“Ma Tùng Quân? Là các ngươi, tại sao các ngươi vẫn còn sống?”
Lúc này Lussuria quay đầu lại, thấy nhóm người Ma Tùng Quân, như không tin vào mắt mình, nàng giật mình thốt lên.
“Chúng ta có bị ai giết đâu mà chết.” – Ma Tùng Quân nhíu mày đáp.
“Không, ý ta nói là...!đã trôi qua cả ngàn năm.
Là con người, các ngươi phải sớm chết rồi chứ?” – Lussuria đề phòng nhìn Ma Tùng Quân.
Bởi vì nàng đang nghi ngờ không gian này là cửa ải tiếp theo.
Không thể nào có chuyện nhóm người Ma Tùng Quân còn sống được.
“Hả? Ngàn năm cái gì? Ngươi bị ấm đầu à, mới ở có mấy tháng thôi mà?” – Ma Tùng Quân hả lên một tiếng rõ to.
“Cái gì? Ngươi nói là mấy tháng?” – Lussuria trố mắt nhìn Ma Tùng Quân.
Như có vẻ không tin, nàng lại gần hơn để quan sát hắn, từ tóc tai cho đến quần áo, chúng không hề khác gì trong ký ức ngàn năm trước của nàng.
“Ta đã mất cả ngàn năm đấy...” – Lussuria ngớ người ra nói.
“Gì?” – Ma Tùng Quân nhíu mày, mang theo vẻ mặt chắc chắn không tin để mà trưng ra cho Lussuria thấy.
Nàng không biết Ma Tùng Quân trước mắt có phải thật hay không, hiện tại Lussuria cảm thấy bọn họ không có ý định tấn công mình.
Thay vì nghi ngờ ra mặt, nàng sẽ thử nói chuyện để tìm ra sơ hở.
Nói đi cũng phải nói lại, tính cách của nàng trước kia không đa nghi như thế, nhưng từ khi gặp Ma Tùng Quân, lại rơi vào trong nhiều thời không khác nhau khiến nàng phải sinh ra cảnh giác.
Được Lussuria kể ra, Ma Tùng Quân mới biết nàng đã mắc kẹt trong tầng 7 này suốt một ngàn năm.
Trải qua hàng ngàn thời không khác nhau, có những nơi đáng sợ đến mức khiến nàng chết đi sống lại không biết bao lần.
Còn có chỗ sẩy chân một cái là rơi đến mấy ngày vẫn chưa chạm đất, lúc chạm đất liền tan xương nát thịt.
Nếu không có tấm thân bất tử, cùng ý chí kiên định thì nàng đã sớm chết từ kiếp nào rồi.
Nghe câu chuyện của Lussuria, Ma Tùng Quân mới hiểu rằng những gì mà bọn hắn gặp, hoàn toàn là mấy trò trẻ con.
Và những nơi mà nhóm Ma Tùng Quân đi qua, nơi đó đều được Lussuria đi qua trước đấy rồi.
Dù lý trí cách mấy, Lussuria đã có lúc phải bỏ cuộc vì quá mệt mỏi.
Nàng mặc cho số phận ra sao thì sao, 100 năm đầu trôi qua, Lussuria như tuyệt vọng khi thời điểm đó đến.
Vì với nàng, Diggory T.Bogy tám chín phần đã chết vì hết tuổi thọ.
Ma Tùng Quân từng nói với nàng, dưới tầng 7 có tồn tại sức mạnh của thời không.
Họa may thời gian chạy chậm hơn bên ngoài thì sao? Víu vào niềm tin mong manh đó, nàng mới từ từ vực dậy để đi đến ngày hôm nay.
Nàng tin, nếu bản thân không ngừng cố gắng, lỡ may Diggory T.Bogy ở ngoài có cách nào đó để kéo dài tuổi thọ, mà ở đây nàng lại bỏ cuộc thì hóa thành công cốc ư? Cứ thế, cứ thế nàng phá hết ải này đến ải khác.
Cuối cùng nàng bắt gặp được mấy người Ma Tùng Quân ở đây.
Ban đầu nàng có chút không tin, nhưng sau nửa ngày nói chuyện thì phần nào nàng có thể tin được rồi.
