Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới

Chương 157


Đến buổi tối, Ma Tùng Quân nằm bên đống lửa xem lại cả quá trình gấu mẹ bị tấn công, hắn không khỏi rùng mình vài cái.

Giả sử lúc đó gấu mẹ chỉ cứu gấu con, mà không cứu hắn, có thể hắn đã bị móng vuốt của con khủng long kia dẫm nát.

Bởi ở vị trí hắn đứng, con khủng long đó đạp lên trên dưới chục lần là ít.
Ban đầu Ma Tùng Quân không hiểu vì sao cái hồ ở thung lũng lại có tên là Hồ Ma, ở dưới tồn tại một con khủng long như thế, phàm những kẻ thấy được nó sợ đã sớm chết mất dạng rồi.

Không phải ai cũng may mắn như hắn, được gấu mẹ cứu sống.

Cái giá phải trả cũng chính là mạng của gấu mẹ.
[Túc chủ, Phiền Bỏ Mẹ mới điều tra được cái hồ đó.

Dưới hồ không hề có sự tồn tại của con khủng long.]
“Cái gì?”
Đang ngồi trước đống lửa một mình, Ma Tùng Quân đột nhiên thốt lên.

Cũng may hắn la không to lắm, mấy đứa nhỏ không bị đánh thức.
Hắn ngó vào trong túp lều dã chiến của hai chị em Yên Nhược Đan, thấy chúng vẫn ngủ ngon lành cùng hai con gấu.

Còn ở trong túp lều bằng tuyết, chỉ có Huyết Phong ngóc đầu dậy nhìn Ma Tùng Quân, hỏi hắn có chuyện gì không.

Thấy Ma Tùng Quân lắc đầu, Huyết Phong liền quay sang ôm Lưu Béo ngủ tiếp.
[Dưới hồ có một hệ thống nước ngầm cực kì lớn.

Chúng tạo thành một sơ đồ giống như tổ kiến, nối từ đây đến vài cái hồ lớn khác trên khắp lục địa.

Điểm đến cuối cùng của mạch nước ngầm này chính là ở biển, cách đất liền cực kì xa.

Đến tận bây giờ robot vẫn chưa thể nào đi ra được đến biển, một phần mười sơ đồ mạch nước ngầm cũng chưa thể đi được.]
[Những gì mà Phiền Bỏ Mẹ đưa ra cho túc chủ xem chỉ là tính toán từ hệ thống.


Việc tìm kiếm đường dẫn ra đến biển của robot mất ít nhất nửa năm, để vẽ được hệ thống sơ đồ của mạch nước ngầm trong lòng đất, mất ít nhất một năm.]
[Đông Bắc Lâm Châu có diện tích cực kì lớn, chỉ một châu này thậm chí còn lớn hơn cả thế giới của túc chủ gấp vài lần.

Để đi hết được mạch nước ngầm xuyên suốt cả châu lục này, cần thời gian rất lâu.

Túc chủ xin hãy kiên nhẫn.]
Vấn đề không nằm ở chỗ kiên nhẫn hay là không, vấn đề nằm ở chỗ, Ma Tùng Quân bị sốc.

Hắn sốc nặng, sốc đến mức không thể nói được nên lời.

Trong đầu hắn đang bắt đầu tưởng tượng đến một viễn cảnh không thể tin được.
Giả sử con khủng long đó từ biển chạy vào, nó chạy lên cái hồ này để săn mồi.

Như Phiền Bỏ Mẹ nói, còn hàng trăm cái hồ khác giống vậy nằm rải rác trên khắp Đông Bắc Lâm Châu.

Nếu như những con khủng long đó, lợi dụng những cái hồ này tràn đến đấy liền thì sao? Há chẳng phải con người sống ở đây trở thành mồi săn cho chúng?
[Túc chủ không cần phải lo.

Đó chỉ là giả định của Phiền Bỏ Mẹ, nếu chúng muốn xâm lấn đất liền thì đã sớm xâm lấn rồi.

Lịch sử con người ở thế giới này đến vài trăm năm, thời gian lâu như thế con người vẫn tồn tại.

