Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới

Chương 213



Ngày hôm sau, tin tức đấu trường bị hủy bỏ các vòng truyền ra.

Vòng năm vòng sáu gì đó, tất cả đều bị hủy bỏ hết.

Thay vào đó sẽ gộp tất cả các thí sinh lại để tổ chức vòng đối kháng.

Đấu trường vẫn diễn ra như thường lệ, hiệp hội Mạo Hiểm Giả bồi thường cho tất cả các thí sinh bị thiệt mạng do sự cố của Orc.
Mạo Hiểm Giả là cái nghề nguy hiểm, những người được bồi thường đa phần là những Mạo Hiểm Giả còn người thân.

Với các Mạo Hiểm Giả không còn ai thân thích, thì tổ đội của bọn họ sẽ được bồi thường, còn nếu không có cả tổ đội thì hiệp hội Mạo Hiểm Giả sẽ tổ chức tang lễ cho bọn họ và chôn cất ở nghĩa trang trong thành Phù Sương.
Nay Ma Tùng Quân không đi bán vặt trong đấu trường nữa, hắn đã đào tạo cho Yên Nhược Đan trở thành đầu bếp chiên cá viên thành công nên mọi chuyện giao cho con bé và Yên Nhược Tuyết làm.

Còn có Hắc Long Giả phụ giúp hai đứa nó, thành ra hắn có thời gian rảnh để tập trung vào trong việc luyện tập.
Dạo gần đây Ma Tùng Quân vẫn luyện tập Khống Ngục Thần Thuật, nhưng không có thời gian luyện nhiều vì còn phải buôn bán ở đấu trường.

Dù vậy hắn cũng vừa mới hoàn thành bài tập hít thở cuối cùng của trang đầu tiên vào ngày hôm qua.

Bấy giờ mức thể lực của hắn có thể tung Phách Không Thần Quyền cả ngày mà không biết mệt, về mặt thể lực hắn có thể so sánh được với cả Huyết Phong.
Bất quá Huyết Phong cũng không ngồi chơi, đợi cho Đại Cathay đấu xong hắn lập tức kéo Đại Cathay đi luyện tập, mức thể lực của Huyết Phong vẫn đang tăng lên từng ngày, thậm chí có xu hướng kéo dài thêm khoảng cách với Ma Tùng Quân.

Thằng bé từng kể cho Ma Tùng Quân về Thập Nhị Huyền Môn Công của gia đình mình, có tổng cộng 12 tầng hay gì đấy, luyện tới những tầng cuối cùng, có thể trong một cú nhảy, bay lên đến tận mây.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời tít ở trên cao, Ma Tùng Quân thở dài một tiếng, sau đó cúi đầu xuống lật qua trang tiếp theo của quyển sách.

Hít thở kết hợp với vận động, bình thường Ma Tùng Quân vẫn duy trì việc hít thở giống trong quyển bí kíp đó trong công việc hằng ngày của hắn.

Nếu là vận động thì chắc cũng nhẹ nhàng hơn đôi chút.
Nửa ngày sau, Ma Tùng Quân nằm như con chuột chết giữa rừng, mặc cho con Gâu liếm ướt hết cả mặt mũi mà vẫn không tài nào động đậy nổi.

Thấy không gọi được Ma Tùng Quân, con Gâu đành chạy đi tìm con Meo, bị Meo tát cho một phát rồi chỉ về hướng khác trong khu rừng.
Gâu ta ngửi được mùi của Huyết Phong và Đại Cathay nên lập tức đi tìm hai người đó, chừng nửa tiếng sau, Huyết Phong và Đại Cathay đến chỗ của Ma Tùng Quân.
“Quân ca vừa làm gì ở đây vậy?”
Huyết Phong ngơ ngác nhìn quang cảnh xung quanh, bên cạnh hắn, Đại Cathay cũng lắc đầu, hắn có chung câu hỏi với Huyết Phong.

Ma Tùng Quân đã làm cái quái gì ở đây mà khiến cho cả một khu này trông như bãi chiến trường.
Khắp nơi cây cối ngổn ngang, đất đá như bị xới tung cả lên, mặt đất thì không còn chỗ nào nguyên vẹn, nơi nào cũng xuất hiện vài cái hố nông từ lớn đến nhỏ.

