Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới

Chương 196


“Giỡn mặt hả? Tại sao con lắm mồm kia lại chung đội với chúng ta?” – Đại Cathay đực mặt ra.
“Sao thế đại ca? Đệ thấy con ả nó đẹp mà, nếu ca chê thì để đệ.

Hắc hắc.” – Tí Hai Ngón nở một nụ cười tà đạo.
“Ờ, của mày hết đấy.” – Đại Cathay phất tay nói.
“Ca ca đẹp trai, đợi ta với.”
Gương mặt quen thuộc hiện ra, đó chính là cô nàng Ma Pháp Sư tinh thông hai hệ Hỏa Mộc, bị Đại Cathay vật ngã ngay từ vòng đầu.

Ma xui quỷ khiến kiểu gì Đại Cathay lại được ghép đội với cô ta.

Một phần là do hắn tránh né toàn bộ các phiền phức vây lấy mình.
Cái con tóc vàng điên rồ Morgan Selina dùng tiền mua chuộc toàn bộ thí sinh bảng Giáp, những kẻ nào tham gia đội của hắn sẽ được 100 đồng vàng, nhưng các thí sinh thuộc phái nữ lại không được thưởng tiền, chỉ có phái nam mới được hưởng, đâm ra hai bên nam nữ đánh nhau ỳ xèo, còn kéo cả hắn vào.

Không còn cách nào khác nên hắn phải dẫn theo Tí Hai Ngón để chạy trốn.
Kết quả hết giờ đăng ký, chỉ có hắn và Tí Hai Ngón là kịp ghi tên nhau cùng vào một đội.

Do cả các bảng Giáp của hắn đều bận đánh nhau túi bụi, đâm ra cũng không có ai đăng ký đội.

Thành thử tất cả đội hiện tại đều là ngẫu nhiên, trong đó có cả con Ma Pháp Sư dở người kia.
“Đại ca ca, chúng ta dừng lại làm quen một chút đi? Chẳng lẽ ngươi chán ghét người ta đến vậy sao?” – Cô nàng bước đến ưỡn ẹo xung quanh Đại Cathay.
Trong đầu Đại Cathay lúc này nhớ lại hình ảnh ngày hôm qua, hắn nhớ rõ ràng là cái con nhỏ trước mặt mình có tính cách ngoài nói không, bên trong nói có cơ mà? Sao bây giờ lại qua cái kiểu lẳng lơ này vậy? Bị đa nhân cách à?
“Ta tên là Tí, không có họ.

Do mặt giống chuột nên gọi là Tí, cựu móc túi, đã bỏ nghề.

Gọi ta là Tí Hai Ngón, rất hân hạnh được làm quen cô nương.” – Tí Hai Ngón bước tới cười hề hề nói.
Mặt hắn trông tằn tiện không thể tả được.
“Văn mẫu ở đâu ra nói hay vậy?” – Đại Cathay ngạc nhiên hỏi.
“Chào Ngón, ta gọi là Bella Gunness.

Đấy là tên ta, ta cũng không có họ.

Chức nghiệp ban đầu của ta là chữa trị, sau này ta học thêm cách tự vệ và chiến đấu của sát thủ.


Ta tinh thông hai hệ Hỏa Mộc.

Rất vinh hạnh.”
— QUẢNG CÁO —
Bella Gunness bắt tay với Tí Hai Ngón, khiến cho Tí Hai Ngón nhảy dựng lên.

Trong đầu của hắn đang mơ về một mái nhà tranh, hai quả tim vàng, cùng với mấy đứa con thơ.
“Đại Cathay.”
Thấy nàng ta nhìn mình, Đại Cathay lạnh nhạt đáp một tiếng.

Thái độ cực kì hờ hững khiến cho Bella Gunness phồng môi trợn mắt, nhưng cũng không làm gì được.

Dù gì sắp tới cũng phải hợp tác với nhau, nên nàng chỉ đành thở dài.
“Mời tất cả thí sinh bảng Giáp tập trung ở khu rừng phía Tây, ở đó sẽ có người hướng dẫn các ngươi.”
Âm thanh của gã chủ trì vang vọng khắp cả đấu trường khiến cho vô số người nháo nhào cả lên.

Không phải trận đấu sẽ được tổ chức ở đấu trường hay sao? Tại sao lại chạy ra rừng rồi? Thế há chẳng phải khán giả mua vé vào đây thành phí tiền rồi ư?
“Chuyện gì vậy? Tại sao cho thí sinh tập trung ở rừng?” – Ma Tùng Quân cũng không hiểu chuyện gì.