Nếu một ngày có chuyện đó xảy ra, có khi túc chủ đã sớm chết già rồi.]
Biết được suy nghĩ trong lòng Ma Tùng Quân, Phiền Bỏ Mẹ lập tức lên tiếng nói.

Phiền Bỏ Mẹ trên cơ bản cũng tính toán đến chuyện này, nhưng nó không nói cho Ma Tùng Quân, nó cũng không ngờ rằng Ma Tùng Quân lại có thể suy đoán ra được đến đó.
Dù là một trí tuệ nhân tạo, nhưng Phiền Bỏ Mẹ cũng có cảm xúc và suy nghĩ của riêng mình.

Chẳng là nó không có gương mặt, không có thực thể để biểu hiện ra cho Ma Tùng Quân biết.


Cảm xúc của nó rất ít, có lẽ lần thể hiện ra cảm xúc đầu tiên của nó chính là buổi trưa hôm nay, cái lúc nó hét lên để đánh thức Ma Tùng Quân.

Nếu không có lời cảnh tỉnh đầy thô bạo kia, sợ rằng Ma Tùng Quân vẫn đứng ngơ ngác nhìn con khủng long và gấu mẹ.
“Khi nào có kết quả, hãy báo ta ngay.” – Ma Tùng Quân gật đầu nói.
[Túc chủ yên tâm, vì an toàn của túc chủ.

Phiền Bỏ Mẹ sẽ không giấu bất cứ điều gì nguy hại đến túc chủ.]
“Vậy là trước giờ mày có giấu tao cái gì à?”
[Không có...]
“Tốt nhất là không có đi, hừ hừ...” – Ma Tùng Quân lèm bèm nói.
...
Vài ngày sau.

Ma Tùng Quân cùng nhóm của mình vẫn ở lại dãy núi này, bây giờ bọn họ không đi săn nữa.

Thay vào đó bắt đầu dành thời gian luyện tập, và để cho Lưu Béo nghiên cứu một loại súng mới.

Đó chính là súng RPG.
Loại súng này cực kì đơn giản, nhưng lại có thể bắn đi, sức công phá lại lớn hơn lựu đạn.

Chưa kể là hàng tự chế, nên Lưu Béo có thể làm lớn bao nhiêu tùy ý, chỉ cần giữ được sự ổn định của đầu đạn khi bay là có thể.
Nhưng để thử nghiệm được nó cũng rất nguy hiểm, giống hệt như lúc chế tạo lựu đạn vậy.

Lưu Béo phải làm các bản thử nghiệm với số chất nổ ít nhất có thể, và làm các bản bằng bìa cứng trước khi làm bằng kim loại.
Bìa cứng thì Ma Tùng Quân không thiếu, nhất là hắn có cả mấy trăm thùng bia.

Lúc trước nhậu nhẹt, Ma Tùng Quân đều giữ lại các bìa cứng trong kho đồ hệ thống.


Giờ là lúc cho Lưu Béo làm thử món hàng nóng đó.
Về phần Ma Tùng Quân, Huyết Phong và Đại Cathay thì bắt đầu đào chiến hào để cho Lưu Béo thử nghiệm súng đạn.

Vì để đảm bảo an toàn khi chế tạo, Ma Tùng Quân luôn bắt Lưu Béo mang theo giáp chiến nếu như đụng đến thuốc súng.

Các bình thuốc phục hồi luôn được sẵn sàng, chỉ cần Lưu Béo bị thương là lập tức cho uống ngay.
Nhìn lại số điểm ít ỏi của mình, Ma Tùng Quân thở dài thành tiếng.

Dạo này vì để kiếm thuốc trị thương nên hắn làm mới cửa hàng tạp hóa khá nhiều.

Tranh thủ làm xong súng phóng lựu, phải về thành để bán hủ tiếu gấp, trước kia là bán vì kế sinh nhai, giờ bán vì kiếm điểm.

Ắt cũng là tìm đường sinh nhai, chỉ theo một cách khác mà thôi.
Chừng một tuần sau, Ma Tùng Quân kéo đám nhỏ nhảy xuống chiến hào rồi hét lên:
“Bắn đi, nhắm cho chuẩn vào.”
“Bụp...!sưu~~~”
“ĐÙNGGGGGGGGG!!!!!”
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, cả thung lũng run rẩy nhẹ một cái.