Dấu chân của Ma Tùng Quân nằm rải rác khắp mặt đất, điều đáng nói là mỗi dấu chân đều sâu đến mắt cá chân.
Đây là vùng núi đồi, đất ở núi rất cứng, cứng hơn so với đất dưới đồng bằng rất nhiều.

Trừ phi có tuyết hoặc các vùng đất ẩm ướt, còn không thì ở trên núi này rất hiếm khi di chuyển để lại dấu chân được.

Huống chi chỗ nào cũng xuất hiện dấu chân, tức Ma Tùng Quân phải làm cái gì đó nặng lắm mới có thể tạo ra dấu chân sâu đến vậy.

Thậm chí đến cả bề mặt đá cũng xuất hiện dấu chân sâu đến mắt cá chân của Ma Tùng Quân.
“Đỡ ta về...”
Ma Tùng Quân thều thào thành tiếng.
Đến tận lúc trời chập tối, Ma Tùng Quân mới có sức lết đi tắm rửa.

Sau đó bắt đầu nấu cơm, nguyên liệu chế biến đều được Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết làm sẵn cho hắn, cơm cũng đã cắm, hắn chỉ việc nấu nên cũng nhàn hơn rất nhiều.
Bấy giờ khắp người hắn dán đầy cao dán, khiến cho Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết phải tránh xa hắn bốn năm mét.
“Đầu gối, khuỷu tay sao bầm hết thế kia?”
Thấy đầu gối hai chị em họ Yên bầm tím cả lên, Ma Tùng Quân bèn hỏi.
“Không cẩn thận nên té, thúc thúc lo nấu đi.

Cháy hết rồi kìa.” – Yên Nhược Đan đảo mắt đi chỗ khác nói.
Đôi mắt Ma Tùng Quân híp lại đầy nghi ngờ, hắn gặn hỏi một hồi cũng lòi ra là do té xe đạp.

Do hai cái xe đạp hắn mua hôm qua không có bánh phụ, nên trong lúc hí ha hí hửng tự tập thì té lên té xuống.


Sợ Ma Tùng Quân la mắng vì lén tập, thậm chí còn sợ hắn tịch thu cả xe nên chả đứa nào dám nói thật.
Đúng là bị Ma Tùng Quân la cho một trận thật, sau đó hắn mua cho hai đứa nhỏ bộ đồ bảo hộ.

Giá của mỗi một bộ đồ đều nằm ở mức trên trời, hắn mua loại rẻ trong rẻ nhất rồi, thế mà vẫn vét sạch cả Tích Điểm Cảm Xúc của hắn.

Cả Tích Điểm Tiêu Cực hắn tích lũy bao lâu nay cũng không còn.
Một phần khiến cho hắn quyết định mua thay vì làm đồ tự chế bởi vì tính năng tự động co giãn cho phù hợp với người mặc.

Kể cả con nít cũng có thể mặc vừa.

Bất quá Ma Tùng Quân sẽ không nghĩ là bản thân sẽ mặc thử đồ bảo hộ này đâu, bởi vì một bộ có màu hồng, bộ còn lại thì màu trắng với họa tiết hoa sen.

Tốt nhất không mặc, để cho hai đứa nhỏ mặc từ giờ đến lớn thì hơn.
“Tích điểm của tôi...” – Ma Tùng Quân ngồi một góc nhìn tích điểm chỉ còn lại số lẻ mà khóc không ra nước mắt.
Thôi không sao, vì an toàn của hai đứa nhỏ.

Đồ bảo hộ này nghe Phiền Bỏ Mẹ nói không chỉ bảo hộ trong việc di chuyển mà còn kháng lại tác động vật lý.

Giá chênh lệch của các đồ bảo hộ chủ yếu là do tính đa dụng của nó, giống như bộ đồ rẻ nhất thì chỉ có chức năng phóng to, thu nhỏ để phù hợp với người mặc.

Còn vài bộ đồ khác còn có chức năng chống nhiệt, bảo hộ cả trong môi trường khắc nghiệt như nắng nóng hay lạnh giá.

