ngôi làng, lớn bé không tha.
Bây giờ còn đến đó để làm cái mẹ gì nữa? HẢ??!!”
“Quân ca, Quân ca.
Bình tĩnh đi.” – Lưu Béo vội kéo Ma Tùng Quân ra.
“Ta...! chúng ta không hề giết người.
Chúng ta cũng không làm chuyện đó.
Kẻ gây ra chuyện đó là đội Ma Pháp Sư Hoàng gia đế quốc...”
“Các người cùng một giuộc cả.” – Ma Tùng Quân cắt ngang lời nói.
“Ngươi bị làm sao thế? Đâu phải ta làm, vì sao lại đổ tội lên đầu ta? Ngươi vừa phải thôi chứ?” – Koch Clara nức nở nói.
Bao nhiêu ngày vật vã trở về đây, cứ ngỡ gặp được người quen sẽ được giúp đỡ đôi chút, không ngờ lại bị hắn mắng chửi thậm tệ thế này.
Thật sự Koch Clara bị oan, chính bản thân nàng cũng từng phản đối kế hoạch tấn công làng Yên Việt.
Bởi vì ở đó có rất nhiều Ma Pháp Sư giỏi, nhưng họ vẫn chưa đủ khả năng để làm hại đến đế quốc.
Một ngôi làng, thì làm sao có thể gây nên sóng gió trước một đế quốc hùng mạnh được chứ?
[Túc chủ, bình tĩnh đi.
Nếu túc chủ tiếp tục tức giận, thân phận của Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết sẽ lộ ra mất.]
Trong đầu Ma Tùng Quân vang lên tiếng khuyên nhủ của Phiền Bỏ Mẹ.
Nghe thế Ma Tùng Quân hừ lạnh một tiếng, Phiền Bỏ Mẹ nói đúng, nếu hắn tiếp tục tranh cãi vấn đề này thì sẽ khiến cho thân phận của Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết bị bại lộ.
Lúc này Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết cũng ló đầu ra khỏi xe, nội dung cuộc cãi vã đều được cả hai nghe rõ mồn một.
Yên Nhược Tuyết nước mắt lăn dài, sau đó leo lên gác xe, đập mặt vào gối khóc nức nở.
Con bé rất muốn khóc lớn nhưng phải kìm nén lại để không bị người khác chú ý.
Cả Yên Nhược Đan cũng leo lên trên gác, con bé nằm xuống ôm lấy em mình.
Hai chị em cứ thế ôm nhau, vừa khóc vừa tức giận.
Trong lòng Yên Nhược Đan thầm nhủ rằng, chỉ cần bản thân đủ sức, nhất định sẽ giết sạch những kẻ liên quan, một người cũng không tha.
Bấy giờ Huyết Phong cũng lên xe, ngồi co đùi trong một góc.
Hắn không muốn để lộ ra mối thù này trước mặt người lạ, nhất là hai người kia đều đến từ đế đô.
Cuối cùng Ma Tùng Quân không tranh cãi vấn đề đó nữa.
Hắn cho hai người tắm xong, sau đó chở thẳng về thành An Sương như lời hắn nói.
Rồi quay xe rời đi, Koch Clara và Bellamy Sophie hỏi bọn họ đi đâu, kết quả chỉ nhận lại sự lạnh lùng.
Cả hai không hiểu vì sao Ma Tùng Quân đột nhiên như thế, chẳng lẽ hắn có hiềm khích với đế quốc hay sao?
“Chuyện này tạm thời đừng nói cho viện trưởng của ngươi.” – Koch Clara nhìn Bellamy Sophie nói.
“Ngươi cũng đừng kể cho hội trưởng hiệp hội.” – Bellamy Sophie gật đầu.
Cả hai dường như đã đoán ra được gì đó, nhất là họ của hai chị em Yên Nhược Đan.
Đều là họ Yên, đều có thể sử dụng ma thuật Trung cấp một cách thuần thục ở độ tuổi này.
Hơn bất kì thiên tài nào của đế quốc, nhưng nếu đó là người của gia tộc họ Yên vừa bị huyết tẩy kia thì chẳng có gì lạ.
Gia tộc đó từ xưa đến nay, không biết đã sản xuất ra bao nhiêu Ma Pháp Sư thiên tài.
Thật sự mà nói Ma Tùng Quân cũng quá nóng tính, hai người bọn họ đều từng là số ít người trong đế quốc lên tiếng phản đối cuộc thanh tẩy tại làng Yên Việt.
Kết quả bọn họ thậm chí còn không đạt được mục đích còn bị đày đi nơi này để điều tra về ma thuật Hắc Ám.
...
“Đừng khóc nữa, rồi sẽ có một ngày ta giúp mấy đứa lấy lại công bằng.
Nhưng từ giờ đến đó phải nghe theo ta, tuyệt đối không được mù quáng trả thù.” – Ma Tùng Quân leo trên gác an ủi hai đứa nhỏ.
truyện kiếm hiệp hay
Sau đó hắn đặt vài bịch bánh và nước ngọt lên đó cho chúng rồi xuống dưới để tiếp tục lái xe đi.
Làm gì thì làm, cuộc sống vẫn tiếp diễn, con đường phía trước vẫn phải đi.
Hắn sợ rằng Koch Clara và Bellamy Sophie đã đoán ra được rồi.
Chỉ cần rời khỏi tai mắt của bọn họ là được, hai người đó thực chất không tệ, mong bọn họ hiểu rằng điều đế quốc đang làm chính là sai trái..