Trên bầu trời bốc lên một chùm khói lớn, nó mang theo cả lửa phóng vụt lên không trung rồi tan đi.
Dưới vách núi ở mép hồ xuất hiện một cái lỗ thủng lớn chừng bốn năm mét, sâu cỡ nửa mét, xung quanh bị ám cháy đen nghịt.

Nếu nhìn kỹ hơn một chút còn có thể thấy được các mảnh kim loại găm chặt vào vách núi.
“Độ ổn định thế nào?” – Ma Tùng Quân ló đầu lên hỏi.
“Không chuẩn cho lắm, đệ ngắm vào tâm, nhưng lại bị lệch xuống dưới 10cm.

Chắc do đầu đạn nặng quá, tầm bắn hiệu quả chỉ 300m.

Xa hơn thì phải bắn hướng lên cao.

Đệ thử hết cách rồi, trừ phi làm theo tiêu chuẩn.” – Lưu Béo thở dài nói.
Hắn đặt ống kim loại trên vai xuống, ống kim loại này lớn gấp đôi so với một khẩu RPG thông thường, vì thế mới có thể làm được đầu đạn to.

Bên cạnh là vô số ống kim loại và các đầu đạn lớn nhỏ khác nhau.


Cái mà Lưu Béo vừa bắn là lớn nhất, cũng có sức sát thương cao nhất, nhưng tầm bắn không xa cho lắm.
“Vậy là được rồi, công nghệ hiện đại cần nhiều lắm.

Mất một tuần để làm được thì đúng là kì tích.” – Ma Tùng Quân tiến lên vỗ vai Lưu Béo khen ngợi.
Nghe thế Lưu Béo cũng vui mừng ra mặt, hắn thật sự rất hứng thú với mấy vũ khí tầm xa này.

Tuy lại vũ khí này có sát thương cao, nhưng chúng lại vô hồn, không giống như những gì Lưu Béo mong muốn.

Hắn lại muốn tạo ra vũ khí có hồn, có điểm riêng biệt hơn là tạo ra những vũ khí thế này.
Ban đầu còn thấy thú vị, nhưng dần dần Lưu Béo cảm thấy không thỏa mãn.

Hắn là một thợ rèn chân chính, những thứ như thế này đều có giới hạn của nó.

Việc chất nhiều thuốc nổ hơn sẽ không hiệu quả.
“Bây giờ chúng ta còn yếu, tương lai sau này mạnh hơn sẽ không cần đến nó nữa.

Đây là thứ vũ khí phòng thân của chúng ta, còn có nhiều loại vũ khí khác nữa, mà hiện tại công nghệ không đủ, chưa thể làm được.” – Ma Tùng Quân nhận ra ý nghĩ của Lưu Béo, liền an ủi hắn một tiếng.
“Có lẽ tay nghề của đệ chưa nên hồn, chưa thể làm được vũ khí nào thích hợp cho mọi người.

Ca có rất nhiều thứ hay ho, nhưng những thứ đó đều là của người ta.

Đệ muốn làm một cái gì đó của riêng mình, giống như thanh trọng kiếm của ca vậy.

Mỗi khi thấy Quân ca dùng nó để chiến đấu, đệ rất hạnh phúc.”
Lưu Béo nở một nụ cười hạnh phúc nhìn Ma Tùng Quân, nhưng trong mắt Ma Tùng Quân lại thấy Lưu Béo cười rất khó coi.

Thế là hắn cười khổ một tiếng, rồi an ủi Lưu Béo.
“Làm thêm mấy đầu đạn nữa rồi chúng ta về thành.” – Ma Tùng Quân nói.
“Được, cứ giao cho đệ.” – Lưu Béo vỗ ngực nói.
Lúc này Ma Tùng Quân không hề hay biết rằng dãy núi trên này còn một nhóm Mạo Hiểm Giả khác đang hướng về phía thung lũng.

Họ men theo tiếng nổ trong thung lũng mà đi đến..

Bình Luận (0)
Comment