Vẫn cái bản tính nghi ngờ mọi thứ kia của Ma Tùng Quân, vẫn khiến nàng khó chịu như ngày nào, nhưng lần này lại khiến nàng cảm thấy tin tưởng hắn hơn bao giờ hết.
Cũng nhờ thế nàng có thêm chút hi vọng liền hỏi:
“Chẳng lẽ các ngươi ở bên ngoài giờ mới xuống ư? Hẳn là thời gian của hầm ngục khác với bên ngoài.
Diggory T.Bogy, hắn vẫn còn sống...!hắn còn sống đúng không?”
“Không, chúng ta xuống được một tháng rồi.
Sau khoảng 2 ngày từ lúc ngươi rời đi.” – Ma Tùng Quân phất phất tay nói.
“Thật không?” – Lussuria không giấu được vẻ vui mừng.
Nàng hiểu rồi, nàng hiểu rồi.
Thời gian ở tầng 7 hoàn toàn khác nhau, đó là lý do vì sao nhóm Ma Tùng Quân xuất hiện trước mặt nàng.
Trong khi nàng đã trải qua cả ngàn năm, đời nào tuổi thọ con người có thể sống dai đến thế được.
“Dậy đi, các ngươi không sao chứ? Vẫn còn thở, nào...!Quân ca, Phong đệ giúp ta đỡ người với.”
Đột nhiên Long Nguyên Giáp gọi mình, Ma Tùng Quân ngạc nhiên nhìn sang.
Hắn càng giật mình hơn nữa khi thấy người được Long Nguyên Giáp đỡ.
Đó chính là Hắc Long Giả, các Hắc Long Giả bị mất tích, không ngờ vẫn còn sống?
Lập tức Ma Tùng Quân và Huyết Phong chạy đến phụ Long Nguyên Giáp.
Tất cả đều bất tỉnh, không một ai còn đủ tỉnh táo.
Và tuyệt nhiên không chỉ có Hắc Long Giả, mà còn có vài kẻ lạ mặt nữa xuất hiện xung quanh đền thờ.
Kì lạ thay, Ma Tùng Quân không hề thấy những kẻ đến từ Ma Giới.
Chẳng lẽ chết hết rồi sao?
“Tất cả các ngươi thoát ra là nhờ ta phá ải, cả ngươi nữa đó Ma Tùng Quân.
Coi như giữa ta và ngươi không ai nợ ai nữa.” – Lussuria nhìn Ma Tùng Quân nói.
“Khoan đã, ta từng gặp một nhóm đến từ Ma Giới.
Chúng chắc chắn là quỷ, ngươi đã gặp qua chúng chưa?” – Ma Tùng Quân hỏi.
“Ta từng gặp qua.” – Lussuria gật đầu.
Sau đó nàng nói tiếp: “Có vẻ như bọn họ ở một thời không khác, chúng ta vô tình kết nối chung với một thời không đó.”
“Ta cả gan suy đoán rằng, người nắm giữ hầm ngục này chỉ là một phân thân.
Chân thân sợ rằng còn quyền năng hơn...”
Còn chưa kịp nói xong, Lussuria bị tiếng vỗ tay cắt ngang.
“Lốp bốp!”
“Ngươi nói đúng rồi, thật là mất thời gian.
Nếu ngay từ đầu ta chọn ngươi thì đã không phải chờ đợi lâu như này.”
Đền thờ đột nhiên xuất hiện một cái bóng đen, bóng đen đó mang theo một luồng áp bách lạ thường, từ từ đi về phía bọn họ.
Long Nguyên Giáp vốn đang lo cho người mình, hắn cảm nhận một luồng áp bách khủng bố đến mức khiến bản thân phải khó thở.
Huyết Phong cũng không ngoại lệ, hai người dìu nhau, từ từ mà đứng dậy.
Họa may chỉ có Lussuria vẫn thẳng người, bất quá sắc mặt của nàng vẫn cực kì khó coi.
Ngược lại, Ma Tùng Quân, kẻ được cho là yếu nhất thì có bộ dạng cực kì thản nhiên.