Hắn quay sang hỏi Long Nguyên Giáp.
Chỉ thấy gương mặt của Long Nguyên Giáp trở nên ti tiện, lão khọm Long Nguyên Đức cũng không có ở đây.

Bọn họ lại tính bày trò khỉ gì đây không biết nữa? Ở dưới gã MC đang trấn tỉnh mọi người, bảo rằng ngồi ở đấu trường vẫn có thể quan sát thông qua khối kính hình vuông truyền tin khổng lồ bay lơ lửng giữa sàn đấu.
Trên màn hình bốn góc, hình ảnh các thí sinh dần dần hiện ra.

Lúc này gã chủ trì bắt đầu công bố luật của vòng này.

Vì đây là tình huống bất ngờ nên không thông báo trước cho cả thí sinh lẫn khán giả, đến cả Ma Tùng Quân cũng không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Luật ở vòng này rất đơn giản, vẫn là các bảng Giáp - Ất – Bính – Đinh.

Vòng này tất cả các thí sinh trong một bảng sẽ tham gia cùng một lúc, tổng cộng 20 đội tham gia, mỗi đội 3 người.


Vòng thứ 4 mang tên: Săn lùng.
“Như các vị đã thấy, ở vòng này các thí sinh sẽ không chiến đấu với nhau.

Thay vào đó sẽ là một cuộc săn, không phải săn Ma thú, mà là săn Orc.”
Hình ảnh một con Orc hiện ra khiến cho Ma Tùng Quân giật mình.

Đây chẳng phải là một sinh vật hình người hay sao? Này, tại sao lại có một cuộc săn giống loài khác? Nhìn kiểu gì cũng thấy đây là một sinh vật bậc cao, có suy nghĩ.

Chúng khá giống với con người, hai tay hai chân, hình thù to lớn hơn con người gấp rưỡi.

Mặt mũi thì giống như là lai giữa người và lợn rừng, có hai cái răng năng ở hàm dưới mọc ngược lên trên.
Để giải đáp nghi hoặc cho Ma Tùng Quân, trên màn hình hiện lên hình ảnh và thông tin của loài Orc.

Loài này không ngờ lại có cùng tổ tiên với loài Elf hiện tại.

Nước da của loài Orc thường có màu xám, xanh lá cây, hoặc đỏ.
Chúng là giống lòai rất hung hãn, tàn bạo và cũng rất khỏe.

Một chủng loài man rợ không ngại ngần ăn thịt tất cả các loài sinh vật sống khác kể cả con người.

Có cùng tổ tiên với loài Elf hiện tại, do năm xưa xảy ra cuộc chiến giữa các chủng loài thông minh với nhau.

Orc không rõ là bị bên nào bắt làm nô lệ một thời gian, bị tra tấn, đánh đập rồi tự tiến hóa thành một loài khác như ngày nay.
— QUẢNG CÁO —
Orc vốn là kẻ thù của con người và tất cả các sinh vật sống khác.

Chúng cực kì đông và sống ở vùng phía Tây của đại lục.

Bất quá đây cũng chỉ là một loài hoang dã, có thể dùng vũ khí thô sơ và có tổ chức xã hội giống như con người với những tên Orc đứng đầu thống lĩnh những con Orc còn lại.
Trong quá khứ, có không ít lần loài Orc tấn công làng mạc của con người, thậm chí là hiếp dâm và làm cho phụ nữ loài người có con.

Sau đó ăn chính những đứa con của mình.

[Nếu so về chủng tộc, đây là một loài man rợ.

Không giết nó thì nó giết mình, con người rơi vào tay loài Orc thậm chí còn thảm hơn thế này.

Túc chủ đừng quan tâm quá làm gì, luật của thế giới này chính là vậy.

Mạnh được yếu thua, trong trận chiến này dù con người là kẻ đi săn đi chăng nữa, một khi sơ sẩy vẫn có thể bị Orc giết chết.]
“Mày lấy đâu ra mớ thông tin này vậy?” – Ma Tùng Quân gật đầu nói.
[Cho robot trinh thám vào thư viện hoàng gia tại đế đô đọc ké người ta ý mà.

Hị hị, túc chủ không cần khen Phiền Bỏ Mẹ đâu.]
“...!Làm ơn, bỏ ngay cái trò biểu cảm của mày đi.” – Ma Tùng Quân đực mặt lại nói.
Theo cách Phiền Bỏ Mẹ nói, có lẽ nó đã cử robot đi tới tận đế đô để điều tra thông tin rồi.

Kể ra như vậy cũng tốt, về sau đến đế đô cũng có hướng dẫn viên Phiền Bỏ Mẹ.