Có bộ mắc hơn còn có thể mặc ra ngoài vũ trụ để bay nhảy.
Để khuyên nhủ Ma Tùng Quân mua hai bộ đồ này, không, phải nói là dụ mới đúng.

Phiền Bỏ Mẹ phải dùng thời gian cả buổi tối để lải nhải bên tai Ma Tùng Quân.

Nào là vì an toàn của Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết, nào là lớn lên chúng vẫn có thể sử dụng, mua một lần dùng cả đời.
Cuối cùng cũng có thể an tĩnh để nghỉ ngơi, Ma Tùng Quân bắt ghế bố ra ngồi trước xe.

Hai chị em họ Yên đã đi ngủ từ sớm, Lưu Béo làm việc cả ngày đã quá mệt mỏi nên cũng ngủ mút chỉ rồi.

Huyết Phong và Đại Cathay thì chụm đầu vào nhau xem phim võ thuật, đánh nhau này nọ.

Bảo là xem để lấy kinh nghiệm thực chiến, Huyết Phong thì chẳng nói, Đại Cathay kiếp trước là giang hồ thứ thiệt, còn đi xem ba cái võ phim nhảm nhí đó làm gì không biết.
Mặc kệ hai thằng đệ, Ma Tùng Quân cần tập trung vào vấn đề của mình hơn.

Khống Ngục Thần Thuật, trang thứ hai của nó đúng là địa ngục trần gian với hắn.


Ban đầu cứ nghĩ là các động tác bình thường, nhưng không, đó là các động tác vận động tối đa công suất của hắn.

Hít đất, kéo xà, chạy, bật nhảy, nhảy một chân cho đến cả lăn lê bò càng.

Mỗi một động tác lặp lại cả hàng trăm lần cùng với nhịp độ hít thở của trang đầu tiên.
Cứ tưởng dễ, nhưng nó còn khó hơn cả việc nín thở để làm gấp trăm lần.

Cộng thêm việc Phiền Bỏ Mẹ giám sát nhịp thở trong cơ thể của hắn, chỉ cần hắn làm sai thì phải làm lại từ đầu.

Bài tập chỉ bốn tiếng, hắn làm sai hết hai phần ba thời gian, số còn lại làm đúng, làm xong hắn gục tại chỗ.
Bây giờ ngồi xem lại cảnh hắn tập, khiến cho hắn khó có thể tin được.

Hắn không hiểu thể lực của hắn tại sao cứ như thế mất đi, trong khi hiện tại hắn có thể vác trọng kiếm chạy quanh thành Phù Sương mấy vòng với trọng lượng gấp 3 lần.

Thế mà chỉ tập thể dục nhịp điệu có nửa buổi, hắn đã mệt chết lên chết xuống.

Cơ thể bây giờ đau nhức không tả được, cũng may là hiện tại cơ thể hắn hồi phục tốt.

Không có đau như lúc mới bắt đầu tập hít thở nữa.

Cái cảm giác vừa gồng toàn bộ cơ bắp trên cơ thể, vừa hít thở, vừa vận động nó mới khốn khó làm sao.
Tuy Ma Tùng Quân vẫn luyện Khống Ngục Thần Thuật đều đều, nhưng hắn chưa mở các trang sau ra xem ngoại trừ lần đầu tiên nhận được.

Căn bản hắn đọc không hiểu, sau khi được giải mã bởi hệ thống thì mới hiểu được đôi chút, hiện tại Phiền Bỏ Mẹ đã giải mã được toàn bộ quyển sách này cho hắn.

Chỉ cần hắn đọc tới đâu sẽ có Phiền Bỏ Mẹ giải thích đến đó.
Thời điểm Ma Tùng Quân định lật sang trang thứ ba thì tiếng bước chân vang lên làm ngắt dòng suy nghĩ của hắn.
Kẻ tới chính là Long Nguyên Giáp, vừa đi hắn vừa rít thuốc trông có vẻ sầu não.
"Quân ca, có chuyện ta cần nhờ ca."
Long Nguyên Giáp đi đến trc mặt Ma Tùng Quân, nghiêm túc hỏi chuyện..


Bình Luận (0)
Comment