Hắn thậm chí còn tò mò nhìn cái bóng trước mắt.
Trông nó cứ như là ma đấy, chỉ là một cái bóng biết đi, bọc khói đen quanh người.
Trên đầu có mọc ra hai cái sừng dê giống hệt cặp sừng dê hắn ăn hồi mới xuống tầng 7.
“Ah, là ngươi.
Tên hỗn láo nhà ngươi đừng nghĩ trở thành người của Hắc Y Nương Tử là ta có thể bỏ qua cho ngươi.
Mau trả ta đôi mắt đây, nhanh lên.”
Cái bóng sừng dê, xòe tay ra với Ma Tùng Quân.
“Gì? Cặp mắt là đó của ngươi thật à?” – Ma Tùng Quân ngạc nhiên nói.
“Đúng, là của ta.
Trả cho ta, ta có thể cho ngươi một cơ duyên.” – cái bóng nói.
“Cơ duyên là cái gì?” – Ma Tùng Quân nghiêng đầu hỏi.
“Ngươi bị ngu à? Cơ duyên nghĩa là ta với ngươi có duyên, ta sẽ cho ngươi vài thứ gì đó giúp ích cho ngươi.” - Cái bóng nói với giọng bực bội.
“Thôi không cần, trả này.
Cơ với chả duyên, lần sau nói tiếng người đi.” – Ma Tùng Quân phất tay nói.
Nhìn cái cách Ma Tùng Quân đối xử với thực thể không rõ kia, Long Nguyên Giáp, Huyết Phong và cả Lussuria cũng phải há hốc mồm.
Ma Tùng Quân không muốn giữ cặp mắt khốn nạn kia làm gì, dù thoát ra được khỏi căn phòng kia, đôi mắt đó vẫn nhìn chằm chằm hắn mỗi khi nó được lấy ra.
Nó luôn là thứ khiến Ma Tùng Quân khó chịu, vứt đi thì tiếc, giữ lại thì bực, có người đòi thì dứt khoát trả cho rảnh nợ.
Cái bóng nhận được đôi mắt dễ đến mức bản thân không thể tưởng tượng được.
Hắn theo dõi Ma Tùng Quân suốt thời gian quan, thừa hiểu mức độ cứng đầu của Ma Tùng Quân.
Đã thế Ma Tùng Quân lại là kẻ khó đoán, hắn luôn có những trò quái dị để thoát ra khỏi các ải của tầng 7 này.
Mà dù có thế, nếu thân phận Ma Tùng Quân bình thường một chút thì hắn có thể động vào được.
Ngặt một cái tên này lại có dấu ấn của Hắc Y Nương Tử trong người.
Dấu ấn đó Hắc Y Nương Tử chưa bao giờ dùng cho ai, thế mà lại dùng lên người hắn.
Chứng tỏ hắn là kẻ cực kì quan trọng đối với Hắc Y Nương Tử.
Dù là kẻ cai quản hầm ngục này đi chăng nữa, hắn cũng không muốn động vào Hắc Y Nương Tử một chút nào.
Nên muốn đòi lại đôi mắt từ Ma Tùng Quân, hắn phải dùng lời lẽ ngon ngọt.
Chẳng may tên đó không muốn trả, hắn cũng chẳng còn cách nào.
“Ngươi có bày trò gì trong này không đấy?” – Cái bóng hỏi Ma Tùng Quân với giọng điệu đầy nghi ngờ.
Lussuria ở bên cạnh không thể nào tin những gì đang diễn ra trước mắt mình.
Cái quái gì đang diễn ra vậy? Dù là đặt ở thời đại cũ đi chăng nữa, thì một nhân vật tầm cỡ như chủ nhân hầm ngục này cũng không phải là người nàng có thể đắc tội.
Phải chăng chỉ có thân phận của Diggory T.Bogy mới đủ để cho nhân vật cỡ lớn đây đặt vào mắt, thế mà chủ nhân hầm ngục lại nói chuyện với Ma Tùng Quân thoải mái như bằng hữu quen thân lâu năm?
“Không lấy thì vứt đi.” – Ma Tùng Quân nhìn cặp mắt phiền phức đó với thái độ chán ghét..