Nói về cuộc săn lùng kia, Ma Tùng Quân cũng chẳng thích nó xảy ra chút nào.
Mà thôi, đó là quy luật của thế giới này, hắn không tự cao đến mức bản thân có thể thay đổi được nó.

Đúng hơn là hắn không quan tâm đến vấn đề đó, nghĩ lại nếu con người rơi vào tay chúng thì cũng xảy ra sự việc tương tự.

Mối thù chủng tộc, không phải là thứ có thể hòa giải được, nhất là khi đụng chạm đến lợi ích và sinh mạng.

Chỉ là một kẻ tầm thường, Ma Tùng Quân hiểu điều đó, nên cảm giác khó chịu dần biến mất, hắn nên giữ cái đầu lạnh để đi chiên cá viên đem bán thì hơn.
“Hả? Tại sao lại phải săn cái lũ mặt lợn này?” – Đại Cathay lên tiếng phản đối.
Ông đây là muốn đánh nhau, không muốn đánh với lũ mặt lợn cơ bắp kia làm cái khỉ gì.

Vũ khí không có, ma lực cũng không, săn chúng chẳng vui chút nào.
“Phần thưởng cho mỗi con Orc giết được là một đồng vàng.

Đội nào kiếm được nhiều đồng vàng nhất sẽ được thưởng thêm 100 đồng vàng.

Săn được Orc pháp sư sẽ được thưởng 20 đồng vàng, Orc đầu đàn là 30 đồng vàng.”
Bấy giờ người hướng dẫn nói ra mục tiêu của vòng đấu này.
“Ta tham gia, nhanh bắt đầu đi.” – Tí Hai Ngón hét lên.
— QUẢNG CÁO —
“...” – Đại Cathay câm nín.


Thưởng nhiều dữ vậy?
“Bất quá, các Orc cũng sẽ được phát vũ khí và Ma cụ.

Chúng có thể tổ chức chiến đấu và săn lùng lại các ngươi.

Phẩn thưởng cho một con Orc khi giết được một người trong số chúng ta chính là sự tự do.

Bởi đó chúng cực kì hung hãn, đừng nghĩ đây là một chuyến săn nhàn hạ.

Các ngươi có thể chết bất cứ lúc nào.”
“Nếu muốn bỏ cuộc có thể rời khỏi đây ngay bây giờ.

10 đội kiếm được nhiều đồng vàng nhất sẽ là đội đi tiếp vào vòng trong, hoặc khi có 10 đội bị loại bởi Orc thì vòng này cũng sẽ kết thúc.

Số lượng Orc ta sẽ không thông báo rõ ràng cho các ngươi, chỉ cần biết rằng chúng đông hơn các ngươi chí ít là gấp 10 lần.

Chuyến săn đẫm máu sẽ bắt đầu sau thời gian một chén trà.”
Nói xong tên hướng dẫn lập tức rời khỏi khu rừng, và không có thêm thiết bị âm thanh nào khác đang phát ra tiếng.

Sau khi đợi xong thời gian một chén trà, vẫn chẳng thấy có ai ra thông báo, 20 đội đứng chôn chân tại chỗ.

Bọn họ vẫn đang hồn nhiên bàn chiến thuật với nhau.
“Có gì đó không đúng? Đã qua nửa tiếng, sao không có ai đến thông báo bắt đầu?” – Đại Cathay nhìn đồng hồ nói.
“Tốt nhất chúng ta nên đợi thôi đại ca.” – Tí Hai Ngón thở dài một tiếng.
“Đi thôi, vòng này đã bắt đầu kể từ khi tên kia rời đi rồi.

Nếu còn không đi chúng ta sẽ bị Orc bao vây mất.” – Bella Gunness vỗ vai Tí Hai Ngón và Đại Cathay nói.
Cú vỗ vai của nàng bị Đại Cathay tránh né, hắn làm động tác phủi bụi rồi nhấc cây thương của mình lên.
“Tí, kiểm tra âm thanh xung quanh xem.” – Đại Cathay ngưng trọng nói.
Nghe thế, Tí Hai Ngón lập tức chấp hai tay lại với nhau, một vòng tròn ma thuật nhỏ xuất hiện bên tai phải của hắn.

Vành tai của Tí Hai Ngón giật nhẹ nhẹ lên vài cái, sau đó khoảng mười giây, sắc mặt Tí Hai Ngón ngưng trọng, hét lên:
“Đi mau đại ca.

Bọn Orc đang tập trung về phía này, đông lắm.

Đông như thế chúng ta đánh không lại đâu.”.

Bình Luận (0)
Comment